Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Chương 28: Ra Viện

Tiểu Yên(Medisa Mochi)

27/12/2015

*** Hai ngày sau ****

- Oa...không khí ngoài này trong lành hơn nhiều,ở viện mãi chán quá luôn ấy.. - Hắn vừa bước chân ra khỏi cổng bệnh viện,đã hét to sung sướng,mỉm cười nhìn nó như là đang rất hạnh phúc...

'' Làm em phải chăm sóc anh 2 ngày,mệt muốn chết,còn cười được nữa hả '' Nó bĩu môi,hếch mặt nhìn hắn.....có vẻ nó đang rất là giận...

'' Thôi mà,bù lại anh cũng chăm sóc em 2 ngày nha '' -Hắn cười,xoa đầu nó

'' Ế......ai cho xoa đầu em,mẹ nói xoa đầu là có thai đó '' - Nó giả vờ tru giọng lên,ưỡn ẹo nói....

Làm gì có chuyện mà xoa đầu là có thai...nó nói bậy,xạo không à....Đúng là cô nhóc cá tính,quậy quá chời....

'' Cậu chủ,mời lên xe về ạ '' - Đang nói chuyện vui thì một chú quản gia trông cũng ngoài tuổi trung niên đến gần bọn nó và hắn,đưa tay ra cúi đầu,mở cảnh cửa chiếc xư BMW đắt tiền với ý định muốn đưa 2 người về nhà hắn :

- Ừ,cảm ơn chú - Hắn cười,sau đó nhìn sang nó,kéo tay nó dẫn tới chỗ cửa sau,và mở ra kính cẩn mời nó :

'' Mời cô nương lên xe ạ ''

'' Ân, bổn cô nương xin đa tạ đại huynh '' - Nó cười,ngồi vào và nhìn ra phía hắn.

Hắn cũng vui vẻ chạy ngược lại qua bên mở cửa ra và ngồi vào,và rồi ký hiệu cho chú quản gia đi ..

****

'' Ế....đây đâu phải là đường về đâu..... '' - Nó đang vui vẻ cười tươi với hắn,thì vội nhìn sang chú quản gia,tự hỏi lòng mình.....

Biệt thự nhà hắn cũng khá xa nhưng chỉ đi 30 phút là về tới,sao bây giờ hơn 40 phút mà chưa tới nữa.....Không lẽ chú ấy định bắt cóc hắn với nó sao?

'' Cô chủ cứ đợi đi,sẽ biết liền ạ '' - Chú quản gia vừa lái xe vừa quay lại nhìn nó tươi cười,sau đó nhìn sang hắn với ý nói mọi thứ đều ổn thỏa,kế hoạch vẫn diễn ra như cũ....

****

'' A......aoa.......oa...đây là...biển sao ''? ''Đẹp quá à''.... '' - Nó vừa tới nơi,đã nhảy xuống xe chạy ra xa,mắt cười tít nhìn quanh,chao ôi thật là tuyệt vời....

Gió thổi qua mà không có bất kỳ vật nào cản trở làm con người ta thấy thật sảng khoái,và thoải mái làm sao....Từng hạt cát dính lấy nhau và chèn thêm tý nước tăng độ mịn màng và ướt át...Sóng biển theo từng hồi ùa vào bờ,xô ngã những lâu đài cát mà những người đến đây đã để lại....

Nó vui vẻ bước ra xa, cúi người xuống đưa tay cảm nhận những dòng nước mát mẻ từ biển cả xanh tươi,lòng cảm thấy vui và lạ lùng....

Hắn đứng từ xa,nhìn nó cười mà cũng cười theo,vì chỉ cần nhìn nó,hắn cũng đủ hạnh phúc ,cất lại giữ cho mấy ngày rồi...

'' Mau lại đây đi ,Khải à....'' - Nó quay lui nhìn hắn,vẫy vẫy tay ,mặt hớn hở....

Nghe thế hắn liền mỉm cười chạy nhanh ra với nó,nháy mắt :

'' Biến đẹp không em ''?

'' Có....'' - Nó gật '' Nhưng không có đồ bơi....làm sao mà bơi đây,biển mát thế này mà ''

'' Vậy thì cởi trần ra vậy '' - Hắn cười

'' Ý...nói bậy '' Nó nhìn hắn,bĩu môi ,sao hắn cứ thích giỡn quá trời....

Bỗng nhiên,hắn hất nước vào người nó,rồi chạy ra xa,làm nó tức điên,nó dùng hết sức lực hất lại,vẩy nước vào người hắn.Hắn không chịu thua hất lại,hai người chiến nhau,vẩy nước qua về làm cả người ướt hết,quần áo sũng như con chuột bị chết đuối...

Sau một hồi vui quá,cả hai cùng ngồi xuống,dựa vào nhau và ngắm bãi biển....Vui thật đấy,mặt trời bắt đầu lặn,giờ là hoàng hôn rồi...Ánh mặt trời thật to,và đỏ rực,hồng hồng đến vui mắt...

'' Đẹp quá anh nhỉ ''

'' Ừ,hoàng hôn rất lãng mạn '' Hắn cười,tay ôm chặt người nó....

'' Hazz...ước gì được ở đây mãi'' - Nó đột nhiên nghĩ ra một ý ,thẫn thờ nói....

'' Ừ '' - Hắn gật,rồi tiếp lời,nhìn nó đăm đăm : '' Em nè... ''

'' Hả''?

'' Em thích anh chứ ''?

'' Sao anh hỏi vậy? '' - Nó ngạc nhiên....

Hắn chỉ cười mà không nói gì,sau đó đứng dậy,chạy lại phía xe ô tô,lấy ra một cây đàn,và tiến lại chỗ nó,môi mỉm cười,tay ôm đàn nói :

'' Để anh đàn một khúc em nghe nha''

'' Anh biết đánh hả ''? - Nó hỏi

'' Ừ '' - Hắn gật,rồi tay theo nhịp bắt đầu cử động từ nốt R đến nốt M,tay trái đặt lên dây giữ dây đàn,một tay còn lại gảy đàn,tạo nên bản nhạc thật hay... :

- Làm vợ anh nhé....anh có một bờ vai..♪

Sau đó..hắn bắt đầu hát...từng lời thật ấm,và đi sâu vào lòng nó..

P/s: Mình có viết vài truyện khác nữa,ủng hộ nha m.n..

- Cặp đôi bí ẩn

- Hoàng tộc hậu cung

- Làm người lớn dễ hay khó

- Nhóc bướng bỉnh ! Em là tiểu thư

- Chỉ có thể mang anh cất vào tim

Mơn.. <3 <3 Love all

'' Wao,hay quá '' _ Tiếng đàn du dương vừa dừng,là tiếng hát của hắn cũng ngừng,nó nhìn hắn thán phục xen ngưỡng mộ vỗ tay cảm thán....Ánh mắt có gì đó ánh lên,một sự tình ý không thể che đậy...

'' Cảm ơn em '' - Hắn cười......sau đó đặt cây đàn xuống,lấy tay gãi đầu ngượng ngịu,chợt mặt tái lại nhớ ra chuyện gì.........'' À.....mà....''

'' Sao vậy '' -Nó ngạc nhiên khi thấy sắc mặt hắn không tốt....hỏi

Sao vậy nhỉ? Mới cười tươi cảm ơn người ta mà...giờ mặt bí xị như quả cà vậy,kỳ cục quá trời....

'' À...ưm.....thực ra '' - Hắn bối rối,nhìn nó không biết phải nói làm sao ra lời, vẻ băn khoăn.....

'' Nói đi '' -Nó chu mỏ...

Bất chợt hắn ôm lấy nó,tay từ từ xiết chặt nó,mặt nó hình như đã đỏ lên,tim hắn cũng đập nhanh hơn,miệng hắn mấp máy hoài,mới nói ra được thành câu :

'' Sau này em nhất định phải làm vợ của anh nha...''

'' ...Ơ...'' - Nó nghe nói vậy tự dưng thấy vui lạ thường,nhưng lại có gì đó chặn ở cổ họng,không sao mà nói chữ em đồng ý được....

'' Có đồng ý không''? - Hắn buông nó ra,tay đặt lên vai nó,nhìn hỏi....với ánh mắt âu yếm....

'' Không biết nữa...chắc là ''...- Nó...ậm ừ...

'' Là??''

'' 7 năm sau tính '' - Nó cười hì,sau đó nhìn hắn nháy mắt....

Tự dưng hắn cảm thấy bị troll đến lạ,híc....7 năm nữa á???? Một ngày thôi đã đủ lâu rồi,đến 7 năm....thật sự là....một chuyện hết sức khó khăn....

'' Thôi được,7 năm sau tính,giờ đi về nhà thôi '' - Hắn gật,nhưng lòng còn chưa thỏa mãn lắm,cố gắng rặn ra câu cuối cùng...nhìn nó

'' Ừ'' - Nó cười nhẹ,tay choàng qua tay hắn,hắn cúi người xuống lấy cây đàn lên rồi cùng nó đi về phía xe chuẩn bị về.....

*****

'' Chào bác gái '' '' Con chào mẹ '' - Nó cùng hắn vừa vào nhà đã đồng thanh dùng lễ nghi,mỉm cười tươi tắn nhìn qua chỗ mẹ hắn ...cúi đầu....

'' các con về rồi sao...Nhưng mà..muộn vậy nhỉ? '' - Mẹ nó cười tươi,sau đó cười gian tà,vì bà biết được bọn hắn đi đâu rồi mà,nhưng cố ý hỏi thôi...

'' À,chỉ là đi hóng gió thôi ạ '' - Hắn gãi đầu,nhìn mẹ....

'' Hóng gió mà nắm tay nhau thế kia à? '' - Mẹ hắn bụm miệng cười,nhìn tay hắn đan xen tay nó,nắm chặt không buông...hỏi...

'' Ơ ''- Nó với hắn nghe thấy thì vội thả ra,đỏ mặt nhìn mẹ....

'' thôi,hai đứa vào ăn cơm đi,nguội hết rồi '' - Mẹ hắn cười,lại gần xoa đầu cả hai người rồi cùng nhau bước đến bàn ăn ngồi xuống....

Chợt có tiếng điện thoại ,mẹ nó liền chạy ra nghe,tay cầm lên alo :

'' Có chuyện gì vậy mình ''? -Hình như đó là ba hắn thì phải,mẹ nó hỏi...

....

'' Cái gì ''?

Mẹ hắn giật mình,nhìn sang hắn với nó,sau đó mặt tái lại,nghe xong nội dung cuộc gọi thì đánh rơi cái máy xuống đất.....Rốt cục là có chuyện gì,mà mẹ hắn như vậy???

* Không thể nào.....Chuyện này,.....* Mẹ hắn như người mất hồn,sau đó ngồi bệt xuống đất,mắt thẫn thờ nhìn mọi thứ.....

'' Mẹ,đã xảy ra chuyện gì vậy ''? - Hắn thấy mẹ hắn như vậy,chạy vội đến đỡ mẹ hắn ngồi dậy,hỏi....han lo lắng...mắt rất là quan tâm....

'' Khải à....làm sao đây ''???....

'' Bác gái,có chuyện gì từ từ tính mà ''.... - Nó nhíu mắt,cảm thông nói với mẹ hắn....

'' Minh Anh à,bác không biết phải làm sao nữa,tại sao... '' - Mẹ hắn khóc,đột nhiên sốc quá,ngất đi.....

- Quản gia,gọi bác sĩ.... - Hắn hét to....

'' Vâng thưa cậu chủ '' - Nghe xong chú ta liền lấy di động và chuẩn bị xe đưa bà đi viện cấp cứu,.....

p/s: Rốt cục có chuyện gì nhỉ? M.n hãy đón đọc sau vài ''chục '' giờ đồng hồ nữa nha.. <3 <3 Ủng hộ và góp ý nha...

Mà......còn nữa....nếu như các bạn thắc mắc gì cứ hỏi ra nha,chứ nếu không hiểu truyện ,vì nó có thay đổi qua nhiều thời kỳ cổ trang và hiện đại,thì phải hỏi mình nha................................ Yêu m.n nhìu <3 <3

P/s: Đáng ra đăng từ lúc nãy rồi....Bây giờ mình gần đi học vẫn phải cố viết lại,chắc là được 1 đoạn ngắn thôi,nhưng mình sẽ cố,còn có 10 phút,xin lỗi vì sự chậm trễ,do sự cố nên........toàn bộ nội dung đang viết bị mất hết trơn luôn :(((...Xin m.n thông cảm =((

--------------------

Tiếng reo từ chiếc máy điện thoại vang lên,tuy nó nhỏ,nhưng cũng đủ để hắn và nó nghe thấy,sau đó âm thanh ấy bị dập tắt bởi đôi tay của mẹ hắn cầm lên,như thường lệ,thì bà mỉm cười,và alo trước :

'' Có chuyện gì vậy mình ''?

'' Xin lỗi,tôi không phải chồng bà đâu ,bà Huệ My à..'' - Tiếng đầu dây bên kia đáp lại,trông như đang cười cợt bà,là ai vậy? Mà dám cầm máy của ba hắn chứ?

'' Cái gì?...Cậu...cậu là ai ''?- Lúc này mẹ hắn đã tái mặt lại,hỏi ...rồi nhìn sang bên nó và hắn,nó và hắn mà biết chuyện này thì không tốt đâu,cho nên bà chỉnh tiếng nhỏ lại...

'' Tôi là ai,bà không cần biết,chỉ cần biết,chồng bà đang nằm trong tay tôi,nếu muốn ông ta sống,thì giao tiền mặt qua cho tôi'' - GIọng nói ấy vẻ hăm dọa,nói

'' Cậu...muốn...bao..nhiêu..''?- Bà my run run,và cố rặn từng chữ hỏi tiếp,mặt ngày càng xanh....

'' 90 tỷ ,cũng khá là nhỏ đó,không vấn đề với bà mà nhỉ ''? -Lời nói khinh bỉ ấy,lại đập vào tai bà lần nữa...

'' Được,tôi....sẽ...sắp xếp,đừng có để chồng tôi bị gì đó,nếu không tôi sẽ không tha ''....

Nói xong,bà dập máy, môi run run,mặt trắng bệch ra,mồ hôi lã chã chảy xuống....rồi ngất lịm đi....do bà quá sức sốc và sợ...

*****Bệnh viện *****

Minh Anh mặt tái nhợt,khoanh tay lại vẻ mong đợi kết quả sau khi bác sĩ cấp cứu xong,đi lui đi tới,nhìn đến chóng cả mặt,lâu lâu nó còn nhìn vào trong để xem,nhưng không thấy gì,ngoài tấm màn che.hắn thì không kém gì nó,còn điên cuồng hơn cả nó nữa,đứng ngồi không yên cắn môi nhìn vào phòng mẹ hắn đang nằm mà xót cả ruột.

Riêng chú quản gia thì đang ngồi trên dãy ghế đợi của người nhà,đang chầu chực bác sĩ đi ra để xem tình hình thế nào,chú ấy cũng rất là lo cho bà chủ,vì bà đối xử rất tốt với mình,nên bà có chuyện,thì chú phải giúp đỡ và quan tâm....

Không khí lúc này thật là khác thường,không còn yên tĩnh với những cảnh người ngồi chờ,mà là tiếng bước chân nhẹ cộp cộp đi qua đi về trên dãy hành lang trước cửa phòng cấp cứu,ai cũng nóng ruột cả.

Năm phút sau,cánh cửa ''định mệnh'' ấy mở ra,một đoàn gồm bác sĩ và 2 y tá bước ra,ông bác sĩ trông vẻ già rồi,nhưng đầy sức sống mở cái bịt mặt,nhìn và hỏi:



'' Ai là người nhà của bệnh nhân ''?

'' Là tôi''-Hắn vừa nghe thấy đã chạy đến,mắt hết sức lo lắng,rồi hỏi tiếp :'' Tình hình mẹ tôi sao rồi ''?

'' Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch,do sốc quá nên mới ngất đi,cần cho bệnh nhân tĩnh dưỡng,tránh tạo áp lực cho bệnh nhân ''- Bác sĩ chân thành nhìn hắn,rất thương xót đưa ra lời khuyên và đầy đủ những điều cần thông báo với người nhà...

'' Vậy sao...'' - Hắn đờ người ra,sau đó đợi bác sĩ và y tá đi hết,thì mới quay sang nhìn chú quản gia đang đứng cạnh mình,nói :

- Chú Đức,chú đi mua ít thức ăn cho mẹ tôi đi

'' Vâng cậu chủ,tôi đi ngay ''- Nghe xong,chú vội gật đầu rảo bước quay đi,như là đang làm theo lệnh của 1 bậc tối cao,vĩ đại,trông đó dường như còn mang sự kính trọng dành cho hắn nữa...

Sau đó,hắn mới quay sang nó,cười mà như cười không nổi,cố gượng nói :

'' Vào thăm mẹ với anh nha,Minh Anh ''

****

'' Mẹ đã tỉnh rồi sao....khoan cử động đã mẹ à '' - Hắn vào,thấy mẹ đang cố ngồi dậy thì ngăn lại,lo lắng nhìn bà...

'' Mẹ ổn mà,con đừng lo quá '' - Bà My cười hiền từ,xoa đầu hắn,mà thấy lòng nhẹ nhõm hơn....

'' Bác gái...'' - Nó nhìn mẹ hắn,chợt nhớ ra đến chuyện cuộc gọi,thì hỏi :'' Cuộc gọi đó,có gì ...mà bác phải sốc như vậy ...hả ''?

''Ơ...bác....'' -Mẹ nó nhăn mặt,tự dưng nhớ lại chuyện đó,chợt đầu lại đau điếng,ôm đầu không nói lên lời....

'' nếu cháu đã nói điều không nên,cho cháu xin lỗi''__ Minh Anh nhăn mặt,hoảng hốt bào chữa....

Nhưng chưa được nói tiếp câu thứ 2,đã bị hắn chen vào ,giọng vẻ như rất là bực bội,nhíu mày lên tiếng :

'' MInh Anh,em về đi''

'' Nhưng mà...bác...ấy...''

'' Về đi,mẹ anh cần nghỉ ngơi,em không cần quan tâm '' Hắn lạnh giọng,như ra lệnh và tát một gáo nước vào nó....

Nó chợt đưng người lại,tim chợt đau nhói,và nhìn hắn :

'' Thôi được,em sẽ về ''

'' Chào bác,con về đây ''- Nó quay sang mẹ hắn,cúi đầu vòng tay lễ phép,rồi không từ mà biệt hắn đi ra ngoài.Hắn tự dưng cảm thấy mình sai,nhưng mà nó đã đi rồi còn đâu...

'' Sao con lại nói với Minh Anh như vậy? Nó sẽ buồn lắm đó..'' _Khi thấy nó bước ra rồi,mẹ hắn nhìn hắn với ánh mắt lo lắng,thở dài,mắt nhíu lại như đang trách móc.

'' Tại...con nghĩ như thế sẽ tốt cho mẹ..nên....''Hắn nhăn mày cau mặt...lắp bắp

'' Ừ,nhưng thực ra mẹ cũng không đến nỗi thấy phiền đâu,con bé không làm gì sai ''....Mẹ hắn lắc đầu...

'' Vâng mẹ,nhưng con cũng giống Minh Anh,tò mò chuyện cuộc gọi đó...''

''Hazz,đấy,con cũng tò mò,vậy sao lại đuổi Minh Anh về,con bé cũng tò mò như con thôi..'' - Mẹ nó nhìn hắn,tặc lưỡi,sao mà hắn lại ngố ngố vậy không biết...!

'' Dạ...con xin lỗi ,giờ con cũng thấy hối hận mà...''_ Hắn gãi đầu....

'' Ừ,được rồi...Con giúp mẹ một chuyện được không '' _Mẹ nó phì cười,hỏi tiếp...

'' Chuyện gì hả mẹ''?

'' Con nhờ chú Đức gọi cô thư ký của ba vào đây giúp mẹ được không?''

'' Làm gì vậy mẹ ,sao lại gọi dì ấy '? _ Hắn ngạc nhiên,chẳng lẽ mẹ muốn...phân chia tài sản hả???....

'' Con không cần biết đâu,cứ bảo chú Đức như vậy cho mẹ nha...'' __ Mẹ nó nhíu mi,sau đó nhìn hắn....

'' Dạ...''

_________Quay lại với nó _________

* Hazz,sao lại đuổi mình về chứ,thật bất công mà,mình có làm gì sai đâu* Nó đang đi bộ về nhà,được nửa đường thì quay ra suy nghĩ,trách hắn,rồi bực bội đi tiếp....Nhưng sau đó lại nhớ ra điều gì * À,điện thoại của mình đang ở trong phòng của anh ta mà ...*

Nghĩ thế,nó liền tấp vào một vỉa hè bên phải,vẫy tay gọi taxi và lên xe về biệt thự nhà hắn,chắc chắn lúc này không có ai ở trong nhà đâu,vì nó tính không nhầm thì chú quản gia không về đây lấy đồ cho mẹ hắn mà...!

* Sao lại không khóa cửa vậy nhỉ *

Vừa vặn ổ khóa đi vào thì nó ngạc nhiên,nhưng rồi sự ngạc nhiên ấy cũng bị dập tắt nhanh trong suy nghĩ của nó,và rồi nó nhanh chóng lên phòng hắn lấy điện thoại.

Khi bước ra khỏi phòng và đi ngang phòng khách,thì nó chợt thấy vật gì dưới sàn phòng ăn,lại gần xem thì nhận ra đó là điện thoại của mẹ hắn,nó liền nhặt lên ngắm nghía:

- Sao lại bị rơi ở đây nhỉ?

Nó vuốt ngược màn hình cảm ứng lên,rồi đợi xem chuyện gì xảy ra,đột nhiên ,nó thấy một dòng chữ hiện ra :

'' Đã lưu nội dung cuộc gọi ''

Hửm? Chuyện này nghĩa là sao chứ..? Máy của bác gái tự động lưu cuộc gọi hả? Vậy nghĩa là....cuộc gọi đoạn nãy,lúc bác gái nghe xong và ngất đi..đã được lưu lại rồi ư? Vậy nó có thể giải đáp được thắc mắc trong lòng rồi ! Chỉ cần nó nghe xong là sẽ hiểu điều gì khiến bác gái bị ngất...

Nghĩ như vậy,nó liền mở nhanh đến nội dung ghi lúc nãy,và nghe :

'' Có chuyện gì vậy mình ''?

'' Xin lỗi,tôi không phải chồng bà đâu,bà Huệ My à ''

'' Cái gì..? Cậu...cậu là ai''?

....

'' Tôi..là ai bà không cần biết,chỉ cần biết chồng bà đang nằm trong tay tôi '' Giọng nói hung tợn ấy phát lên,làm nó cũng hơi run...

'' Cậu....muốn bao nhiêu''?

''.... 90 tỷ......không thành vấn đề với bà đúng không ''?

'' Được..tôi...sẽ sắp xếp''...

....

Nghe xong,nó vội tắt máy,sững người đơ ra.....Thì ra...là có người tống tiền,,,bác trai bị họ bắt cóc rồi sao?Chuyện này không thể nào....?? Thật là quá đáng mà.....bọn người này đúng là không biết liêm sỉ....Nhưng mà....

Nếu như bác gái không đưa tiền cho bọn chúng,họ sẽ giết bác trai mất,nó phải làm sao đây? Chợt,nó nhìn vào máy mẹ hắn lần nữa,rồi nhìn xung quanh chống cằm ngẫm nghĩ.....À,còn một cách mà,nó còn có ngọc ấn trợ giúp,còn cả trí khôn siêu phàm của nó nữa...Nhất định nó sẽ làm được...

Đầu tiên là xác định vị trí của tội phạm đã,nghĩ ra,nó liền lấy máy bác gái phân tích tọa độ vĩ độ,và địa điểm vị trí,từng ngón tay thoăn thoắt trên màn hình,một lát,nó đã tra xong kết quả,và mãn nguyện mỉm cười- Là đó.!!!

Nhanh như chớp,nó cất máy mẹ hắn vào ngăn tủ trên phòng,rồi cất máy nó vào túi ,cuối cùng cũng chạy nhanh ra khỏi phòng ăn và khóa biệt thự đi hành động.!

- Trời ơi....Nơi này là đâu mà u ám dữ vậy nè? _ Vừa đi theo vị trí trên màn hình máy chỉ định,nó đến một nơi rất hoang vu hẻo lạnh,mới nhìn thôi cũng đủ làm người ta thấy run rồi,xung quanh mù mịt toàn khói với khói,không biết bốc từ đâu nhưng mà nó nghi ngút quá chừng.

Nó lần theo những con đường hẹp hẹp giữa hai bên hàng cây cũ kỹ lâu năm,từng bước đi vẻ e dè ,nhưng cũng đang lo lắng,không hiểu nó làm thế có phải có mạo hiểm không nữa?

Không khí ngày càng lạnh lẽo,và có gì đó khác lạ so với ban đầu,hình như nó có cảm giác mình đang đi xa không gian đó và địa điểm đó,rốt cục cảm nhận của nó là đúng hay sai đây nhỉ?

Nhưng...hên là,nó đi đúng đường,một ánh sáng yếu ớt hiện ra từ chính cái nơi bí ẩn khuất sau rặng cây to nhất,và già cỗi nhất,là một ngôi nhà hoang....Trông nó thực sự giống một nơi dành cho những con ma cư trú,tiếc là nó không sợ ma thôi...

* Sao căn nhà này lại không có cửa sổ nhỉ? Thế ánh sáng chiếu từ đâu ra vậy trời ? * Nó vừa tiến đến gần,đã nhìn quanh rồi dừng lại trước cửa ''chính'' của căn nhà,suy nghĩ...Có chắc là ba hắn đang trong này không thế?

Bỗng dưng,có tiếng động Cộp Cộp làm nó giật mình,hình như có ai đó,là tiếng bước chân của ai đó.....Nghĩ vậy nó liền chạy về phía sau,núp dưới gốc cây to gần đấy quan sát,xem thử chuyện gì đang diễn ra...

'' Mày đấy,nãy giờ chạy đi vệ sinh bắt tao đứng một mình nên tao phải đi theo mày đó,nơi này giống chỗ cho ma ở ấy,sợ phát ớn luôn...'' _ Có tiếng nói của 1 người đàn ông vang lên,là một người mặt mũi bặm trợn,trên tay hắn xăm một con rồng rất lớn...

'' Tất cả cũng tại đại ca thôi,đại ca tìm được mối này cũng coi như là phát tài rồi,cố giữ con tin đi,nơi này mới không ai dám đến thôi à'' _ Người đàn ông thứ 2 vỗ vai hắn,giọng an ủi...

'' Ừ,nhưng tao sợ nơi này có ma thì...''

'' Đừng nghĩ bậy nữa,mày canh đằng đó,tao canh đằng này,làm đi ''

'' Ừ ''

****

Nó ngồi nghe nãy giờ,cũng đủ hiểu trong căn nhà đó có một con tin,mà con tin đó,chắc hẳn là bác trai rồi,nhất định nó phải nghĩ cách cứu bác ấy ra mới được...

Nó nhìn vào tên thứ nhất,rồi tên thứ 2,sau đó nhìn xung quanh,làm sao để xử lý hai người đó nhỉ? Để họ không bị ảnh hưởng tín mạng mà chỉ tạm thời ngất?

À,đúng rồi ! Nó nhìn thấy một cành cây bị rơi xuống đó,vội nhặt lên,và không may vấp phải một cục đá nhỏ,làm người nó bị ngã xuống,lập tức hai người chú ý về phía có tiếng động đó :

'' Ai?'' _ Cả hai đồng thanh,giọng hung dữ...

'' Meo...meo..'' Nhanh như cắt,nó giả vờ kêu tiếng mèo,rồi chóng chạy đi nơi khác để tìm chỗ an toàn hơn nấp vào...

'' Thì ra là con mèo hoang '' - Hai người cười nhếch với nhau,rồi chạy lại chỗ đứng canh tiếp...

* Hết hồn * Nó vừa nấp vào chỗ khác thì thở phào nhẹ nhõm,rồi nhìn hai người đó,làm sao để đánh 1 người mà không manh động người kia nhỉ? Như vậy phải phân tán tầm nhìn thôi...

Ngay lập tức,nó ném cái máy điện thoại của nó,đã bật bài hát của Jang Mi lên,sang bên phải của người đàn ông đứng canh thứ 2,lúc đó,hắn ta liền chạy ra xem,có tiếng người,chắc hẳn có ai đó...

Nhân lúc tên thứ nhất không để ý nhìn theo,nó bước nhẹ lại gần cầm gậy đập một phát thật mạnh vào đầu hắn ! Bốp ! Thì hắn lăn đùng ra ngất đi....

* Đã xong 1 người *...Nó vui mừng suy nghĩ,nhưng rồi nhanh chóng nấp tiếp để xem hành động của người đàn ông còn lại...

Hắn phát hiện ra cái điện thoại nhưng một hồi cũng tắt nên cũng hơi chú ý nhặt lên bỏ vào túi * Xem ra mình được vận may có cái điện thoại mới * Hắn suy nghĩ...

Rồi hắn tới lại chỗ canh,và phát hiện ra người thứ nhất bị ngất,chạy vội ,lay lay người đỡ anh ta dậy:

'' Ê này,mày bị gì thế''?

'' Bốp '' - Nhanh cơ hội,nó đập tiếp cho hắn ngã xuống đất,cũng ngất theo người thứ nhất....

Xong xuôi,nó lấy trong túi ra hai cái khăn,đã tẩm sẵn thuốc mê,trùm lên mặt hai người đó rồi khoái chí tìm chìa khóa trên người họ mở cửa cho bác trai....Cùng lúc lấy lại cái điện thoại đã bị sập nguồn của nó,,,mà không biết hắn đang nhăn mày cau mặt không biết vì sao nó lại không nghe máy...

'' Ai đó'' - Từ trong vọng ra,nó giật mình...

'' Bác à,là con,Minh Anh nè...''

'' Minh Anh? Là cháu sao''? - Ba hắn vừa nghe xong thì thấy cánh cửa mở,chạy ra ngoài...

'' Bác...bác có bị họ làm hại không''?

'' Không...nhưng...sao cháu lại..cứu bác ra được''?

'' Dạ...cái này,cháu dựa vào định vị di động ạ '' Nó mỉm cười,giơ cái điện thoại của mẹ hắn lên,lắc lắc vẻ rất là đắc ý....

'' Nhưng còn...người chủ mưu vụ bắt cóc ''? _ Ba hắn chợt hỏi

'' Dạ,bác yên tâm,cháu sẽ xử lý ''

***

'' Alo.Tiền đã có chứ''? _ tên chủ mưu mỉm cười,hỏi với người trong số máy của mẹ hắn....Nó liền bịt mũi lại,giả giọng....

'' Tôi là thư ký của bà ấy,tiền sẽ được đưa đến,hãy cho tôi biết phải giao ở đâu''?

'' Gần chỗ nhà hoang ngõ A,quận ...abz...''

''Được''....

Vừa nghe máy xong,hắn bật cười khoái chí,xem ra lần này có món hời to rồi..haha

*****

'' Tôi đến rồi '' _Nó bước ra,và giả vờ cầm theo cái va li...



'' Nhóc con làm gì ở đây,chị thư ký đó đâu''? _Hắn ta thấy nó thì bĩu môi,hỏi....vòng tay vẻ khinh bỉ...

'' Là tôi '' -Nó cười,sau đó quay lui '' Các chú cảnh sát ,hãy bắt chú ta đi ạ ''/

Hắn ta vừa nghe xong,mặt tái lại,rồi nhíu mi... :'' Mày,..mày kêu cảnh sát sao? Được...tao sẽ cho người giết ông ta..''

'' Cứ gọi thử đi '' -Nó đắc ý

'' Alo...Tít tít tít '' Đầu dây bên kia vẫn không nghe máy,đột dưng có ai đó bắt máy,và nhẹ giọng :'' Đây là cổng...địa ngục,anh cần đặt thuê quan tài hả''?

Nghe thế,hắn xỉu luôn ngay tại chỗ,và cảnh sát có thể nhẹ nhàng bắt hắn đi mà không có bất cứ cản trở nào..........

Xin lỗi vì đã làm gián đoạn truyện nhưng mà....mình nói ra cho bớt tức ạ...

Một số trang web chia sẽ truyện của mình làm ơn đừng "MẶT DÀY'' đăng nữa...

.Cảm ơn lòng tốt của các admin,nhưng mà á,nếu mình có sửa lại truyện,mà không sửa đúng y như bên sàn truyện cho mình thì làm ơn đừng có đăng nữa.(Như SSTRUYEN,WATPAD,..vv'')

Một số web cũng không đăng tiếp truyện mình nữa vì thấy có chữ :''Chương Cuối'' cứ tưởng là hoàn thành truyện đó ạ...Mong hãy chỉnh lại giúp đi !

Mắc công người ta đọc không hiểu gì :)

P/s: Từ giờ có lẽ mình nên 1 tuần ra chap 1 lần,nếu không có 1 lời nhận xét nào cả thì mình đành......1 tuần 1 chap vậy.Mọi người có thể bỏ theo dõi truyện? Ok? Mình đâu cần lượt xem,cần góp ý cho mình thôi ạ !

_______________

**** Tối hôm đó *****

'' Minh Anh,sao con lại về muộn vậy ''? _ Mẹ nó vừa nhìn thấy bộ dạng nó uể oải vào trong nhà,liền chạy ra ngay hỏi han,trông sắc mặt con bé tái xanh quá...Nó làm sao vậy?

'' Dạ...không sao mẹ,con ổn,chỉ là hơi mệt thôi '' _ Nó cười,nhưng hơi nhăn mặt trả lời mẹ.

