Chương 33: Âm mưu bất thành ( Nhất )
Mễ Bối
20/11/2019
Dựa vào những kinh nghiệm hiểu biết từ ba năm
kiếp trước tung hoành ở Dật phủ của A Nam thì việc nắm rõ hoàn cảnh cũng như địa hình tại đây hiển nhiên là chuyện nhỏ như giải một câu đố.
Dật phủ nói lớn không sai, chia tới đếm lui thì bao gồm bảy biệt viện khác biệt, Minh viện lớn nhất tất nhiên là nơi ở của lão đại gia Dật Tri huyện, tiếp đến Tuyết viện cách Minh viện một đường hoa phía tây là của lão phu nhân, đường hoa phía đông thuộc về Phong viện của Dật đại thiếu gia, cách hai đường hoa kề đấy là Nguyệt ốc, tiếp Nguyệt ốc liền tới Cát viện của Dật nhị thiếu, còn hai biệt viện không lớn không nhỏ còn lại, một là Liễu viện riêng biệt dành cho các vị thiếp hầu hạ lão đại gia Dật Tri huyện, còn lại chính là Tạp viện cho hạ nhân ở. Không tính số phòng củi, nhà bếp, chuồng ngựa vân vân và mây mây, Dật phủ có thể nói là rộng đến kinh hồn, chiếm hầu hết một hay hai phần trên đất Liêu thành, có kém cũng chỉ kém phủ của Mục Hầu gia mà thôi, có điều một phủ phía Bắc một phủ phía Nam Liêu thành, cũng không khiến Liêu thành nhìn chật chội.
Dật Tri huyện tuy phủ gia rộng lớn, bên cạnh ngoài một chính thê lão phu nhân còn có các thiếp thân ở Liễu viện, bên trên trưởng bối đều không còn, bên dưới càng đau buồn chỉ có hai mụn con đều là nam tử chui ra từ bụng lão phu nhân, từ khi Dật Tri huyện sinh ra đã là con trưởng duy nhất của Dật phủ, cho nên có thể nói hương khói Dật gia ít đến đáng thương, Dật Tri huyện một đời làm quan nửa liêm nửa tham, tiếc hận duy nhất chỉ là về hương khói của tộc gia, dù có nhiều thê thiếp bên cạnh, mưa móc ban đều cho mọi người, lại chẳng thể phọt ra thêm vài mụn con khác, cho nên đối với hai đứa con trai duy nhất của mình, Dật Tri huyện hận không thể nhét tất cả nữ nhân xung quanh cho bọn hắn, ép bọn hắn kéo dài hương khói Dật gia, cũng vì thế mà Dật đại thiếu gia cũng như Dật nhị thiếu, chính thê thì đều chưa có, nhưng thiếp làm ấm giường hay nha hoàn thông phòng là không thiếu.
Dẫn đến nguyên nhân ở Dật phủ, số nhân khẩu nha hoàn nhiều hơn nô tài là thế, cho nên suốt đường bị kèm kẹp ép đi của hai nha hoàn tiểu nhân vật của Yến Liễu Đào và Đinh Vị Mân, Trần A Nam dung nhan bình tĩnh đón nhận ánh nhìn kì lạ đầy ngụ ý của rất nhiều nha hoàn hai bên đường.
A Nam bị xách như một con gà, ngoài mặt giả bộ phản kháng vài ba lần cho vui cảnh, thỏa niềm đam mê cùng hư vinh của hai nữ nhân họ Yến và họ Đinh trước mắt, nhưng là đáy mắt không ngừng quan sát cảnh tượng xung quanh, lắng nghe vô số âm thanh gần xa, thầm tính toán trong lòng.
Đinh Vị Mân một bộ yểu điệu thanh tú như liễu khẽ đi, bước chân nhìn qua có vẻ uyển chuyển từ tốn, nhưng là Yến Liễu Đào nhìn như kéo nàng ta lại có cảm giác bị nàng ta kéo khiến cho bước chân gấp gáp gia tăng, hai nha hoàn thấy chủ tử tăng cước bộ, liền nhanh chóng đuổi theo, khổ cho A Nam giả vờ bị kéo diễn đến nhập tâm đổ cả mồ hôi.
Nguyệt ốc vốn cách không xa Phong viện, rất nhanh liền tới. Trần A Nam nhìn cả biệt viện trước mắt, cảnh đều không đổi, nha hoàn đông như trẩy hội, đều là những nữ nhân tay ngọc dáng đẹp, một miệng cười hai miệng cười, quả nhiên đặc sắc khiến nàng chán ghét. Nhiều nữ nhân làm ấm giường thế này, có phải là muốn cùng hoàng đế bệ hạ tranh thử ai hơn ai phong lưu?
Những nữ nhân đó tất nhiên đều thấy đoàn người của Trần A Nam đi tới, các nàng lập tức giật bắn người, khúm núm cúi người, hướng Đinh Vị Mân cùng Yến Liễu Đào kêu lên.
"Đinh tiểu thư, Yến tiểu thư."
Yến Liễu Đào mắt cao hơn đầu, không thèm lia mắt tới những nữ nhân kia, bộ dạng kiêu ngạo hừ lạnh khiến những nữ nhân kia ánh mắt tức giận nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn Đinh Vị Mân thì trái lại hòa thuận hơn, nàng ta xinh đẹp khẽ cong khóe miệng, đôi con ngươi long lanh, như có như không đảo qua từng người đang quỳ, lại có vẻ hấp tấp nhìn về bên trong Phong viện, dịu dàng khẽ nói.
"Phong ca ca ở bên trong sao?"
Những nữ nhân quỳ phục dưới đất, không xinh đẹp cũng là thanh tú, da dẻ trắng như bạch ngọc, âm thanh ba phần nũng nịu bảy phần quyến rũ, khe khẽ đáp vâng một tiếng, có vài người lén quan sát Đinh Vị Mân, thầm suy nghĩ vài câu, dù tức giận nàng ta tuy dịu dàng hướng các nàng hỏi, nhưng là không cho các nàng đứng lên, các nàng cũng không dám hướng nàng ta uất ức giận dữ như thường ngày được Dật đại thiếu hay nhị thiếu gia nuông chiều, bởi Đinh Vị Mân này có khả năng lớn sẽ thành chính thê của Dật đại thiếu gia, thân phận thông phòng cùng thiếp thân sao có thể đắc tội với nàng?
Cho nên các nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, thầm bĩu môi trong lòng, bên ngoài đều đồng nhất ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.
Một cảnh vui mắt này lọt vào đáy mắt như mặt hồ soi gương của A Nam, nàng không khỏi cảm thấy bản thân kiếp trước mắt hỏng rồi, một nam nhân gáo nước nào cũng nuốt xuống bụng, hận không thể uống cạn đáy sông như Dật Lam Phong mà nàng cũng có thể như si như mê đeo bám lấy, để rồi cả đời khuất phục, đau khổ giam chân, chỉ có thể chết không nhắm mắt, lửa hận liền cháy bừng bừng, A Nam mí mắt khẽ hạ, che lấp đi sóng gió trong lòng, lần nữa liếc mắt, đem tất cả khuôn mặt xung quanh rót vào, kể cả bóng lưng yểu điệu của Đinh Vị Mân, Trần A Nam đáy mắt trước sau trong vắt, duy khóe môi nhếch lên độ cung nhỏ khó thấy.
Đinh Vị Mân vốn còn đang ba hoa diễn cảnh thục nữ hảo cầu, sống lưng liền khẽ rung lên, khí lạnh nhuốm tận xương cốt, nàng ta rùng mình, lập tức con ngươi co thắt xoay đầu khẽ nhìn đằng sau, chỉ thấy Trần A Nam vẫn bình thường bị hai nha hoàn kéo lấy, nàng ta lồng ngực phập phồng, nhíu mày suy nghĩ, sao tự nhiên lại cảm thấy có điều không lành?
Vẻ thất thố của nàng ta rơi vào đáy mắt trong như nước của A Nam, Đinh Vị Mân đối diện với ánh mắt của nàng, tim khẽ giật thốt một cái, đôi con ngươi trong như mặt hồ soi gương, như vạn vì tinh tú sáng đến chói mắt, soi tận tâm can của người khác, Đinh Vị Mân lập tức cụp mắt né tránh, cảm thấy như bị nhìn thấu trần trụi, nỗi sợ hãi chạy loạn thì tay áo khẽ bị kéo, lúc này Đinh Vị Mân khẽ hoàn hồn, nhìn qua Yến Liễu Đào, nàng ta bảo.
"Đinh tỷ tỷ, vào thôi."
Đinh Vị Mân khóe môi khẽ cười duyên dáng gật đầu, đang lúc định xoay ngươi, đuôi mắt khẽ dò xét thân ảnh áo tím kia, chỉ thấy nàng trước sau phản kháng như cũ, thầm thở dài nhẹ nhõm, tự an ủi bản thân nghĩ nhiều, liền bình thường bước qua hai hàng nữ nhân quỳ ngoài viện, uyển chuyển đi vào.
Trần A Nam tất nhiên theo kịch bản phản kháng, khiến cho hai nha hoàn bên cạnh bừng lên ngọn lửa có tâm với nghề, càng đóng càng hăng. Kéo Trần A Nam đi vào bên trong một cách quyết liệt, thầm không làm nhục sứ mệnh.
Dật phủ nói lớn không sai, chia tới đếm lui thì bao gồm bảy biệt viện khác biệt, Minh viện lớn nhất tất nhiên là nơi ở của lão đại gia Dật Tri huyện, tiếp đến Tuyết viện cách Minh viện một đường hoa phía tây là của lão phu nhân, đường hoa phía đông thuộc về Phong viện của Dật đại thiếu gia, cách hai đường hoa kề đấy là Nguyệt ốc, tiếp Nguyệt ốc liền tới Cát viện của Dật nhị thiếu, còn hai biệt viện không lớn không nhỏ còn lại, một là Liễu viện riêng biệt dành cho các vị thiếp hầu hạ lão đại gia Dật Tri huyện, còn lại chính là Tạp viện cho hạ nhân ở. Không tính số phòng củi, nhà bếp, chuồng ngựa vân vân và mây mây, Dật phủ có thể nói là rộng đến kinh hồn, chiếm hầu hết một hay hai phần trên đất Liêu thành, có kém cũng chỉ kém phủ của Mục Hầu gia mà thôi, có điều một phủ phía Bắc một phủ phía Nam Liêu thành, cũng không khiến Liêu thành nhìn chật chội.
Dật Tri huyện tuy phủ gia rộng lớn, bên cạnh ngoài một chính thê lão phu nhân còn có các thiếp thân ở Liễu viện, bên trên trưởng bối đều không còn, bên dưới càng đau buồn chỉ có hai mụn con đều là nam tử chui ra từ bụng lão phu nhân, từ khi Dật Tri huyện sinh ra đã là con trưởng duy nhất của Dật phủ, cho nên có thể nói hương khói Dật gia ít đến đáng thương, Dật Tri huyện một đời làm quan nửa liêm nửa tham, tiếc hận duy nhất chỉ là về hương khói của tộc gia, dù có nhiều thê thiếp bên cạnh, mưa móc ban đều cho mọi người, lại chẳng thể phọt ra thêm vài mụn con khác, cho nên đối với hai đứa con trai duy nhất của mình, Dật Tri huyện hận không thể nhét tất cả nữ nhân xung quanh cho bọn hắn, ép bọn hắn kéo dài hương khói Dật gia, cũng vì thế mà Dật đại thiếu gia cũng như Dật nhị thiếu, chính thê thì đều chưa có, nhưng thiếp làm ấm giường hay nha hoàn thông phòng là không thiếu.
Dẫn đến nguyên nhân ở Dật phủ, số nhân khẩu nha hoàn nhiều hơn nô tài là thế, cho nên suốt đường bị kèm kẹp ép đi của hai nha hoàn tiểu nhân vật của Yến Liễu Đào và Đinh Vị Mân, Trần A Nam dung nhan bình tĩnh đón nhận ánh nhìn kì lạ đầy ngụ ý của rất nhiều nha hoàn hai bên đường.
A Nam bị xách như một con gà, ngoài mặt giả bộ phản kháng vài ba lần cho vui cảnh, thỏa niềm đam mê cùng hư vinh của hai nữ nhân họ Yến và họ Đinh trước mắt, nhưng là đáy mắt không ngừng quan sát cảnh tượng xung quanh, lắng nghe vô số âm thanh gần xa, thầm tính toán trong lòng.
Đinh Vị Mân một bộ yểu điệu thanh tú như liễu khẽ đi, bước chân nhìn qua có vẻ uyển chuyển từ tốn, nhưng là Yến Liễu Đào nhìn như kéo nàng ta lại có cảm giác bị nàng ta kéo khiến cho bước chân gấp gáp gia tăng, hai nha hoàn thấy chủ tử tăng cước bộ, liền nhanh chóng đuổi theo, khổ cho A Nam giả vờ bị kéo diễn đến nhập tâm đổ cả mồ hôi.
Nguyệt ốc vốn cách không xa Phong viện, rất nhanh liền tới. Trần A Nam nhìn cả biệt viện trước mắt, cảnh đều không đổi, nha hoàn đông như trẩy hội, đều là những nữ nhân tay ngọc dáng đẹp, một miệng cười hai miệng cười, quả nhiên đặc sắc khiến nàng chán ghét. Nhiều nữ nhân làm ấm giường thế này, có phải là muốn cùng hoàng đế bệ hạ tranh thử ai hơn ai phong lưu?
Những nữ nhân đó tất nhiên đều thấy đoàn người của Trần A Nam đi tới, các nàng lập tức giật bắn người, khúm núm cúi người, hướng Đinh Vị Mân cùng Yến Liễu Đào kêu lên.
"Đinh tiểu thư, Yến tiểu thư."
Yến Liễu Đào mắt cao hơn đầu, không thèm lia mắt tới những nữ nhân kia, bộ dạng kiêu ngạo hừ lạnh khiến những nữ nhân kia ánh mắt tức giận nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn Đinh Vị Mân thì trái lại hòa thuận hơn, nàng ta xinh đẹp khẽ cong khóe miệng, đôi con ngươi long lanh, như có như không đảo qua từng người đang quỳ, lại có vẻ hấp tấp nhìn về bên trong Phong viện, dịu dàng khẽ nói.
"Phong ca ca ở bên trong sao?"
Những nữ nhân quỳ phục dưới đất, không xinh đẹp cũng là thanh tú, da dẻ trắng như bạch ngọc, âm thanh ba phần nũng nịu bảy phần quyến rũ, khe khẽ đáp vâng một tiếng, có vài người lén quan sát Đinh Vị Mân, thầm suy nghĩ vài câu, dù tức giận nàng ta tuy dịu dàng hướng các nàng hỏi, nhưng là không cho các nàng đứng lên, các nàng cũng không dám hướng nàng ta uất ức giận dữ như thường ngày được Dật đại thiếu hay nhị thiếu gia nuông chiều, bởi Đinh Vị Mân này có khả năng lớn sẽ thành chính thê của Dật đại thiếu gia, thân phận thông phòng cùng thiếp thân sao có thể đắc tội với nàng?
Cho nên các nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, thầm bĩu môi trong lòng, bên ngoài đều đồng nhất ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.
Một cảnh vui mắt này lọt vào đáy mắt như mặt hồ soi gương của A Nam, nàng không khỏi cảm thấy bản thân kiếp trước mắt hỏng rồi, một nam nhân gáo nước nào cũng nuốt xuống bụng, hận không thể uống cạn đáy sông như Dật Lam Phong mà nàng cũng có thể như si như mê đeo bám lấy, để rồi cả đời khuất phục, đau khổ giam chân, chỉ có thể chết không nhắm mắt, lửa hận liền cháy bừng bừng, A Nam mí mắt khẽ hạ, che lấp đi sóng gió trong lòng, lần nữa liếc mắt, đem tất cả khuôn mặt xung quanh rót vào, kể cả bóng lưng yểu điệu của Đinh Vị Mân, Trần A Nam đáy mắt trước sau trong vắt, duy khóe môi nhếch lên độ cung nhỏ khó thấy.
Đinh Vị Mân vốn còn đang ba hoa diễn cảnh thục nữ hảo cầu, sống lưng liền khẽ rung lên, khí lạnh nhuốm tận xương cốt, nàng ta rùng mình, lập tức con ngươi co thắt xoay đầu khẽ nhìn đằng sau, chỉ thấy Trần A Nam vẫn bình thường bị hai nha hoàn kéo lấy, nàng ta lồng ngực phập phồng, nhíu mày suy nghĩ, sao tự nhiên lại cảm thấy có điều không lành?
Vẻ thất thố của nàng ta rơi vào đáy mắt trong như nước của A Nam, Đinh Vị Mân đối diện với ánh mắt của nàng, tim khẽ giật thốt một cái, đôi con ngươi trong như mặt hồ soi gương, như vạn vì tinh tú sáng đến chói mắt, soi tận tâm can của người khác, Đinh Vị Mân lập tức cụp mắt né tránh, cảm thấy như bị nhìn thấu trần trụi, nỗi sợ hãi chạy loạn thì tay áo khẽ bị kéo, lúc này Đinh Vị Mân khẽ hoàn hồn, nhìn qua Yến Liễu Đào, nàng ta bảo.
"Đinh tỷ tỷ, vào thôi."
Đinh Vị Mân khóe môi khẽ cười duyên dáng gật đầu, đang lúc định xoay ngươi, đuôi mắt khẽ dò xét thân ảnh áo tím kia, chỉ thấy nàng trước sau phản kháng như cũ, thầm thở dài nhẹ nhõm, tự an ủi bản thân nghĩ nhiều, liền bình thường bước qua hai hàng nữ nhân quỳ ngoài viện, uyển chuyển đi vào.
Trần A Nam tất nhiên theo kịch bản phản kháng, khiến cho hai nha hoàn bên cạnh bừng lên ngọn lửa có tâm với nghề, càng đóng càng hăng. Kéo Trần A Nam đi vào bên trong một cách quyết liệt, thầm không làm nhục sứ mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.