Chương 152: Lão già ngươi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi ! !
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Màn đêm buông xuống, nặng nề bao phủ ở trên hoàng thành.
Tối nay sao ít trăng mờ, trong không khí mang theo vài phần hơi thở nóng bức, còn có một cỗ không khí nóng ran làm cho người ta cảm giác rất phiền muộn, mây tầng lăn lộn, một chút cũng không có thời tiết trong ngày xuân sảng khoái lạnh lẽo, ngược lại là mấy phần mùa hè phiền muộn.
Sắc trời rất là không tốt, nhìn âm trầm, nhìn thời tiết như vậy e là không lâu nữa sẽ có một trận mưa thật to, thế nhưng hoàng thành Đông Ly quốc lúc này vẫn sáng chói hoa lệ như cũ, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, trong ngự hoa viên, tất cả đóa hoa nở kiều diễm ướt át, tranh kỳ đấu diễm, bên trên treo lồng đèn đỏ thắm.
Ánh đèn sáng trong cung đình nhuộm cả một mảnh cung điện, sắc hoa kiều diễm, nhiều màu chen nhau, rực rỡ chói mắt người nhìn.
Bên trong cung hoàng cung Đông Ly quốc, dây lụa trang trí làm các nơi càng thêm hồng, không khí mang theo vui mừng nhuộm sắc một khoảng trời, trong cuộc sống như thế này, trong hoàng cung Đông Ly quốc, cực kỳ náo nhiệt!
Đương Kim hoàng thượng lên ngôi chỉ mới được một thời gian ngắn thôi, mà dưới gối chỉ có hai hoàng tử cùng ba công chúa, so sánh với số lượng công chúa cùng hoàng tử của tiên hoàng mà nói, số lượng trên là thiếu rất nhiều, mà Đại hoàng tử nay cũng chỉ mới tám tuổi thôi, còn một vị hoàng tử khác thì mới ra đời chưa được bao lâu, ba vị công chúa khác cũng còn rất bé.
Ngày hôm nay trong hoàng cung Đông Ly quốc, tất cả các vị triều thần đều đến đông đủ, phi tần rối rít trang điểm ăn mặc, mềm mại muôn màu trong cung điện, chỉ vì hôm nay chính là ngày Thái Tử Đông Ly quốc cưới thái tử phi.
Thái Tử Đông Ly quốc chỉ mới tám tuổi, cưới vợ, chính là cưới con gái của biểu muội Hầu gia, Mạc Vân Dao!
Mạc Vân Dao, con gái vợ cả của thương nhân họ Mạc được sủng ái vô cùng, mà nay được chọn làm thái tử phi từ bé cho thái tử, có thể nói sau này chuyện làm ăn của Mạc gia càng được thuận buồm xuôi gió, Mạc gia từ trước đều hết sức tập trung buôn bán, đối với việc triều chánh không có tham dự gì.
Vậy mà hôm nay con gái vợ cả của Mạc gia, con gái sáu tuổi của Đại công tử Mạc Hạo Vũ, trở thành đương kim thái tử phi, tương lai sẽ làm hoàng hậu nương nương, đây không phải là bởi vì Mạc gia sẽ không chỉ có buôn bán, sau này ở triều đình trên, tất phải cũng phải cho Mạc gia một chỗ ngồi!
Nắm giữ thực lực kinh tế, lại có trên triều đình, hậu cung trợ lực, trong mắt mọi người, Mạc gia thay thế vị trí của An gia, thậm chí là vượt qua!
"Phụ thân, tại sao muốn gả con cho cái tiểu tử thúi kia, con không thích hắn!"
Trong cung điện, Mạc Vân Dao sáu tuổi chu môi, dắt tay Mạc Hạo Vũ, tràn đầy không vui oán trách nói.
"Cha cũng không muốn con vào cung! Aizz, chỉ là hoàng thượng đã hạ thánh chỉ. . . . . ."
Mạc Hạo Vũ nhíu mày một cái, trong đáy mắt có mấy phần giận dữ, chỉ là hôm nay đông đảo thế lực của Mạc gia cũng bị hoàng thượng bí mật phái người can thiệp, khiến cả Mạc gia trong vòng mấy tháng gần đây buôn bán bị trì trệ nghiêm trọng, nhưng nếu như nói bởi vì cái dạng này để cho hắn đi bán nữ nhi để đổi lấy tiền bạc, hắn quả quyết, chắc chắn là sẽ không đồng ý!
Chỉ là hoàng thượng lấy thánh chỉ uy hiếp, trực tiếp yêu cầu Vân Dao vào cung làm thái tử phi, nếu như cãi lời, đó chính là kháng chỉ bất tuân!
Dựa vào việc hôm nay hoàng thượng nhìn người luôn dùng con mắt không tin tưởng, sợ rằng sẽ coi đây là lấy cớ, tìm cách tịch thu gia sản của Mạc gia thành của mình!
"Cha. . . . . ." toàn thân Mạc Vân Dao mặc giá y đỏ thẫm, dáng người nho nhỏ nhìn rất đáng yêu, trên khuôn mặt mềm mại hồn nhiên lại như muốn khóc, nhìn rất đáng thương.
" Tiểu Vân Dao của chúng ta đây là thế nào, trong ngày đại hỉ lại ở chỗ này khóc nhè đây?"
Một tiếng trêu chọc từ ngoài cửa truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của tiểu oa nhi đang chực khóc, mà người tới chính là nhị hoàng tử ngày xưa, Nam Cung Viêm.
"Viêm Thúc Thúc, con không muốn gả cho cái tên tiểu hài tử đó, con không muốn gả không muốn gả!" Mạc Vân Dao vừa nhìn thấy Viêm Thúc Thúc quen thuộc của mình, lập tức liền nhào tới, gương mặt không vui không cam lòng.
"Tiểu hài tử? Chính con còn nhỏ hơn thái tử hai tuổi, chính con cũng là một tiểu hài tử đấy, sao lại có thể nói người khác như vậy chứ!" Nam Cung Viêm cười híp mắt vuốt vuốt đầu Mạc Vân Dao, có thể nói nha đầu này là lớn lên như thé nào hắn đều nhìn thấy, khéo léo hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại có cảm giác rất chính chắn, rất thích nói những đứa bé khác là tiểu hài tử.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Nô tài tham kiến Vương Gia, Mạc công tử! Vương Gia, Thái tử phi nương nương nên đi ra rồi, Thái tử phi nương nương, ngài mau cùng nô tỳ đi ra ngoài mới phải, cũng đã sắp đến giờ lành rồi!" Hỉ nương lúc này từ bên ngoài đi vào, giờ lành sẽ phải lập tức đến, nhìn thái tử phi nho nhỏ vãn còn khóc đến hoa lê vũ đái, cộng thêm Viêm Vương Gia cũng ở nơi đây, trong bụng gấp gáp chỉ có thể tiến lên đây dụ dỗ.
"Ta không, ta không muốn!" Mạc Vân Dao một chạy nhanh tới sau lưng Nam Cung Viêm ẩn núp.
"Vân Dao, con có biết hay không, hôm nay Thần thúc thúc của con cũng trở lại, không phải con muốn cho Thần thúc thúc xem dáng vẻ dễ thương của con như thế nào hay sao?" Nam Cung Viêm cười híp mắt lừa gạt, còn mang ra Tề vương tiểu nha đầu thích nhất.
"Thật, hôm nay Thần thúc thúc cũng tới sao?"
Quả nhiên, vừa nói đến Nam Cung Thần, khuôn mặt Mạc Vân Dao vốn không vui còn mang theo nước mắt, lại lập tức chuyển âm vì chuyện này, cười rộ lên dắt tay áo Nam Cung Viêm, vội vàng muốn biết đến tột cùng đây có phải là thật hay không!
Ngược lại Nam Cung Viêm không một chút có kinh ngạc, Mạc Hạo Vũ bên cạnh hình như là tập mãi thành thói quen, nữ nhi nhà mình kể từ khi ba tuổi trong lúc vô tình gặp qua Tề vương gia một cái, sau đó la hét thề thốt sau này lớn lên sẽ gã cho Tề vương gia làm Tề vương phi của người, những người khác ai cũng không lấy, hơn nữa vừa thề chính là thề ba năm, đến bây giờ sáu tuổi vẫn nhớ mãi không quên, không thể không nói sự kiên nhẫn của nàng thật là kéo dài.
"Tốt lắm, mang Thái tử phi đi ra ngoài!"
Trong điện giờ phút này chỉ còn sót lại Nam Cung Viêm cùng Mạc Hạo Vũ cùng với mấy tiểu nha hoàn phục vụ, đuổi mấy tiểu nha hoàn ra ngoài, Nam Cung Viêm thu vào mỉm cười trên mặt, nhìn về Mạc Hạo Vũ: "Hắn hiện tại càng ngày càng không thể kiềm chế mình được rồi, đối với ngươi động thủ, thậm chí ngay cả Vân Dao hắn cũng chuẩn bị lấy ra làm con tin!"
"Vị trí hắn có được hiện nay vốn là danh không chánh mà ngôn không thuận, cộng thêm có rất nhiều người hoài nghi việc đó, hiện tại có một số người thấp thỏm hành động rồi, mới an định lại Đông Ly quốc chưa được bao lâu, e là lại sắp xảy ra loạn chiến rồi!" Mạc Hạo Vũ biết trong miệng Nam Cung Viêm nói hắn đó là đang ám chỉ ai, sắc mặt cứng đờ, cũng rất là nặng nề mở miệng nói.
"Trên đường Thập hoàng đệ trở về, ta sớm liền dò thăm tin tức, ở cảnh nội Nam Phong quốc, hắn cũng đã động tay một lần rồi, chỉ là chưa thành công, hiện tại thập hoàng đệ trở lại sợ là. . . . . ."
Sắc mặt Nam Cung Viêm không được tốt lắm, hắn tự nhiên cũng có đường dây tin tức riêng của hắn, huống chi cho tới nay hắn vẫn có liên lạc với Nam Cung Thần, từ biết chuyện bọn người của Nam Cung Thần bị ám sát ở cảnh nội của Nam Phong quốc, hắn liền phái người đi điều tra rồi, mà tất cả đầu mối cũng chỉ hướng về phía Đương Kim hoàng thượng Nam Cung Chiêu.
Thập hoàng đệ có năng lực cùng tài trí như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng, mà hắn biết được chuyện, nghĩ đến thái hậu nương nương cùng với hoàng thượng cũng đều rõ ràng!
Chính là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới sẽ không kịp chờ đợi chuẩn bị động thủ đi!
"Hắn đem Vân Dao khống chế ở trong tay, vì cái gì không phải là tài lực của Mạc gia ta!" Mạc Hạo Vũ đi lên trước vỗ vỗ bả vai Nam Cung Viêm , "Chẳng lẽ ngươi quên mất Trân Bảo Các là sản nghiệp của ai sao? Còn có Nghê Thường các, chỉ cần một chút tài lực ở nơi này, chỉ sợ ngươi Thập đệ muội này cũng sẽ không kém nỗi đi đâu!"
"Tất nhiên, cũng không nhìn một chút là là nàng dâu của ai!" Nam Cung Viêm nhướng mày, gương mặt hài lòng.
"Cái người này sao hài lòng làm cái gì? Cũng không phải là nàng dâu của ngươi!"
Huyền Nguyệt quốc, phíaTây Nam, tiếp giáp với Nam Phong quốc.
Có núi được đặt tên là "Thiên Kỳ", núi này danh như ý nghĩa, giống như phía chân trời, một loại thần bí khó lường, vô cùng kỳ quặc!
Có núi được đặt tên là "Thiên Kỳ", núi này danh như ý nghĩa, giống như phía chân trời, một loại thần bí khó lường, vô cùng kỳ quặc!
Nghe nói trên đỉnh Thiên Kỳ, có một sơn cốc thần bí, bên trong sơn cốc có tiếng suối chảy róc rách, có rất nhiều loại lá màu sắc sặc sỡ, nhưng cũng làm cho người ta không hiểu vì sao rất nhiều loại cá chưa từng thấy lại xuất hiện ở đây, trong sơn cốc hoa nối tiếp hoa, khắp núi hoa anh đào ánh hồng kiều diễm, mà ở giữa đỉnh núi lại có một phiến đá lớn, xa xa nhìn lại giống như mỹ nhân đang ngửa mặt lên trời, đẹp không sao tả xiết!
Trải qua mười mấy ngày đêm đi đường, Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, được Lê Hi hộ tống chạy tới dưới chân núi dãy núi Thiên Kỳ, ba người nhìn cảnh quen thuộc và phồn hoa cảnh tượng trước mắt, nội tâm xuất hiện các loại suy nghĩ lăn lộn a lăn lộn! ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Mẹ, lão già này gần đây buôn bán làm ăn càng ngày càng phát đạt, dãy núi Thiên Kỳ chúng ta ở có phải đã trở thành thắng cảnh rồi hay không ?!" Thư Vũ Trạch rất là cảm khái!
Đã từng đã từng,
Dãy núi Thiên Kỳ này, chính là một Thánh Địa, là địa phương thần bí khó lường trong truyền thuyết, cho tới bây giờ người khác cũng không dám tùy tiện tiến vào, cho dù là hai bên đang giao chiến, bọn hắn cũng sẽ không tùy tiện đi vào trong đó!
Chỉ vì trong vùng núi này, thường sẽ xuất hiện một mãnh thú tính tình ký quái, mà một động vật biến dị càng làm cho người khó lòng phòng bị, mọi đều người nói, con vật đó canh gữu dãy Thiên Kỳ, nếu như ngươi thấy được một vật trắng nho nhỏ, ngàn vạn lần phải chú ý, rất có thể đó không chỉ là một Tiểu Bạch Thỏ bình thường, có thể cắn ngươi một cái, ngươi trực tiếp vì bị trúng độc mà bỏ mình!
Chính là bởi vì dãy núi Thiên Kỳ quỷ dị, mới để cho nơi này thành cấm địa thần thần bí bí trên đại lục!
Dĩ nhiên, đây chỉ là đã từng đã từng!
Trước đây Thiên Kỳ đúng là có chuyện như thế, vậy mà hôm nay nhìn lên phong cảnh phồn hoa trước mặt, các loại quán trà nhỏ, mọi thứ đầy đủ hết, dưới chân núi mấy năm trước còn hoang vu nay dần dần biến thành một trấn nhỏ, dáng vẻ phồn hoa một chút cũng không khác so với mấy thôn trấn nhỏ!
Muốn truy cứu tất cả nguyên căn, vậy sẽ phải trách đến Thư Nhã Phù lúc ấy vui mừng toát ra một câu nói!
Nói đến đây, nàng liền hối hận không kịp, tại sao trong lúc vô tình hướng về phía lão già thốt lên "Đem Thiên Kỳ khai phá trở thành thắng cảnh du lịch là có thể kiếm nhiều tiền!" Lời nói, nói xong những lời này nàng lại cộng thêm một câu, cho ta sáu phần huê hồng ! Nhưng hiện tại nàng chỉ nhận được có hai phần mà thôi, ban đầu thỉnh thoảng còn bị các loại nghiền ép của lão già sư phụ!๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Một câu nói, biết vậy chẳng làm!
"Lão già thật là phát triển rất tốt, sự nghiệp du lịch phát triển không ngừng, về sau thần y cũng có thể đổi nghề làm người dẫn đường rồi !" Thư Nhã Phù nâng trán cảm thán.
"Mẹ, mẹ nói chúng ta lúc nào thì đi vào trong sơn cốc, hiện tại nơi này bên ngoài có rất nhiều người khác, không chừng lão già ở bên ngoài du hí rồi!" Thư Vũ Trạch nhìn bộ dạng của mẹ mình, mím môi cười trộm, một đôi mắt quan sát biến hóa chung quanh, so với lúc cậu rời đi đã có sự thay đổi rất nhiều.
"Kể từ khi lão Cung Chủ tiếp quản chuyện nơi đây, liền đem chuyện tình trong cung giao cho Vũ Trạch!"
Là người bị chấn động mạnh nhất, Lê Hi vô cùng muốn nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động mạnh nhất, sâu nhất, người chịu thiệt thòi nhiều nhất chính là hắn đấy !
Lão Cung Chủ cũng tức là thần y, một đời đứng đầu sát thủ, đồng thời tính tình rất cổ quái, mở U Minh cung cũng chỉ vì ban đầu muốn vui chơi, mà sau mặc dù ít để ý tới chuyện tình trong cung, nhưng vẫn không quản lý được bao nhiêu!
Nhưng kể từ lúc Thư Nhã Phù nói ra câu kia, Lão Cung Chủ liền sinh ra hứng thú cực kỳ với việc khai phá Thiên Kỳ, lập tức lập tức đem vị trí Cung chủ giao cho Thư Vũ Trạch, lúc ấy coi như. . . . . . Thư Vũ Trạch vẫn chưa tới ba tuổi!
Thật là, cuối cùng tất cả mọi chuyện từ trên xuống dưới của một U Minh cung to lớn, còn không phải là đều rơi xuống trên đầu của hắn!diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Lão Cung Chủ tính khí bất định, Tiểu Cung chủ còn rất bé. . . . . . Lê Hi chỉ có thể bày tỏ khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn bôn ba lại bôn ba, chính vì vậy, vài năm đã qua như vậy, tên tuổi cung phó U Minh Cung, Lê Hi, được truyền khắp hai phái hắc bạch lưỡng đạo, trên giang hồ tùy tiện nói tên hắn, cũng có thể nói là không ai không biết, không có người không nghe đến, dĩ nhiên ý chỉ tình báo và sát thủ.
"Xèo xèo chi ——!"
Bạch Cầu bị Nam Cung Thần vứt bỏ, một cái móng vuốt đặt ở trên trán, nhìn xa quét mắt các nơi náo nhiệt phía trước!
Đột nhiên Bạch Cầu thấy được phía trước, người càng tới càng nhiều, dường như rất náo nhiệt!
"Tất tất tất tất!"
Cái còi âm thanh đột nhiên vang lên, Bạch Cầu ngẩng đầu ưỡn ngực nâng lên móng vuốt, vì đoàn người Thư Nhã Phù đi tới con đường đầy ánh sáng!
Mà cái còi này thật ra là trên đường đi trong lúc Thư Nhã Phù nhàm chán làm một món đồ chơi cho Bạch Cầu, không nghĩ tới đến đây nó liền yêu thích đồ chơi này, ngày ngày đều đưa cái còi này đeo trên cổ!
Bạch Cầu đối với việc bị chủ nhân vứt bỏ, đã từng một lần uể oải bất chánh, đem tất cả oán khí cũng vẩy vào trên người của Thư Nhã Phù, cuối cùng nhận được cam kết hối lộ tháng sau sẽ có thịt khô cộng thêm cái còi thổi ra âm thanh nghe vui vui tai, nếu không tâm tình của nó sẽ không chuyển biến tốt như vậy.
Thư Nhã Phù hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như vẫn để cho Bạch Cầu buồn bực không vui, sợ rằng cái này đối với Nam Cung Thần chấp nhất không thể chấp nhận việc yêu Bạch Cầu, buổi tối mỗi ngày sẽ đến bên giường của nàng ca hát!diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Hiện tại đoán chừng lão già này không có ở trong sơn cốc, nếu như hắn ngoan ngoãn sống ở trong sơn cốc, thì cái trấn nhỏ này không khả năng tồn tại!" Thư Nhã Phù nhìn phía trước mình hình như càng ngày càng nhiều người, nơi đó đoán chừng lại có cái gì đó náo nhiệt có thể nhìn, mới có nhiều người cũng chen chúc đi xem như vậy.
"Mẹ, người xem người xem, nơi đó nhiều người như vậy, nói không chừng lão già đang ở bên trong!" Lúc nhỏ Thư Vũ Trạch liền kế tục mẹ mình gọi lão già ấy là sư phụ thần y, kiên trì không ngừng!
"Đi, đi xem một chút chuyện gì xảy ra!"
Chỉ thấy phía trước người vây quanh càng ngày càng nhiều, mà nếu nói nhiều hơn phải là nam tử, trong đó có mười tuổi sau đến tám mươi tuổi, cái gì cần có đều có, một đám sinh vật mạnh mẽ hùng dũng đang đợi phát tiết, tất cả đều mặt đỏ tới mang tai chen chúc lên phía trước, nhìn xem có người bị té nga xuống đất hay không, lập tức liền nhảy lên, dùng đủ loại sức mạnh hướng bên trong đám người xông!
"Chậc chậc, như thế này. . . . . . Chẳng lẽ bên trong có một tuyệt sắc giai nhân, nhìn lên một cái có thể kéo dài tuổi thọ hay sao!" Thư Nhã Phù tấm tắc thấy kỳ lạ, chỉ là một đôi mắt đã trọn lên thật lớn, một khỏa bát quái trong lòng nhất thời dấy lên lửa mạnh hừng hực!
"Vị huynh đệ này ngươi cũng không biết đi! Này cũng không chỉ là tuyệt sắc giai nhân mà thôi, phải biết đây chính là thủ lĩnh thần nữ Huyền Nguyệt quốc chúng ta, Trình Mộng Nhi cô nương, nàng chính là người tình trong mộng mọi người chúng ta, vũ điệu của nàng gần như có thể khiếp người hồn phách, bài hát của nàng có thể làm cho tất cả mọi người đổ!"
Nam tử bên cạnh tuổi còn trẻ, gương mặt sùng bái, đáy mắt tản ra một loại ánh sáng nóng rực được đặt tên là siêu cấp ái mộ, cái ánh sáng này cơ hồ khiến Thư Nhã Phù có loại cảm giác đã gặp qua ở đâu đó một lần rồi.
Chẳng lẽ hiện tại cái thế giới này cũng có nghề nghiệp như fans hâm mộ sao, cái này gọi là chẳng lẽ chính là ngôi sao lớn Trình Mộng Nhi trong truyền thuyết khó thể gặp được đây sao? Bao bên ngoài, hoá trang lên sân khấu?
Hiện tại không phải là nói minh tinh ra sân trong truyền thuyết đây sao, gặp phải vây đuổi ngăn chặn!?
"Trình Mộng Nhi? Nói như vậy ta cũng biết ít nhiều, Trình Mộng Nhi này xuất hiện chưa được bao lâu, đại khái là khoảng một năm ở Huyền Nguyệt quốc, dựa vào tài nghệ múa hát kinh diễm, tuyệt diệu hơn người, làm hàng ngàn hàng vạn nam tử mê luyến, trở thành người tình trong mộng của bọn họ!"
U Minh cung trông coi tình báo cùng ám sát, đối với chuyện Huyền Nguyệt quốc trong một năm gần đây đột nhiên xuất hiện một cô gái đại danh dĩ nhiên là biết được, nhưng mà hắn ngược lại không có gia tăng chú ý, chỉ là biết được một cái tên như vậy thôi, không nghĩ tới hiện tại sẽ được gặp ở chỗ này.
Trình Mộng Nhi xuất hiện ở Thiên Kỳ rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu như nói là có minh tinh lớn, vậy nên đến những thành thị phồn hoa một chút mới phải, Thư Nhã Phù chưa từng nghe nói qua có một minh tinh chạy đến một nơi trong hoang sơ, tồi tàn để biểu diễn, cho dù có, đó cũng phải có cái gì đây, nơi này cũng không phải là thời đại của nàng trước đây!
"Oa, Trình Mộng Nhi, con đã nghe nói qua. Mẹ, chúng ta vào xem một chút, xem một chút Trình Mộng Nhi này đẹp bao nhiêu!" Đôi mắt Thư Vũ Trạch tràn đầy tò mò, dáng người nho nhỏ tay nắm lấy tay Nhã Phù, không sợ chết liều mạng mà chui vào trong đám người.
Nhìn đám người đông đúc kia, liền hận không thể trực tiếp sử dụng khinh công đạp lên đầu họ bay vào xem!
"Trở lại, cùng một đám đại nam nhân thì chen cái gì mà chen, không sợ bị một tên tay chân thô lỗ háo sắc chiếm tiện nghi sao! Đợi, để cho bọn họ nhường đường cho chúng ta đi vào là được!" Động tác của Thư Nhã Phù thật nhanh, dღđ。l。qღđ, một tay bắt lấy Thư Vũ Trạch chạy ra ngoài kéo trở lại, gương mặt biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Những lúc như thế này thì không nên cậy mạnh, muốn dùng thì nên dùng. . . . . . đầu óc!
Lê Hi vẫn còn nghi hoặc không biết Thư Nhã Phù đã chuẩn bị biện pháp gì, nhóm người nam nhân trước mắt này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể khuyên bọn họ đi nơi khác, bây giờ bọn họ đang hận không thể có được sức mạnh lớn hơn để xông vào, càng đừng bàn về chuyện sẽ nhường đường để người khác đi vào!
"Hắc hắc!" Thư Nhã Phù mặt ranh mãnh, cười xấu xa, chợt thay bằng gương mặt khiếp sợ hô to một tiếng,
"A a a a a a a a a a! Mộng Nhi! Trình Mộng Nhi ở quán rượu đối diện, cái này mới là thật!"
"Bá ——!"
Động tác mau lẹ như có chuẩn bị trước, sau khi Thư Nhã Phù kích động hô to một tiếng bén nhọn, kết quả cuối cùng chính là trừ mấy người ở vòn ngoài, tất cả những người còn lại đều chạy đến quán rượu đối diện, chen chúc nhau, tất nhiên là chỗ trước mặt lúc nãy rất đông người, thì bây giờ lại trống không!
Phủi phủi bụi bám trên người, Thư Vũ Trạch nhìn Thư Nhã Phù với ánh mắt sung bái, còn có mặt Lê Hi sững sờ không chút biểu cảm nào, đắc chí vô cùng nhướng mày lên đi tới trước đi!
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, vẻ mặt của Thư Nhã Phù vồn đang vô cùng đắc chí, tnhưng ngay sau đó trên mặt lại biểu hiện giống như không cẩn thận nuốt phải con ruồi vậy, trừng lớn cặp mắt giống như nhìn thấy quỷ ở phía trước, cả người lập tức lâm vào trạng thái cứng ngắc, khóe miệng xuất hiện hiện tượng co quắp, hơn nữa nhìn hình như bắt đầu có xu thế không ngừng gia tăng!
"Mẹ, sao tự nhiên lại dừng lại?" di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Thư Vũ Trạch theo sát sau lưng Thư Nhã Phù, không có chú ý liền đụng vào, không nghĩ tới Nhã Phù lại đột nhiên dừng lại, sờ sờ cái mũi bị đâm vào nên hơi đau, Thư Vũ Trạch từ sau lưng Nhã Phù chạy ra, chu môi hỏi.
"Bảo bối, chúng ta nên quay về bên cạnh VƯơng gia thì tốt hơn, nơi này rất nguy hiểm!" Khóe miệng Thư Nhã Phù co giật hồi lâu, yên lặng cúi đầu nhìn con trai của mình, rất nghiêm túc nói.
"Tại sao, không phải chúng ta mới đến. . . . . . !"
Khuôn mặt Thư Vũ Trạch đầy nghi hoặc, bộ dạng mới vừa rồi của mẹ y như gặp quỷ, bây giờ lại muốn trốn chạy khỏi nơi này, thật sự làm cho người ta rất nghi hoặc.
Nhưng ngay khi cậu nhìn theo tầm mắt của mẹ mình, thì cái nghi hoặc vừa rồi cũng bay theo mây gió rồi!
Lời dạy của mẹ nên ngoan ngoãn nghe theo, mẹ nói nên trở về bên cạnh cha vương gia đại nhân đó thật sự là một lựa chọn vô cùng chính xác, hình tượng trước mắt này quả thật có chút làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, có chút kinh hãi!
Trong lòng Lê Hi cũng đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao sau hi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù đều biểu hiện giống như thấy quỷ, hận không thể ngay lập tức đào cái hang để trốn đi, hắn vẫn chưa nhìn ra được có vấn đề gì?
"Mẹ, chúng ta đi nhanh đi, nơi này quá nguy hiểm, chỗ của Tề vương gia an toàn hơn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thư Vũ Trạch bình thường luôn luôn mỉm cười tao nhã lịch sự, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc, cực kỳ khẳng định, kiên quyết ủng hộ quyết định của mẹ mình!
"Tại sao? Chúng ta không phải mới đến nơi này sao? CÒn chưa tìm được Lão Cung Chủ, sao có thể bỏ đi như vậy được. . . . . ." Lê Hi vô cùng muốn biết, đến tột cùng là có cái gì làm cho hai mẹ con bọn họ muốn lập tức chạy trốn như vậy.
"Chi chi chi chi —๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n—!"
Bạch Cầu cũng vô cùng nghi hoặc, tại sao biểu hiện Thư Nhã Phù giống như uốn phải nước rửa chân vậy?
Bạch Cầu giương mắt nhìn sang phía Trình Mộng Nhi, nhìn mấy lần, cuối cùng đặt mông ngồi ở trên bả vai Vũ Trạch, quay về phía Thư Nhã Phù ném tới một ánh mắt đầy khinh bỉ, trong ánh mắt bày tỏ ý hết sức rõ ràng của nó: không có ánh mắt, nữ nhân kia có chỗ nào đẹp mắt bằng chủ nhân của ta chứ!
Người giống như Nam Cung Thần, trong đáy lòng Bạch Cầu vĩnh viễn là duy nhất, không có người nào sánh bằng!
Chỉ thấy trong quán trà trước mặt, có một cô gái mặc quần dài màu phấn hồng, chân mày có nét dịu dàng lại mang theo vài phần anh khi, giơ lên tròng mắt câu hồn đoạt phách, cánh môi đỏ thắm mềm mại, hình như giờ nào khắc nào cũng mang theo tư vị dụ hoặc người khác!
Toàn thân đều tản ra khí chất mê người, một cô gái inh đẹp muôn phần, nhất cử nhất động của nàng hình như đều có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, giữa mi tâm có điểm chu sa hình tròn nhỏ vây quanh một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, đỏ tươi chói mắt, kinh động lòng người.
Cô gái trước mắt chính là Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc, làm mưa làm gió trong một năm qua!
Nữ nhân trong các nữ nhân, bất kỳ cô gái nào ở trước mặt nàng cũng sẽ có cảm giác tự ti mặc cảm, chỉ vì nàng nhất định sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý của mọi người, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng.
Một nữ nhân như vậy sẽ khiến các nữ nhân khác ghen tỵ và hâm mộ, nhưng đó nhất định không phải là Thư Nhã Phù, dù sao thì ngoại hình của nàng cũng rất khá, phong cách của hai người cũng hoàn toàn khác nhau, nàng hoàn toàn không phải là người có dáng vẻ mềm mại như thế, sao còn muốn trốn?
Chẳng lẽ hai người các nàng biết nhau?
Càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ, đôi mắt Lê Hi đầy nghi hoặc đảo quanh trên người Thư Nhã Phù rồi lại chuyển qua người Trình Mộng Nhi, giống như muốn từ trên mặt của hai người các nàng tìm ra chút manh mối nào đó!
Càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ, đôi mắt Lê Hi đầy nghi hoặc đảo quanh trên người Thư Nhã Phù rồi lại chuyển qua người Trình Mộng Nhi, giống như muốn từ trên mặt của hai người các nàng tìm ra chút manh mối nào đó!
Đám người vừa mới tản ra xung quanh cũng dời lực chú ý đến mấy người trước mặt, còn có tiếng thét chói tai mới vừa rồi của nữ nhân, nàng cũng đang ở trước mặt, như muốn mọi người đã nghe thật rõ ràng, tất nhiên trong đó cũng đã bao gồm Trình Mộng Nhi đang ngồi trong đại sảnh của quán trà.
Săc mặt Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch rất nặng nề, gang thẳng, một bộ hận không thể biến mất ngay lập tức, hai chân lập tức lui về phía sau, Thư Trạch Vũ tự động đưa tay kéo Lê Hi để che trước mặt, ý đồ muốn ngăn tầm mắt bắn về phía cậu.
Nàng không thấy ta, nàng hoàn toàn không thấy ta!
Ta cái gì cũng không có thấy, ta cái gì cũng không có thấy!
Nội tâm hai mẹ con Thư Nhã Phù đồng thời gầm thét các loại, tốc độ dưới chân càng tang nhanh, nhưng không phải tiến vào mà là lui ra ngoài từ trong đám người, nhưng mà nội tâm bọn họ kêu rên hoàn toàn không được trời cao rủ lòng thương xót. . .di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. . . .
"Ồ! Bảo bối thân ái, tiểu bảo bối nhi, là các ngươi a! Thực sự muốn chết nhân gia rồi !"
Một tiếng nũng nịu mềm mại đáng yêu vang lên phá vỡ hy vọng cuối cùng của Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, một tiếng này đối với người khác nghe được giống như thiên âm ngâng vang, nhưng truyền đến trong tai hai người họ lại giống như âm thanh của Sứ Giả Câu Hồn tới từ địa ngục!
A a a a a!
Nàng có thể làm như không có nghe gì cả được không?
Nàng không nghe gì cả, không có nghe gì cả! Thật!
"Bảo bối thân ái, các ngươi đang muốn đi đâu đây? Lâu như vậy không có gặp các người, sao các ngươi vừa nhìn thấy người ta lại có thể bỏ chạy như thế! Người ta nhớ các ngươi, nhớ đến ngày không ăn, đêm không say giấc, ngươi xem một chút ngươi xem một chút, thân thể người ta cũng bởi vì nhớ các ngươi gầy đi một vòng lớn rồi, hơn nữa, người ta còn nghe nói ngươi bị một dã nam nhân câu đi, a a. . . . . . Trái tim nhỏ của người ta. . . . . .!"
Âm thanh ác ma không ngừng vang lên, vẫn còn lay động đang bên tai thướt tha muôn màu, một chuỗi "Người ta" liên tục làm cho người nghe nổi da gà, giờ phút này nghe càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng ghê tởm!
"Con trai, chúng ta vẫn nên mau mau trở về đi, ở đây hơi nhiều người!" Thư Nhã Phù quay đầu kéo tay con trai mình, xoay người bước chân càng lúc càng nhanh, hiện tại nàng chỉ muốn mau mau cách xa những sinh vật tuyệt thế này!
"Mẹ, con thấy không còn kịp rồi, hình như tiểu thư Trình Mộng Nhi. . . . . . Đến rồi!" Thư Vũ Trạch chép miệng, cặp mắt rất vô tội nhìn mẹ mình.
Lời Thư Vũ Trạch mới vừa nói xong, Thư Nhã Phù liền cảm nhận được sau lưng mình bị người nào đó nhào tới ôm lấy, bộ dáng kia giống như có một con Đại Cẩu cọ cọ ở phía sau!
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là, nếu quả thật sự đó chỉ là một con Đại Cẩu thì không có gì để nó nữa! Nhưng phía sau là một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, yêu mị trăm phần, hay đến tột cùng là cái gì, nàng không thấy gì cả!die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on!
"Bảo bối thân ái, bảo bối nho nhỏ, các ngươi thật là quá đáng ghét, cư nhiên thấy người ta lại có thể bỏ chạy, thật là. . . . . thật là quá đáng! May mà người ta vẫn luôn nhớ ngươi, đặc biệt ở chỗ này chờ ngươi tới đây!" Chỉ thấy giờ phút này cả người Trình Mộng Nhi cơ hồ cũng đã bám hết trên người của Thư Nhã Phù, từ phía sau ôm cổ của Nhã Phù không chịu buông, thân thể còn mang theo nũng nịu, giãy dụa.
"Xèo xèo xèo ——!"
Bạch Cầu mở to cặp mắt nhìn chằm chằm, từ trên vai Thư Vũ trạch lại nhảy lên đầu của cậu!
Nữ nhân này là yêu thích Thư Nhã Phù sao? Chẳng lẽ nữ nhân này muốn cùng Thư Nhã Phù diễm ra một cuộc tình giữa nữ nhân và nữ nhân!
Oh oh oh oh thật tốt quá!
Lông mao của Bạch Cầu Bạch Cầu cùng với cái đuôi to theo tâm tình vui vẻ mà dựng lên, đứng trên vai Thư Trạch Vũ, dùng hành động để ủng hộ Trình Mộng Nhi!
Giơ tay! Giơ chân! Quơ múa quơ múa!
Trình Mộng Nhi, nàng cố gắng lên! Đem Thư Nhã Phù quyến rũ đi, như vậy chì chủ nhân thân ái sẽ chân chính thuộc về một mình Bạch Cầu ta rồi, mặc dù nó vô cùng không hiểu tại sao chủ nhân Anh Minh Thần Võ, sắc sảo xinh đẹp giống như thiên thần lại coi trọng một cái nha đầu xấu xí như Thư Nhã Phù vậy, nhưng mà nó sẽ cố gắng đem Thư Nhã Phù bán đi!
Đem Thư Nhã Phù giao cho Trình Mộng Nhi này, bắt đầu từ bây giờ việc này sẽ là sứ mạng của nó! Vì tương lai hạnh phúc mỹ mãn của chủ nhân vĩ đại, cũng vì nó, Bạch Cầu quyết định bất chấp tất cả vì tình yêu! Ồ! Trình Mộng Nhi, hãy ra sức đi! Bạch Cầu ta đây kiên quyết đứng về phía ngươi đấy!
"Bây giờ là tình huống gì vậy? Các người đều biết Trình Mộng Nhi sao? Ta nói này Vũ Trạch, xem ra giống như các ngươi không muốn gặp lại Trình Mộng Nhi?"
Lê Hi có chút không hiểu, không hiểu tại sao khi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù giống như nhìn thấy quỷ, hơn nữa hoàn toàn như muốn chạy trốn, mà trên thực tế họ cũng đã quay người bỏ chạy rồi!
Nhưng lúc trước khi y nói đến Trình Mộng Nhi, hai người các dường như không biết chút gì vè người này, hình như là lần đầu tiên nghe được cái tên này,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, chớ nói chi là người quen biết!
Trình Mộng Nhi này là người tình trong mộng của hang nghìn hàng vạn người! Sao hai người họ biết được chứ?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hình như còn vô cùng sợ Trình Mộng Nhi này nữa, nếu không thì khi vừa nhìn thấy Trình Mộng Nhi sẽ không lập tức xoay người chạy trốn như vậy được?
Hiện tại Lê Hi vô cùng hiếu kỳ! Hơn nữa lời nói của Trình Mộng Nhi làm cho y vô cùng muốn biết quan hệ các nàng là như thế nào, luôn luôn không cho mọi người chút sắc mặt nào, nay Trình Mộng Nhi tự nhiên đến bên cạnh, thân mật với Thư Nhã Phù như vậy, nhất định trong đó có gì đó mập mờ!!
Không phải là. . . . . .
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Lê Hi lặng lẽ chảy xuống! Nhìn nhìn hai nữ nhân đang ôm nhau kia, hơn nữa một người trong đó còn có bộ mặt ai oán, thật sự là làm cho y không thể không suy nghĩ nhiều được!
Thư Nhã Phù im lặng, bất đắc dĩ nhìn vòng người vây chung quanh bọn họ được một vòng lại một, những người vừa rồi bị lừa gạt chạy đi mất, bây giờ từng người một đã chạy trở lại xem nữ thần trong lòng mình!
Ai ngờ khi trở về lại thấy một màn như thế kia chứ, người tình trong mộng của mình giống như gấu koala bắm trên người của một nữ nhân khác, bộ dáng kia so với lúc bình thường nhìn cực kỳ khác biệt!
"Trời ạ! Nữ thần của ta, chẳng lẽ nàng thích nữ nhân sao?" Sau đó như nghe thấy tiếng con tim thủy tinh tan nát của thiếu niên nho nhỏ.
"Không cần, nữ thần nên cao cao tại thượng, tại sao cho ta thấy một màn như vậy!" Đây là tình huống không muốn tiếp nhận thực tế!
"Trời ạ, Mộng Nhi quả nhiên cùng người khác bất đồng!" Đây là Trình Mộng Nhi thiếu não!
Nhìn người chung quanh càng ngày càng nhiều, còn có âm thanh càng nghe càng huyên náo âm trầm do có nhiều người chen chúc đến xem.
Nơi đây không nên ở lâu, hay là họ muốn mau mau chạy khỏi nơi này mới được!
"Biểu tỷ, không nghĩ tới ngươi lại có thể ở chỗ này! Chúng ta đi về trước rồi ngồi xuống nói chuyện thật tốt, như vậy đi!" Nét mặt Thư Nhã Phù lập tức chuyển, cảm động xoay người kéo tay Trình Mộng Nhi rồi đi đến phía bên kia, đồng thời còn hồn nhiên nhìn mấy người chung quanh đang muốn khóc.
"Biểu tỷ, không nghĩ tới ngươi lại có thể ở chỗ này! Chúng ta đi về trước rồi ngồi xuống nói chuyện thật tốt, như vậy đi!" Nét mặt Thư Nhã Phù lập tức chuyển, cảm động xoay người kéo tay Trình Mộng Nhi rồi đi đến phía bên kia, đồng thời còn hồn nhiên nhìn mấy người chung quanh đang muốn khóc.
"Các vị đại ca, ta cùng với biểu tỷ của ta thất lạc nhiều năm, không nghĩ tới có thể được gặp lại nhau ở chỗ này, ta biết rõ các vị đại ca đều vô cùng yêu thích biểu tỷ ta, nhưng bây giờ có thể để cho tỷ muội chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh hàn huyên tâm tình riếng một lát được hay không vậy?!"
. . . . . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.
Trong phòng của quán trọ.
Lúc này trong phòng chỉ có một hàng ba người Thư Nhã Phù cùng một con chồn, cái khác cũng chỉ có Trình Mộng Nhi liều mạng bám theo mà thôi!
Hai bên cái bàn, gương mặt Thư Nhã Phù nghiêm túc nhìn nữ nhân đối diện õng ẹo làm dáng, xinh đẹp lười biếng, sắc mặt lập tức cứng ngắt, khóe miệng co giật.
Cái bàn bên kia, nữ nhân được đặt tên là Trình Mộng Nhi, đang lười biếng kiều mỵ ngồi tê đít trên ghế, lúc này lại dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài để trước ngực, cặp mắt khẽ nheo lại, nói có bao nhiêu mê người là có bấy nhiêu mê người! Khóe môi nâng lên nụ cười mỉm, đầu ngón tay vẽ vẽ vẽ tràn đầy phong tình!
Ánh mắt của hai nữ nhân ở hai phía đối diện nhau đang giao đấu trên không trung, hình như Lê Hi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người đụng nhau toát ra tia lửa mãnh liệt!
"Ngại quá, hai vị có thể ngồi xuống được không, không biết vị Trình Mộng Nhi tiểu thư, quan hệ của ngươi cùng Thư tiểu thư là như thế nào?"
Lê Hi nhìn hai người từ lúc tiến vào trong gian phòng, vẫn duy trì tư thế như vậy, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ gì, hắn cũng không tin cái biểu tỷ muội có má gì đó mà Thư Nhã Phù đã nói trước đó, cái đó chỉ là thuần túy, là lừa người khác mà thôi.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu ôm một miếng thịt ngồi trên mặt bàn, vô cùng tán đồng kêu một tiếng.
Hiện tại nó đã thấy rõ rồi, quan hệ của hai người kia không như tưởng tượng của nó, làm hại nó còn rất cao hứng, thì ra là mừng hụt rồi, tổn thất này cũng lớn, Trình Mộng Nhi rất rất không đáng tin, sao không đem Thư Nhã Phù bắt lại, làm hại nó lại cùng với Thư Nhã Phù trở thành tình địch nữa rồi!
"Khụ khụ! Lê Hi, thật ra thì vị Trình tiểu thư này ngươi cũng biết!" Khuôn mặt tươi cười của Thư Vũ Trạch lúc này so với bình thường có vài phần gượng gạo.
"Ta cũng biết?" Lê Hi tò mò nhìn nhìn Trình Mộng Nhi, đem nữ nhân câu hồn đoạt phách trước mắt dò xét trên dưới toàn bộ cẩn thận, không nghĩ ra được là đã gặp nữ nhân này ở nơi nào, hắn tự hỏi mình đối với nữ nhân vẫn luôn cực kỳ có ấn tượng, nhất là giống như đại mỹ nhân như Trình Mộng Nhi thì càng không thể quên!
Nhưng rõ ràng y nhớ là chỉ có những tình báo về Trình Mộng Nhi thôi mà, cũng không có quan tâm gì nhiều, còn về những phương diện khác, thật sự là y không nghĩ ra đã từng gặp nàng ta lúc nào.
Thư Nhã Phù vẫn luôn trầm mặ,c không nhịn được mở miệng: "Lão già, ngươi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hả? Không có việc gì biến thành cái bộ dáng này làm cái gì?"
A a a a a!d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.!
Trình Mộng Nhi thiên kiều bá mị trước mặt, là nữ thần trong mộng của hang ngàn hang vạn nam tử, nha. . . nha. . . cư nhiên chính là sự phụ vô lương của nàng!
Cái người trước mắt này không chỉ là một đại nam nhân thứ thiệt, hơn nữa còn là một lão già đã năm sáu chục tuổi rồi chứ còn trẻ trung gì, cố tình dùng khuôn cùng mặt dáng dấp yêu nghiệt, là một thần y thích nghiên cứu các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái, hiện tại hắn lại còn thích giả làm nữ nhân nữa hay sao?
Nàng vô cùng muốn biết, cuối cùng có phải sư phụ nàng đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hay không, nếu không làm sao sẽ xuất hiện một yêu vật trước mắt như vậy chứ?!
Lão già? !
Lê Hi kinh hãi, lời nói của Thư Nhã Phù thành công làm Lê Hi ngay lập tức hóa đá!
Trong đầu của hắn không ngừng quay về ba chữ: lão già (trong tiếng trung là vậy nè : 老头子.)
Y đi theo hai mẹ con Thư Nhã Phù tới đây, vô cùng rõ rang lão gia trong miệng hai người đang nói là nhân vật nào, nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày người trong lời nói đó Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc có liên hệ với nhau.
Lão già = sư phụ Thư Nhã Phù = biến tướng sư phụ cùng sư tổ của Thư Vũ Trạch = Lão Minh Chủ U Minh cung = Trình Mộng nhi!
Lê Hi cảm giác hình như có đồ vật gì đó bể nát trong nội tâm, một loại kích thích như vậy, hơn nữa Trình Mộng Nhi trước mặt còn quăng ra một ánh nhìn thiên kiều bá mị về phía y, nghĩ tới nữ nhân này thật ra là một ông già năm sáu chục tuổi, nhưng thật ra là một đại nam nhân già rồi còn chưa chết, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.,các loại sung bái kình trọng của y dành cho Lão cung chủ, tất cả đều bể nát trong nháy mắt cả rồi!
"Thiệt là, bảo bối thân ái, chỉ là một năm gần đây người ta cảm thấy có chút nhàm chán mới vui đùa một chút, ngươi làm gì bày ra vẻ mặt không quen không biết vi sư như thế chứ, người ta bị tổn thương rồi, rất đau rất đau!" Giọng nói của nữ nhân vẫn kiều mị đáng yêu như trước, Trình Mộng Nhi, không, phải nói sư phụ thần y của Thư Nhã Phù giống như hờ hững cười một tiếng, mở miệng nói.
Thư Nhã Phù mặt không chút thay đổi: "Tiếng người nói!"
"Hì hì!"
Thư Vũ Trạch nhìn bộ dạng của mẹ mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, mà Lê Hi đang đứng một bên. . . . . . Vẫn hóa đá rồi bể tan tành như cũ!
"Đây chẳng qua mới là giải trí của vi sư mà thôi, Tiểu Phù nhi, có cái gì mà ngươi lại ngạc nhiên như thế?!"
Sư phụ, lão nhân gia xoay người đưa tay kéo lấy Thư Vũ Trạch ở một bên vào trong ngực, Thư Vũ Trạch mặc dù sớm có dự cảm, chuẩn bị dùng khinh công chạy trốn, đáng tiếc khinh công của hắn đều là người ta dạy, so ra còn kém xa người xảo trá nào đó.
"Ai u, Tiểu Trạch Trạch thân ái, thấy sư tổ sao ngươi không chào hỏi một tiếng, hay là ngươi học cái xấu của mẹ mình rồi?!"
Lúc này giọng nói của Trình Mộng Nhi đã biến thành giọng nói của nam tử trẻ tuổi, cũng chính là giọng nam đám người Lê Hi cùng Thư Nhã Phù vô cùng quen thuộc, chẳng qua là khi giọng nói như vậy mà lại thốt ra từ Trình Mộng Nhi, một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp truyền đến, mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác cùng thính giác, Lê Hi mới vừa trở lại bình thường được một chút lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ cứng ngắc!
"Lão già buông tay ra! Trên người ngươi đạm mùi phấn son, thật là khó ngửi muốn chết!" Khuôn mặt Thư Vũ Trạch ghét bỏ, ra sức giãy giụa, chỉ tiếc người là dao thớt ta là cá thịt, dưới cường quyền cuối cùng cậu chỉ có thể thỏa hiệp!
Khuôn mặt Thư Nhã Phù không chút biểu cảm, nhìn sư phụ chằm chằm trước mắt của mình: "Thiên Diệp Thảo, tử hồng tố, Bách Quả lữ, khi khuých. . . . . ."
Tay Thần y đang giày xéo Thư Vũ Trạch cuối cùng cứng ngắc rồi ngừng lại, lúc mặt Thư Nhã Phù không chút thay đổi đọc lên một chuỗi tên thuốc trân quý mà hắn xem như bảo bối, hắn thật không dám chơi!
Tình tính của đồ đệ này hắn hiểu rõ, vô cùng hiểu rõ, nếu như tiếp tục chơi nữa, chỉ sợ tất cả các loại thuốc trân quý bảo bối của hắn sẽ bị nàng vớ vét hết toàn bộ, ô ô, đồ đệ nhà người ta đều là một mực cung kính với sư phụ, sư phụ nói một đồ đệ không dám nói hai, nhưng đến nhà bọn họ lại thay đổi, ngược lại hoàn toàn!
Thật ra thì hắn cũng không thể tưởng tượng được, nếu như giống như những người khác, hắn còn có thể nhận lấy tên đồ đệ này không? Còn có sư phụ nhà ai có nhiều tính tình ly kỳ cổ quái háo sắc như vậy, một đoạn thời gian lại muốn gây ra một chút chuyện ly kỳ cổ quái, hiện tại chuyện làm một nữ nhân xinh đẹp cũng làm được.
"Nói đi, đặc biệt kêu ta tới đây đến tột cùng là vì chuyện gì? Đừng tìm ta đến rồi nói nhớ ta, nếu như không nói chuyện đứng đắn, vậy ta sẽ lập tức đi dạo sơn cốc của ngươi một vòng rồi sau đó chạy lấy người!"
Thư Nhã Phù bắt chéo hai chân, đổi tư thế lười biếng, khoan thai bưng lên ly trà trước mặt con trai bảo bối, thong thả ung dung uống một hớp.
Tối nay sao ít trăng mờ, trong không khí mang theo vài phần hơi thở nóng bức, còn có một cỗ không khí nóng ran làm cho người ta cảm giác rất phiền muộn, mây tầng lăn lộn, một chút cũng không có thời tiết trong ngày xuân sảng khoái lạnh lẽo, ngược lại là mấy phần mùa hè phiền muộn.
Sắc trời rất là không tốt, nhìn âm trầm, nhìn thời tiết như vậy e là không lâu nữa sẽ có một trận mưa thật to, thế nhưng hoàng thành Đông Ly quốc lúc này vẫn sáng chói hoa lệ như cũ, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, trong ngự hoa viên, tất cả đóa hoa nở kiều diễm ướt át, tranh kỳ đấu diễm, bên trên treo lồng đèn đỏ thắm.
Ánh đèn sáng trong cung đình nhuộm cả một mảnh cung điện, sắc hoa kiều diễm, nhiều màu chen nhau, rực rỡ chói mắt người nhìn.
Bên trong cung hoàng cung Đông Ly quốc, dây lụa trang trí làm các nơi càng thêm hồng, không khí mang theo vui mừng nhuộm sắc một khoảng trời, trong cuộc sống như thế này, trong hoàng cung Đông Ly quốc, cực kỳ náo nhiệt!
Đương Kim hoàng thượng lên ngôi chỉ mới được một thời gian ngắn thôi, mà dưới gối chỉ có hai hoàng tử cùng ba công chúa, so sánh với số lượng công chúa cùng hoàng tử của tiên hoàng mà nói, số lượng trên là thiếu rất nhiều, mà Đại hoàng tử nay cũng chỉ mới tám tuổi thôi, còn một vị hoàng tử khác thì mới ra đời chưa được bao lâu, ba vị công chúa khác cũng còn rất bé.
Ngày hôm nay trong hoàng cung Đông Ly quốc, tất cả các vị triều thần đều đến đông đủ, phi tần rối rít trang điểm ăn mặc, mềm mại muôn màu trong cung điện, chỉ vì hôm nay chính là ngày Thái Tử Đông Ly quốc cưới thái tử phi.
Thái Tử Đông Ly quốc chỉ mới tám tuổi, cưới vợ, chính là cưới con gái của biểu muội Hầu gia, Mạc Vân Dao!
Mạc Vân Dao, con gái vợ cả của thương nhân họ Mạc được sủng ái vô cùng, mà nay được chọn làm thái tử phi từ bé cho thái tử, có thể nói sau này chuyện làm ăn của Mạc gia càng được thuận buồm xuôi gió, Mạc gia từ trước đều hết sức tập trung buôn bán, đối với việc triều chánh không có tham dự gì.
Vậy mà hôm nay con gái vợ cả của Mạc gia, con gái sáu tuổi của Đại công tử Mạc Hạo Vũ, trở thành đương kim thái tử phi, tương lai sẽ làm hoàng hậu nương nương, đây không phải là bởi vì Mạc gia sẽ không chỉ có buôn bán, sau này ở triều đình trên, tất phải cũng phải cho Mạc gia một chỗ ngồi!
Nắm giữ thực lực kinh tế, lại có trên triều đình, hậu cung trợ lực, trong mắt mọi người, Mạc gia thay thế vị trí của An gia, thậm chí là vượt qua!
"Phụ thân, tại sao muốn gả con cho cái tiểu tử thúi kia, con không thích hắn!"
Trong cung điện, Mạc Vân Dao sáu tuổi chu môi, dắt tay Mạc Hạo Vũ, tràn đầy không vui oán trách nói.
"Cha cũng không muốn con vào cung! Aizz, chỉ là hoàng thượng đã hạ thánh chỉ. . . . . ."
Mạc Hạo Vũ nhíu mày một cái, trong đáy mắt có mấy phần giận dữ, chỉ là hôm nay đông đảo thế lực của Mạc gia cũng bị hoàng thượng bí mật phái người can thiệp, khiến cả Mạc gia trong vòng mấy tháng gần đây buôn bán bị trì trệ nghiêm trọng, nhưng nếu như nói bởi vì cái dạng này để cho hắn đi bán nữ nhi để đổi lấy tiền bạc, hắn quả quyết, chắc chắn là sẽ không đồng ý!
Chỉ là hoàng thượng lấy thánh chỉ uy hiếp, trực tiếp yêu cầu Vân Dao vào cung làm thái tử phi, nếu như cãi lời, đó chính là kháng chỉ bất tuân!
Dựa vào việc hôm nay hoàng thượng nhìn người luôn dùng con mắt không tin tưởng, sợ rằng sẽ coi đây là lấy cớ, tìm cách tịch thu gia sản của Mạc gia thành của mình!
"Cha. . . . . ." toàn thân Mạc Vân Dao mặc giá y đỏ thẫm, dáng người nho nhỏ nhìn rất đáng yêu, trên khuôn mặt mềm mại hồn nhiên lại như muốn khóc, nhìn rất đáng thương.
" Tiểu Vân Dao của chúng ta đây là thế nào, trong ngày đại hỉ lại ở chỗ này khóc nhè đây?"
Một tiếng trêu chọc từ ngoài cửa truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của tiểu oa nhi đang chực khóc, mà người tới chính là nhị hoàng tử ngày xưa, Nam Cung Viêm.
"Viêm Thúc Thúc, con không muốn gả cho cái tên tiểu hài tử đó, con không muốn gả không muốn gả!" Mạc Vân Dao vừa nhìn thấy Viêm Thúc Thúc quen thuộc của mình, lập tức liền nhào tới, gương mặt không vui không cam lòng.
"Tiểu hài tử? Chính con còn nhỏ hơn thái tử hai tuổi, chính con cũng là một tiểu hài tử đấy, sao lại có thể nói người khác như vậy chứ!" Nam Cung Viêm cười híp mắt vuốt vuốt đầu Mạc Vân Dao, có thể nói nha đầu này là lớn lên như thé nào hắn đều nhìn thấy, khéo léo hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại có cảm giác rất chính chắn, rất thích nói những đứa bé khác là tiểu hài tử.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Nô tài tham kiến Vương Gia, Mạc công tử! Vương Gia, Thái tử phi nương nương nên đi ra rồi, Thái tử phi nương nương, ngài mau cùng nô tỳ đi ra ngoài mới phải, cũng đã sắp đến giờ lành rồi!" Hỉ nương lúc này từ bên ngoài đi vào, giờ lành sẽ phải lập tức đến, nhìn thái tử phi nho nhỏ vãn còn khóc đến hoa lê vũ đái, cộng thêm Viêm Vương Gia cũng ở nơi đây, trong bụng gấp gáp chỉ có thể tiến lên đây dụ dỗ.
"Ta không, ta không muốn!" Mạc Vân Dao một chạy nhanh tới sau lưng Nam Cung Viêm ẩn núp.
"Vân Dao, con có biết hay không, hôm nay Thần thúc thúc của con cũng trở lại, không phải con muốn cho Thần thúc thúc xem dáng vẻ dễ thương của con như thế nào hay sao?" Nam Cung Viêm cười híp mắt lừa gạt, còn mang ra Tề vương tiểu nha đầu thích nhất.
"Thật, hôm nay Thần thúc thúc cũng tới sao?"
Quả nhiên, vừa nói đến Nam Cung Thần, khuôn mặt Mạc Vân Dao vốn không vui còn mang theo nước mắt, lại lập tức chuyển âm vì chuyện này, cười rộ lên dắt tay áo Nam Cung Viêm, vội vàng muốn biết đến tột cùng đây có phải là thật hay không!
Ngược lại Nam Cung Viêm không một chút có kinh ngạc, Mạc Hạo Vũ bên cạnh hình như là tập mãi thành thói quen, nữ nhi nhà mình kể từ khi ba tuổi trong lúc vô tình gặp qua Tề vương gia một cái, sau đó la hét thề thốt sau này lớn lên sẽ gã cho Tề vương gia làm Tề vương phi của người, những người khác ai cũng không lấy, hơn nữa vừa thề chính là thề ba năm, đến bây giờ sáu tuổi vẫn nhớ mãi không quên, không thể không nói sự kiên nhẫn của nàng thật là kéo dài.
"Tốt lắm, mang Thái tử phi đi ra ngoài!"
Trong điện giờ phút này chỉ còn sót lại Nam Cung Viêm cùng Mạc Hạo Vũ cùng với mấy tiểu nha hoàn phục vụ, đuổi mấy tiểu nha hoàn ra ngoài, Nam Cung Viêm thu vào mỉm cười trên mặt, nhìn về Mạc Hạo Vũ: "Hắn hiện tại càng ngày càng không thể kiềm chế mình được rồi, đối với ngươi động thủ, thậm chí ngay cả Vân Dao hắn cũng chuẩn bị lấy ra làm con tin!"
"Vị trí hắn có được hiện nay vốn là danh không chánh mà ngôn không thuận, cộng thêm có rất nhiều người hoài nghi việc đó, hiện tại có một số người thấp thỏm hành động rồi, mới an định lại Đông Ly quốc chưa được bao lâu, e là lại sắp xảy ra loạn chiến rồi!" Mạc Hạo Vũ biết trong miệng Nam Cung Viêm nói hắn đó là đang ám chỉ ai, sắc mặt cứng đờ, cũng rất là nặng nề mở miệng nói.
"Trên đường Thập hoàng đệ trở về, ta sớm liền dò thăm tin tức, ở cảnh nội Nam Phong quốc, hắn cũng đã động tay một lần rồi, chỉ là chưa thành công, hiện tại thập hoàng đệ trở lại sợ là. . . . . ."
Sắc mặt Nam Cung Viêm không được tốt lắm, hắn tự nhiên cũng có đường dây tin tức riêng của hắn, huống chi cho tới nay hắn vẫn có liên lạc với Nam Cung Thần, từ biết chuyện bọn người của Nam Cung Thần bị ám sát ở cảnh nội của Nam Phong quốc, hắn liền phái người đi điều tra rồi, mà tất cả đầu mối cũng chỉ hướng về phía Đương Kim hoàng thượng Nam Cung Chiêu.
Thập hoàng đệ có năng lực cùng tài trí như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng, mà hắn biết được chuyện, nghĩ đến thái hậu nương nương cùng với hoàng thượng cũng đều rõ ràng!
Chính là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới sẽ không kịp chờ đợi chuẩn bị động thủ đi!
"Hắn đem Vân Dao khống chế ở trong tay, vì cái gì không phải là tài lực của Mạc gia ta!" Mạc Hạo Vũ đi lên trước vỗ vỗ bả vai Nam Cung Viêm , "Chẳng lẽ ngươi quên mất Trân Bảo Các là sản nghiệp của ai sao? Còn có Nghê Thường các, chỉ cần một chút tài lực ở nơi này, chỉ sợ ngươi Thập đệ muội này cũng sẽ không kém nỗi đi đâu!"
"Tất nhiên, cũng không nhìn một chút là là nàng dâu của ai!" Nam Cung Viêm nhướng mày, gương mặt hài lòng.
"Cái người này sao hài lòng làm cái gì? Cũng không phải là nàng dâu của ngươi!"
Huyền Nguyệt quốc, phíaTây Nam, tiếp giáp với Nam Phong quốc.
Có núi được đặt tên là "Thiên Kỳ", núi này danh như ý nghĩa, giống như phía chân trời, một loại thần bí khó lường, vô cùng kỳ quặc!
Có núi được đặt tên là "Thiên Kỳ", núi này danh như ý nghĩa, giống như phía chân trời, một loại thần bí khó lường, vô cùng kỳ quặc!
Nghe nói trên đỉnh Thiên Kỳ, có một sơn cốc thần bí, bên trong sơn cốc có tiếng suối chảy róc rách, có rất nhiều loại lá màu sắc sặc sỡ, nhưng cũng làm cho người ta không hiểu vì sao rất nhiều loại cá chưa từng thấy lại xuất hiện ở đây, trong sơn cốc hoa nối tiếp hoa, khắp núi hoa anh đào ánh hồng kiều diễm, mà ở giữa đỉnh núi lại có một phiến đá lớn, xa xa nhìn lại giống như mỹ nhân đang ngửa mặt lên trời, đẹp không sao tả xiết!
Trải qua mười mấy ngày đêm đi đường, Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, được Lê Hi hộ tống chạy tới dưới chân núi dãy núi Thiên Kỳ, ba người nhìn cảnh quen thuộc và phồn hoa cảnh tượng trước mắt, nội tâm xuất hiện các loại suy nghĩ lăn lộn a lăn lộn! ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Mẹ, lão già này gần đây buôn bán làm ăn càng ngày càng phát đạt, dãy núi Thiên Kỳ chúng ta ở có phải đã trở thành thắng cảnh rồi hay không ?!" Thư Vũ Trạch rất là cảm khái!
Đã từng đã từng,
Dãy núi Thiên Kỳ này, chính là một Thánh Địa, là địa phương thần bí khó lường trong truyền thuyết, cho tới bây giờ người khác cũng không dám tùy tiện tiến vào, cho dù là hai bên đang giao chiến, bọn hắn cũng sẽ không tùy tiện đi vào trong đó!
Chỉ vì trong vùng núi này, thường sẽ xuất hiện một mãnh thú tính tình ký quái, mà một động vật biến dị càng làm cho người khó lòng phòng bị, mọi đều người nói, con vật đó canh gữu dãy Thiên Kỳ, nếu như ngươi thấy được một vật trắng nho nhỏ, ngàn vạn lần phải chú ý, rất có thể đó không chỉ là một Tiểu Bạch Thỏ bình thường, có thể cắn ngươi một cái, ngươi trực tiếp vì bị trúng độc mà bỏ mình!
Chính là bởi vì dãy núi Thiên Kỳ quỷ dị, mới để cho nơi này thành cấm địa thần thần bí bí trên đại lục!
Dĩ nhiên, đây chỉ là đã từng đã từng!
Trước đây Thiên Kỳ đúng là có chuyện như thế, vậy mà hôm nay nhìn lên phong cảnh phồn hoa trước mặt, các loại quán trà nhỏ, mọi thứ đầy đủ hết, dưới chân núi mấy năm trước còn hoang vu nay dần dần biến thành một trấn nhỏ, dáng vẻ phồn hoa một chút cũng không khác so với mấy thôn trấn nhỏ!
Muốn truy cứu tất cả nguyên căn, vậy sẽ phải trách đến Thư Nhã Phù lúc ấy vui mừng toát ra một câu nói!
Nói đến đây, nàng liền hối hận không kịp, tại sao trong lúc vô tình hướng về phía lão già thốt lên "Đem Thiên Kỳ khai phá trở thành thắng cảnh du lịch là có thể kiếm nhiều tiền!" Lời nói, nói xong những lời này nàng lại cộng thêm một câu, cho ta sáu phần huê hồng ! Nhưng hiện tại nàng chỉ nhận được có hai phần mà thôi, ban đầu thỉnh thoảng còn bị các loại nghiền ép của lão già sư phụ!๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Một câu nói, biết vậy chẳng làm!
"Lão già thật là phát triển rất tốt, sự nghiệp du lịch phát triển không ngừng, về sau thần y cũng có thể đổi nghề làm người dẫn đường rồi !" Thư Nhã Phù nâng trán cảm thán.
"Mẹ, mẹ nói chúng ta lúc nào thì đi vào trong sơn cốc, hiện tại nơi này bên ngoài có rất nhiều người khác, không chừng lão già ở bên ngoài du hí rồi!" Thư Vũ Trạch nhìn bộ dạng của mẹ mình, mím môi cười trộm, một đôi mắt quan sát biến hóa chung quanh, so với lúc cậu rời đi đã có sự thay đổi rất nhiều.
"Kể từ khi lão Cung Chủ tiếp quản chuyện nơi đây, liền đem chuyện tình trong cung giao cho Vũ Trạch!"
Là người bị chấn động mạnh nhất, Lê Hi vô cùng muốn nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động mạnh nhất, sâu nhất, người chịu thiệt thòi nhiều nhất chính là hắn đấy !
Lão Cung Chủ cũng tức là thần y, một đời đứng đầu sát thủ, đồng thời tính tình rất cổ quái, mở U Minh cung cũng chỉ vì ban đầu muốn vui chơi, mà sau mặc dù ít để ý tới chuyện tình trong cung, nhưng vẫn không quản lý được bao nhiêu!
Nhưng kể từ lúc Thư Nhã Phù nói ra câu kia, Lão Cung Chủ liền sinh ra hứng thú cực kỳ với việc khai phá Thiên Kỳ, lập tức lập tức đem vị trí Cung chủ giao cho Thư Vũ Trạch, lúc ấy coi như. . . . . . Thư Vũ Trạch vẫn chưa tới ba tuổi!
Thật là, cuối cùng tất cả mọi chuyện từ trên xuống dưới của một U Minh cung to lớn, còn không phải là đều rơi xuống trên đầu của hắn!diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Lão Cung Chủ tính khí bất định, Tiểu Cung chủ còn rất bé. . . . . . Lê Hi chỉ có thể bày tỏ khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn bôn ba lại bôn ba, chính vì vậy, vài năm đã qua như vậy, tên tuổi cung phó U Minh Cung, Lê Hi, được truyền khắp hai phái hắc bạch lưỡng đạo, trên giang hồ tùy tiện nói tên hắn, cũng có thể nói là không ai không biết, không có người không nghe đến, dĩ nhiên ý chỉ tình báo và sát thủ.
"Xèo xèo chi ——!"
Bạch Cầu bị Nam Cung Thần vứt bỏ, một cái móng vuốt đặt ở trên trán, nhìn xa quét mắt các nơi náo nhiệt phía trước!
Đột nhiên Bạch Cầu thấy được phía trước, người càng tới càng nhiều, dường như rất náo nhiệt!
"Tất tất tất tất!"
Cái còi âm thanh đột nhiên vang lên, Bạch Cầu ngẩng đầu ưỡn ngực nâng lên móng vuốt, vì đoàn người Thư Nhã Phù đi tới con đường đầy ánh sáng!
Mà cái còi này thật ra là trên đường đi trong lúc Thư Nhã Phù nhàm chán làm một món đồ chơi cho Bạch Cầu, không nghĩ tới đến đây nó liền yêu thích đồ chơi này, ngày ngày đều đưa cái còi này đeo trên cổ!
Bạch Cầu đối với việc bị chủ nhân vứt bỏ, đã từng một lần uể oải bất chánh, đem tất cả oán khí cũng vẩy vào trên người của Thư Nhã Phù, cuối cùng nhận được cam kết hối lộ tháng sau sẽ có thịt khô cộng thêm cái còi thổi ra âm thanh nghe vui vui tai, nếu không tâm tình của nó sẽ không chuyển biến tốt như vậy.
Thư Nhã Phù hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như vẫn để cho Bạch Cầu buồn bực không vui, sợ rằng cái này đối với Nam Cung Thần chấp nhất không thể chấp nhận việc yêu Bạch Cầu, buổi tối mỗi ngày sẽ đến bên giường của nàng ca hát!diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Hiện tại đoán chừng lão già này không có ở trong sơn cốc, nếu như hắn ngoan ngoãn sống ở trong sơn cốc, thì cái trấn nhỏ này không khả năng tồn tại!" Thư Nhã Phù nhìn phía trước mình hình như càng ngày càng nhiều người, nơi đó đoán chừng lại có cái gì đó náo nhiệt có thể nhìn, mới có nhiều người cũng chen chúc đi xem như vậy.
"Mẹ, người xem người xem, nơi đó nhiều người như vậy, nói không chừng lão già đang ở bên trong!" Lúc nhỏ Thư Vũ Trạch liền kế tục mẹ mình gọi lão già ấy là sư phụ thần y, kiên trì không ngừng!
"Đi, đi xem một chút chuyện gì xảy ra!"
Chỉ thấy phía trước người vây quanh càng ngày càng nhiều, mà nếu nói nhiều hơn phải là nam tử, trong đó có mười tuổi sau đến tám mươi tuổi, cái gì cần có đều có, một đám sinh vật mạnh mẽ hùng dũng đang đợi phát tiết, tất cả đều mặt đỏ tới mang tai chen chúc lên phía trước, nhìn xem có người bị té nga xuống đất hay không, lập tức liền nhảy lên, dùng đủ loại sức mạnh hướng bên trong đám người xông!
"Chậc chậc, như thế này. . . . . . Chẳng lẽ bên trong có một tuyệt sắc giai nhân, nhìn lên một cái có thể kéo dài tuổi thọ hay sao!" Thư Nhã Phù tấm tắc thấy kỳ lạ, chỉ là một đôi mắt đã trọn lên thật lớn, một khỏa bát quái trong lòng nhất thời dấy lên lửa mạnh hừng hực!
"Vị huynh đệ này ngươi cũng không biết đi! Này cũng không chỉ là tuyệt sắc giai nhân mà thôi, phải biết đây chính là thủ lĩnh thần nữ Huyền Nguyệt quốc chúng ta, Trình Mộng Nhi cô nương, nàng chính là người tình trong mộng mọi người chúng ta, vũ điệu của nàng gần như có thể khiếp người hồn phách, bài hát của nàng có thể làm cho tất cả mọi người đổ!"
Nam tử bên cạnh tuổi còn trẻ, gương mặt sùng bái, đáy mắt tản ra một loại ánh sáng nóng rực được đặt tên là siêu cấp ái mộ, cái ánh sáng này cơ hồ khiến Thư Nhã Phù có loại cảm giác đã gặp qua ở đâu đó một lần rồi.
Chẳng lẽ hiện tại cái thế giới này cũng có nghề nghiệp như fans hâm mộ sao, cái này gọi là chẳng lẽ chính là ngôi sao lớn Trình Mộng Nhi trong truyền thuyết khó thể gặp được đây sao? Bao bên ngoài, hoá trang lên sân khấu?
Hiện tại không phải là nói minh tinh ra sân trong truyền thuyết đây sao, gặp phải vây đuổi ngăn chặn!?
"Trình Mộng Nhi? Nói như vậy ta cũng biết ít nhiều, Trình Mộng Nhi này xuất hiện chưa được bao lâu, đại khái là khoảng một năm ở Huyền Nguyệt quốc, dựa vào tài nghệ múa hát kinh diễm, tuyệt diệu hơn người, làm hàng ngàn hàng vạn nam tử mê luyến, trở thành người tình trong mộng của bọn họ!"
U Minh cung trông coi tình báo cùng ám sát, đối với chuyện Huyền Nguyệt quốc trong một năm gần đây đột nhiên xuất hiện một cô gái đại danh dĩ nhiên là biết được, nhưng mà hắn ngược lại không có gia tăng chú ý, chỉ là biết được một cái tên như vậy thôi, không nghĩ tới hiện tại sẽ được gặp ở chỗ này.
Trình Mộng Nhi xuất hiện ở Thiên Kỳ rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu như nói là có minh tinh lớn, vậy nên đến những thành thị phồn hoa một chút mới phải, Thư Nhã Phù chưa từng nghe nói qua có một minh tinh chạy đến một nơi trong hoang sơ, tồi tàn để biểu diễn, cho dù có, đó cũng phải có cái gì đây, nơi này cũng không phải là thời đại của nàng trước đây!
"Oa, Trình Mộng Nhi, con đã nghe nói qua. Mẹ, chúng ta vào xem một chút, xem một chút Trình Mộng Nhi này đẹp bao nhiêu!" Đôi mắt Thư Vũ Trạch tràn đầy tò mò, dáng người nho nhỏ tay nắm lấy tay Nhã Phù, không sợ chết liều mạng mà chui vào trong đám người.
Nhìn đám người đông đúc kia, liền hận không thể trực tiếp sử dụng khinh công đạp lên đầu họ bay vào xem!
"Trở lại, cùng một đám đại nam nhân thì chen cái gì mà chen, không sợ bị một tên tay chân thô lỗ háo sắc chiếm tiện nghi sao! Đợi, để cho bọn họ nhường đường cho chúng ta đi vào là được!" Động tác của Thư Nhã Phù thật nhanh, dღđ。l。qღđ, một tay bắt lấy Thư Vũ Trạch chạy ra ngoài kéo trở lại, gương mặt biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Những lúc như thế này thì không nên cậy mạnh, muốn dùng thì nên dùng. . . . . . đầu óc!
Lê Hi vẫn còn nghi hoặc không biết Thư Nhã Phù đã chuẩn bị biện pháp gì, nhóm người nam nhân trước mắt này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể khuyên bọn họ đi nơi khác, bây giờ bọn họ đang hận không thể có được sức mạnh lớn hơn để xông vào, càng đừng bàn về chuyện sẽ nhường đường để người khác đi vào!
"Hắc hắc!" Thư Nhã Phù mặt ranh mãnh, cười xấu xa, chợt thay bằng gương mặt khiếp sợ hô to một tiếng,
"A a a a a a a a a a! Mộng Nhi! Trình Mộng Nhi ở quán rượu đối diện, cái này mới là thật!"
"Bá ——!"
Động tác mau lẹ như có chuẩn bị trước, sau khi Thư Nhã Phù kích động hô to một tiếng bén nhọn, kết quả cuối cùng chính là trừ mấy người ở vòn ngoài, tất cả những người còn lại đều chạy đến quán rượu đối diện, chen chúc nhau, tất nhiên là chỗ trước mặt lúc nãy rất đông người, thì bây giờ lại trống không!
Phủi phủi bụi bám trên người, Thư Vũ Trạch nhìn Thư Nhã Phù với ánh mắt sung bái, còn có mặt Lê Hi sững sờ không chút biểu cảm nào, đắc chí vô cùng nhướng mày lên đi tới trước đi!
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, vẻ mặt của Thư Nhã Phù vồn đang vô cùng đắc chí, tnhưng ngay sau đó trên mặt lại biểu hiện giống như không cẩn thận nuốt phải con ruồi vậy, trừng lớn cặp mắt giống như nhìn thấy quỷ ở phía trước, cả người lập tức lâm vào trạng thái cứng ngắc, khóe miệng xuất hiện hiện tượng co quắp, hơn nữa nhìn hình như bắt đầu có xu thế không ngừng gia tăng!
"Mẹ, sao tự nhiên lại dừng lại?" di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Thư Vũ Trạch theo sát sau lưng Thư Nhã Phù, không có chú ý liền đụng vào, không nghĩ tới Nhã Phù lại đột nhiên dừng lại, sờ sờ cái mũi bị đâm vào nên hơi đau, Thư Vũ Trạch từ sau lưng Nhã Phù chạy ra, chu môi hỏi.
"Bảo bối, chúng ta nên quay về bên cạnh VƯơng gia thì tốt hơn, nơi này rất nguy hiểm!" Khóe miệng Thư Nhã Phù co giật hồi lâu, yên lặng cúi đầu nhìn con trai của mình, rất nghiêm túc nói.
"Tại sao, không phải chúng ta mới đến. . . . . . !"
Khuôn mặt Thư Vũ Trạch đầy nghi hoặc, bộ dạng mới vừa rồi của mẹ y như gặp quỷ, bây giờ lại muốn trốn chạy khỏi nơi này, thật sự làm cho người ta rất nghi hoặc.
Nhưng ngay khi cậu nhìn theo tầm mắt của mẹ mình, thì cái nghi hoặc vừa rồi cũng bay theo mây gió rồi!
Lời dạy của mẹ nên ngoan ngoãn nghe theo, mẹ nói nên trở về bên cạnh cha vương gia đại nhân đó thật sự là một lựa chọn vô cùng chính xác, hình tượng trước mắt này quả thật có chút làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, có chút kinh hãi!
Trong lòng Lê Hi cũng đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao sau hi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù đều biểu hiện giống như thấy quỷ, hận không thể ngay lập tức đào cái hang để trốn đi, hắn vẫn chưa nhìn ra được có vấn đề gì?
"Mẹ, chúng ta đi nhanh đi, nơi này quá nguy hiểm, chỗ của Tề vương gia an toàn hơn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thư Vũ Trạch bình thường luôn luôn mỉm cười tao nhã lịch sự, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc, cực kỳ khẳng định, kiên quyết ủng hộ quyết định của mẹ mình!
"Tại sao? Chúng ta không phải mới đến nơi này sao? CÒn chưa tìm được Lão Cung Chủ, sao có thể bỏ đi như vậy được. . . . . ." Lê Hi vô cùng muốn biết, đến tột cùng là có cái gì làm cho hai mẹ con bọn họ muốn lập tức chạy trốn như vậy.
"Chi chi chi chi —๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n—!"
Bạch Cầu cũng vô cùng nghi hoặc, tại sao biểu hiện Thư Nhã Phù giống như uốn phải nước rửa chân vậy?
Bạch Cầu giương mắt nhìn sang phía Trình Mộng Nhi, nhìn mấy lần, cuối cùng đặt mông ngồi ở trên bả vai Vũ Trạch, quay về phía Thư Nhã Phù ném tới một ánh mắt đầy khinh bỉ, trong ánh mắt bày tỏ ý hết sức rõ ràng của nó: không có ánh mắt, nữ nhân kia có chỗ nào đẹp mắt bằng chủ nhân của ta chứ!
Người giống như Nam Cung Thần, trong đáy lòng Bạch Cầu vĩnh viễn là duy nhất, không có người nào sánh bằng!
Chỉ thấy trong quán trà trước mặt, có một cô gái mặc quần dài màu phấn hồng, chân mày có nét dịu dàng lại mang theo vài phần anh khi, giơ lên tròng mắt câu hồn đoạt phách, cánh môi đỏ thắm mềm mại, hình như giờ nào khắc nào cũng mang theo tư vị dụ hoặc người khác!
Toàn thân đều tản ra khí chất mê người, một cô gái inh đẹp muôn phần, nhất cử nhất động của nàng hình như đều có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, giữa mi tâm có điểm chu sa hình tròn nhỏ vây quanh một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, đỏ tươi chói mắt, kinh động lòng người.
Cô gái trước mắt chính là Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc, làm mưa làm gió trong một năm qua!
Nữ nhân trong các nữ nhân, bất kỳ cô gái nào ở trước mặt nàng cũng sẽ có cảm giác tự ti mặc cảm, chỉ vì nàng nhất định sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý của mọi người, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng.
Một nữ nhân như vậy sẽ khiến các nữ nhân khác ghen tỵ và hâm mộ, nhưng đó nhất định không phải là Thư Nhã Phù, dù sao thì ngoại hình của nàng cũng rất khá, phong cách của hai người cũng hoàn toàn khác nhau, nàng hoàn toàn không phải là người có dáng vẻ mềm mại như thế, sao còn muốn trốn?
Chẳng lẽ hai người các nàng biết nhau?
Càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ, đôi mắt Lê Hi đầy nghi hoặc đảo quanh trên người Thư Nhã Phù rồi lại chuyển qua người Trình Mộng Nhi, giống như muốn từ trên mặt của hai người các nàng tìm ra chút manh mối nào đó!
Càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ, đôi mắt Lê Hi đầy nghi hoặc đảo quanh trên người Thư Nhã Phù rồi lại chuyển qua người Trình Mộng Nhi, giống như muốn từ trên mặt của hai người các nàng tìm ra chút manh mối nào đó!
Đám người vừa mới tản ra xung quanh cũng dời lực chú ý đến mấy người trước mặt, còn có tiếng thét chói tai mới vừa rồi của nữ nhân, nàng cũng đang ở trước mặt, như muốn mọi người đã nghe thật rõ ràng, tất nhiên trong đó cũng đã bao gồm Trình Mộng Nhi đang ngồi trong đại sảnh của quán trà.
Săc mặt Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch rất nặng nề, gang thẳng, một bộ hận không thể biến mất ngay lập tức, hai chân lập tức lui về phía sau, Thư Trạch Vũ tự động đưa tay kéo Lê Hi để che trước mặt, ý đồ muốn ngăn tầm mắt bắn về phía cậu.
Nàng không thấy ta, nàng hoàn toàn không thấy ta!
Ta cái gì cũng không có thấy, ta cái gì cũng không có thấy!
Nội tâm hai mẹ con Thư Nhã Phù đồng thời gầm thét các loại, tốc độ dưới chân càng tang nhanh, nhưng không phải tiến vào mà là lui ra ngoài từ trong đám người, nhưng mà nội tâm bọn họ kêu rên hoàn toàn không được trời cao rủ lòng thương xót. . .di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. . . .
"Ồ! Bảo bối thân ái, tiểu bảo bối nhi, là các ngươi a! Thực sự muốn chết nhân gia rồi !"
Một tiếng nũng nịu mềm mại đáng yêu vang lên phá vỡ hy vọng cuối cùng của Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, một tiếng này đối với người khác nghe được giống như thiên âm ngâng vang, nhưng truyền đến trong tai hai người họ lại giống như âm thanh của Sứ Giả Câu Hồn tới từ địa ngục!
A a a a a!
Nàng có thể làm như không có nghe gì cả được không?
Nàng không nghe gì cả, không có nghe gì cả! Thật!
"Bảo bối thân ái, các ngươi đang muốn đi đâu đây? Lâu như vậy không có gặp các người, sao các ngươi vừa nhìn thấy người ta lại có thể bỏ chạy như thế! Người ta nhớ các ngươi, nhớ đến ngày không ăn, đêm không say giấc, ngươi xem một chút ngươi xem một chút, thân thể người ta cũng bởi vì nhớ các ngươi gầy đi một vòng lớn rồi, hơn nữa, người ta còn nghe nói ngươi bị một dã nam nhân câu đi, a a. . . . . . Trái tim nhỏ của người ta. . . . . .!"
Âm thanh ác ma không ngừng vang lên, vẫn còn lay động đang bên tai thướt tha muôn màu, một chuỗi "Người ta" liên tục làm cho người nghe nổi da gà, giờ phút này nghe càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng ghê tởm!
"Con trai, chúng ta vẫn nên mau mau trở về đi, ở đây hơi nhiều người!" Thư Nhã Phù quay đầu kéo tay con trai mình, xoay người bước chân càng lúc càng nhanh, hiện tại nàng chỉ muốn mau mau cách xa những sinh vật tuyệt thế này!
"Mẹ, con thấy không còn kịp rồi, hình như tiểu thư Trình Mộng Nhi. . . . . . Đến rồi!" Thư Vũ Trạch chép miệng, cặp mắt rất vô tội nhìn mẹ mình.
Lời Thư Vũ Trạch mới vừa nói xong, Thư Nhã Phù liền cảm nhận được sau lưng mình bị người nào đó nhào tới ôm lấy, bộ dáng kia giống như có một con Đại Cẩu cọ cọ ở phía sau!
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là, nếu quả thật sự đó chỉ là một con Đại Cẩu thì không có gì để nó nữa! Nhưng phía sau là một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, yêu mị trăm phần, hay đến tột cùng là cái gì, nàng không thấy gì cả!die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on!
"Bảo bối thân ái, bảo bối nho nhỏ, các ngươi thật là quá đáng ghét, cư nhiên thấy người ta lại có thể bỏ chạy, thật là. . . . . thật là quá đáng! May mà người ta vẫn luôn nhớ ngươi, đặc biệt ở chỗ này chờ ngươi tới đây!" Chỉ thấy giờ phút này cả người Trình Mộng Nhi cơ hồ cũng đã bám hết trên người của Thư Nhã Phù, từ phía sau ôm cổ của Nhã Phù không chịu buông, thân thể còn mang theo nũng nịu, giãy dụa.
"Xèo xèo xèo ——!"
Bạch Cầu mở to cặp mắt nhìn chằm chằm, từ trên vai Thư Vũ trạch lại nhảy lên đầu của cậu!
Nữ nhân này là yêu thích Thư Nhã Phù sao? Chẳng lẽ nữ nhân này muốn cùng Thư Nhã Phù diễm ra một cuộc tình giữa nữ nhân và nữ nhân!
Oh oh oh oh thật tốt quá!
Lông mao của Bạch Cầu Bạch Cầu cùng với cái đuôi to theo tâm tình vui vẻ mà dựng lên, đứng trên vai Thư Trạch Vũ, dùng hành động để ủng hộ Trình Mộng Nhi!
Giơ tay! Giơ chân! Quơ múa quơ múa!
Trình Mộng Nhi, nàng cố gắng lên! Đem Thư Nhã Phù quyến rũ đi, như vậy chì chủ nhân thân ái sẽ chân chính thuộc về một mình Bạch Cầu ta rồi, mặc dù nó vô cùng không hiểu tại sao chủ nhân Anh Minh Thần Võ, sắc sảo xinh đẹp giống như thiên thần lại coi trọng một cái nha đầu xấu xí như Thư Nhã Phù vậy, nhưng mà nó sẽ cố gắng đem Thư Nhã Phù bán đi!
Đem Thư Nhã Phù giao cho Trình Mộng Nhi này, bắt đầu từ bây giờ việc này sẽ là sứ mạng của nó! Vì tương lai hạnh phúc mỹ mãn của chủ nhân vĩ đại, cũng vì nó, Bạch Cầu quyết định bất chấp tất cả vì tình yêu! Ồ! Trình Mộng Nhi, hãy ra sức đi! Bạch Cầu ta đây kiên quyết đứng về phía ngươi đấy!
"Bây giờ là tình huống gì vậy? Các người đều biết Trình Mộng Nhi sao? Ta nói này Vũ Trạch, xem ra giống như các ngươi không muốn gặp lại Trình Mộng Nhi?"
Lê Hi có chút không hiểu, không hiểu tại sao khi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù giống như nhìn thấy quỷ, hơn nữa hoàn toàn như muốn chạy trốn, mà trên thực tế họ cũng đã quay người bỏ chạy rồi!
Nhưng lúc trước khi y nói đến Trình Mộng Nhi, hai người các dường như không biết chút gì vè người này, hình như là lần đầu tiên nghe được cái tên này,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, chớ nói chi là người quen biết!
Trình Mộng Nhi này là người tình trong mộng của hang nghìn hàng vạn người! Sao hai người họ biết được chứ?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hình như còn vô cùng sợ Trình Mộng Nhi này nữa, nếu không thì khi vừa nhìn thấy Trình Mộng Nhi sẽ không lập tức xoay người chạy trốn như vậy được?
Hiện tại Lê Hi vô cùng hiếu kỳ! Hơn nữa lời nói của Trình Mộng Nhi làm cho y vô cùng muốn biết quan hệ các nàng là như thế nào, luôn luôn không cho mọi người chút sắc mặt nào, nay Trình Mộng Nhi tự nhiên đến bên cạnh, thân mật với Thư Nhã Phù như vậy, nhất định trong đó có gì đó mập mờ!!
Không phải là. . . . . .
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Lê Hi lặng lẽ chảy xuống! Nhìn nhìn hai nữ nhân đang ôm nhau kia, hơn nữa một người trong đó còn có bộ mặt ai oán, thật sự là làm cho y không thể không suy nghĩ nhiều được!
Thư Nhã Phù im lặng, bất đắc dĩ nhìn vòng người vây chung quanh bọn họ được một vòng lại một, những người vừa rồi bị lừa gạt chạy đi mất, bây giờ từng người một đã chạy trở lại xem nữ thần trong lòng mình!
Ai ngờ khi trở về lại thấy một màn như thế kia chứ, người tình trong mộng của mình giống như gấu koala bắm trên người của một nữ nhân khác, bộ dáng kia so với lúc bình thường nhìn cực kỳ khác biệt!
"Trời ạ! Nữ thần của ta, chẳng lẽ nàng thích nữ nhân sao?" Sau đó như nghe thấy tiếng con tim thủy tinh tan nát của thiếu niên nho nhỏ.
"Không cần, nữ thần nên cao cao tại thượng, tại sao cho ta thấy một màn như vậy!" Đây là tình huống không muốn tiếp nhận thực tế!
"Trời ạ, Mộng Nhi quả nhiên cùng người khác bất đồng!" Đây là Trình Mộng Nhi thiếu não!
Nhìn người chung quanh càng ngày càng nhiều, còn có âm thanh càng nghe càng huyên náo âm trầm do có nhiều người chen chúc đến xem.
Nơi đây không nên ở lâu, hay là họ muốn mau mau chạy khỏi nơi này mới được!
"Biểu tỷ, không nghĩ tới ngươi lại có thể ở chỗ này! Chúng ta đi về trước rồi ngồi xuống nói chuyện thật tốt, như vậy đi!" Nét mặt Thư Nhã Phù lập tức chuyển, cảm động xoay người kéo tay Trình Mộng Nhi rồi đi đến phía bên kia, đồng thời còn hồn nhiên nhìn mấy người chung quanh đang muốn khóc.
"Biểu tỷ, không nghĩ tới ngươi lại có thể ở chỗ này! Chúng ta đi về trước rồi ngồi xuống nói chuyện thật tốt, như vậy đi!" Nét mặt Thư Nhã Phù lập tức chuyển, cảm động xoay người kéo tay Trình Mộng Nhi rồi đi đến phía bên kia, đồng thời còn hồn nhiên nhìn mấy người chung quanh đang muốn khóc.
"Các vị đại ca, ta cùng với biểu tỷ của ta thất lạc nhiều năm, không nghĩ tới có thể được gặp lại nhau ở chỗ này, ta biết rõ các vị đại ca đều vô cùng yêu thích biểu tỷ ta, nhưng bây giờ có thể để cho tỷ muội chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh hàn huyên tâm tình riếng một lát được hay không vậy?!"
. . . . . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.
Trong phòng của quán trọ.
Lúc này trong phòng chỉ có một hàng ba người Thư Nhã Phù cùng một con chồn, cái khác cũng chỉ có Trình Mộng Nhi liều mạng bám theo mà thôi!
Hai bên cái bàn, gương mặt Thư Nhã Phù nghiêm túc nhìn nữ nhân đối diện õng ẹo làm dáng, xinh đẹp lười biếng, sắc mặt lập tức cứng ngắt, khóe miệng co giật.
Cái bàn bên kia, nữ nhân được đặt tên là Trình Mộng Nhi, đang lười biếng kiều mỵ ngồi tê đít trên ghế, lúc này lại dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài để trước ngực, cặp mắt khẽ nheo lại, nói có bao nhiêu mê người là có bấy nhiêu mê người! Khóe môi nâng lên nụ cười mỉm, đầu ngón tay vẽ vẽ vẽ tràn đầy phong tình!
Ánh mắt của hai nữ nhân ở hai phía đối diện nhau đang giao đấu trên không trung, hình như Lê Hi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người đụng nhau toát ra tia lửa mãnh liệt!
"Ngại quá, hai vị có thể ngồi xuống được không, không biết vị Trình Mộng Nhi tiểu thư, quan hệ của ngươi cùng Thư tiểu thư là như thế nào?"
Lê Hi nhìn hai người từ lúc tiến vào trong gian phòng, vẫn duy trì tư thế như vậy, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ gì, hắn cũng không tin cái biểu tỷ muội có má gì đó mà Thư Nhã Phù đã nói trước đó, cái đó chỉ là thuần túy, là lừa người khác mà thôi.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu ôm một miếng thịt ngồi trên mặt bàn, vô cùng tán đồng kêu một tiếng.
Hiện tại nó đã thấy rõ rồi, quan hệ của hai người kia không như tưởng tượng của nó, làm hại nó còn rất cao hứng, thì ra là mừng hụt rồi, tổn thất này cũng lớn, Trình Mộng Nhi rất rất không đáng tin, sao không đem Thư Nhã Phù bắt lại, làm hại nó lại cùng với Thư Nhã Phù trở thành tình địch nữa rồi!
"Khụ khụ! Lê Hi, thật ra thì vị Trình tiểu thư này ngươi cũng biết!" Khuôn mặt tươi cười của Thư Vũ Trạch lúc này so với bình thường có vài phần gượng gạo.
"Ta cũng biết?" Lê Hi tò mò nhìn nhìn Trình Mộng Nhi, đem nữ nhân câu hồn đoạt phách trước mắt dò xét trên dưới toàn bộ cẩn thận, không nghĩ ra được là đã gặp nữ nhân này ở nơi nào, hắn tự hỏi mình đối với nữ nhân vẫn luôn cực kỳ có ấn tượng, nhất là giống như đại mỹ nhân như Trình Mộng Nhi thì càng không thể quên!
Nhưng rõ ràng y nhớ là chỉ có những tình báo về Trình Mộng Nhi thôi mà, cũng không có quan tâm gì nhiều, còn về những phương diện khác, thật sự là y không nghĩ ra đã từng gặp nàng ta lúc nào.
Thư Nhã Phù vẫn luôn trầm mặ,c không nhịn được mở miệng: "Lão già, ngươi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hả? Không có việc gì biến thành cái bộ dáng này làm cái gì?"
A a a a a!d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.!
Trình Mộng Nhi thiên kiều bá mị trước mặt, là nữ thần trong mộng của hang ngàn hang vạn nam tử, nha. . . nha. . . cư nhiên chính là sự phụ vô lương của nàng!
Cái người trước mắt này không chỉ là một đại nam nhân thứ thiệt, hơn nữa còn là một lão già đã năm sáu chục tuổi rồi chứ còn trẻ trung gì, cố tình dùng khuôn cùng mặt dáng dấp yêu nghiệt, là một thần y thích nghiên cứu các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái, hiện tại hắn lại còn thích giả làm nữ nhân nữa hay sao?
Nàng vô cùng muốn biết, cuối cùng có phải sư phụ nàng đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hay không, nếu không làm sao sẽ xuất hiện một yêu vật trước mắt như vậy chứ?!
Lão già? !
Lê Hi kinh hãi, lời nói của Thư Nhã Phù thành công làm Lê Hi ngay lập tức hóa đá!
Trong đầu của hắn không ngừng quay về ba chữ: lão già (trong tiếng trung là vậy nè : 老头子.)
Y đi theo hai mẹ con Thư Nhã Phù tới đây, vô cùng rõ rang lão gia trong miệng hai người đang nói là nhân vật nào, nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày người trong lời nói đó Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc có liên hệ với nhau.
Lão già = sư phụ Thư Nhã Phù = biến tướng sư phụ cùng sư tổ của Thư Vũ Trạch = Lão Minh Chủ U Minh cung = Trình Mộng nhi!
Lê Hi cảm giác hình như có đồ vật gì đó bể nát trong nội tâm, một loại kích thích như vậy, hơn nữa Trình Mộng Nhi trước mặt còn quăng ra một ánh nhìn thiên kiều bá mị về phía y, nghĩ tới nữ nhân này thật ra là một ông già năm sáu chục tuổi, nhưng thật ra là một đại nam nhân già rồi còn chưa chết, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.,các loại sung bái kình trọng của y dành cho Lão cung chủ, tất cả đều bể nát trong nháy mắt cả rồi!
"Thiệt là, bảo bối thân ái, chỉ là một năm gần đây người ta cảm thấy có chút nhàm chán mới vui đùa một chút, ngươi làm gì bày ra vẻ mặt không quen không biết vi sư như thế chứ, người ta bị tổn thương rồi, rất đau rất đau!" Giọng nói của nữ nhân vẫn kiều mị đáng yêu như trước, Trình Mộng Nhi, không, phải nói sư phụ thần y của Thư Nhã Phù giống như hờ hững cười một tiếng, mở miệng nói.
Thư Nhã Phù mặt không chút thay đổi: "Tiếng người nói!"
"Hì hì!"
Thư Vũ Trạch nhìn bộ dạng của mẹ mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, mà Lê Hi đang đứng một bên. . . . . . Vẫn hóa đá rồi bể tan tành như cũ!
"Đây chẳng qua mới là giải trí của vi sư mà thôi, Tiểu Phù nhi, có cái gì mà ngươi lại ngạc nhiên như thế?!"
Sư phụ, lão nhân gia xoay người đưa tay kéo lấy Thư Vũ Trạch ở một bên vào trong ngực, Thư Vũ Trạch mặc dù sớm có dự cảm, chuẩn bị dùng khinh công chạy trốn, đáng tiếc khinh công của hắn đều là người ta dạy, so ra còn kém xa người xảo trá nào đó.
"Ai u, Tiểu Trạch Trạch thân ái, thấy sư tổ sao ngươi không chào hỏi một tiếng, hay là ngươi học cái xấu của mẹ mình rồi?!"
Lúc này giọng nói của Trình Mộng Nhi đã biến thành giọng nói của nam tử trẻ tuổi, cũng chính là giọng nam đám người Lê Hi cùng Thư Nhã Phù vô cùng quen thuộc, chẳng qua là khi giọng nói như vậy mà lại thốt ra từ Trình Mộng Nhi, một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp truyền đến, mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác cùng thính giác, Lê Hi mới vừa trở lại bình thường được một chút lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ cứng ngắc!
"Lão già buông tay ra! Trên người ngươi đạm mùi phấn son, thật là khó ngửi muốn chết!" Khuôn mặt Thư Vũ Trạch ghét bỏ, ra sức giãy giụa, chỉ tiếc người là dao thớt ta là cá thịt, dưới cường quyền cuối cùng cậu chỉ có thể thỏa hiệp!
Khuôn mặt Thư Nhã Phù không chút biểu cảm, nhìn sư phụ chằm chằm trước mắt của mình: "Thiên Diệp Thảo, tử hồng tố, Bách Quả lữ, khi khuých. . . . . ."
Tay Thần y đang giày xéo Thư Vũ Trạch cuối cùng cứng ngắc rồi ngừng lại, lúc mặt Thư Nhã Phù không chút thay đổi đọc lên một chuỗi tên thuốc trân quý mà hắn xem như bảo bối, hắn thật không dám chơi!
Tình tính của đồ đệ này hắn hiểu rõ, vô cùng hiểu rõ, nếu như tiếp tục chơi nữa, chỉ sợ tất cả các loại thuốc trân quý bảo bối của hắn sẽ bị nàng vớ vét hết toàn bộ, ô ô, đồ đệ nhà người ta đều là một mực cung kính với sư phụ, sư phụ nói một đồ đệ không dám nói hai, nhưng đến nhà bọn họ lại thay đổi, ngược lại hoàn toàn!
Thật ra thì hắn cũng không thể tưởng tượng được, nếu như giống như những người khác, hắn còn có thể nhận lấy tên đồ đệ này không? Còn có sư phụ nhà ai có nhiều tính tình ly kỳ cổ quái háo sắc như vậy, một đoạn thời gian lại muốn gây ra một chút chuyện ly kỳ cổ quái, hiện tại chuyện làm một nữ nhân xinh đẹp cũng làm được.
"Nói đi, đặc biệt kêu ta tới đây đến tột cùng là vì chuyện gì? Đừng tìm ta đến rồi nói nhớ ta, nếu như không nói chuyện đứng đắn, vậy ta sẽ lập tức đi dạo sơn cốc của ngươi một vòng rồi sau đó chạy lấy người!"
Thư Nhã Phù bắt chéo hai chân, đổi tư thế lười biếng, khoan thai bưng lên ly trà trước mặt con trai bảo bối, thong thả ung dung uống một hớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.