Chương 71: Không thấy tung tích Vũ Trạch
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Thư Nhã Phù mới vừa mở miệng, một bên cũng đã có người đem mười ly Nhã Phù mới vừa rót đầy rượu đưa lên.
"Ly thứ nhất!" Nhã Phù đưa tay cầm ly rượu thứ nhất, đưa cho An Mộng Hàn.
Trên mặt Nhã Phù là nụ cười thản nhiên, trong mắt An Mộng Hàn căn bản là giễu cợt cùng miệt thị, hôm nay nàng làm nổi bật bằng một ca khúc tình cảm mãnh liệt mênh mông, mới vừa rồi An Mộng Hàn trước mặt nàng khiêu khích cùng tự tin, hình như hoàn toàn đều là châm chọc, mà mất mặt ở trước mắt bao người, đây cũng bởi vì có Thư Nhã Phù.
Cắn răng nhận lấy ly rượu trong tay Nhã Phù, An Mộng Hàn hoài nghi nhìn ly rượu lớn này một chút, khẽ cau mày, giương mắt nhìn sắc mặt không có một chút thay đổi của Nhã Phù.
Đáy lòng âm thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, hẳn là không dám động cái gì trong rượu.
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có mấy phần do dự, dù sao chuyện lần trước nàng còn nhớ như vừa mới xảy ra, gương mặt sưng như đầu heo, lại ngứa và đau, cảm giác thật sự đau khổ, vẫn không thể đi nhúc nhích.
Chuyện lần đó nàng ta cũng đã cho rằng Thư Nhã Phù động tay chân, cho nên bây giờ thấy Nhã Phù đưa ly rượu, càng thêm phần phòng bị!
"Thế nào, chẳng lẽ An cô nương lo lắng ở trước mặt của hoàng thượng, Thái hậu, ta táy máy tay chân trong ly rượu này hay sao! Đã như vậy!"
Đuôi lông mày cợt nhã, Nhã Phù trực tiếp đem ly rượu đưa lên bên khóe miệng của mình, khẽ nhấp một hớp nhỏ! Sau đó lại đem những ly rượu bên cạnh thị nữ còn bưng, tất cả đều cầm lên nhấp một miếng.
Tất cả đều trước thử một lần, mới lần nữa nhìn về phía An Mộng Hàn.
Nhìn Nhã Phù đem rượu trong mỗi cốc đều uống một lần, An Mộng Hàn cũng yên lòng, hung dữ trợn mắt nhìn Nhã Phù một cái, ngẩng đầu đưa rượu trong tay lên uống: "Vương phi quá lo lắng, chỉ là Mộng Hàn không uống được rượu, đối mặt rượu này khó tránh khỏi có chút khiếp ý! Còn khiến Tề vương phi đa tâm!"
Sau đó, Nhã Phù đưa một ly qua, sau khi An Mộng Hàn nhận lấy đều uống một hơi cạn sạch! Mười ly rượu xuống bụng, trên má An Mộng Hàn cũng hiện lên một mảnh đỏ ửng, nhìn quả thật có chút không uống được rượu!
Mà mỗi khi nàng uống xong một ly rượu, khóe môi đỏ thắm Nhã Phù nâng lên độ cong một chút, trong mắt càng thêm cười nhẹ nhàng.
"Tửu lượng tốt, đã như vậy, lần đánh cuộc này An tiểu thư đã hoàn thành rồi !" Nhã Phù nhàn nhạt nói, sau đó xoay người đi tới bên cạnh Nam Cung Thần, trong mắt là một mảnh ý lạnh!
An Mộng Hàn, đây là ngươi tự tìm!
Nếu như Nam Cung Hữu làm bất cứ chuyện gì với con của ta, ngươi sẽ chờ chôn cùng con trai ta đi!
Bất luận kẻ nào cũng có điểm yếu, đều có chỗ không thể để cho người đụng vào, mà đối với Nhã Phù, con trai bảo bối Vũ Trạch chính là điểm yếu của nàng, bất luận kẻ nào động vào nàng nàng cũng cho phép nếu không thái quá, nhưng chỉ cần có kẻ gây bất lợi cho Vũ Trạch, như vậy nàng tình nguyện hóa thành Tu La!
Nhã Phù không có bất kỳ hành động làm khó An Mộng Hàn, chỉ đưa mười ly rượu qua, hành động như vậy trong mắt Thái hậu, thành hành động biết tiến lùi hiểu lí lẽ.
Khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên đối với nàng làm như vậy, Thái hậu rất hài lòng, đồng thời cũng ảnh hưởng ít nhiều của một khúc biểu diễn vừa rồi, dù sao ca khúc như vậy không phải một nữ nhân bình thường có thể khảy đàn biểu diễn được, có lẽ ca khúc có thể dựa theo, nhưng loại phóng khoáng cùng không câu chấp người khác không học được .
An Mộng Hàn có vài ly rượu lót bụng, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chính là đầu có chút choáng váng, mặt có chút nóng bỏng, chỉ nghĩ nguyên nhân mình có vài ly rượu lót bụng nên có chút say, cũng không có quá để ý.
"Mộng Hàn, không có sao chứ!" Lâm Tuyết Vi đỡ An Mộng Hàn, giọng mang quan tâm hỏi.
"Ta không sao, một lúc uống nhiều rượu như vậy, có chút thay đổi, lát nữa là tốt." Lấy tay nâng đầu, An Mộng Hàn khép hờ lên cặp mắt.
Đang ở Tề Vương phủ đu dây, Thư Vũ Trạch đung đưa bắp chân có chút nhàm chán, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện sau khi mẹ trở về, sẽ sinh ra hậu quả gì.
Trước mẹ đột nhiên chạy về tháo xuống ngụy trang trên người, còn làm cho cậu kinh ngạc một phen.
Dù sao cũng là nữ nhân vào cung cùng với Tề vương, thân phận An Thất Thất, kết quả vào cung chưa được bao lâu, đột nhiên theo một công công tổng quản trong cung cùng trở lại vương phủ, rồi tháo xuống ngụy trang, về lại thân phận Thư Nhã Phù đi vào cung!
Trong này không có vấn đề, hắn mới không tin ! Hơn nữa. . . Mẹ trước khi đi còn để cho hắn phải nhiều chú ý một chút!
Có vấn đề, thật sự rất có vấn đề!
Bởi vì mẹ vào cung hai lần như vậy, khiến lòng hiếu kỳ của Vũ Trạch bị người khơi lên, thỉnh thoảng muốn biết đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cũng có chút lo lắng tình cảnh của mẹ, dù sao bỏ ra ngụy trang An Thất Thất, lần nữa trở về thân phân Thư gia đại tiểu thư làm Tề vương phi, như vậy rất nhiều chuyện xảy ra.
Ngay lúc trong đầu nhỏ của Vũ Trạch không ngừng nghĩ tới các loại tình huống, Băng Đồng cũng mang theo hai người chạy tới.
Trên mặt Băng Đồng vẫn là khối băng không đổi, mà đi theo phía sau Băng Đồng là hai người đàn ông một than đồng phục thị vệ bình thường của Tề Vương phủ, nhưng nhất cử nhất động cũng không phải thị vệ bình thường có thể so sánh được!
Trên mặt Băng Đồng vẫn là khối băng không đổi, mà đi theo phía sau Băng Đồng là hai người đàn ông một than đồng phục thị vệ bình thường của Tề Vương phủ, nhưng nhất cử nhất động cũng không phải thị vệ bình thường có thể so sánh được!
"Băng Đồng tỷ tỷ, hai vị này thúc thúc là ai? Ngươi mang theo bọn hắn tới tìm ta?" Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Băng Đồng đang thẳng tắp hướng mình tìm đến, kéo ra một nụ cười đáng yêu ưu nhã, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, rất là khéo léo trước tiên mở miệng hỏi thăm.
Bọn họ thẳng tắp hướng hắn mà đến, vậy khẳng định là muốn tìm hắn! Nhưng hắn thấy được đáy mắt Băng Đồng nhìn mình chằm chằm.
"Tiểu xảo quyệt, hai người bọn họ sẽ ở bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi... hôm nay tốt nhất ngươi đừng rời khỏi vương phủ!" Băng Đồng đối mặt Vũ Trạch đáng yêu, cho dù bình thường giọng nói lạnh lẽo cũng thoáng hòa hoãn đi một ít, nhưng đây cũng chỉ là nhu hòa một chút xíu, vào trong lỗ tai người khác trong, vẫn là người đẹp lãnh khốc băng sơn.
"Tại sao? Ta đang còn muốn thừa dịp mẹ cùng Vương Gia vào cung đi ra ngoài chơi một chút! Băng Đồng tỷ tỷ, hai người bọn họ rất lợi hại sao, là ai?" Thư Vũ Trạch bộ dáng cười mị mị, dưới chân giật giật, khiến dây đu từ từ lắc lư.
Đột nhiên không được rời khỏi vương phủ, lại tìm hai người tới bảo vệ cậu? Đột nhiên có hành động như vậy sao có thể không để cho hắn có phòng bị!
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi?!
Trong lòng suy đoán, đáy mắt càng thêm lo lắng, nếu quả thật như vậy, bây giờ mẹ như thế nào rồi?
"Băng Đồng tỷ tỷ, chẳng lẽ mẹ của ta có chuyện gì sao?" Trong lòng gấp gáp, Thư Vũ Trạch từ trên xích đu nhảy xuống, tay nhỏ bé lôi kéo cánh tay Băng Đồng khẩn trương hỏi.
"Yên tâm đi! An cô nương cùng Vương Gia ở chung một chỗ không có việc gì!" Băng Đồng nhàn nhạt mở miệng, cũng không có nhiều lời, theo ý của nàng, Vũ Trạch là một đứa bé, cho dù nói những chuyện phức tạp kia, cũng không thể hiểu.
Cũng phải, có cha Vương Gia đi theo, sẽ không có xảy ra chuyện gì mới phải!
Nhưng cho dù là như vậy, Vũ Trạch vẫn có chút bận tâm, dù sao Nhã Phù đột nhiên trở lại thay đổi quần áo, vẫn làm cho cậu có chút hoài nghi có chuyện gì xảy ra, cộng thêm bây giờ Băng Đồng đột nhiên dẫn người tới bảo vệ cậu, càng làm cho cậu nghi ngờ.
Cậu muốn vào cung xem một chút!
Trong lòng nghĩ như vậy, Vũ Trạch cũng ngẩng đầu nhìn hai người to con đứng sau lưng Băng Đồng, vừa nhìn chính là người luyện võ, công phu phải là tốt vô cùng , hiện tại nếu như bọn họ đi theo sợ rằng không dễ dàng thoát khỏi.
Con ngươi đảo một vòng, Vũ Trạch thở ra một hơi, lần nữa nở ra nụ cười đáng yêu ưu nhã, ngẩng đầu nhìn về phía Băng Đồng nói: "Này Băng Đồng tỷ tỷ, bọn họ bảo vệ ta, vậy có phải phải nghe theo lời của ta hay không?"
"Chúng ta chỉ nghe theo Vương Gia phân phó, Vương Gia phân phó để thuộc hạ bảo vệ tiểu thiếu gia, đám người thuộc hạ tự nhiên sẽ tuân theo chỉ thị của Vương Gia!" Một người đàn ông trong đó đột nhiên một lớn giọng nói, khiến cho Vũ Trạch cũng không ngừng được run rẩy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Là một người đàn ông tính ngay thẳng! Trong lòng Vũ Trạch yên lặng xuống một định luận!
Cười híp mắt nhìn về phía hai người đàn ông, Vũ Trạch quan sát hai người trên dưới, nói: "Vậy thì tốt, ta hiện tại muốn đi nhà xí, các ngươi cùng đi theo giúp ta với!"
Sau nửa canh giờ,
Người đàn ông mở miệng nói chuyện trước là số 13, mặt xanh mặt nhìn nhà xí rỗng tuếch, trên trán gân xanh nổi lên, lúc này còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn lại là người ngu rồi!
"Không thấy người, lập tức đi thông báo Băng Đồng tiểu thư!" Một người đàn ông khác đánh số 18, sắc mặt cũng rất khó coi, đem tất cả nhà xí cùng với bốn phía đều tra xét một lần, không có phát hiện tung tích bất luận kẻ nào, để lại một câu nói, trực tiếp vận khinh công cấp tốc rời đi.
Mặc dù hai người rất tức giận, nhưng trong lòng vẫn có chút nóng nảy, Vương Gia phái Liễu Trì tới nhắn nhủ, vẫn chưa tới nửa canh giờ, người đã không thấy tăm hơi, bọn họ làm thuộc hạ năng lực xử lý chuyện có vấn đề.
Mà Băng Đồng sau khi nghe tin tức không có thấy người, sắc mặt nặng nề hơn mấy phần, trầm tư sau mấy giây lại ra lệnh: "Các ngươi cho người đi giám sát người của Tam hoàng tử, còn để mấy người ở trong vương phủ tìm một chút, ta tiến cung một chuyến!"
Vương Gia mới vừa truyền đạt mệnh lệnh, hôm nay người đã không thấy tăm hơi? Hơn nữa trước đó Liễu Trì liền truyền đến tin tức, muốn cảnh giác người của Tam hoàng tử, không ngờ không đợi bọn họ có hành động gì, cư nhiên người cũng đã dẫn đầu không thấy.
Trước An Thất Thất hộ tống Viên tổng quản bên cạnh hoàng thượng trở về phủ, sau hóa thành là tướng mạo vương phi cùng Viên tổng quản vào cung!
Mặc dù đối với thuật dịch dung của An Thất Thất rất tò mò, nhưng trong lòng vẫn phòng bị, dù sao thời gian quá ngắn, hơn nữa ngụy trang quá giống!
Băng Đồng là một người thông minh, nếu không cũng không thể trở thành tâm phúc của Nam Cung Thần!
Đáy lòng suy đoán, cũng càng chú ý thân phận của An tiểu xảo quyệt, dù sao chuyện Thư Nhã Phù có một đứa nhỏ, mọi người cả thành Khai Dương biết được!
Đối với suy đoán của mình, Băng Đồng tin tưởng bằng vào Vương Gia anh minh cùng cơ trí rất dễ dàng sẽ đoán được, mà không trông nom thiệt giả, đều phải đem An tiểu xảo quyệt tìm ra, Tam hoàng tử vẫn không hợp với Vương Gia, nếu đối phương xuống tay, sợ rằng. . . . . .
"Ly thứ nhất!" Nhã Phù đưa tay cầm ly rượu thứ nhất, đưa cho An Mộng Hàn.
Trên mặt Nhã Phù là nụ cười thản nhiên, trong mắt An Mộng Hàn căn bản là giễu cợt cùng miệt thị, hôm nay nàng làm nổi bật bằng một ca khúc tình cảm mãnh liệt mênh mông, mới vừa rồi An Mộng Hàn trước mặt nàng khiêu khích cùng tự tin, hình như hoàn toàn đều là châm chọc, mà mất mặt ở trước mắt bao người, đây cũng bởi vì có Thư Nhã Phù.
Cắn răng nhận lấy ly rượu trong tay Nhã Phù, An Mộng Hàn hoài nghi nhìn ly rượu lớn này một chút, khẽ cau mày, giương mắt nhìn sắc mặt không có một chút thay đổi của Nhã Phù.
Đáy lòng âm thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, hẳn là không dám động cái gì trong rượu.
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có mấy phần do dự, dù sao chuyện lần trước nàng còn nhớ như vừa mới xảy ra, gương mặt sưng như đầu heo, lại ngứa và đau, cảm giác thật sự đau khổ, vẫn không thể đi nhúc nhích.
Chuyện lần đó nàng ta cũng đã cho rằng Thư Nhã Phù động tay chân, cho nên bây giờ thấy Nhã Phù đưa ly rượu, càng thêm phần phòng bị!
"Thế nào, chẳng lẽ An cô nương lo lắng ở trước mặt của hoàng thượng, Thái hậu, ta táy máy tay chân trong ly rượu này hay sao! Đã như vậy!"
Đuôi lông mày cợt nhã, Nhã Phù trực tiếp đem ly rượu đưa lên bên khóe miệng của mình, khẽ nhấp một hớp nhỏ! Sau đó lại đem những ly rượu bên cạnh thị nữ còn bưng, tất cả đều cầm lên nhấp một miếng.
Tất cả đều trước thử một lần, mới lần nữa nhìn về phía An Mộng Hàn.
Nhìn Nhã Phù đem rượu trong mỗi cốc đều uống một lần, An Mộng Hàn cũng yên lòng, hung dữ trợn mắt nhìn Nhã Phù một cái, ngẩng đầu đưa rượu trong tay lên uống: "Vương phi quá lo lắng, chỉ là Mộng Hàn không uống được rượu, đối mặt rượu này khó tránh khỏi có chút khiếp ý! Còn khiến Tề vương phi đa tâm!"
Sau đó, Nhã Phù đưa một ly qua, sau khi An Mộng Hàn nhận lấy đều uống một hơi cạn sạch! Mười ly rượu xuống bụng, trên má An Mộng Hàn cũng hiện lên một mảnh đỏ ửng, nhìn quả thật có chút không uống được rượu!
Mà mỗi khi nàng uống xong một ly rượu, khóe môi đỏ thắm Nhã Phù nâng lên độ cong một chút, trong mắt càng thêm cười nhẹ nhàng.
"Tửu lượng tốt, đã như vậy, lần đánh cuộc này An tiểu thư đã hoàn thành rồi !" Nhã Phù nhàn nhạt nói, sau đó xoay người đi tới bên cạnh Nam Cung Thần, trong mắt là một mảnh ý lạnh!
An Mộng Hàn, đây là ngươi tự tìm!
Nếu như Nam Cung Hữu làm bất cứ chuyện gì với con của ta, ngươi sẽ chờ chôn cùng con trai ta đi!
Bất luận kẻ nào cũng có điểm yếu, đều có chỗ không thể để cho người đụng vào, mà đối với Nhã Phù, con trai bảo bối Vũ Trạch chính là điểm yếu của nàng, bất luận kẻ nào động vào nàng nàng cũng cho phép nếu không thái quá, nhưng chỉ cần có kẻ gây bất lợi cho Vũ Trạch, như vậy nàng tình nguyện hóa thành Tu La!
Nhã Phù không có bất kỳ hành động làm khó An Mộng Hàn, chỉ đưa mười ly rượu qua, hành động như vậy trong mắt Thái hậu, thành hành động biết tiến lùi hiểu lí lẽ.
Khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên đối với nàng làm như vậy, Thái hậu rất hài lòng, đồng thời cũng ảnh hưởng ít nhiều của một khúc biểu diễn vừa rồi, dù sao ca khúc như vậy không phải một nữ nhân bình thường có thể khảy đàn biểu diễn được, có lẽ ca khúc có thể dựa theo, nhưng loại phóng khoáng cùng không câu chấp người khác không học được .
An Mộng Hàn có vài ly rượu lót bụng, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chính là đầu có chút choáng váng, mặt có chút nóng bỏng, chỉ nghĩ nguyên nhân mình có vài ly rượu lót bụng nên có chút say, cũng không có quá để ý.
"Mộng Hàn, không có sao chứ!" Lâm Tuyết Vi đỡ An Mộng Hàn, giọng mang quan tâm hỏi.
"Ta không sao, một lúc uống nhiều rượu như vậy, có chút thay đổi, lát nữa là tốt." Lấy tay nâng đầu, An Mộng Hàn khép hờ lên cặp mắt.
Đang ở Tề Vương phủ đu dây, Thư Vũ Trạch đung đưa bắp chân có chút nhàm chán, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện sau khi mẹ trở về, sẽ sinh ra hậu quả gì.
Trước mẹ đột nhiên chạy về tháo xuống ngụy trang trên người, còn làm cho cậu kinh ngạc một phen.
Dù sao cũng là nữ nhân vào cung cùng với Tề vương, thân phận An Thất Thất, kết quả vào cung chưa được bao lâu, đột nhiên theo một công công tổng quản trong cung cùng trở lại vương phủ, rồi tháo xuống ngụy trang, về lại thân phận Thư Nhã Phù đi vào cung!
Trong này không có vấn đề, hắn mới không tin ! Hơn nữa. . . Mẹ trước khi đi còn để cho hắn phải nhiều chú ý một chút!
Có vấn đề, thật sự rất có vấn đề!
Bởi vì mẹ vào cung hai lần như vậy, khiến lòng hiếu kỳ của Vũ Trạch bị người khơi lên, thỉnh thoảng muốn biết đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cũng có chút lo lắng tình cảnh của mẹ, dù sao bỏ ra ngụy trang An Thất Thất, lần nữa trở về thân phân Thư gia đại tiểu thư làm Tề vương phi, như vậy rất nhiều chuyện xảy ra.
Ngay lúc trong đầu nhỏ của Vũ Trạch không ngừng nghĩ tới các loại tình huống, Băng Đồng cũng mang theo hai người chạy tới.
Trên mặt Băng Đồng vẫn là khối băng không đổi, mà đi theo phía sau Băng Đồng là hai người đàn ông một than đồng phục thị vệ bình thường của Tề Vương phủ, nhưng nhất cử nhất động cũng không phải thị vệ bình thường có thể so sánh được!
Trên mặt Băng Đồng vẫn là khối băng không đổi, mà đi theo phía sau Băng Đồng là hai người đàn ông một than đồng phục thị vệ bình thường của Tề Vương phủ, nhưng nhất cử nhất động cũng không phải thị vệ bình thường có thể so sánh được!
"Băng Đồng tỷ tỷ, hai vị này thúc thúc là ai? Ngươi mang theo bọn hắn tới tìm ta?" Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Băng Đồng đang thẳng tắp hướng mình tìm đến, kéo ra một nụ cười đáng yêu ưu nhã, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, rất là khéo léo trước tiên mở miệng hỏi thăm.
Bọn họ thẳng tắp hướng hắn mà đến, vậy khẳng định là muốn tìm hắn! Nhưng hắn thấy được đáy mắt Băng Đồng nhìn mình chằm chằm.
"Tiểu xảo quyệt, hai người bọn họ sẽ ở bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi... hôm nay tốt nhất ngươi đừng rời khỏi vương phủ!" Băng Đồng đối mặt Vũ Trạch đáng yêu, cho dù bình thường giọng nói lạnh lẽo cũng thoáng hòa hoãn đi một ít, nhưng đây cũng chỉ là nhu hòa một chút xíu, vào trong lỗ tai người khác trong, vẫn là người đẹp lãnh khốc băng sơn.
"Tại sao? Ta đang còn muốn thừa dịp mẹ cùng Vương Gia vào cung đi ra ngoài chơi một chút! Băng Đồng tỷ tỷ, hai người bọn họ rất lợi hại sao, là ai?" Thư Vũ Trạch bộ dáng cười mị mị, dưới chân giật giật, khiến dây đu từ từ lắc lư.
Đột nhiên không được rời khỏi vương phủ, lại tìm hai người tới bảo vệ cậu? Đột nhiên có hành động như vậy sao có thể không để cho hắn có phòng bị!
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi?!
Trong lòng suy đoán, đáy mắt càng thêm lo lắng, nếu quả thật như vậy, bây giờ mẹ như thế nào rồi?
"Băng Đồng tỷ tỷ, chẳng lẽ mẹ của ta có chuyện gì sao?" Trong lòng gấp gáp, Thư Vũ Trạch từ trên xích đu nhảy xuống, tay nhỏ bé lôi kéo cánh tay Băng Đồng khẩn trương hỏi.
"Yên tâm đi! An cô nương cùng Vương Gia ở chung một chỗ không có việc gì!" Băng Đồng nhàn nhạt mở miệng, cũng không có nhiều lời, theo ý của nàng, Vũ Trạch là một đứa bé, cho dù nói những chuyện phức tạp kia, cũng không thể hiểu.
Cũng phải, có cha Vương Gia đi theo, sẽ không có xảy ra chuyện gì mới phải!
Nhưng cho dù là như vậy, Vũ Trạch vẫn có chút bận tâm, dù sao Nhã Phù đột nhiên trở lại thay đổi quần áo, vẫn làm cho cậu có chút hoài nghi có chuyện gì xảy ra, cộng thêm bây giờ Băng Đồng đột nhiên dẫn người tới bảo vệ cậu, càng làm cho cậu nghi ngờ.
Cậu muốn vào cung xem một chút!
Trong lòng nghĩ như vậy, Vũ Trạch cũng ngẩng đầu nhìn hai người to con đứng sau lưng Băng Đồng, vừa nhìn chính là người luyện võ, công phu phải là tốt vô cùng , hiện tại nếu như bọn họ đi theo sợ rằng không dễ dàng thoát khỏi.
Con ngươi đảo một vòng, Vũ Trạch thở ra một hơi, lần nữa nở ra nụ cười đáng yêu ưu nhã, ngẩng đầu nhìn về phía Băng Đồng nói: "Này Băng Đồng tỷ tỷ, bọn họ bảo vệ ta, vậy có phải phải nghe theo lời của ta hay không?"
"Chúng ta chỉ nghe theo Vương Gia phân phó, Vương Gia phân phó để thuộc hạ bảo vệ tiểu thiếu gia, đám người thuộc hạ tự nhiên sẽ tuân theo chỉ thị của Vương Gia!" Một người đàn ông trong đó đột nhiên một lớn giọng nói, khiến cho Vũ Trạch cũng không ngừng được run rẩy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Là một người đàn ông tính ngay thẳng! Trong lòng Vũ Trạch yên lặng xuống một định luận!
Cười híp mắt nhìn về phía hai người đàn ông, Vũ Trạch quan sát hai người trên dưới, nói: "Vậy thì tốt, ta hiện tại muốn đi nhà xí, các ngươi cùng đi theo giúp ta với!"
Sau nửa canh giờ,
Người đàn ông mở miệng nói chuyện trước là số 13, mặt xanh mặt nhìn nhà xí rỗng tuếch, trên trán gân xanh nổi lên, lúc này còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn lại là người ngu rồi!
"Không thấy người, lập tức đi thông báo Băng Đồng tiểu thư!" Một người đàn ông khác đánh số 18, sắc mặt cũng rất khó coi, đem tất cả nhà xí cùng với bốn phía đều tra xét một lần, không có phát hiện tung tích bất luận kẻ nào, để lại một câu nói, trực tiếp vận khinh công cấp tốc rời đi.
Mặc dù hai người rất tức giận, nhưng trong lòng vẫn có chút nóng nảy, Vương Gia phái Liễu Trì tới nhắn nhủ, vẫn chưa tới nửa canh giờ, người đã không thấy tăm hơi, bọn họ làm thuộc hạ năng lực xử lý chuyện có vấn đề.
Mà Băng Đồng sau khi nghe tin tức không có thấy người, sắc mặt nặng nề hơn mấy phần, trầm tư sau mấy giây lại ra lệnh: "Các ngươi cho người đi giám sát người của Tam hoàng tử, còn để mấy người ở trong vương phủ tìm một chút, ta tiến cung một chuyến!"
Vương Gia mới vừa truyền đạt mệnh lệnh, hôm nay người đã không thấy tăm hơi? Hơn nữa trước đó Liễu Trì liền truyền đến tin tức, muốn cảnh giác người của Tam hoàng tử, không ngờ không đợi bọn họ có hành động gì, cư nhiên người cũng đã dẫn đầu không thấy.
Trước An Thất Thất hộ tống Viên tổng quản bên cạnh hoàng thượng trở về phủ, sau hóa thành là tướng mạo vương phi cùng Viên tổng quản vào cung!
Mặc dù đối với thuật dịch dung của An Thất Thất rất tò mò, nhưng trong lòng vẫn phòng bị, dù sao thời gian quá ngắn, hơn nữa ngụy trang quá giống!
Băng Đồng là một người thông minh, nếu không cũng không thể trở thành tâm phúc của Nam Cung Thần!
Đáy lòng suy đoán, cũng càng chú ý thân phận của An tiểu xảo quyệt, dù sao chuyện Thư Nhã Phù có một đứa nhỏ, mọi người cả thành Khai Dương biết được!
Đối với suy đoán của mình, Băng Đồng tin tưởng bằng vào Vương Gia anh minh cùng cơ trí rất dễ dàng sẽ đoán được, mà không trông nom thiệt giả, đều phải đem An tiểu xảo quyệt tìm ra, Tam hoàng tử vẫn không hợp với Vương Gia, nếu đối phương xuống tay, sợ rằng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.