'' Ừ,vào ăn cơm tối đi con,chắc con đói rồi ''

'' Dạ ''

* Không biết là giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ * Minh Anh chợt bước 1 bước và đơ người ra suy nghĩ về hắn,nhưng chợt nhớ lại về những lời lạnh lùng hắn nói,nó lại đau lòng không thôi,và cố quên đi những câu đó,để lòng nhẹ nhõm hơn....và bước xuống ăn tối.

Minh Anh nó cũng rất đói rồi,trưa ăn có chút cơm,giờ mới được ăn tối bảo sao nó không đói,gần xỉu luôn ý chứ...

'' À,lúc chiều Khải có gọi cho mẹ nè,nói về tình trạng của mẹ Khải,còn ..nói con không bắt máy,con đã đi đâu ''? _ Đang ăn,mẹ nó như nhớ ra điều gì,hỏi...

'' Dạ...con....con ...''...''Mẹ anh Khải sao rồi ạ''? -Minh anh lắp bắp,rồi đổi chủ đề....

'' Khá hơn rồi,bác ấy về nhà rồi...''

'' Dạ...'' -Minh Anh tái mặt,nghĩ lại về chuyện hồi nãy,và về bác trai lẫn cái nơi hoang vu đó,nó đột nhiên ho bắn hết cơm ra ngoài....mẹ nó thấy thế vội lau lau cho nó :

'' Con đó,ăn từ từ,sao lại để bắn ra hết vậy''

'' Dạ...con biết ạ.....'' ''À....đúng rồi.....lúc chiều con chỉ là đi chơi với Mai Phương chút,tại lâu rồi không gặp bạn ấy...'' -Nó cười gượng,nghĩ ra một câu khác thay vào sự thật...

- Ừ,ra thế _mẹ nó gật đầu,cười.... '' Con ăn nhanh kẻo nguội''

****

'' Minh Anh,bác Phú gọi con này '' -Tiếng mẹ nó vọng lên từ dưới cầu thang,hình như là có gì đó rất gấp,bác trai gọi hả???? Sao lại trùng hợp thế chứ?Nó cũng đang muốn biết bác trai đã về nhà an toàn chưa nữa...

'' Dạ con xuống liền '' _Minh Anh ở trên,đáp lại,giọng lịch sự và lễ phép....

- Có gì vậy mẹ_ Nó hỏi?

'' Bác trai gọi con...'' -Mẹ nó đưa cái máy điện thoại cho nó,rồi mỉm cười,sau đó đi vào phòng của mình để cho nó nghe máy,bác ấy biết nó không thích bị ai nghe lén cuộc gọi...

'' Alo...bác ạ...''

'' Minh Anh à,con vẫn ổn chứ ''? -Đầu dây bên kia vui vẻ..

'' Dạ,con về nhà rồi,bác trai không đau chỗ nào chứ''?

'' Ừ,bác tốt mà,cảm ơn con đã cứu bác nha....thật sự bác rất biết ơn con''

'' dạ..mà...bác ơi...''

'' sao con''?

'' Bác đã nói chuyện này với anh Khải ...và bác gái chưa ạ''?Giọng nó lo lắng...

'' Chưa''

'' Vậy bác giữ bí mật nha...hứa với con đi...''

'' Được,bác sẽ hứa,nếu như con nói vậy rồi...'' -Ba hắn mỉm cười...nói...

'' dạ.vậy con yên tâm rồi...''

'' Ừ,mai bác muốn con sang đây chơi,con sang nhé ''

'' Vâng ạ,con sẽ qua''

Thế rồi,cuộc gọi kết thúc,nó thở phào nhẹ nhõm,nhìn vào ánh đèn và chiếc gương chiếu hình nó,vội vàng đi vào phòng mẹ...

'' Bác ấy gọi có gì à ''?

'' dạ..không...chỉ là hỏi con chút chuyện...'' -Minh Anh cười gặng,nói nhỏ...

''Ừ,lên phòng đi ngủ đi,cũng không còn sớm nữa con à '' _ Mẹ nó xoa đầu nó,ôm nó vào lòng rồi nói...

'' dạ.mẹ ngủ ngon nha ''

Nói xong,nó bước lên phòng với một tâm trạng hết sức tốt,lòng phấn khởi,cuối cùng cũng qua nạn rồi,ngày mai nó sẽ được gặp hắn nữa...Phải ngủ thật sớm để dậy sớm mới được...

'' Ting '' Minh Anh hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh,nó cố vui vẻ đưa tay nhấn chuông cửa biệt thự nhà hắn.Rồi sau đó đứng đợi người ra mở cửa...

'' Chào cô Minh Anh '' _ Chú quản gia nghe thấy tiếng chuông,liền chạy ra,và rồi cúi đầu kính trọng khi nhìn thấy tôi...Hazz,đúng thật là....Người ta còn trẻ mà gọi là cô cơ đấy ?

'' À...cháu chào chú Đức '' -Nó cười gượng,cũng chào lại...

'' Mời cô vào nhà ạ..'' - Chú quản gia thôi không ''giỡn'' nữa,chĩa tay chỉ vào trong và cúi đầu với ý mời vào,thấy thế,nó cũng liền bước vào trong luôn mà không nói gì thêm nữa...

***

'' Cháu chào hai bác ạ '' _ Vừa thấy ba hắn với mẹ hắn đang ở phòng bếp,người đọc báo,người xem chương trình thời trang,nó đã nhanh chóng mở lời trước,giọng ngọt sến....

'' Minh Anh đấy à...Con đến sớm vậy '' _ Ba hắn liếc qua chỗ nó,đặt tờ báo xuống,mỉm cười nói...

'' Dạ...9h sáng rồi,....đâu có sớm nữa ạ ...'' -Nó gãi đầu...

'' Ừ...con ngồi xuống đi '' -Ba nó gật đầu

'' Để bác gọi anh Khải xuống chơi với con nha ,Minh Anh '' -Mẹ hắn như được kích thích,nhớ ra gì đó và hỏi nó,mắt có gì đó rất là mừng rỡ...

'' Thôi...bác ạ,chắc bác còn mệt,bác đi nghỉ đi... ''_ Nó khéo từ chối,bây giờ nó vẫn chưa muốn gặp hắn nữa....

''...Con biết lo cho bác quá à....'' -Mẹ hắn cười tủm tỉm,nghe thế nên không đi nữa.....

Nghe mẹ hắn nói xong thì nó nhìn xung quanh nhà hắn,rồi chợt dừng lại trước chiếc gương....tự dưng có hình ảnh của ai đó,một bóng trắng???

Nó cảm thấy hơi run.và giật mình....vì có một tiếng nói...:

- Minh Anh ! - Khỏi phải nói,đây chính là giọng nói ấm áp đầy yêu thương của hắn dành cho nó,hắn đứng trên cầu thang gọi nó,xong nhìn nó với ánh mắt như kiểu :'' 3 năm không gặp ''

''....Chào....anh '' -Nó run run....sao lại đúng lúc này thế?

'' Con lên phòng anh Khải chơi đi '' -Bà Huyền giục nó....cười với Khải...

'' Dạ...'' -Nó biết không thế từ chối,nên như được lên dây cót ''bắt buộc'',đi lên chỗ hắn....

***

'' Sao em lại không nghe máy vậy hả ,có biết anh nhớ em lắm không ''? - Mới bước vào phòng hắn,hắn đã xoay người lại lên tiếng hỏi,như mắng nó vậy....

'' Anh làm như......em với anh là người lớn ý '' - Nó bĩu môi,khoanh tay vẻ 'giận dỗi'.

'' Thì....dù sao sau này cũng lớn,bây giờ lớn có sao đâu,ảnh hưởng tài chính của ba mẹ đâu nào '' -Hắn không vừa,cũng rất ''dỗi''.

'' Kệ anh,nói nhiều quá ''

'' Anh không kệ đấy,nhớ em lắm,nhóc ạ '' -Hắn nhăn mày....rồi...đột nhiên ôm chầm lấy nó,khiến nó đơ người ra,mặt tái mét không nói được lời nào........

- Á,,,,,,,anh biến thái quá,dám......- Nó giật mình......đẩy phắt hắn ra....hắn cũng suýt ngã....và cố giữ thăng bằng...

'' Anh chỉ biến thái với vợ anh thôi,yên tâm'' -Hắn cười,lại gần quàng vai nó...

'' Ai là vợ anh hả''?-Nó gắt

'' Không phải vợ thì là người tình,Ok''? -Hắn khúc khích..

'' Thật đáng ghét mà,sao cứ thích chọc người ta hoài vậy hả ''? -Nó bực mình,hai tay chống hông,phồng má lên.....

'' Hì,thế này có dễ thương không,Minh Anh giận lên đáng yêu quá à '' -Hắn mỉm cười,bẹo má nó....Sao mà nhóc con này đáng yêu quá đi...

'' Đau....'' -Nó xoa xoa....nhíu mi...

'' Ờ...anh xin lỗi....hihi ''

****

'' Thấy hai tụi nhỏ như vậy,em cũng mừng...'' -Ở dưới nhà,bà Huyền đang nhìn ba hắn cười rạng rỡ,thoải mái tám chuyện với ông...

'' Ừ,anh cũng thấy Khải với Minh Anh hợp nhau,nhất định bọn nó sẽ hạnh phúc....Minh Anh nó cũng rất thông minh tài giỏi nữa '' - Ba hắn không phủ nhận...còn tán dương...

'' Mình kìa,ghen tỵ với bọn nhỏ phải không''?

'' Không có nha...''

'' Rồi,mà....sao....lúc em hỏi tại sao mình về nhà được,mình lại không trả lời ''? -Mẹ hắn nhớ ra chuyện gì đó,lại quay sang hỏi...

'' Chuyện này là bí mật...''

'' Bí mật gì...''

'' Tôi không nói được,bà thông cảm đi mà...'' -Ba hắn khổ sở,nhăn mày cau mặt nói....

**** Tối *****

'' Em làm gì đó vậy,Minh Anh '' -Hắn đi tìm nó nãy giờ,bỗng thấy bóng nó trên sân thượng,hỏi....

'' Ngắm trăng '' -Nó khẽ trả lời,rồi mặt hơi buồn...

Nó không biết,bao giờ mình mới lại được thăm Tiểu Phi,và ông...''Thần Chết'' của mình nữa....Qua bao nhiêu chuyện xảy ra,nó đã cảm thấy rất biết ơn hai người họ,và cả ngọc bội nữa....À không phải gọi là ngọc ấn,vì ngọc bội đã bị ấn sâu vào tim nó rồi ....

Hắn đứng bên cạnh nó,nắm lấy tay nó,rồi mắt cũng nhìn lên ánh trăng,mặt trăng rất tròn,rất to,từng ánh chiếu xuống rọi cả sân thượng,sáng quá nhỉ !

...Bỗng dưng,một giọt,hai giọt....Là nước mắt,nó khóc,nó đang lấy tay gạt nước mắt của mình....để chứng tỏ rằng mình mạnh mẽ...Nó không thể để hắn thấy nước mắt của mình được đâu....

'' Sao em lại khóc vậy '' -Hắn thấy vậy,liền lau nước mắt cho nó,ôm nó vào lòng....

'' Không có gì,bụi bay vào mắt thôi'' ...

P/s: Chap này sến một chút cho nó có lệ thôi ạ...Chap sau sẽ có 1 cảnh kỳ thú hơn,mong m.n tiếp tục ủng hộ truyện.Những lời bình luận dưới truyện của m.n chính là động lực cho Tiểu Yên viết truyện !! <3 <3 Love all.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook