Chương 375: VIỄN CỔ DI TÍCH
Giang Hoài Ngọc
24/11/2021
Minh Châu Ma pháp tháp. Trong gian chính sảnh trên tầng cao nhất,
Giang Phong nghe Aslan Laurance hồi báo công việc. Sau khi đã kết toán
xong thu nhập của phiên đấu giá, Aslan Laurance giới thiệu với Giang
Phong những sản phẩm mà lúc này Ma pháp tháp có thể chế tạo được. Trong
tương lai nó sẽ trở thành nguồn thu nhập quan trọng của Ma pháp tháp.
Cuối cùng, gã mới bẩm báo :
- Đại nhân. Thuộc hạ phát hiện về phía đông nam cách chỗ chúng ta hơn nghìn dặm, gần đây thường xuất hiện vạn trượng hào quang, có lẽ là bảo vật hiện thế.
Giang Phong ngạc nhiên :
- Vạn trượng hào quang ?
Aslan Laurance nói :
- Vâng ạ. Vào ban đêm, ở hướng đông nam xuất hiện một đạo quang trụ chiếu thẳng lên cao, sáng rực cả một góc trời, giữa hắc dạ cực kỳ nổi bật, ngay cả ở đây cũng nhìn thấy, kéo dài suốt 4 đêm liên tục. Đó thường là điềm bảo vật hiện thế. Thuộc hạ ước đoán nó có lẽ nằm ở dãy núi Carpathian, cách nơi đây khoảng hơn nghìn dặm.
Giang Phong nói :
- Hiện tượng đó đã kéo dài suốt 4 đêm rồi. Lúc này chúng ta đến đó, có trễ quá không ?
Aslan Laurance nói :
- Đại nhân. Theo truyền thuyết thì dị tượng xuất hiện 6 đêm rồi bảo vật mới hiện thế. Nếu đúng vậy thì phải đến đêm mai mới đủ 6 đêm.
Không giống như phương đông xem trọng con số 7 (thất dạ, thất tinh, thất bảo, …), trong văn hóa phương tây thì con số 6 quan trọng hơn. Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :
- Được rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến đó xem thử.
Xử lý xong công việc ở Ma pháp tháp, bọn Giang Phong tạm nghỉ ngơi lại đó, sáng hôm sau mới theo sự hướng dẫn của Aslan Laurance khởi hành đi đến dãy núi Carpathian. Mọi người đều cưỡi phi hành tọa kỵ. Giang Phong cùng Long nhi cưỡi trên Kim Sí Đại Bàng. Giang Thạch Khê cưỡi Hỏa Nhãn Kim Điêu, còn Aslan Laurance thì cưỡi cốt long. Mọi người đều dùng thần giai phi hành tọa kỵ nên tốc độ rất nhanh. Khoảng cách nghìn dặm chỉ mất gần một ngày, đi từ sáng sớm thì đến cuối buổi chiều là đến nơi.
Carpathian trong game là một dãy núi cao và rộng lớn, được đặt tên theo dãy núi Carpathian ở châu Âu, một dãy núi quan trọng, có thể xem là Thiên Sơn của phương Tây, tên Hán Tự là Khách Nhĩ Ba Thiên sơn mạch. Dãy núi trong game cũng chạy theo hình cánh cung theo hướng bắc nam. Nhiều ngọn núi nhấp nhô giữa rừng rậm bạt ngàn, nếu đi bộ trên mặt đất khó tránh khỏi lạc lối. Cũng may bọn Giang Phong đều phi hành trên cao nên dễ dàng đến mục tiêu hơn.
Khi gần đến nơi, Giang Thạch Khê bỗng ngưng thần nghe ngóng, rồi nói :
- Đại nhân. Phía trước có người. Chính là mấy đầu tây phương long mà chúng ta vừa bán hôm qua.
