Chương 135: Lợi dụng, cần phải trả giá một vài thứ!
Mạc Linh Linh
16/04/2015
"Ngươi chỉ là một nô tỳ, tại sao ngươi thay Vương Gia quyết định!" Lâm Xảo Nguyệt tức giận thốt lên.
Đối với một đại tiểu thư như Lâm Xảo Nguyệt từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng mà nói, tự nhiên đối với một nha hoàn như Thư Nhã Phù sẽ có thái độ vô cùng khinh thường, nhất là thấy trên mặt Nhã Phù có một cái bớt thật lớn, chiếm hơn phân nữa khuôn mặt, đáy lòng càng thêm ghét bỏ cùng khi dễ.
Sợ rằng nàng đã quên mất, Thư Nhã Phù sẽ mở miệng nói chuyện, đây chính là được sự đồng ý của Nam Cung Thần, nếu hắn đã để cho nàng mở miệng, tự nhiên nàng không phải chỉ là một nha đầu làm việc nặng đơn giản như vậy.
Lời nói Lâm Xảo Nguyệt mới vừa rơi xuống, mà sắc mặt mấy vị trưởng lão cũng giống nhau có chút không tốt nhìn nhìn.
Bọn họ tới đây, mục đích đã vô cùng rõ ràng, chỉ là không có đem chuyện bày ở ngoài sáng mà nói thôi, đưa cháu gái của mình đến nơi này... , dĩ nhiên là muốn có thể làm cho Tề vương đem thu nhận người vào phủ, nếu như chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, căn bản cũng không có bất kỳ chỗ dùng.
"Xảo tỷ nói không sai, thân phận ngươi chẳng qua là một nô tỳ hạ tiện, tại sao ngươi dám mở miệng nói chuyện ở chỗ này, đừng tưởng rằng ỷ vào ngươi là thị nữ Vương Gia lại có thể vô pháp vô thiên như thế, Vương Gia bây giờ là đang cùng vị trưởng lão Nam Phong quốc chúng ta nói chuyện, sao có thể đến phiên một tiện tỳ nho nhỏ như ngươi ở chỗ này quyết định chứ!"
Một cô gái khác, hình như là người Tam Trưởng Lão mang tới, ngay lập tức nhìn thần sắc Tề vương gia một chút, nhìn hắn không có phản ứng gì, lập tức nghĩa chánh ngôn từ chỉ trích .
"Vương Gia, ta nguyện ý theo hầu hạ Vương Gia, cho dù là làm nha hoàn cũng được, chớ để tiện tỳ như vậy bôi nhọ Vương Gia mới phải!" Một cô gái khác trong số bọn họ lên tiếng, trong bụng càng thêm rung chuyển một cái, lập tức quỳ xuống, trên gương mặt mềm mại điềm đạm đáng yêu, tròng mắt trong suốt rưng rưng, khóe miệng khẽ nhếch cười, một tư thái nhu nhược động lòng người.
Thư Nhã Phù nhìn biểu hiện ba người, khóe mắt nhìn sang Nam Cung Thần, nhìn hắn hoàn toàn không có ý định gì cả, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, bên khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên, đem ba cô gái mê trai này cho thần hồn điên đảo, chỉ là từ nơi này, đáy mắt Thư Nhã Phù cũng đem cái nụ cười ranh mãnh kia thu vào đáy mắt tùy ý chơi đùa, hơn nữa khi nhìn qua nàng vài lần, trong lúc đó hắn lơ đãng ném ra ánh mắt có mang theo một chút thần sắc cùng ý tứ.
Khóe miệng giật giật, nam nhân yêu nghiệt này thật là thích trêu hoa ghẹo nguyệt!
"Vị cô nương này, thị nữ phục vụ bên cạnh Vương Gia cũng không phải là người nào cũng có thể làm, các người vậy là nói ý tứ gì, hình như làm cái thiếp thân thị nữ phục vụ Vương Gia cũng uất ức cô nương các ngươi, bên cạnh Vương Gia như thế nào, người nào cũng có thể đợi!"
Mang trên mặt ưu nhã lạnh nhạt mỉm cười, Thư Nhã Phù ý bảo tiểu nha hoàn ly trà mới vừa bưng đổ thu dọn sạch sẽ, mới vừa ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang quỳ dưới đất, nhếch miệng lên, nói.
Ánh mắt lại chuyển tới trên người hai người còn lại, khí thế quanh thân lớn lên, mang theo tư thái miệt thị, cao cao tại thượng phong hoa lỗi lạc, gương mặt vẫn bình thường như cũ, lại không có làm cho người ta có cảm giác khinh thường.
"Lâm cô nương, còn có vị cô nương này, nô tỳ mặc dù chỉ là một tỳ nữ, nhưng là quả thật là thị nữ thân cận của Vương Gia, người bên cạnh Vương Gia là do tiên hoàng triều ta sắc phong, thân phận cũng không thấp hơn một chức quan Ngự sử Ngũ Phẩm, mấy vị trưởng lão muốn tặng người đến phục vụ Vương Gia, chẳng lẽ mấy vị thật coi người bên cạnh Vương Gia ai cũng có thể làm được sao? Ta là người được tiên hoàng sắc phong, nói là tiện tỳ, chẳng lẽ mấy vị trưởng lão hôm nay tiến đến, chính là vì bôi nhọ Vương Gia, bôi nhọ tiên hoàng triều ta đấy sao!"
Thư Nhã Phù hơi híp mắt lại quét qua mấy người này, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đáy lòng cũng len lén cảm thấy buồn cười.
Mặc dù những lời này nói nàng như vậy có chút đường hoàng, nhưng là nàng cũng không có nói bậy, thân phận của mấy người Liễu Trì đúng là vô cùng đặc biệt, nếu như không nói rõ thân phận thị vệ cận thân của Nam Cung Thần, thì chức quan Ngự sử Ngũ Phẩm cũng không thể so với bọn họ được, thân phận chính là đại sứ bí mật, bất kỳ người nào ở Đông Ly quốc cũng không dám tùy tiện khinh thường.
Từ mặt khác mà nói, thân phận chân thật của nàng là Tề vương phi, đó cũng là do tiên hoàng hạ chỉ sắc phong, cũng không có bất kỳ lỗi lầm nơi nào, chỉ là mấy vị trưởng lão lý giải ra sao, thì không phải là chuyện nàng phải suy tính.
"Vương Gia, nữ nhi nhà ta không hiểu chuyện, nói sai, kính xin Vương Gia thứ tội, bọn ta tuyệt đối không có ý này!"
Sắc mặt Nhị Trưởng Lão vô cùng khó coi, hắn cũng không có nghĩ đến hôm nay lại bị một nô tài làm nhục, nhưng mà bây giờ bị một tội danh lớn như vậy chụp xuống, hắn làm sao còn dám nói thêm cái gì, vội vàng cúi người bày tỏ, cháu gái của mình ngu ngốc không hiểu chuyện, nhìn sắc mặt tái nhợt trợn mắt sững sờ nhìn cháu gái của mình, quát lên: "Còn đứng ì ở đó làm cái gì, còn không quỳ xuống thỉnh cầu Vương Gia khoan thứ!"
"Còn không mau quỳ xuống!" Tam Trưởng Lão cũng xanh mặt.
"Vương Gia thứ tội, chúng ta cũng không có bất kỳ ý tứ mạo phạm! Vương Gia ~!"
Mặc dù cũng không vui lòng, ba người Lâm Xảo Nguyệt cũng là đại tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, bị gầm lên như thế, cũng không đoái hoài tới giận dữ nhìn Thư Nhã Phù, vội vàng quỳ xuống đất, rưng rưng thỉnh cầu Vương Gia tha thứ.
Yên lặng trợn trắng cả mắt, bây giờ Thư Nhã Phù nghĩ nên để mấy người rời đi được rồi! Cái này, mấy người này thật đúng là bất khuất không buông tha, hiện tại cũng không quên dùng mỹ nhân kế!
Nam Cung Thần chắc chắn sẽ không can thiệp vào vòng xoáy rối rắm ở Nam Phong quốc lúc này, muốn dùng mấy người phụ nhân liền đem hắn bắt lại, mấy cái trường lão này suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng mấy người phụ nhân là có thể đem người khống chế lại được sao?
Nam Cung Thần nhìn Thư Nhã Phù ở một bên mắt trợn trắng, trong bụng cảm thấy buồn cười, một lần nữa ánh mắt rơi vào ba cô gái biểu hiện mềm mại muôn màu trước mặt, đáy lòng không cầm được dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét.
Hắn vốn đối với con gái, thuở nhỏ ở lớn lên trong hoàng cung, đối với cái gì gọi là xà hạt mỹ nhân cũng sớm đã có một chút kiến thức, thủ đoạn của những nữ nhân kia hắn cũng sớm đã thấy nhiều rồi, đáy lòng căn bản cũng không thèm để ý, cộng thêm nhiều năm trước tới nay bị hạ độc, hai chân không thể đi được, tính tình của hắn tương đối vặn vẹo.
Mặc dù hiện tại Thư Nhã Phù tồn tại, để cho hắn lần nữa có năng lực có thể đứng thẳng lên, nhưng là trải qua thời gian dài, tính tình cũng không dễ dàng biến chuyển được, mặc dù hắn có thể cho Nhã Phù ngàn vạn sủng ái cùng thương yêu dịu dàng, bởi vì nàng là người trong lòng hắn, còn những nữ nhân khác trong đáy mắt hắn, cho dù dung mạo mỹ lệ, nghiên nước nghiên thành đi chăng nữa, cũng chỉ cũng chỉ tảng đá cùng cỏ dại mà thôi, không khác nhau gì cả.
"Nếu không hiểu chuyện, mấy vị trưởng lão vẫn nên dẫn người trở về dạy dỗ thật tốt đi, chớ mang đi ra mà mất mặt xấu hổ!"
Đáy mắt thoáng qua một mũi nhọn, trên mặt Nam Cung Thần mặc dù còn mang theo mỉm cười, nhưng lúc này cho người khác cảm giác cùng mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng, khí thế bén nhọn kinh người trực tiếp khiến ba cô gái còn muốn tiếp tục van xin *dùng một chút thủ đoạn mềm mại đáng yêu của con gái, thân thể sửng sốt đánh thêm một cái rùng mình, không dám có bất kỳ động tác gì.
Bỏ lại một câu nói như vậy, trực tiếp xoay người rời đi, đối với các Trưởng lão nói cái gì tiệc mời ở quán rượu, càng không thèm để ý tới.
"Mấy vị đi đi, không tiễn, ai, xem ra Vương Gia không thích mấy vị cô nương này rồi, xem ra vương phủ còn phải tìm người để bù vào nha hoàn tam đẳng đang thiếu hụt, người đâu tiễn khách, nhớ đem mấy vị trưởng lão cùng cô nương đưa đi thật chu đáo." Khẽ thở dài một hơi, Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười từ ba người Lâm Xảo Nguyệt, đi về phía trước, nhàn nhạt bỏ lại mấy câu giao phó liền sau đi theo sau lưng Nam Cung Thần rời đi.
Trên mặt ba vị trưởng lão vô cùng lúng túng, mà ba người Lâm Xảo Nguyệt càng thêm xấu hổ, phẫn nộ chưa từng có!
Tề vương gia Đông Ly quốc xưa nay tính tình cổ quái, đây là điều tất cả mọi người đều biết, nhưng là họ chưa bao giờ nghĩ đến Tề vương lại là người tuấn mỹ Xuất Trần như thế, gặp qua nam tử như vậy, nhìn lại những người khác không khỏi cảm thấy đều là người phàm, mà đối với mấy vị đại tiểu thư được nuông chiều lớn lên, hôm nay Thư Nhã Phù nói mấy câu nói, câu kia rơi vào họ trong lỗ tai, cơ hồ cũng không có khác với cho họ mấy bạt tay vào ngay trên mặt!
Lâm Xảo Nguyệt trước nay chưa từng bị vũ nhục cùng tức giận như vậy, từ xưa tới nay chưa có ai đối với nàng như vậy, ông nội của mình là Nhị Trưởng Lão trong Hội trưởng lão, chỗ ở gia tộc càng thêm khinh thường tất cả mọi người, mà nàng lại là đại tiểu thư Lâm gia, từ nhỏ đến lớn mọi người đối với nàng đều là nịnh bợ cũng sủng ái, chưa hề chịu phạt khuất nhục như vậy!
An Thất Thất, nữ nhân xấu xí đáng chết này! Chẳng qua là một tiện tỳ dáng dấp xấu xí mà thôi, cư nhiên ỷ có Vương Gia ở chỗ này, can đảm dám tùy ý nhục nhã bọn họ!
Trong mắt tràn đầy phẫn hận, Lâm Xảo Nguyệt đứng lên, lại âm thầm cúi đầu che đậy đáy mắt cơ hồ tức giận đến muốn tràn ra ngọn lửa!
. . . . . .
Mà đối với việcba vị trưởng lão đến thăm, Thư Nhã Phù căn bản cũng không có để ở trong lòng, sau khi đi vào sảnh sau, liền đuổi theo Nam Cung Thần.
"Ta nói, con ta đi đâu, Tề vương gia ngươi đừng nói không biết với ta?" Nàng hiện tại chỉ quan tâm chỗ ở hiện tại cùng an nguy con trai bảo bối của mình, về phần cái gì Nhị Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão ... Những người không có liên quan, tất cả đều là râu ria người, nàng hiện tại chẳng muốn đi để ý tới.
Mặc dù nàng luôn cho rằng con trai mình rất cường đại, hơn nữa nắm trong tay thế lực U Minh cung, người bình thường muốn đối phó hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng là con trai bảo bối mình bị người của Nam gia nói mất tích, hơn nữa còn có đại tiểu thư Nam Liên nhi điêu ngoa kia cũng mất tích,DiễღnđànLêQღuýĐôn ngược lại nàng muốn biết cụ thể là cái tình huống gì!
"Con trai rất tốt, hiện tại đoán chừng là cũng ở xa nơi này! Nàng không cần lo lắng!" Nam Cung Thần hình như đối với hàng động mới vừa của Thư Nhã Phù rất hài lòng, khóe mắt mang theo vài ý cười mở miệng nói.
"Tề vương Điện hạ, ngài có phải cùng nô tỳ nói chuyện vừa rồi hay không, hiện tại đến cùng là tình huống thế nào? Không phải Lão Nhân Gia muốn tham gia vào đấu tranh chính trị của Nam Phong quốc đó chứ?" Mặc dù sớm có suy đoán, nhưng là sự tình liên quan trọng đại, Thư Nhã Phù cảm thấy có chút chuyện nên muốn chính miệng hỏi rõ ràng thì tốt hơn, chớ không minh bạch lại nghĩ sai.
Đuôi lông mày Nam Cung Thần chọt nhếch lên, dịu dàng mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc dài rủ xuống của Nhã Phù: " Chẳng qua Bổn vương muốn lấy một ít đồ vật, vương phi không cần lo lắng, Bổn vương không có dã tâm thâu tóm Nam Phong quốc!"
"Một ít đồ vật? Thứ gì?" Nghiêng đầu một chút, nàng cũng mặc cho Nam Cung Thần đùa bỡn tóc của mình, đáy mắt sáng ngời mang theo vài phần tò mò.
"Đến lúc đó nàng sẽ biết, tình huống bây giờ của Nam Phong quốc hết sức căng thẳng ! Lần này Nam Hoàng giam lỏng Đại Trưởng Lão, trên thực tế là lấy cớ chuẩn bị tiếp Bổn vương, động thủ đối phó người của Hội trưởng lão, Cố Trường Phong là một Quân Vương có kiên quyết, tự nhiên hắn sẽ không thoả mãn với hoàng quyền của mình bị Hội Trưởng Lão hạn chế, nàng tốt nhất hãy chờ xem, sau này Nam Phong quốc cũng không an bình như vậy! Đem Bổn vương làm cớ, cần phải trả giá một vài thứ!"
Thư Nhã Phù nghe Nam Cung Thần nói xong, nhìn trên mặt hắn mỉm cười tà mị, cảm giác hắn hiện tại hoàn toàn là lấy thái độ xem trò vui đối đãi Hội Trưởng Lão cùng Cố Trường Phong, xem xem đám người này tranh đấu, hoặc là. . . . . . Có thể nói hắn là chuẩn bị ở nơi này lẫn vào trong, ngồi thu ngư ông thủ lợi!
Đối với một đại tiểu thư như Lâm Xảo Nguyệt từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng mà nói, tự nhiên đối với một nha hoàn như Thư Nhã Phù sẽ có thái độ vô cùng khinh thường, nhất là thấy trên mặt Nhã Phù có một cái bớt thật lớn, chiếm hơn phân nữa khuôn mặt, đáy lòng càng thêm ghét bỏ cùng khi dễ.
Sợ rằng nàng đã quên mất, Thư Nhã Phù sẽ mở miệng nói chuyện, đây chính là được sự đồng ý của Nam Cung Thần, nếu hắn đã để cho nàng mở miệng, tự nhiên nàng không phải chỉ là một nha đầu làm việc nặng đơn giản như vậy.
Lời nói Lâm Xảo Nguyệt mới vừa rơi xuống, mà sắc mặt mấy vị trưởng lão cũng giống nhau có chút không tốt nhìn nhìn.
Bọn họ tới đây, mục đích đã vô cùng rõ ràng, chỉ là không có đem chuyện bày ở ngoài sáng mà nói thôi, đưa cháu gái của mình đến nơi này... , dĩ nhiên là muốn có thể làm cho Tề vương đem thu nhận người vào phủ, nếu như chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, căn bản cũng không có bất kỳ chỗ dùng.
"Xảo tỷ nói không sai, thân phận ngươi chẳng qua là một nô tỳ hạ tiện, tại sao ngươi dám mở miệng nói chuyện ở chỗ này, đừng tưởng rằng ỷ vào ngươi là thị nữ Vương Gia lại có thể vô pháp vô thiên như thế, Vương Gia bây giờ là đang cùng vị trưởng lão Nam Phong quốc chúng ta nói chuyện, sao có thể đến phiên một tiện tỳ nho nhỏ như ngươi ở chỗ này quyết định chứ!"
Một cô gái khác, hình như là người Tam Trưởng Lão mang tới, ngay lập tức nhìn thần sắc Tề vương gia một chút, nhìn hắn không có phản ứng gì, lập tức nghĩa chánh ngôn từ chỉ trích .
"Vương Gia, ta nguyện ý theo hầu hạ Vương Gia, cho dù là làm nha hoàn cũng được, chớ để tiện tỳ như vậy bôi nhọ Vương Gia mới phải!" Một cô gái khác trong số bọn họ lên tiếng, trong bụng càng thêm rung chuyển một cái, lập tức quỳ xuống, trên gương mặt mềm mại điềm đạm đáng yêu, tròng mắt trong suốt rưng rưng, khóe miệng khẽ nhếch cười, một tư thái nhu nhược động lòng người.
Thư Nhã Phù nhìn biểu hiện ba người, khóe mắt nhìn sang Nam Cung Thần, nhìn hắn hoàn toàn không có ý định gì cả, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, bên khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên, đem ba cô gái mê trai này cho thần hồn điên đảo, chỉ là từ nơi này, đáy mắt Thư Nhã Phù cũng đem cái nụ cười ranh mãnh kia thu vào đáy mắt tùy ý chơi đùa, hơn nữa khi nhìn qua nàng vài lần, trong lúc đó hắn lơ đãng ném ra ánh mắt có mang theo một chút thần sắc cùng ý tứ.
Khóe miệng giật giật, nam nhân yêu nghiệt này thật là thích trêu hoa ghẹo nguyệt!
"Vị cô nương này, thị nữ phục vụ bên cạnh Vương Gia cũng không phải là người nào cũng có thể làm, các người vậy là nói ý tứ gì, hình như làm cái thiếp thân thị nữ phục vụ Vương Gia cũng uất ức cô nương các ngươi, bên cạnh Vương Gia như thế nào, người nào cũng có thể đợi!"
Mang trên mặt ưu nhã lạnh nhạt mỉm cười, Thư Nhã Phù ý bảo tiểu nha hoàn ly trà mới vừa bưng đổ thu dọn sạch sẽ, mới vừa ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang quỳ dưới đất, nhếch miệng lên, nói.
Ánh mắt lại chuyển tới trên người hai người còn lại, khí thế quanh thân lớn lên, mang theo tư thái miệt thị, cao cao tại thượng phong hoa lỗi lạc, gương mặt vẫn bình thường như cũ, lại không có làm cho người ta có cảm giác khinh thường.
"Lâm cô nương, còn có vị cô nương này, nô tỳ mặc dù chỉ là một tỳ nữ, nhưng là quả thật là thị nữ thân cận của Vương Gia, người bên cạnh Vương Gia là do tiên hoàng triều ta sắc phong, thân phận cũng không thấp hơn một chức quan Ngự sử Ngũ Phẩm, mấy vị trưởng lão muốn tặng người đến phục vụ Vương Gia, chẳng lẽ mấy vị thật coi người bên cạnh Vương Gia ai cũng có thể làm được sao? Ta là người được tiên hoàng sắc phong, nói là tiện tỳ, chẳng lẽ mấy vị trưởng lão hôm nay tiến đến, chính là vì bôi nhọ Vương Gia, bôi nhọ tiên hoàng triều ta đấy sao!"
Thư Nhã Phù hơi híp mắt lại quét qua mấy người này, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đáy lòng cũng len lén cảm thấy buồn cười.
Mặc dù những lời này nói nàng như vậy có chút đường hoàng, nhưng là nàng cũng không có nói bậy, thân phận của mấy người Liễu Trì đúng là vô cùng đặc biệt, nếu như không nói rõ thân phận thị vệ cận thân của Nam Cung Thần, thì chức quan Ngự sử Ngũ Phẩm cũng không thể so với bọn họ được, thân phận chính là đại sứ bí mật, bất kỳ người nào ở Đông Ly quốc cũng không dám tùy tiện khinh thường.
Từ mặt khác mà nói, thân phận chân thật của nàng là Tề vương phi, đó cũng là do tiên hoàng hạ chỉ sắc phong, cũng không có bất kỳ lỗi lầm nơi nào, chỉ là mấy vị trưởng lão lý giải ra sao, thì không phải là chuyện nàng phải suy tính.
"Vương Gia, nữ nhi nhà ta không hiểu chuyện, nói sai, kính xin Vương Gia thứ tội, bọn ta tuyệt đối không có ý này!"
Sắc mặt Nhị Trưởng Lão vô cùng khó coi, hắn cũng không có nghĩ đến hôm nay lại bị một nô tài làm nhục, nhưng mà bây giờ bị một tội danh lớn như vậy chụp xuống, hắn làm sao còn dám nói thêm cái gì, vội vàng cúi người bày tỏ, cháu gái của mình ngu ngốc không hiểu chuyện, nhìn sắc mặt tái nhợt trợn mắt sững sờ nhìn cháu gái của mình, quát lên: "Còn đứng ì ở đó làm cái gì, còn không quỳ xuống thỉnh cầu Vương Gia khoan thứ!"
"Còn không mau quỳ xuống!" Tam Trưởng Lão cũng xanh mặt.
"Vương Gia thứ tội, chúng ta cũng không có bất kỳ ý tứ mạo phạm! Vương Gia ~!"
Mặc dù cũng không vui lòng, ba người Lâm Xảo Nguyệt cũng là đại tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, bị gầm lên như thế, cũng không đoái hoài tới giận dữ nhìn Thư Nhã Phù, vội vàng quỳ xuống đất, rưng rưng thỉnh cầu Vương Gia tha thứ.
Yên lặng trợn trắng cả mắt, bây giờ Thư Nhã Phù nghĩ nên để mấy người rời đi được rồi! Cái này, mấy người này thật đúng là bất khuất không buông tha, hiện tại cũng không quên dùng mỹ nhân kế!
Nam Cung Thần chắc chắn sẽ không can thiệp vào vòng xoáy rối rắm ở Nam Phong quốc lúc này, muốn dùng mấy người phụ nhân liền đem hắn bắt lại, mấy cái trường lão này suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng mấy người phụ nhân là có thể đem người khống chế lại được sao?
Nam Cung Thần nhìn Thư Nhã Phù ở một bên mắt trợn trắng, trong bụng cảm thấy buồn cười, một lần nữa ánh mắt rơi vào ba cô gái biểu hiện mềm mại muôn màu trước mặt, đáy lòng không cầm được dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét.
Hắn vốn đối với con gái, thuở nhỏ ở lớn lên trong hoàng cung, đối với cái gì gọi là xà hạt mỹ nhân cũng sớm đã có một chút kiến thức, thủ đoạn của những nữ nhân kia hắn cũng sớm đã thấy nhiều rồi, đáy lòng căn bản cũng không thèm để ý, cộng thêm nhiều năm trước tới nay bị hạ độc, hai chân không thể đi được, tính tình của hắn tương đối vặn vẹo.
Mặc dù hiện tại Thư Nhã Phù tồn tại, để cho hắn lần nữa có năng lực có thể đứng thẳng lên, nhưng là trải qua thời gian dài, tính tình cũng không dễ dàng biến chuyển được, mặc dù hắn có thể cho Nhã Phù ngàn vạn sủng ái cùng thương yêu dịu dàng, bởi vì nàng là người trong lòng hắn, còn những nữ nhân khác trong đáy mắt hắn, cho dù dung mạo mỹ lệ, nghiên nước nghiên thành đi chăng nữa, cũng chỉ cũng chỉ tảng đá cùng cỏ dại mà thôi, không khác nhau gì cả.
"Nếu không hiểu chuyện, mấy vị trưởng lão vẫn nên dẫn người trở về dạy dỗ thật tốt đi, chớ mang đi ra mà mất mặt xấu hổ!"
Đáy mắt thoáng qua một mũi nhọn, trên mặt Nam Cung Thần mặc dù còn mang theo mỉm cười, nhưng lúc này cho người khác cảm giác cùng mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng, khí thế bén nhọn kinh người trực tiếp khiến ba cô gái còn muốn tiếp tục van xin *dùng một chút thủ đoạn mềm mại đáng yêu của con gái, thân thể sửng sốt đánh thêm một cái rùng mình, không dám có bất kỳ động tác gì.
Bỏ lại một câu nói như vậy, trực tiếp xoay người rời đi, đối với các Trưởng lão nói cái gì tiệc mời ở quán rượu, càng không thèm để ý tới.
"Mấy vị đi đi, không tiễn, ai, xem ra Vương Gia không thích mấy vị cô nương này rồi, xem ra vương phủ còn phải tìm người để bù vào nha hoàn tam đẳng đang thiếu hụt, người đâu tiễn khách, nhớ đem mấy vị trưởng lão cùng cô nương đưa đi thật chu đáo." Khẽ thở dài một hơi, Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười từ ba người Lâm Xảo Nguyệt, đi về phía trước, nhàn nhạt bỏ lại mấy câu giao phó liền sau đi theo sau lưng Nam Cung Thần rời đi.
Trên mặt ba vị trưởng lão vô cùng lúng túng, mà ba người Lâm Xảo Nguyệt càng thêm xấu hổ, phẫn nộ chưa từng có!
Tề vương gia Đông Ly quốc xưa nay tính tình cổ quái, đây là điều tất cả mọi người đều biết, nhưng là họ chưa bao giờ nghĩ đến Tề vương lại là người tuấn mỹ Xuất Trần như thế, gặp qua nam tử như vậy, nhìn lại những người khác không khỏi cảm thấy đều là người phàm, mà đối với mấy vị đại tiểu thư được nuông chiều lớn lên, hôm nay Thư Nhã Phù nói mấy câu nói, câu kia rơi vào họ trong lỗ tai, cơ hồ cũng không có khác với cho họ mấy bạt tay vào ngay trên mặt!
Lâm Xảo Nguyệt trước nay chưa từng bị vũ nhục cùng tức giận như vậy, từ xưa tới nay chưa có ai đối với nàng như vậy, ông nội của mình là Nhị Trưởng Lão trong Hội trưởng lão, chỗ ở gia tộc càng thêm khinh thường tất cả mọi người, mà nàng lại là đại tiểu thư Lâm gia, từ nhỏ đến lớn mọi người đối với nàng đều là nịnh bợ cũng sủng ái, chưa hề chịu phạt khuất nhục như vậy!
An Thất Thất, nữ nhân xấu xí đáng chết này! Chẳng qua là một tiện tỳ dáng dấp xấu xí mà thôi, cư nhiên ỷ có Vương Gia ở chỗ này, can đảm dám tùy ý nhục nhã bọn họ!
Trong mắt tràn đầy phẫn hận, Lâm Xảo Nguyệt đứng lên, lại âm thầm cúi đầu che đậy đáy mắt cơ hồ tức giận đến muốn tràn ra ngọn lửa!
. . . . . .
Mà đối với việcba vị trưởng lão đến thăm, Thư Nhã Phù căn bản cũng không có để ở trong lòng, sau khi đi vào sảnh sau, liền đuổi theo Nam Cung Thần.
"Ta nói, con ta đi đâu, Tề vương gia ngươi đừng nói không biết với ta?" Nàng hiện tại chỉ quan tâm chỗ ở hiện tại cùng an nguy con trai bảo bối của mình, về phần cái gì Nhị Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão ... Những người không có liên quan, tất cả đều là râu ria người, nàng hiện tại chẳng muốn đi để ý tới.
Mặc dù nàng luôn cho rằng con trai mình rất cường đại, hơn nữa nắm trong tay thế lực U Minh cung, người bình thường muốn đối phó hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng là con trai bảo bối mình bị người của Nam gia nói mất tích, hơn nữa còn có đại tiểu thư Nam Liên nhi điêu ngoa kia cũng mất tích,DiễღnđànLêQღuýĐôn ngược lại nàng muốn biết cụ thể là cái tình huống gì!
"Con trai rất tốt, hiện tại đoán chừng là cũng ở xa nơi này! Nàng không cần lo lắng!" Nam Cung Thần hình như đối với hàng động mới vừa của Thư Nhã Phù rất hài lòng, khóe mắt mang theo vài ý cười mở miệng nói.
"Tề vương Điện hạ, ngài có phải cùng nô tỳ nói chuyện vừa rồi hay không, hiện tại đến cùng là tình huống thế nào? Không phải Lão Nhân Gia muốn tham gia vào đấu tranh chính trị của Nam Phong quốc đó chứ?" Mặc dù sớm có suy đoán, nhưng là sự tình liên quan trọng đại, Thư Nhã Phù cảm thấy có chút chuyện nên muốn chính miệng hỏi rõ ràng thì tốt hơn, chớ không minh bạch lại nghĩ sai.
Đuôi lông mày Nam Cung Thần chọt nhếch lên, dịu dàng mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc dài rủ xuống của Nhã Phù: " Chẳng qua Bổn vương muốn lấy một ít đồ vật, vương phi không cần lo lắng, Bổn vương không có dã tâm thâu tóm Nam Phong quốc!"
"Một ít đồ vật? Thứ gì?" Nghiêng đầu một chút, nàng cũng mặc cho Nam Cung Thần đùa bỡn tóc của mình, đáy mắt sáng ngời mang theo vài phần tò mò.
"Đến lúc đó nàng sẽ biết, tình huống bây giờ của Nam Phong quốc hết sức căng thẳng ! Lần này Nam Hoàng giam lỏng Đại Trưởng Lão, trên thực tế là lấy cớ chuẩn bị tiếp Bổn vương, động thủ đối phó người của Hội trưởng lão, Cố Trường Phong là một Quân Vương có kiên quyết, tự nhiên hắn sẽ không thoả mãn với hoàng quyền của mình bị Hội Trưởng Lão hạn chế, nàng tốt nhất hãy chờ xem, sau này Nam Phong quốc cũng không an bình như vậy! Đem Bổn vương làm cớ, cần phải trả giá một vài thứ!"
Thư Nhã Phù nghe Nam Cung Thần nói xong, nhìn trên mặt hắn mỉm cười tà mị, cảm giác hắn hiện tại hoàn toàn là lấy thái độ xem trò vui đối đãi Hội Trưởng Lão cùng Cố Trường Phong, xem xem đám người này tranh đấu, hoặc là. . . . . . Có thể nói hắn là chuẩn bị ở nơi này lẫn vào trong, ngồi thu ngư ông thủ lợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.