Vương Phi A Nam

Chương 26: Bị thương (Hạ)

Mễ Bối

20/11/2019

Trần A Nam hai mắt âm trần nhìn cổ chân băng bó kín mít, cơn đau khiến nàng không khỏi thở hắt một hơi, mùi thuốc nặng nề bao trùm cả căn phòng bốn phía cửa sổ đều đóng, vốn một thân hồng hào nay lại có chút tiều tụy.

" Cổ chân cô nương bị trẹo, vết thương ngoài da không đáng kể, mấy ngày này phải chú ý dưỡng thương, ba bốn ngày sau liền có thể đi lại nhưng hạn chế hoạt động mạnh. "

Vị đại phu chậm rãi cất dụng cụ, âm thành ba phần khàn bảy phần đặc, lưng còng hướng A Nam đều đều căn dặn.

"Đại phu, nàng ấy chảy nhiều máu như vậy.. ngài kiểm tra kĩ lại một chút."

Dật Biểu Cát dung nhan trước sau trắng bệch, bộ dạng chật vật khác xa ngày thường lo lắng nhìn cổ chân nhỏ bé trên giường được bao bọc kín mít. Vị đại phu nghe hắn lo lắng, liền chậm rãi liếc nhìn, hướng hắn lắc đầu mà nói.

"May mắn là vết thương ngoài da không sâu, dù có chảy máu nhưng không có vấn đề, nếu quả thật mạnh tay một chút nữa thôi cổ chân của vị cô nương này có lẽ không thể cứu chữa rồi."

Dật Biểu Cát khóe môi mím chặt, dung nhan càng trở nên trắng bệch.

Trần A Nam cảm thấy mệt mỏi, liền hướng vị đại phu nói hai tiếng đa tạ, đợi người rời đi, nàng lia mắt nhìn sang thân ảnh cao to đỏ rực bên cạnh, dung nhan không mấy thân thiện nhìn hắn, có chút tức giận mà đuổi người.

"Dật nhị thiếu, mời ngài ra ngoài. Ta mệt mỏi."

Dứt lời liền nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nhìn lấy một khắc.

Dật Biểu Cát không khỏi lúng túng đành chấp thuận rời đi.

"Được_ nàng nghỉ ngơi đi."

Trước lúc rời hẳn còn rất có ý tứ căn dặn nô tài chăm non cẩn thận, một lời dặn hai lời nhấn mạnh, cùng với bộ dạng anh tuấn phong lưu của hắn, thật sự khiến cho đám nha hoàn bên ngoài đỏ cả mắt mà đố kị.

Nhưng như vậy thì sao, giờ đây ai mà dám đụng gãy một cọng lông của Trần A Nam, chưa kể nói tới Dật Biểu Cát sẽ như thế nào, qua chuyện nàng một thân bé nhỏ vật vị đại tổ tổng Yến Liễu Đạo con nhà võ quăng xa mấy thước cũng khiến người khác há mồm đấm ngực lo sợ rồi.

" Có ai không? "

Vốn còn tụm năm tụm bảy nói chuyện, đột ngột bị Trần A Nam lên tiếng gọi, một đám nha hoàn nô tài liền như nhau giật thót, kẻ này nhìn người kia, đùn đẩy công việc.

Trần A Nam thân người mệt mỏi dựa thành giường, duy chỉ có ánh mắt vẫn trước sau lãnh đạm nhìn nha hoàn từ ngoài tiến vào, nàng ta ngay cả mặt mũi ra sao cũng không thấy, duy đỉnh đầu thì lại thấy rất rõ.

"Tiểu thư có chuyện gì sai bảo ạ?"

"Giúp ta mở hết cửa phòng ra."

"Dạ? Nhưng nhị thiếu gia có dặn chúng em không được mở..."