Giang Phong ngạc nhiên. Hóa ra bọn họ mua phi hành tọa kỵ để có phương tiện đến đây thám hiểm. Do khá quen thuộc với khí trường của mấy đầu tây phương long đó nên từ xa là Giang Thạch Khê đã nhận ra. Giang Phong bảo :
- Chúng ta tăng độ cao để khỏi bị phát hiện.
Thế là mọi người điều khiển tọa kỵ thăng không. Do bọn Giang Phong đều là thần giai nên khí áp không ảnh hưởng gì nhiều. Aslan Laurance lại là đại ma đạo sư, chỉ cần thi triển ma pháp hình thành một đạo khí tường phòng hộ quanh người là cũng không vấn đề gì.
Từ trên cao, bọn Giang Phong có quan sát gần như toàn cảnh khu vực trung tâm của dãy núi. Khá nhiều chấm đen nhỏ xíu di động bên dưới chứng tỏ có không ít người đến đây tầm bảo. Đặc biệt là tất cả đều sử dụng phi hành tọa kỵ, đương nhiên chỉ là phổ thông phi hành tọa kỵ mà thôi. Bọn họ tỏa ra một khu vực rộng lớn, không ngừng lùng sục, tìm kiếm dấu vết bảo vật. Thỉnh thoảng, một phi hành quái từ bên dưới bay lên tấn công, khiến nhiều người ở gần nhau phải hợp lực ứng phó, nhằm tự bảo. Quái ở dãy núi này thực lực không phải tầm thường, thậm chí còn có không ít thần giai quái vật.
Trời tối dần. Mọi người không tìm kiếm nữa mà tập trung lại thành từng nhóm nhỏ, vừa nói chuyện vừa chờ đợi. Aslan Laurance nói :
- Có lẽ bọn họ chờ đợi quang trụ xuất hiện.
Thấy vậy, bọn Giang Phong cũng nghỉ ngơi chờ đợi. Bọn Giang Phong chỉ mới đến đây lần đầu, không có dấu vết gì để tìm kiếm. Hơn nữa, dù thần giai tọa kỵ phi hành suốt cả ngày không hề thấy mệt mỏi, vẫn còn sinh long hoạt hổ, thì Giang Phong và Long nhi lại thấy mệt, do đó phải tạm nghỉ ngơi. Long nhi ngắm nhìn quang cảnh bên dưới, nói :
- Phụ vương ơi. Không ngờ viễn cổ di tích lại ở giữa nơi rừng sâu núi thẳm thế này. Nếu như chúng ta không có thực lực, làm sao đến nơi này được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu không nằm ở giữa nơi rừng sâu núi thẳm, thì đã bị người ta phát hiện từ sớm rồi. Chỉ khi nào ở nơi vắng bóng người, viễn cổ di tích mới có thể bảo tồn lại được.
Khi trời đã tối hẳn, đột nhiên một đạo quang trụ từ ngọn núi chính chiếu thẳng lên cao, ánh hào quang sáng rực cả bầu trời, che mờ cả vạn vì tinh tú. Những người bên dưới lập tức lao thẳng đến chỗ ngọn núi chính, tập trung lại quanh đó lùng sục, hướng dần về phía trung tâm của đạo quang trụ, cũng là đỉnh núi trung tâm.
Cuối cùng, sau mấy giờ rực sáng, quang trụ biến mất, và mọi người phát hiện ở một khu vực bằng phẳng trên đỉnh núi có một vùng hơi nhô cao hơn xung quanh, và vuông vắn như từng được nhân công đẽo gọt. Bọn Giang Phong vẫn ở trên cao quan sát những người khác đang tụ tập lại quanh đó bàn tán. Cả bọn sau một lúc tìm kiếm cơ quan không có kết quả, liền quyết định sử dụng đến vũ lực. Mấy chục người đồng loạt xuất chiêu công kích khu vực nhô cao bất thường đó. Phổ thông công kích không xong, bọn họ lại sử dụng đến Thần thuật. Những tiếng nổ ầm ầm chấn động cả một vùng rừng núi. Mấy chục người liên hợp xuất chiêu, oai lực kinh nhân. Nếu là bình thường thì đỉnh núi đã bị san phẳng một khoảng lớn rồi. Nhưng vùng bị công kích kia chỉ hơi suy suyển một ít, làm mọi người càng tin tưởng nơi đó chứa đựng bí ẩn mà mọi người đang tìm kiếm. Do vậy mà cả bọn càng gia tăng công kích lực.
