Chương 14: Cướp dâu
Mễ Bối
07/07/2017
Trần gia trên dưới
ngập trong sự vui vẻ, âm thanh huyên náo, ánh lửa đỏ cháy, chữ hỷ dán
khắp nơi, kẻ tới chung vui rất đông, dù không thể khoa trương như hôn lễ ở kinh thành nhưng so về chất lượng, chính là không kém.
Trần A Nam dung nhan xinh đẹp tuy lãnh nhưng là đuôi mắt đều nhịn không được ánh lên sự vui sướng, phấn khởi vô cùng, trên dưới nàng mặc trang phục hồng, nhìn từ xa chẳng khác gì tiên nữ giáng trần, nếu không phải bên cạnh nàng còn có dung nhan khủng bố của anh bạn hàng xóm Viễn Xuyên, thì trai trong thôn này nhất định ngươi tới ta đi, đến bắt chuyện với nàng.
Viễn Xuyên thành công trợn mắt nhỏ dọa đám tiểu tử kia cút thật xa, chỉ cần là nam nhân đến gần ba thước, hắn nhất định chọi đá đuổi đi.
Trần A Nam khẽ liếc nhìn cái người bên cạnh, nhịn không được khẽ nhắc nhở hắn.
"Viễn Xuyên, huynh có thể yên lặng một tí được không?"
Hết chọi đá rồi chửi người, đây cũng không phải phiên chợ đâu.
Viễn Xuyên bộ dạng tỉnh bơ, anh tuấn nhìn trời, sau đó thỉnh thoảng lén lút nhìn tiểu mĩ nhân bên cạnh, hai tai nóng nghi ngờ, hắng giọng nói.
"Lão bá nhờ huynh trông coi muội, muội mới về làm sao biết được đám tiểu tử kia thế nào xấu, huynh là bảo vệ, đang bảo vệ muội đấy."
Dứt lời liền một cước đá bay tiểu tử nhà nuôi heo bên cạnh Trần gia.
Trần A Nam trợn mắt, nhưng là thấy phụ thân từ đằng xa hài lòng gật đầu, tiếp tục tiếp khách, nàng không đành để cha lo lắng, cho nên nàng không quản bọn hắn chơi đùa, bởi trong mắt nàng kể cả Viễn Xuyên hay đám nam tử ở đây đều là tiểu tử mà thôi.
Viễn Xuyên tiếp tục đá bay, nhưng là khi có vài cô nương đến gần tiếp chuyện, chỉ thấy hắn dung nhan anh tuấn, làn da lúa mạch khỏe mạnh, điển trai cười rộ lên, một tiếng ca hai tiếng muội, hại cô nương nhà người ta mặt mũi đều hồng.
Trần A Nam đứng gần đó không xa, da gà theo nhau nổi lên hai ba tầng. Sau đó lén lút, như gió thổi, nhẹ nhàng bước mấy bước rời xa.
Cô nãi nãi không thèm nhìn bọn con nít các ngươi mày đưa mắt lại, thật ớn lạnh a.
"Thần tiên tỷ tỷ."
Tay áo A Nam bị kéo, chỉ thấy Trần Mạch nhỏ nhắn chớp con ngươi to tròn, dễ thương chết người nhìn nàng mong đợi.
Trần A Nam khẽ hô một tiếng, liền đưa tay lớn nắm lấy tay nhỏ của hắn, cười cười nhìn hắn hỏi.
"Mạch nhi có chuyện gì muốn nói sao?"
Sau đó chưa đợi nàng nghe hắn trả lời chỉ thấy âm thanh uỳnh uỳnh từ bụng hắn phát ra, dung nhan Trần Mạch liền đỏ đến kì dị, Trần A Nam cười ra tiếng.
"Đi thôi, dì dẫn Mạch nhi đi kiếm đồ ăn."
Trần A Nam tay nắm tay, kéo hắn tới chỗ mẫu thân cùng tẩu tử, mặt cười hì hì, khẽ nói.
"Nương, có gì ăn không?"
Lệ Tố lau tay, nhìn con gái út kéo cháu trai tới, ngạc nhiên hỏi.
"Con đói sao?"
Trần A Nam lắc đầu, chỉ chỉ cục thịt đang mặt mũi đỏ bừng bên cạnh.
"Mạch nhi."
Vĩ Thanh Thanh thấy thế khẽ phì cười, sau đó đưa tay ôm lấy con trai, vỗ về dẫn hắn xuống nhà bếp.
Trần A Nam ngồi xuống bên cạnh nương nàng, nhìn mọi người nhộn nhịp đông đúc, sau đó tò mò nhìn vào trong căn phòng tỷ tỷ vẫn ngồi đấy, chỉ là khăn hỷ che đi, nhịn không được nàng khẽ hỏi.
"Nương, tỷ phu chưa tới sao?"
Lệ Tố rót trà ra tách, ôn nhuận đáp.
"Vẫn chưa, hiền tế nhà ở kinh thành, đường đón dâu xa như vậy, tầm khoảng năm sáu khắc nữa hắn sẽ tới, cha con bảo vậy."
Trần A Nam kinh ngạc, tỷ phu là người kinh thành?
Tẩu tử cũng là người kinh thành, nàng âm thầm đổ mồ hôi. Nhà nàng có duyên với kinh thành nhỉ?
"Tỷ phu hắn gọi là gì?"
"Gọi Lã Văn Tiêu, bộ dạng rất tốt, gia thế tốt, đối với Phù Dung hết lòng, là một nam tử không tồi."
Trần A Nam khẽ gật đầu, chỉ cần hắn đối tỷ tỷ nàng tốt, dù gia thế ra sao, nàng đều chấp thuận.
"Tân lang tới!"
Vốn A Nam định cùng mẫu thân nàng hàn thuyên chuyện nhà, dù gì cũng đã đi mười hai năm, không khỏi tò mò một số thứ, chỉ là có người huyên náo, la hét ầm ĩ chạy vào nhà, kêu một tiếng tân lang, chuyện của A Nam liền bị nàng ném ra sau đầu, phấn khích nhìn qua.
Lệ Tố nhanh chân chạy vào phòng tân nương, sốt sắng thay Trần Phù Dung kiểm tra kĩ càng, bỏ lại A Nam tò mò đứng đó, nhìn đoàn rước dâu thế nào tới.
Nhìn một cái liền không khỏi chặc lưỡi cảm thán, dân kinh thành quả nhiên không phải người bình thường, tỷ phu lại là con cháu thế gia, rước dâu chính là muốn đồ sộ có đồ sộ, muốn khoa trương có khoa trương.
Xe ngựa nối đuôi nhau, màu đỏ tượng trưng kéo dài, sính lễ thì khỏi nói, chính là rất giàu sang và phú quý.
Trần A Nam nhìn không khỏi chau mày, con cháu thế gia vừa ý tỷ tỷ của nàng? Dù quả thật Trần Phù Dung nhan sắc hơn người, phẩm chất lại cực kì tốt, cầm kì thư họa cũng không kém tiểu thư thiên kim khác là bao, nhưng dù sao vẫn chỉ là con gái của nhà nông, cháu gái của thương nhân, gả vào nhà có gia thế, nhìn mức độ sính lễ hoành tráng như vậy, gia thế nhất định không phải nhỏ đâu, như vậy tỷ tỷ nàng gả cho tỷ phu là làm trắc phu nhân hay làm thiếp?
Dù là cái nào đều khiến tâm tình A Nam xấu đi.
Nhắc đến tỷ phu, Trần A Nam mới đưa mắt nhìn nam nhân đi đầu, chỉ thấy hắn hỷ phục cưỡi ngựa, mày kiếm tuấn lãng, anh khí bừng bừng, không giống với công tử nhà giàu, mà lại có xu hướng làm binh. Ngay cả bên hông cũng đeo bội kiếm thay vì ngọc bội, Trần A Nam mồ hôi liền thầm lặng nhỏ giọt.
Thầm than thở, tỷ tỷ yêu dấu, rốt cuộc tỷ đã trêu chọc đại nhân vật nào a?
Lã Văn Tiêu một bước nhảy xuống yên ngựa, một bộ anh khí tuấn lãng, từ trên xuống dưới toát ra niềm vui ngập trời, con ngươi hẹp cũng ánh lên tia lửa bừng bừng, bước ba bước thành một, nghiêm túc đi đón tân nương.
Sau đó như vô tình ánh mắt nhìn tới bóng dáng thon gầy, phục trang hồng lay động đứng ở một bên, vốn là chỗ khuất, nhưng khí thế tiên linh lạnh nhạt, một bộ điềm nhiêm cùng quốc sắc thiên hương, lại có ba phần giống Trần Phù Dung, khiến cho Lã Văn Tiêu không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục ý chí, bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn nàng hỏi.
"Cho hỏi cô nương là?"
Trần A Nam cất giấu tâm tư, nhoẻn miệng lạnh nhạt, ôn nhuận đúng mực nghiêng người.
"Lần đầu gặp tỷ phu, muội gọi Trần A Nam."
Lã Văn Tiêu nghe đến cái tên Trần A Nam, đại não như bừng sáng, sau đó chỉ thấy hắn cất giọng cười vang, sảng khoái vỗ vai nàng mấy cái, thân thiết kêu.
"Hóa ra là muội tử! Huynh có nghe Phù Dung kể về muội rất nhiều, tò mò đã lâu, thật vinh hạnh!"
"Đều là người nhà, tỷ phu không cần câu nệ, cứ gọi muội a Nam."
Trần A Nam không kiêu không siểm nịch, nhìn ra vị tỷ phu này đối với tỷ tỷ nàng tư tưởng không xấu, lại thấy hắn bộ dạng tuy cao lớn dọa người nhưng lại chất phát, cho nên liền không câu nệ, đối đãi thật tâm.
Lã Văn Tiêu thấy nàng tuy bộ dạng nữ tử nhưng lại hào khí như nam nhân, không khách sáo vui vẻ vỗ vai nàng khen tốt tốt.
"Tỷ phu, mau vào trong đón tân nương, tỷ ấy nhất định đợi đến sốt ruột rồi."
Trần A Nam thân người khẽ nhích, lộ ra cánh cửa phòng tân nương, Lã Văn Tiên nhớ tới Trần Phù Dung, hai bên tai kì dị ửng đỏ, sau đó làm gì còn bộ dạng anh khí hồi nãy, hoàn toàn hấp tấp chạy vào, vừa chạy vừa hô.
"Nương tử, vi phu tới rồi!"
Trần A Nam phốc một tiếng, cười đến nội thương.
Sau đó chỉ thấy tân lang hai tay nắm chặt lấy tân nương, đỡ đần dìu nàng đi, tân nương dung nhan bị che khuất, nhưng là dáng người thon thả, không khỏi lộ ra phong vị của mĩ nữ, vừa đi vừa lén lút cấu vào bàn tay dầy thịt của tân lang, khe khẽ mắng.
"Ai nương tử chàng, thiếp còn chưa bái đường!"
Lã Văn Tiêu cười ngốc, ôn nhu đỡ eo Trần Phù Dung.
Lệ Tố đi đằng sau, khóe miệng cười hạnh phúc, sau đó thấy A Nam thế nào mất mặt, bám vào bệ cửa cười khanh khách, lưu manh mở miệng trêu chọc tân nương tân lang, nàng không khỏi dở khóc dở cười, kéo con gái nhỏ rời đi, khẽ dặn nàng ý tứ.
Trần A Nam gạt giọt lệ khóe mắt, theo tay nương đến trước đại sảnh ngồi, chỉ thấy cha ngồi vị trí chính giữa, bên phải là nương, bên trái là ca ca, tiếp ca ca là tẩu tử, còn nàng yên vị bên cạnh nương.
Sau đó Trần A Nam một bộ ngồi yên, chờ đợi hai vị tân nương tân lang đằng kia bước tới, bái đường thành thân, uống rượu được ban, biến thành khách nhân coi kịch vui mà thôi.
Nhưng là khi nhìn tới khung cảnh vốn hài hòa vui vẻ như vậy, lại bị phá vỡ bởi một toán người lạ chạy tới, âm thanh huyên náo ồn ĩ, người sợ chạy tán loạn, Trần A Nam trợn mắt nhìn đám người lạ tay cầm đao kẻ cầm gươm, nhìn tỷ phu cùng thuộc hạ ra sức chống trả, tim không khỏi nhảy lung tung.
Ôi chao!
Chuyện gì đây??
Trần Bắc một tay vỗ bàn, mặt đỏ tức giận gầm lên.
"To gan! Trần gia ta thành hôn, các ngươi dám tới đây phá rối, là kẻ nào?!"
Lệ Tố dung nhan trắng bệch, run rẩy tựa vào ghế ngồi.
Trần A Nam cảm thấy tình thế không ổn, phe cánh tỷ phu dường như yếu thế, đám người lạ mặt lại rất đông, nàng không khỏi sốt ruột, nhưng là khi nhìn đến tỷ tỷ vốn đang được tỷ phu bảo hộ, vì cớ gì lại sơ hở, bị một tên lạ mặt ôm lấy chạy đi, Trần A Nam hoàn toàn phẫn nộ.
Cướp dâu!
Là cướp dâu!
Sau đó chỉ thấy nàng một thân váy hồng, nhanh như cắt, nhảy vào đám người, dùng công phu mèo cào của mình, đá bay từng tên.
"A Na!"
"Đại ca! Đem cha nương cùng mọi người tránh vào nhà!"
Trần A Nam không rảnh quay đầu nhìn người nhà, một tay thuận tiện cầm lấy ghế đẩu, đỡ nhát đao chém tới, sau đó đánh mạnh vào người trước mắt.
"Phù Dung!"
Trần A Nam nhặt lên bảo kiếm bị rơi, không nói hai lời nhảy lên lưng ngựa, sắc mặt âm u nhìn Lã Văn Tiêu, hướng hắn khẽ quát.
"Huynh còn ngây người! Cùng muội đuổi theo!"
Lã Văn Tiêu hai mắt đỏ bừng, leo lên thân ngựa, hai chân thúc mạnh vào bụng chiến mã, đuổi theo bóng lưng của Trần A Nam.
Trần A Nam nghiến răng lợi hại, thời đại nào rồi còn tục cướp dâu?
Đừng để nàng bắt được, nếu không liền thay mặt tổ tiên ba dòng chín tổ, đánh cho ngươi nhà cửa tan hoang!
Mễ Bối: mỗi ngày một chương, thật lợi hại mệt mỏi... Tôi có thể có ngày nghỉ không huhuu
Trần A Nam dung nhan xinh đẹp tuy lãnh nhưng là đuôi mắt đều nhịn không được ánh lên sự vui sướng, phấn khởi vô cùng, trên dưới nàng mặc trang phục hồng, nhìn từ xa chẳng khác gì tiên nữ giáng trần, nếu không phải bên cạnh nàng còn có dung nhan khủng bố của anh bạn hàng xóm Viễn Xuyên, thì trai trong thôn này nhất định ngươi tới ta đi, đến bắt chuyện với nàng.
Viễn Xuyên thành công trợn mắt nhỏ dọa đám tiểu tử kia cút thật xa, chỉ cần là nam nhân đến gần ba thước, hắn nhất định chọi đá đuổi đi.
Trần A Nam khẽ liếc nhìn cái người bên cạnh, nhịn không được khẽ nhắc nhở hắn.
"Viễn Xuyên, huynh có thể yên lặng một tí được không?"
Hết chọi đá rồi chửi người, đây cũng không phải phiên chợ đâu.
Viễn Xuyên bộ dạng tỉnh bơ, anh tuấn nhìn trời, sau đó thỉnh thoảng lén lút nhìn tiểu mĩ nhân bên cạnh, hai tai nóng nghi ngờ, hắng giọng nói.
"Lão bá nhờ huynh trông coi muội, muội mới về làm sao biết được đám tiểu tử kia thế nào xấu, huynh là bảo vệ, đang bảo vệ muội đấy."
Dứt lời liền một cước đá bay tiểu tử nhà nuôi heo bên cạnh Trần gia.
Trần A Nam trợn mắt, nhưng là thấy phụ thân từ đằng xa hài lòng gật đầu, tiếp tục tiếp khách, nàng không đành để cha lo lắng, cho nên nàng không quản bọn hắn chơi đùa, bởi trong mắt nàng kể cả Viễn Xuyên hay đám nam tử ở đây đều là tiểu tử mà thôi.
Viễn Xuyên tiếp tục đá bay, nhưng là khi có vài cô nương đến gần tiếp chuyện, chỉ thấy hắn dung nhan anh tuấn, làn da lúa mạch khỏe mạnh, điển trai cười rộ lên, một tiếng ca hai tiếng muội, hại cô nương nhà người ta mặt mũi đều hồng.
Trần A Nam đứng gần đó không xa, da gà theo nhau nổi lên hai ba tầng. Sau đó lén lút, như gió thổi, nhẹ nhàng bước mấy bước rời xa.
Cô nãi nãi không thèm nhìn bọn con nít các ngươi mày đưa mắt lại, thật ớn lạnh a.
"Thần tiên tỷ tỷ."
Tay áo A Nam bị kéo, chỉ thấy Trần Mạch nhỏ nhắn chớp con ngươi to tròn, dễ thương chết người nhìn nàng mong đợi.
Trần A Nam khẽ hô một tiếng, liền đưa tay lớn nắm lấy tay nhỏ của hắn, cười cười nhìn hắn hỏi.
"Mạch nhi có chuyện gì muốn nói sao?"
Sau đó chưa đợi nàng nghe hắn trả lời chỉ thấy âm thanh uỳnh uỳnh từ bụng hắn phát ra, dung nhan Trần Mạch liền đỏ đến kì dị, Trần A Nam cười ra tiếng.
"Đi thôi, dì dẫn Mạch nhi đi kiếm đồ ăn."
Trần A Nam tay nắm tay, kéo hắn tới chỗ mẫu thân cùng tẩu tử, mặt cười hì hì, khẽ nói.
"Nương, có gì ăn không?"
Lệ Tố lau tay, nhìn con gái út kéo cháu trai tới, ngạc nhiên hỏi.
"Con đói sao?"
Trần A Nam lắc đầu, chỉ chỉ cục thịt đang mặt mũi đỏ bừng bên cạnh.
"Mạch nhi."
Vĩ Thanh Thanh thấy thế khẽ phì cười, sau đó đưa tay ôm lấy con trai, vỗ về dẫn hắn xuống nhà bếp.
Trần A Nam ngồi xuống bên cạnh nương nàng, nhìn mọi người nhộn nhịp đông đúc, sau đó tò mò nhìn vào trong căn phòng tỷ tỷ vẫn ngồi đấy, chỉ là khăn hỷ che đi, nhịn không được nàng khẽ hỏi.
"Nương, tỷ phu chưa tới sao?"
Lệ Tố rót trà ra tách, ôn nhuận đáp.
"Vẫn chưa, hiền tế nhà ở kinh thành, đường đón dâu xa như vậy, tầm khoảng năm sáu khắc nữa hắn sẽ tới, cha con bảo vậy."
Trần A Nam kinh ngạc, tỷ phu là người kinh thành?
Tẩu tử cũng là người kinh thành, nàng âm thầm đổ mồ hôi. Nhà nàng có duyên với kinh thành nhỉ?
"Tỷ phu hắn gọi là gì?"
"Gọi Lã Văn Tiêu, bộ dạng rất tốt, gia thế tốt, đối với Phù Dung hết lòng, là một nam tử không tồi."
Trần A Nam khẽ gật đầu, chỉ cần hắn đối tỷ tỷ nàng tốt, dù gia thế ra sao, nàng đều chấp thuận.
"Tân lang tới!"
Vốn A Nam định cùng mẫu thân nàng hàn thuyên chuyện nhà, dù gì cũng đã đi mười hai năm, không khỏi tò mò một số thứ, chỉ là có người huyên náo, la hét ầm ĩ chạy vào nhà, kêu một tiếng tân lang, chuyện của A Nam liền bị nàng ném ra sau đầu, phấn khích nhìn qua.
Lệ Tố nhanh chân chạy vào phòng tân nương, sốt sắng thay Trần Phù Dung kiểm tra kĩ càng, bỏ lại A Nam tò mò đứng đó, nhìn đoàn rước dâu thế nào tới.
Nhìn một cái liền không khỏi chặc lưỡi cảm thán, dân kinh thành quả nhiên không phải người bình thường, tỷ phu lại là con cháu thế gia, rước dâu chính là muốn đồ sộ có đồ sộ, muốn khoa trương có khoa trương.
Xe ngựa nối đuôi nhau, màu đỏ tượng trưng kéo dài, sính lễ thì khỏi nói, chính là rất giàu sang và phú quý.
Trần A Nam nhìn không khỏi chau mày, con cháu thế gia vừa ý tỷ tỷ của nàng? Dù quả thật Trần Phù Dung nhan sắc hơn người, phẩm chất lại cực kì tốt, cầm kì thư họa cũng không kém tiểu thư thiên kim khác là bao, nhưng dù sao vẫn chỉ là con gái của nhà nông, cháu gái của thương nhân, gả vào nhà có gia thế, nhìn mức độ sính lễ hoành tráng như vậy, gia thế nhất định không phải nhỏ đâu, như vậy tỷ tỷ nàng gả cho tỷ phu là làm trắc phu nhân hay làm thiếp?
Dù là cái nào đều khiến tâm tình A Nam xấu đi.
Nhắc đến tỷ phu, Trần A Nam mới đưa mắt nhìn nam nhân đi đầu, chỉ thấy hắn hỷ phục cưỡi ngựa, mày kiếm tuấn lãng, anh khí bừng bừng, không giống với công tử nhà giàu, mà lại có xu hướng làm binh. Ngay cả bên hông cũng đeo bội kiếm thay vì ngọc bội, Trần A Nam mồ hôi liền thầm lặng nhỏ giọt.
Thầm than thở, tỷ tỷ yêu dấu, rốt cuộc tỷ đã trêu chọc đại nhân vật nào a?
Lã Văn Tiêu một bước nhảy xuống yên ngựa, một bộ anh khí tuấn lãng, từ trên xuống dưới toát ra niềm vui ngập trời, con ngươi hẹp cũng ánh lên tia lửa bừng bừng, bước ba bước thành một, nghiêm túc đi đón tân nương.
Sau đó như vô tình ánh mắt nhìn tới bóng dáng thon gầy, phục trang hồng lay động đứng ở một bên, vốn là chỗ khuất, nhưng khí thế tiên linh lạnh nhạt, một bộ điềm nhiêm cùng quốc sắc thiên hương, lại có ba phần giống Trần Phù Dung, khiến cho Lã Văn Tiêu không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục ý chí, bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn nàng hỏi.
"Cho hỏi cô nương là?"
Trần A Nam cất giấu tâm tư, nhoẻn miệng lạnh nhạt, ôn nhuận đúng mực nghiêng người.
"Lần đầu gặp tỷ phu, muội gọi Trần A Nam."
Lã Văn Tiêu nghe đến cái tên Trần A Nam, đại não như bừng sáng, sau đó chỉ thấy hắn cất giọng cười vang, sảng khoái vỗ vai nàng mấy cái, thân thiết kêu.
"Hóa ra là muội tử! Huynh có nghe Phù Dung kể về muội rất nhiều, tò mò đã lâu, thật vinh hạnh!"
"Đều là người nhà, tỷ phu không cần câu nệ, cứ gọi muội a Nam."
Trần A Nam không kiêu không siểm nịch, nhìn ra vị tỷ phu này đối với tỷ tỷ nàng tư tưởng không xấu, lại thấy hắn bộ dạng tuy cao lớn dọa người nhưng lại chất phát, cho nên liền không câu nệ, đối đãi thật tâm.
Lã Văn Tiêu thấy nàng tuy bộ dạng nữ tử nhưng lại hào khí như nam nhân, không khách sáo vui vẻ vỗ vai nàng khen tốt tốt.
"Tỷ phu, mau vào trong đón tân nương, tỷ ấy nhất định đợi đến sốt ruột rồi."
Trần A Nam thân người khẽ nhích, lộ ra cánh cửa phòng tân nương, Lã Văn Tiên nhớ tới Trần Phù Dung, hai bên tai kì dị ửng đỏ, sau đó làm gì còn bộ dạng anh khí hồi nãy, hoàn toàn hấp tấp chạy vào, vừa chạy vừa hô.
"Nương tử, vi phu tới rồi!"
Trần A Nam phốc một tiếng, cười đến nội thương.
Sau đó chỉ thấy tân lang hai tay nắm chặt lấy tân nương, đỡ đần dìu nàng đi, tân nương dung nhan bị che khuất, nhưng là dáng người thon thả, không khỏi lộ ra phong vị của mĩ nữ, vừa đi vừa lén lút cấu vào bàn tay dầy thịt của tân lang, khe khẽ mắng.
"Ai nương tử chàng, thiếp còn chưa bái đường!"
Lã Văn Tiêu cười ngốc, ôn nhu đỡ eo Trần Phù Dung.
Lệ Tố đi đằng sau, khóe miệng cười hạnh phúc, sau đó thấy A Nam thế nào mất mặt, bám vào bệ cửa cười khanh khách, lưu manh mở miệng trêu chọc tân nương tân lang, nàng không khỏi dở khóc dở cười, kéo con gái nhỏ rời đi, khẽ dặn nàng ý tứ.
Trần A Nam gạt giọt lệ khóe mắt, theo tay nương đến trước đại sảnh ngồi, chỉ thấy cha ngồi vị trí chính giữa, bên phải là nương, bên trái là ca ca, tiếp ca ca là tẩu tử, còn nàng yên vị bên cạnh nương.
Sau đó Trần A Nam một bộ ngồi yên, chờ đợi hai vị tân nương tân lang đằng kia bước tới, bái đường thành thân, uống rượu được ban, biến thành khách nhân coi kịch vui mà thôi.
Nhưng là khi nhìn tới khung cảnh vốn hài hòa vui vẻ như vậy, lại bị phá vỡ bởi một toán người lạ chạy tới, âm thanh huyên náo ồn ĩ, người sợ chạy tán loạn, Trần A Nam trợn mắt nhìn đám người lạ tay cầm đao kẻ cầm gươm, nhìn tỷ phu cùng thuộc hạ ra sức chống trả, tim không khỏi nhảy lung tung.
Ôi chao!
Chuyện gì đây??
Trần Bắc một tay vỗ bàn, mặt đỏ tức giận gầm lên.
"To gan! Trần gia ta thành hôn, các ngươi dám tới đây phá rối, là kẻ nào?!"
Lệ Tố dung nhan trắng bệch, run rẩy tựa vào ghế ngồi.
Trần A Nam cảm thấy tình thế không ổn, phe cánh tỷ phu dường như yếu thế, đám người lạ mặt lại rất đông, nàng không khỏi sốt ruột, nhưng là khi nhìn đến tỷ tỷ vốn đang được tỷ phu bảo hộ, vì cớ gì lại sơ hở, bị một tên lạ mặt ôm lấy chạy đi, Trần A Nam hoàn toàn phẫn nộ.
Cướp dâu!
Là cướp dâu!
Sau đó chỉ thấy nàng một thân váy hồng, nhanh như cắt, nhảy vào đám người, dùng công phu mèo cào của mình, đá bay từng tên.
"A Na!"
"Đại ca! Đem cha nương cùng mọi người tránh vào nhà!"
Trần A Nam không rảnh quay đầu nhìn người nhà, một tay thuận tiện cầm lấy ghế đẩu, đỡ nhát đao chém tới, sau đó đánh mạnh vào người trước mắt.
"Phù Dung!"
Trần A Nam nhặt lên bảo kiếm bị rơi, không nói hai lời nhảy lên lưng ngựa, sắc mặt âm u nhìn Lã Văn Tiêu, hướng hắn khẽ quát.
"Huynh còn ngây người! Cùng muội đuổi theo!"
Lã Văn Tiêu hai mắt đỏ bừng, leo lên thân ngựa, hai chân thúc mạnh vào bụng chiến mã, đuổi theo bóng lưng của Trần A Nam.
Trần A Nam nghiến răng lợi hại, thời đại nào rồi còn tục cướp dâu?
Đừng để nàng bắt được, nếu không liền thay mặt tổ tiên ba dòng chín tổ, đánh cho ngươi nhà cửa tan hoang!
Mễ Bối: mỗi ngày một chương, thật lợi hại mệt mỏi... Tôi có thể có ngày nghỉ không huhuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.