Chương 44: Rừng trúc diện kiến người quen (hạ)
Mễ Bối
20/11/2019
'' Ngươi___! ''
'' Tiểu nương tử, người ta rất nhớ nàng. '' Âm thanh trêu chọc, vui đùa nheo mắt cười nhìn A Nam.
Trần A Nam hoàn toàn bị chọc cho kinh hãi, chấn động tâm hồn yếu ớt, thiếu chút nữa cũng quên cả hô hấp, nghe hắn trêu chọc, lập tức xù lông gầm lên.
'' Ngươi loạn ngôn! Ai là tiểu nương tử của ngươi?! ''
Hoắc Phẩm Ngôn yêu nghiệt cười ha hả, vòng tay ôm mĩ nhân càng siết chặt, cực kì không sợ hãi ánh mắt chết chóc của nàng mà dí gương mặt đáng giá vạn thành kim tới, trán đụng trán, đôi con ngươi hắc mâu sáng rực nhìn tiểu nữ tử trong ngực mặt mũi đỏ đến hỏng rồi, ôn nhu nhếch khóe miệng cười cười hỏi.
'' Tiểu nương tử, có nhớ ta không? ''
Trần A Nam mặt mũi đem so với tôm luộc còn muốn đám tôm hương nàng quỳ bái chịu thua, cực kì xấu hổ giận dữ, phản kháng khỏi vòng ôm của vô sỉ nam nhân này, tức giận mắng lên.
'' Qủy mới thèm nhớ ngươi! Buông ra a! ''
Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng xấu hổ đến hỏng rồi, rất luyến tiếc thả người. Trần A Nam nhìn người trước mặt thế nào bộ dạng ấm ức tiếc nuối sờ sờ ngực, lưu luyến cái ôm lập tức trợn mắt trừng hắn, không biết xấu hổ viết thế nào sao?
'' Vương lão gia, ngài thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải đã ly khai Liêu thành rồi sao? ''
Hoắc Phẩm Ngôn nhìn A Nam bộ dạng đề phòng cách xa như phòng dịch, lại nghe nàng hỏi, không khỏi xụ mặt chẹp miệng ấm ức, nàng lui ra liền mặt dầy tiến tới, khoảng cách vốn bị kéo xa nay gần đến chỉ cần vươn tay là chạm ngay không khỏi khiến A Nam tối mặt, vậy mà nam nhân kia lại còn hướng nàng ấm ức không vui, chọt chọt gò má nàng trả lời.
'' Vương lão gia cái gì, còn không phải kêu nàng gọi Phẩm Ngôn thôi sao? ''
'' Gọi Vương lão gia có gì không đúng? '' nàng bướng bỉnh đáp lại.
Trần A Nam nhìn người trước mắt bộ dạng yêu nghiệt không vui, lại nghe nàng hả hê gọi ba từ vương lão gia rồi vương lão đại, lập tức híp mắt âm hiểm, một bộ bước tới giang rộng cánh chim, hoàn toàn uy hiếp nàng không sửa liền nhào tới bắt người.
Trải qua một màn đấu đá hồi nãy, nàng hoàn toàn biết rõ bản thân so với hắn ngoài khinh công còn có thể nhân nhượng, công phu mèo cào ba chân muốn so với hắn, chính là trứng cút bé nhỏ chọi núi Ngũ hành sơn nha!
'' Phẩm Ngôn! ''
Hoắc Phẩm Ngôn nghe nàng xinh đẹp kêu tên hắn, hoàn toàn bỏ qua tiếng nghiến răng trong câu nói mà ra sức y y a a cười vui vẻ ngoan ngoãn dừng tay không nhào tới nữa, càng khiến cho bộ dạng đã chấn động người ta nhìn muốn hỏng cả con mắt.
Bộ dạng trí thông minh cấp thấp này, thật rất hủy hoại khí chất!
Trần A Nam hai mặt khẽ trợn lên, mặt mày cau có khoanh tay nhìn hắn, nghiêm giọng hỏi lại.
'' Ngươi làm sao lại ở đây? ''
Hoắc Phẩm Ngôn bàn tay nghịch ngợm thanh chủy thủ, đôi hắc mâu trước sau vẫn như keo dán đặt tại người A Nam, vốn là nàng rất bài xích giống đực nhìn, nhưng là ánh nhìn của người này, lại cảm thấy không có vấn đề. Hắn dung nhan yêu nghiệt, ôn nhu từ tốn đáp.
'' Văn Tiêu bảo nàng mất tích, ta khẽ truy một hồi, liền nghĩ tới nàng sẽ ở Dật phủ. ''
'' Tỷ phu? ''
'' Ừ, là hắn. Nàng biến mất, Trần gia trên dưới thật sự hỗn loạn, ngày ấy ta trở về còn chứng kiến phu nhân cầm thái đao mất bình tĩnh vọt ra ngoài đòi kiếm nàng, nếu không phải cha nàng ngăn cản, còn không biết sự tình sẽ đặc sắc thế nào đâu? ''
Trần A Nam âm thầm lặng lẽ đổ ba vạn mồ hôi lạnh, nương nhà nàng, thật sự rất bưu hãn....
Tóc mai bị người cầm lấy mân mê, bàn tay Hoắc Phẩm Ngôn lập tức đáng thương bị nàng đánh một cái, hắn vốn mình đồng da sắt, cái đánh của A Nam chả là gì nhưng Hoắc Phẩm Ngôn vẫn chưng ra bộ dạng uất ức đau lòng, nếu không phải người đánh là nàng, còn nghĩ hắn bị thiên đao chém tới nữa chứ.
Nàng hung dữ giựt lại đuôi tóc trong tay hắn, Hoắc Phẩm Ngôn híp lại đôi hắc mâu, vươn ma trảo tới nắn nắn bên má mềm của A Nam, buồn buồn lên án.
'' Người ta lo lắng cho nàng ngày đêm ra sức chạy tới, mệt mỏi như vậy, nàng còn không có lương tâm hung dữ với ta. Thật đáng ghét! ''
Trần A Nam bị hắn giày vò, vốn còn định tức giận ngăn cản ma trảo của hắn, nhưng là nghe âm thanh buồn buồn đáng thương hề hề của người trước mắt, không khỏi ngước mắt nhìn hắn một chút. Dung nhan tuy yêu nghiệt như trước đây, nhưng là không che giấu được vẻ mệt mỏi dưới đuôi mắt, cả người đầy mùi vị phong trần như minh chứng cho việc ngày đêm thúc ngựa mà tới, tâm tình yếu đuối đầy tính thiện lương của Trần A Nam vốn cằn cõi liền như gặp gió xuân nổi lên mơn mởn.
Tạm thời nàng cũng không đành lòng ngăn cản tên chết tiệt này làm loạn trên mặt, xem như bị muỗi đốt thôi.
'' Tiểu nương tử, người ta rất nhớ nàng. '' Âm thanh trêu chọc, vui đùa nheo mắt cười nhìn A Nam.
Trần A Nam hoàn toàn bị chọc cho kinh hãi, chấn động tâm hồn yếu ớt, thiếu chút nữa cũng quên cả hô hấp, nghe hắn trêu chọc, lập tức xù lông gầm lên.
'' Ngươi loạn ngôn! Ai là tiểu nương tử của ngươi?! ''
Hoắc Phẩm Ngôn yêu nghiệt cười ha hả, vòng tay ôm mĩ nhân càng siết chặt, cực kì không sợ hãi ánh mắt chết chóc của nàng mà dí gương mặt đáng giá vạn thành kim tới, trán đụng trán, đôi con ngươi hắc mâu sáng rực nhìn tiểu nữ tử trong ngực mặt mũi đỏ đến hỏng rồi, ôn nhu nhếch khóe miệng cười cười hỏi.
'' Tiểu nương tử, có nhớ ta không? ''
Trần A Nam mặt mũi đem so với tôm luộc còn muốn đám tôm hương nàng quỳ bái chịu thua, cực kì xấu hổ giận dữ, phản kháng khỏi vòng ôm của vô sỉ nam nhân này, tức giận mắng lên.
'' Qủy mới thèm nhớ ngươi! Buông ra a! ''
Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng xấu hổ đến hỏng rồi, rất luyến tiếc thả người. Trần A Nam nhìn người trước mặt thế nào bộ dạng ấm ức tiếc nuối sờ sờ ngực, lưu luyến cái ôm lập tức trợn mắt trừng hắn, không biết xấu hổ viết thế nào sao?
'' Vương lão gia, ngài thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải đã ly khai Liêu thành rồi sao? ''
Hoắc Phẩm Ngôn nhìn A Nam bộ dạng đề phòng cách xa như phòng dịch, lại nghe nàng hỏi, không khỏi xụ mặt chẹp miệng ấm ức, nàng lui ra liền mặt dầy tiến tới, khoảng cách vốn bị kéo xa nay gần đến chỉ cần vươn tay là chạm ngay không khỏi khiến A Nam tối mặt, vậy mà nam nhân kia lại còn hướng nàng ấm ức không vui, chọt chọt gò má nàng trả lời.
'' Vương lão gia cái gì, còn không phải kêu nàng gọi Phẩm Ngôn thôi sao? ''
'' Gọi Vương lão gia có gì không đúng? '' nàng bướng bỉnh đáp lại.
Trần A Nam nhìn người trước mắt bộ dạng yêu nghiệt không vui, lại nghe nàng hả hê gọi ba từ vương lão gia rồi vương lão đại, lập tức híp mắt âm hiểm, một bộ bước tới giang rộng cánh chim, hoàn toàn uy hiếp nàng không sửa liền nhào tới bắt người.
Trải qua một màn đấu đá hồi nãy, nàng hoàn toàn biết rõ bản thân so với hắn ngoài khinh công còn có thể nhân nhượng, công phu mèo cào ba chân muốn so với hắn, chính là trứng cút bé nhỏ chọi núi Ngũ hành sơn nha!
'' Phẩm Ngôn! ''
Hoắc Phẩm Ngôn nghe nàng xinh đẹp kêu tên hắn, hoàn toàn bỏ qua tiếng nghiến răng trong câu nói mà ra sức y y a a cười vui vẻ ngoan ngoãn dừng tay không nhào tới nữa, càng khiến cho bộ dạng đã chấn động người ta nhìn muốn hỏng cả con mắt.
Bộ dạng trí thông minh cấp thấp này, thật rất hủy hoại khí chất!
Trần A Nam hai mặt khẽ trợn lên, mặt mày cau có khoanh tay nhìn hắn, nghiêm giọng hỏi lại.
'' Ngươi làm sao lại ở đây? ''
Hoắc Phẩm Ngôn bàn tay nghịch ngợm thanh chủy thủ, đôi hắc mâu trước sau vẫn như keo dán đặt tại người A Nam, vốn là nàng rất bài xích giống đực nhìn, nhưng là ánh nhìn của người này, lại cảm thấy không có vấn đề. Hắn dung nhan yêu nghiệt, ôn nhu từ tốn đáp.
'' Văn Tiêu bảo nàng mất tích, ta khẽ truy một hồi, liền nghĩ tới nàng sẽ ở Dật phủ. ''
'' Tỷ phu? ''
'' Ừ, là hắn. Nàng biến mất, Trần gia trên dưới thật sự hỗn loạn, ngày ấy ta trở về còn chứng kiến phu nhân cầm thái đao mất bình tĩnh vọt ra ngoài đòi kiếm nàng, nếu không phải cha nàng ngăn cản, còn không biết sự tình sẽ đặc sắc thế nào đâu? ''
Trần A Nam âm thầm lặng lẽ đổ ba vạn mồ hôi lạnh, nương nhà nàng, thật sự rất bưu hãn....
Tóc mai bị người cầm lấy mân mê, bàn tay Hoắc Phẩm Ngôn lập tức đáng thương bị nàng đánh một cái, hắn vốn mình đồng da sắt, cái đánh của A Nam chả là gì nhưng Hoắc Phẩm Ngôn vẫn chưng ra bộ dạng uất ức đau lòng, nếu không phải người đánh là nàng, còn nghĩ hắn bị thiên đao chém tới nữa chứ.
Nàng hung dữ giựt lại đuôi tóc trong tay hắn, Hoắc Phẩm Ngôn híp lại đôi hắc mâu, vươn ma trảo tới nắn nắn bên má mềm của A Nam, buồn buồn lên án.
'' Người ta lo lắng cho nàng ngày đêm ra sức chạy tới, mệt mỏi như vậy, nàng còn không có lương tâm hung dữ với ta. Thật đáng ghét! ''
Trần A Nam bị hắn giày vò, vốn còn định tức giận ngăn cản ma trảo của hắn, nhưng là nghe âm thanh buồn buồn đáng thương hề hề của người trước mắt, không khỏi ngước mắt nhìn hắn một chút. Dung nhan tuy yêu nghiệt như trước đây, nhưng là không che giấu được vẻ mệt mỏi dưới đuôi mắt, cả người đầy mùi vị phong trần như minh chứng cho việc ngày đêm thúc ngựa mà tới, tâm tình yếu đuối đầy tính thiện lương của Trần A Nam vốn cằn cõi liền như gặp gió xuân nổi lên mơn mởn.
Tạm thời nàng cũng không đành lòng ngăn cản tên chết tiệt này làm loạn trên mặt, xem như bị muỗi đốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.