Sau gần nửa giờ công kích, toàn bộ đất đá ở đó đã bị phá tan, lộ ra một hang động vuông vức, rộng mỗi bề khoảng 5 mét, trông giống như cửa vào của một ngôi mộ cổ. Toàn bộ những người tầm bảo tranh nhau tiến vào trong đó. Cửa vào hướng thẳng xuống bên dưới, sâu hun hút và không hề có bậc thang, nhưng điều đó không làm khó được mọi người, bởi cả bọn ai cũng có phi hành tọa kỵ.
Khi mọi người đã vào bên trong hết rồi, bọn Giang Phong mới hạ xuống đó. Nhìn cửa vào rộng lớn, bên dưới tối đen, Giang Phong khẽ nhíu mày. Giang Thạch Khê hỏi :
- Đại nhân. Chúng ta vào bên trong chứ ạ ?
Giang Phong nói :
- Đã đến đây, đương nhiên phải vào rồi !
Bọn Giang Phong liền chỉ huy tọa kỵ bay xuống bên dưới. Dù xung quanh tối đen, nhưng từ hai mắt của Kim Sí Đại Bàng phát ra hai luồng kim quang, chiếu sáng đến hơn 10 mét phía trước, thành ra trên đường đi không gặp phải trở ngại gì. Thượng vị thần cao cấp thần thú có khác, lợi hại vô cùng.
- A !
Trong lúc bọn Giang Phong đang cẩn thận tiến về phía trước, một tiếng gào thảm thiết từ phía trước vọng lại khiến mọi người giật mình. Vì vậy, bọn Giang Phong càng cẩn thận hơn. Giang Thạch Khê vận dụng toàn bộ cảm tri lực nghe ngóng xung quanh.
Đi thêm một lúc nữa, phía trước xuất hiện một khúc quanh. Vượt qua khúc quanh, mọi người liền nhìn thấy một vùng huyết tích. Giữa vùng huyết tích là 2 đầu phi hành tọa kỵ (loại phổ thông) bị trúng tên, toàn thân tím đen, có vẻ như đang bị trúng độc. Hai bên vách của thông đạo có nhiều lỗ nhỏ, có lẽ là nơi bắn tên ra. Không thấy chủ nhân của phi hành tọa kỵ ở đây, có lẽ đã hóa bạch quang trọng sinh rồi.
Hai đầu phi hành tọa kỵ bị trúng độc, lăn lộn dưới đất một lúc rồi tắt hơi bất động, toàn thân bắt đầu thối rữa. Không muốn tiếp tục nhìn cảnh ghê rợn đó nữa, nhất là không muốn ngửi thấy mùi hôi thối từ thi thể bốc ra, Giang Phong giục tọa kỵ nhanh chóng vượt qua nơi đó. Aslan Laurance cảm thán nói :
- Viễn cổ di tích quả nhiên hung hiểm vô cùng.
Giang Thạch Khê gật đầu tán đồng :
- Đúng thế. Ở đây dù là thần cũng có thể gặp nguy hiểm.
Aslan Laurance nói :
- Tương truyền, viễn cổ thời kỳ, thần giai biến địa, cao thủ vô số. Nơi đây có khi là địa bàn của một vị viễn cổ đại thần nào đó không chừng.
Sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn Giang Phong càng cẩn thận hơn, tốc độ cũng chậm hơn trước. Sau một lúc, mọi người cũng đi được đến cuối thông đạo. Ở đó lại xuất hiện mấy thi thể phi hành tọa kỵ bị trúng phi thương, phi tiêu, cung tên, nằm bất động giữa vũng máu trên mặt đất, thi thể cũng đã bắt đầu thối rữa.
- Đại nhân. Thuộc hạ phát hiện về phía đông nam cách chỗ chúng ta hơn nghìn dặm, gần đây thường xuất hiện vạn trượng hào quang, có lẽ là bảo vật hiện thế.
Giang Phong ngạc nhiên :
- Vạn trượng hào quang ?
Aslan Laurance nói :
- Vâng ạ. Vào ban đêm, ở hướng đông nam xuất hiện một đạo quang trụ chiếu thẳng lên cao, sáng rực cả một góc trời, giữa hắc dạ cực kỳ nổi bật, ngay cả ở đây cũng nhìn thấy, kéo dài suốt 4 đêm liên tục. Đó thường là điềm bảo vật hiện thế. Thuộc hạ ước đoán nó có lẽ nằm ở dãy núi Carpathian, cách nơi đây khoảng hơn nghìn dặm.
Giang Phong nói :
- Hiện tượng đó đã kéo dài suốt 4 đêm rồi. Lúc này chúng ta đến đó, có trễ quá không ?
Aslan Laurance nói :
- Đại nhân. Theo truyền thuyết thì dị tượng xuất hiện 6 đêm rồi bảo vật mới hiện thế. Nếu đúng vậy thì phải đến đêm mai mới đủ 6 đêm.
Không giống như phương đông xem trọng con số 7 (thất dạ, thất tinh, thất bảo, …), trong văn hóa phương tây thì con số 6 quan trọng hơn. Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :
- Được rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến đó xem thử.
Xử lý xong công việc ở Ma pháp tháp, bọn Giang Phong tạm nghỉ ngơi lại đó, sáng hôm sau mới theo sự hướng dẫn của Aslan Laurance khởi hành đi đến dãy núi Carpathian. Mọi người đều cưỡi phi hành tọa kỵ. Giang Phong cùng Long nhi cưỡi trên Kim Sí Đại Bàng. Giang Thạch Khê cưỡi Hỏa Nhãn Kim Điêu, còn Aslan Laurance thì cưỡi cốt long. Mọi người đều dùng thần giai phi hành tọa kỵ nên tốc độ rất nhanh. Khoảng cách nghìn dặm chỉ mất gần một ngày, đi từ sáng sớm thì đến cuối buổi chiều là đến nơi.
Carpathian trong game là một dãy núi cao và rộng lớn, được đặt tên theo dãy núi Carpathian ở châu Âu, một dãy núi quan trọng, có thể xem là Thiên Sơn của phương Tây, tên Hán Tự là Khách Nhĩ Ba Thiên sơn mạch. Dãy núi trong game cũng chạy theo hình cánh cung theo hướng bắc nam. Nhiều ngọn núi nhấp nhô giữa rừng rậm bạt ngàn, nếu đi bộ trên mặt đất khó tránh khỏi lạc lối. Cũng may bọn Giang Phong đều phi hành trên cao nên dễ dàng đến mục tiêu hơn.
Khi gần đến nơi, Giang Thạch Khê bỗng ngưng thần nghe ngóng, rồi nói :
- Đại nhân. Phía trước có người. Chính là mấy đầu tây phương long mà chúng ta vừa bán hôm qua.
Giang Phong ngạc nhiên. Hóa ra bọn họ mua phi hành tọa kỵ để có phương tiện đến đây thám hiểm. Do khá quen thuộc với khí trường của mấy đầu tây phương long đó nên từ xa là Giang Thạch Khê đã nhận ra. Giang Phong bảo :
- Chúng ta tăng độ cao để khỏi bị phát hiện.
Thế là mọi người điều khiển tọa kỵ thăng không. Do bọn Giang Phong đều là thần giai nên khí áp không ảnh hưởng gì nhiều. Aslan Laurance lại là đại ma đạo sư, chỉ cần thi triển ma pháp hình thành một đạo khí tường phòng hộ quanh người là cũng không vấn đề gì.
Từ trên cao, bọn Giang Phong có quan sát gần như toàn cảnh khu vực trung tâm của dãy núi. Khá nhiều chấm đen nhỏ xíu di động bên dưới chứng tỏ có không ít người đến đây tầm bảo. Đặc biệt là tất cả đều sử dụng phi hành tọa kỵ, đương nhiên chỉ là phổ thông phi hành tọa kỵ mà thôi. Bọn họ tỏa ra một khu vực rộng lớn, không ngừng lùng sục, tìm kiếm dấu vết bảo vật. Thỉnh thoảng, một phi hành quái từ bên dưới bay lên tấn công, khiến nhiều người ở gần nhau phải hợp lực ứng phó, nhằm tự bảo. Quái ở dãy núi này thực lực không phải tầm thường, thậm chí còn có không ít thần giai quái vật.
Trời tối dần. Mọi người không tìm kiếm nữa mà tập trung lại thành từng nhóm nhỏ, vừa nói chuyện vừa chờ đợi. Aslan Laurance nói :
- Có lẽ bọn họ chờ đợi quang trụ xuất hiện.
Thấy vậy, bọn Giang Phong cũng nghỉ ngơi chờ đợi. Bọn Giang Phong chỉ mới đến đây lần đầu, không có dấu vết gì để tìm kiếm. Hơn nữa, dù thần giai tọa kỵ phi hành suốt cả ngày không hề thấy mệt mỏi, vẫn còn sinh long hoạt hổ, thì Giang Phong và Long nhi lại thấy mệt, do đó phải tạm nghỉ ngơi. Long nhi ngắm nhìn quang cảnh bên dưới, nói :
- Phụ vương ơi. Không ngờ viễn cổ di tích lại ở giữa nơi rừng sâu núi thẳm thế này. Nếu như chúng ta không có thực lực, làm sao đến nơi này được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu không nằm ở giữa nơi rừng sâu núi thẳm, thì đã bị người ta phát hiện từ sớm rồi. Chỉ khi nào ở nơi vắng bóng người, viễn cổ di tích mới có thể bảo tồn lại được.
Khi trời đã tối hẳn, đột nhiên một đạo quang trụ từ ngọn núi chính chiếu thẳng lên cao, ánh hào quang sáng rực cả bầu trời, che mờ cả vạn vì tinh tú. Những người bên dưới lập tức lao thẳng đến chỗ ngọn núi chính, tập trung lại quanh đó lùng sục, hướng dần về phía trung tâm của đạo quang trụ, cũng là đỉnh núi trung tâm.
Cuối cùng, sau mấy giờ rực sáng, quang trụ biến mất, và mọi người phát hiện ở một khu vực bằng phẳng trên đỉnh núi có một vùng hơi nhô cao hơn xung quanh, và vuông vắn như từng được nhân công đẽo gọt. Bọn Giang Phong vẫn ở trên cao quan sát những người khác đang tụ tập lại quanh đó bàn tán. Cả bọn sau một lúc tìm kiếm cơ quan không có kết quả, liền quyết định sử dụng đến vũ lực. Mấy chục người đồng loạt xuất chiêu công kích khu vực nhô cao bất thường đó. Phổ thông công kích không xong, bọn họ lại sử dụng đến Thần thuật. Những tiếng nổ ầm ầm chấn động cả một vùng rừng núi. Mấy chục người liên hợp xuất chiêu, oai lực kinh nhân. Nếu là bình thường thì đỉnh núi đã bị san phẳng một khoảng lớn rồi. Nhưng vùng bị công kích kia chỉ hơi suy suyển một ít, làm mọi người càng tin tưởng nơi đó chứa đựng bí ẩn mà mọi người đang tìm kiếm. Do vậy mà cả bọn càng gia tăng công kích lực.
Sau gần nửa giờ công kích, toàn bộ đất đá ở đó đã bị phá tan, lộ ra một hang động vuông vức, rộng mỗi bề khoảng 5 mét, trông giống như cửa vào của một ngôi mộ cổ. Toàn bộ những người tầm bảo tranh nhau tiến vào trong đó. Cửa vào hướng thẳng xuống bên dưới, sâu hun hút và không hề có bậc thang, nhưng điều đó không làm khó được mọi người, bởi cả bọn ai cũng có phi hành tọa kỵ.
Khi mọi người đã vào bên trong hết rồi, bọn Giang Phong mới hạ xuống đó. Nhìn cửa vào rộng lớn, bên dưới tối đen, Giang Phong khẽ nhíu mày. Giang Thạch Khê hỏi :
- Đại nhân. Chúng ta vào bên trong chứ ạ ?
Giang Phong nói :
- Đã đến đây, đương nhiên phải vào rồi !
Bọn Giang Phong liền chỉ huy tọa kỵ bay xuống bên dưới. Dù xung quanh tối đen, nhưng từ hai mắt của Kim Sí Đại Bàng phát ra hai luồng kim quang, chiếu sáng đến hơn 10 mét phía trước, thành ra trên đường đi không gặp phải trở ngại gì. Thượng vị thần cao cấp thần thú có khác, lợi hại vô cùng.
- A !
Trong lúc bọn Giang Phong đang cẩn thận tiến về phía trước, một tiếng gào thảm thiết từ phía trước vọng lại khiến mọi người giật mình. Vì vậy, bọn Giang Phong càng cẩn thận hơn. Giang Thạch Khê vận dụng toàn bộ cảm tri lực nghe ngóng xung quanh.
Đi thêm một lúc nữa, phía trước xuất hiện một khúc quanh. Vượt qua khúc quanh, mọi người liền nhìn thấy một vùng huyết tích. Giữa vùng huyết tích là 2 đầu phi hành tọa kỵ (loại phổ thông) bị trúng tên, toàn thân tím đen, có vẻ như đang bị trúng độc. Hai bên vách của thông đạo có nhiều lỗ nhỏ, có lẽ là nơi bắn tên ra. Không thấy chủ nhân của phi hành tọa kỵ ở đây, có lẽ đã hóa bạch quang trọng sinh rồi.
Hai đầu phi hành tọa kỵ bị trúng độc, lăn lộn dưới đất một lúc rồi tắt hơi bất động, toàn thân bắt đầu thối rữa. Không muốn tiếp tục nhìn cảnh ghê rợn đó nữa, nhất là không muốn ngửi thấy mùi hôi thối từ thi thể bốc ra, Giang Phong giục tọa kỵ nhanh chóng vượt qua nơi đó. Aslan Laurance cảm thán nói :
- Viễn cổ di tích quả nhiên hung hiểm vô cùng.
Giang Thạch Khê gật đầu tán đồng :
- Đúng thế. Ở đây dù là thần cũng có thể gặp nguy hiểm.
Aslan Laurance nói :
- Tương truyền, viễn cổ thời kỳ, thần giai biến địa, cao thủ vô số. Nơi đây có khi là địa bàn của một vị viễn cổ đại thần nào đó không chừng.
Sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn Giang Phong càng cẩn thận hơn, tốc độ cũng chậm hơn trước. Sau một lúc, mọi người cũng đi được đến cuối thông đạo. Ở đó lại xuất hiện mấy thi thể phi hành tọa kỵ bị trúng phi thương, phi tiêu, cung tên, nằm bất động giữa vũng máu trên mặt đất, thi thể cũng đã bắt đầu thối rữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.