Cổ chân vì đau nên tê rần, thậm chí cử động còn phải cẩn thận, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đã đủ khiến A Nam cả người đầy hỏa, hận không thể một mồi lửa thiêu trụi cái Dật phủ này, còn bây giờ chỉ là việc mở cửa phòng cho thoáng, nhìn xem bốn phía đều mùi thuốc ngay cả một tia sáng cũng không lọt nổi, thì có là thần cũng sẽ bệnh a!

"Không mở? Được, để tự thân bổn cô nương đi mở dùm các ngươi."



Dứt lời liền có ý xuống giường, hành động hoàn toàn gây khiếp sợ cho người trước mắt, chỉ thấy nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, liên tục dập đầu kêu lên.

"Tiểu thư em không dám! Em mở! Em mở ngay! Tiểu thư tha cho em!"

Trần A Nam đáy mắt đầy vẻ giễu cợt, cổ chân ngay lập tức nhói lên, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịn không được thở hắt một hơi, khẽ phất tay áo sau đó liền quay về giường mà nằm xuống.

Nha hoàn đằng kia thấy nàng nằm xuống, liền nhanh chóng chạy khắp phòng mở hết cửa sổ ra, khí trời từ bên ngoài như được giải thoát mà lùa vào, quét sạch đi không khí u trầm, hương hoa cũng như hương gió thổi tan đi tinh thần căng cứng của A Nam, không khí thoáng đãng, ngay cả cổ chân cũng không còn đau.

Trần A Nam nhịn không được thầm than, quả nhiên nhà có tiền thật tốt, lựa đất cao cất nhà, gió mát hương hoa như thế, thật sự khiến người ta đố kị mà.

Chẳng biết là do quá mệt mỏi hay sao chỉ thấy A Nam hai mí mặt càng lúc càng nặng, không lâu sau đó ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Người bên cạnh thấy nàng đã ngủ, liền rất thức thời nhẹ bước lui ra ngoài.

Trần A Nam chỉ cảm thấy khí mát hương hoa xoa dịu tâm trí nàng, khiến nàng thoải mái mà muốn chợp mắt một tí, ai ngờ một tí này lại có thể kéo dài đến như thế, lần nữa tỉnh giấc vì cơn đau thì trời đã về đêm, ngay cả xung quanh trở nên cực yên tĩnh, ngoài hơi thở nặng nhọc vì cơn đau của A Nam, ngay cả tiếng dế kêu ban đêm cũng chẳng thấy. Trần A Nam liền đoán, bây giờ có lẽ cũng quá đêm rồi. Quả nhiên là lâu không chịu nhọc, cơ thể liền suy yếu đến vậy.

Người khẽ động, cổ chân liền có cảm giác đứt lìa, khiến cho nàng không thể mà hít sâu một hơi, mồ hôi rịn ra một tầng mỏng, nhưng bụng lại âm ỉ đánh trống.

"Thiệt tình____"

Trần A Nam mi tâm khẽ nhăn, cảm thấy thật khô lời. Bàn tay vừa xoa bụng vừa khẽ kêu.

"Người đâu?"

Đáp lại nàng chỉ là một khoảng lặng, nghĩ là do bản thân có lẽ nói nhỏ nên người bên ngoài không nghe được, A Nam thử gọi lần nữa, vẫn không có ai.

Lúc này Trần A Nam cảm thấy có chút kì lạ, vốn Dật Biểu Cát sẽ không tài nào để cho trước cửa phòng nàng không có một bóng người, đám nô tài lại càng không có gan bỏ đi, nhưng ngay lúc này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, Trần A Nam không tài nào suy đoán được.

Tuy là nghĩ như vậy, có hơi mơ hồ nhưng A Nam đã một tay chống người ý định bước xuống giường, hòng ra ngoài xem thế nào. Cảnh ngoài thì chả thấy, chỉ thấy cổ chân không lực, cả người đã té xổng xuống đất, giờ thì hay rồi, cơn đau từ chân lan khắp toàn thân, thật sự rất xui xẻo mà.

Chưa kịp để A Nam xoay người đứng lên, vốn còn ý định bỏ ăn đêm, quay về ngủ một giấc nữa thì bên tai lại trở nên cực nhạy cảm, tiếng xé gió, tiếng bước chân rón rén, ngay cả hơi thở mỏng manh, A Nam đều nghe rõ mồn một, tất cả xuất phát từ trên mái nhà, càng lúc âm thanh càng tới gần, bản năng trong A Nam vang lên hồi chuông cảnh báo, chưa kịp nghĩ ngợi liền bất chấp cơn đau, bất chấp vết thương mà lăn một vòng thật nhanh xuống gầm giường.

Hoạt động quá mạnh dẫn đến cổ chân va chạm, đau đến mờ mắt, Trần A Nam khó khăn bịt miệng chính bản thân, cắn răng mà nhịn xuống, điều chỉnh hơi thở xuống mức thấp nhất, ngay lúc ấy, thì âm thanh xé gió càng lớn, lần này không phải là gió tạo bởi sự chuyển động của người, mà là gió bị xé bởi vũ khí!

Phập___!

Dứt suy nghĩ, giường phía trên người A Nam tuyệt nhiên bị cắm sâu bởi thanh gươm. Tiếp đến là tiếng chân hạ cánh vào phòng, không chỉ một người, mà tận hai người. Lực đạo rõ rệt, ra tay quyết liệt như vậy, nếu không phải vì bản thân đói bụng mà rời giường, thì có lẽ bây giờ trên người đã vui vẻ mà xuất hiện một lỗ rồi!

Đôi đồng tử của A Nam co thắt lại, tiếng chân càng gần nàng càng cố gắng bịt miệng chính bản thân.

Thầm nghĩ rốt cuộc là kẻ nào?

"Không có người."



Nam nhân!

Là nam nhân!

"Không có? Tiểu thư bảo chắc chắn ả ta ở chỗ này, có gì nhầm lẫn không?"

Trần A Nam kinh hãi, tiểu thư? Là tiểu thư nào? Là ai muốn giết Trần A Nam nàng?

"Không thể nhầm được, chắc chắn là chỗ này. Có phải đã đi ra ngoài rồi hay không?"

"Nếu là như vậy, chúng ta làm gì bây giờ?"

"Tạm thời rời khỏi, đợi chỉ thị của tiểu thư."

"Được."

Dứt lời liền khinh công mà đi mất, ngay cả thanh gươm cắm sâu vào giường cũng biến mất, nếu không phải còn vết đâm thủng trên giường cùng với A Nam nghe được đoạn đối thoại kia, cứ ngỡ đây không phải là sự thật rồi.

Sự thật có kẻ muốn giết chết Trần A Nam nàng!

Ngay tại trong Dật phủ!

Nô tài biến mất đột ngột, phái hai thích khách tới mưu sát nàng.

Không phải là người của Dật Biểu Cát, thứ nhất nàng hiện là tù nhân chưa tra hỏi được gì của hắn, thứ hai tên nam nhân này là người đem nàng rời khỏi thôn, mặc dù lúc đó không có người chứng kiến, nhưng việc Dật nhị thiếu điều tra hỏi thăm Trần gia, tiểu thư Trần gia nếu đột ngột mất mạng, hắn nhất định sẽ bị đem ra đầu nguồn sóng gió.

Từ đó có thể thấy được, người này còn muốn gây họa cho Dật phủ hoặc muốn bàn giao một thứ gì đó từ Dật phủ!

Có khả năng khiến cho nô tài biến mất trong một đêm, thì phải có chức vụ gì đó dọa người.

Tiểu thư?

Yến Liễu Đào?

Không thể, nữ nhân này bề ngoài hung hăng, nhưng gan không lớn, vả lại sắp vào Dật phủ làm dâu, có điên mới đi làm những chuyện này.

Là ai?

Kẻ nào muốn giết nàng?

Âm mưu gì đứng sau chuyện này?

Trần A Nam hoàn toàn mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi A Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook