Vương Mệnh

Chương 132: Tướng lệnh phong ba (2)

Giang Hoài Ngọc

12/09/2021

Thiên Lang dẫn bọn Linh Sơn Bang vào làng, sau đó cáo lỗi, đến Công Đường giải quyết sự vụ. Linh Sơn Bang chúng tự hành tham quan các nơi.

Thiên Ân làng chỉ có Thiên Lang là chức viên duy nhất, nên mọi việc đều phải thân tự xử lý. Cũng may các ngành nghề đều đầy đủ, tỷ lệ dân cư hợp lý nên đã có thể tự cấp tự túc, Thiên Lang không phải bồi thêm tiền vào. Thôn làng đã hoạt động ổn định, chỉ cần Thiên Lang đề ra kế hoạch hoạt động hợp lý thì có vắng mặt một thời gian cũng không vấn đề gì.

Thiên Lang vừa vào trong Công Đường, chợt nghe có nhiều tiếng gọi :

- Thiên Lang đại ca. Tiểu đệ nghe nói “Tướng lệnh” xuất hiện rồi.

- Chúng ta đi An Phú Trấn đi. Thiên Lang đại ca.

- Tướng quân đó, Thiên Lang đại ca.



Thiên Lang cười nói :

- Yên lặng nào.

Mọi tiếng nhao nhao tắt hẳn. Một người ngập ngừng hỏi :

- Đại ca. Chúng ta có đi An Phú Trấn không ?

Bọn họ đều là những thiếu niên trạc tuổi Thiên Lang, đang trong độ tuổi hiếu động, vì ái mộ Thiên Lang mà xin làm tiểu đệ. Tuy mọi người không kiến bang lập phái, nhưng cùng chơi với nhau rất vui vẻ. Thiên Lang mỉm cười hỏi :

- Mọi người đều muốn đến An Phú Trấn nhận nhiệm vụ ư ?

Cả bọn lập tức nhao nhao lên :

- Phải đó đại ca.

- Tiểu đệ thấy rất nhiều người tham gia, nếu chúng ta không đi thì thật là tiếc.

- Chuyện náo nhiệt như vậy, không thể vắng mặt được.

- Tưởng lệ rất hấp dẫn nha.



Thiên Lang mỉm cười nói :

- Tham gia cũng được. Nhưng mọi người cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng. Các đại bang hội đều tham gia, chúng ta sao tranh lại bọn họ.

Cả bọn tiu nghỉu nói :

- Phải rồi. Bọn họ người đông thế mạnh …

- Bọn họ muốn tiền có tiền, muốn người có người. Chúng ta tranh không lại bọn họ rồi.



Thiên Lang nói :



- Mọi người hâm mộ bọn họ thì có thể xin nhập bang. Hiện trong làng đang có mặt các long đầu thủ lĩnh của Linh Sơn Bang đấy.

Bọn tiểu đệ nói ngay :

- Gia nhập làm gì. Chúng ta ở đây tự do tự tại sướng hơn.

- Bọn tiểu đệ dù có nhập bang cũng đâu được gì đâu. Bao nhiêu công lao sẽ bị Bang chủ bao hết.

- Chúng ta là tiểu đệ của Thiên Lang đại ca, cũng oai lắm chứ bộ.



Thiên Lang mỉm cười nói :

- Mọi người chuẩn bị đi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng Linh Sơn Bang đi An Phú Trấn.

Cả bọn lớn tiếng hoan hô, chạy đi chuẩn bị. Muốn tham chiến, vũ khí trang bị, lam dược, hồng dược đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Thiên Lang kiểm điểm quân đội của làng, dẫn theo 4 gã kỵ binh và một đội trường thương binh, để lại một đội giữ gìn trật tự trong làng.

Lại nói bọn người Linh Sơn Bang đi tham quan các nơi trong làng. Bọn họ đặc biệt chú ý các hoạt động của thôn dân. Một gã trong bọn nói :

- Bang chủ. Ở đây so với làng của chúng ta hơn kém nhau một trời một vực a.

Một gã chỉ tòa Công Đường ở giữa thôn, nói :

- Nhìn tòa Công Đường kia thôi cũng đủ thấy uy thế rồi. Trước chỉ nghe nói thôi, giờ thấy tận mắt mới biết. Bang chủ, chúng ta cần cải tạo lại làng của chúng ta mới được.

Một gã khác tiếp lời :

- Phải đó. Tiền bạc chúng ta không thiếu. Phải xây dựng sao cho xứng đáng với địa vị của bản bang. Không lẽ chúng ta còn không bằng Thiên Lang hay sao. Gã chỉ có một mình, không có bang hội gì hết đó.

Linh Sơn Bang chủ gật đầu nói :

- Trước giờ chúng ta không chú ý đến việc đó. Nhưng muốn cải tạo lại thì dễ, còn muốn được phồn thịnh như ở đây thì không dễ đâu. Không hiểu Thiên Lang huynh đệ làm thế nào mà được như thế này.

Cả bọn quan sát kỹ, rồi lắc đầu thở dài. Phải a. Dân chúng ở đây đông đảo, hoạt động nhộn nhịp. Nông dân canh tác, thợ mộc xẻ gỗ, các cửa hiệu buôn bán. Một vài đứa bé chơi đùa ở công viên, đường phố rộng rãi nhiều người qua lại. Nhìn lại làng của bọn họ, trong làng toàn là quân lính, dân cư chỉ chiếm một phần tư, đa số không có nghề nghiệp, chỉ ăn không làm, làm sao phồn thịnh cho được.

Linh Sơn Bang chủ nói :

- Cũng may từ khi thăng cấp lên làng, mỗi ngày đều có vài lưu dân tìm đến, nhân khí có tăng đáng kể. Chứ như trước kia, mấy ngày mà chẳng có một ai đến, thật là thảm.

- Bang chủ nói phải đó. Có ngày chúng ta nhận được đến bảy lưu dân đấy. Mấy bang hội khác nhìn thấy mà đỏ mắt luôn.

- Có thể nói hiện nay làng của chúng ta có dân số đông nhất đấy. Tỷ lệ lưu dân đến cũng cao nhất.

- Đông dân là được rồi. Chúng ta có nhiều tiền, kém phồn thịnh một chút cũng không sao.

Linh Sơn Bang chủ gật đầu nói :

- Tiếc là chúng ta không có thợ mộc, nếu không thì có thể cho những người dân không có nghề nghiệp đi đốn gỗ. Cứ để bọn họ ăn mà không làm cũng không phải là cách hay.

Cả bọn đi dạo một vòng nữa. Vị trí của Thiên Ân làng thật đắc địa, bọn họ khen mãi không thôi. Đặc biệt là cái hồ nhỏ bên cạnh làng, thật nên thơ. Khi đi qua cổng làng, một gã nói :

- Cổng làng này thật đẹp a. Cổng làng của chúng ta chỉ có hai cái cọc gỗ, trông thô kệch gì đâu.



Linh Sơn Bang chủ nói :

- Hình dáng cổng làng do hệ thống quy định, không thay đổi được. Mọi người có chú ý diện tích ở đây rộng hơn chỗ chúng ta. Chắc là Thiên Lang huynh đệ có cơ ngộ đặc biệt.

Gã vừa nói xong, chợt nghe tiếng Thiên Lang :

- Bang chủ nói không sai. Tiểu đệ được Châu mục đại nhân ưu ái, ban cho cao cấp kiến thôn lệnh, ngay khi kiến thôn đã có 56 thôn dân, kiến trúc tề toàn, diện tích cũng rộng hơn các thôn làng khác.

Lời nói của y càng khiến Linh Sơn Bang chủ thêm quyết tâm thân cận. Trong triều có người đỡ đầu, việc gì cũng có lợi a. Người khác kiến thôn chỉ có mười mấy thôn dân, y đã có gấp ba lần, lại đầy đủ kiến trúc. Thấy Thiên Lang đã dẫn theo quân binh và chúng tiểu đệ ra đến, gã gật đầu nói :

- Chúng ta đi thôi.

Mọi người kéo nhau cùng đi đến An Phú Trấn. Đoàn người đông đảo nhưng chỉ có sáu người cưỡi ngựa (Thiên Lang, bốn gã kỵ binh hộ vệ và Linh Sơn Bang chủ), nên tốc độ không được nhanh, 30 dặm đường mất gần hai giờ mới đến nơi.

An Phú Trấn giờ đây không thể dùng “náo nhiệt” để hình dung. Khắp trấn toàn người là người. Tại Đại quảng trường phía trước Phủ Đường, người chơi chen lấn xô đẩy nhau, tranh giành chỗ đứng vô cùng náo loạn.

Bọn Thiên Lang tiến vào trấn trong sự chú ý của hầu hết mọi người. Hiện giờ, có thể cưỡi ngựa cũng là biểu hiện của thân phận. Do đó, năm chỉ tiêu nhập học của Linh Sơn Bang, bọn họ chỉ dùng bốn chỉ tiêu học tế tự thuật, còn dành lại một chỉ tiêu cho Bang chủ học kỵ thuật.

Thiên Lang đang dáo dác nhìn quanh thì chợt nghe có tiếng gọi :

- Thiên Lang huynh đệ, sao giờ này mới đến.

Thiên Lang nhìn người vừa lên tiếng, mỉm cười nói :

- Hội chủ đến sớm thế !

Hóa ra là Hồng Anh Hội chủ, cũng là người quen. Linh Sơn Bang chủ cũng nói :

- Đến 8 giờ tối thuyền mới khởi hành, đến sớm có ích gì. Hay là … ngươi đến sớm để xem mỹ nữ chứ gì ?

Hồng Anh Hội chủ đỏ mặt tía tai, nói :

- Mỹ nữ gì chứ ? Ta chỉ đến sớm để … để … để tạo quan hệ với NPC.

Linh Sơn Bang chủ hấp háy mắt, cười hỏi :

- Thế kết quả thế nào ?

Hồng Anh Hội chủ than thở :

- Nha dịch, dân cư thì quen biết không ít. Nhưng chẳng gặp được NPC đại nhân vật nào hết.

Đoạn gã quay sang hỏi Thiên Lang :

- Huynh đệ có kế hoạch gì không ?

Thiên Lang nói :

- Vẫn chưa đến giờ, tiểu đệ định đến Học Viện thăm các vị giáo sư.

Nghe nói thế, cả bọn ánh mắt sáng rỡ, đòi đi theo. Mọi người kéo nhau đi đến Tử Long Học Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook