Chương 133: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi (3)
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Nam Cảnh bắt đầu phát hiện sự tồn tại của Thư Nhã Phù, từ khi bắt đầu, âm quang khóe mắt hắn luôn không tự chủ rơi vào trên người nàng.
Mặc dù đã sớm hoài nghi tới thân phận của nàng, nhưng không nghĩ tới, nàng lại là người của Tề vương Nam Cung Thần Đông Ly quốc, không biết vì sao sự thật này khiến cho hắn có cảm giác mất mác?
Mất mác?
Bởi vì An Thất Thất thực tế là người của Đông Ly quốc? Hay là bởi vì nàng không phải người của Chiến Bắc Sính, không thể lợi dụng nàng như hắn suy tính nên thất vọng?
Chính hắn cũng không hiểu đến tột cùng là mình có tâm tình gì, chỉ là đáy lòng có cảm giác không rõ ràng!
"Bổn vương tới là vì tìm người, có phải Nam Hoàng nên phái người đưa Thế tử của Bổn vương về đây hay không?!" Nam Cung Thần lại chậm chậm mở miệng, ánh mắt từ từ quét qua hai người này, độ cong bên khóe miệng càng phát giơ lên mấy phần, đáy mắt thâm thúy nhìn không rõ là hắn đang nghĩ gì.
Miệng mỉm cười, tự nhiên tạo thành khí chất, Tề vương Đông Ly quốc làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thế nhưng Nam Cảnh cảm giác mình giống như một bị ánh mắt quan sát gắt gao làm cho hắn cảm thấy rét lạnh, hẳn là hắn quá lo lắng thôi.
" Tiểu Thế tử nhà ta không biết là có còn bị giam lỏng ở trong phủ của ngươi hay không?" Thư Nhã Phù đứng thẳng ở sau lưng Nam Cung Thần, lạnh nhạt nhìn về phía hai cha con đang đứng chính giữa đại điện, mỉm cười hỏi.
"Hoàng thượng, cựu thần có chuyện bẩm báo!"
Đột nhiên, bên ngoài đại điện truyền đến một âm thanh khàn khàn, nghe giọng nói là người có chút tuổi, hơn nữa cái giọng nói này hình như nàng từng nghe qua ở đâu đó rồi, giờ phút này mọi người đều tập trung nhìn người đang tiến vào đâị điện, mặc dù nàng chưa từng gặp hắn, nhưng chỉ nghe một cái liền đoán được thân phận của người đến.
Đại Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão Nam Lão Thái Gia!
Ngày đó nàng ngồi cạnh góc tường trong Nam gia, không cẩn thận nghe được âm thanh chính là hắn cùng Nam Trịnh Hồng nói chuyện, khó trách nàng mới vừa nghe giọng nói của hắn lại thấy quen tai như thế, thì ra từng nghe qua rồi, nhưng mà bây giờ trong giọng nói của hắn có nhiều phiền muộn hơn trước.
"Cái lão gia hỏa này, đều là bởi vì hắn, ta mới không giải thích được tại sao lại có thể vào được hoàng cung, từ lúc đặt chân đến Nam Phong quốc tới nay, còn chưa rõ tình hình của Văn Diệp như thế nào, lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu nọi bộ của bọn Nam Phong quốc này." Đáy lòng Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi, ác mồm ác miệng nói thầm vài câu, ánh mắt sắc như đao thẳng hướng trên người phụ tử Nam gia ném qua, nếu ánh mắt có thể giết người, nói không chừng giờ phút này Thư Nhã Phù đã giết được bọn họ.
Hình như cảm nhận được oán niệm của nàng, Nam Cung Thần ngồi ngay ngắn ở phía trước khẽ nghiêng người sang, sóng mắt nhàn nhạt ném qua, bộ dạng dịu dàng mỉm cười, làm thế nào cũng thấy vô cùng phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô cùng.
". . . . . ."
Thư Nhã Phù yên lặng cúi đầu, đáy lòng không ngừng hô hào, tại sao một người có thể biến hóa lớn như vậy chứ? Tại sao vậy chứ?
Tề vương gia lãnh khốc khí phách ban đầu đi đâu mất rồi? Tề vương gia cô độc lạnh nhạt đâu rồi? Gương mặt tuấn tú luôn luôn căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thì nay đa đi đâu rồi? Này....
Tại sao nàng cảm giác, không biết bắt đầu từ lúc nào, Nam Cung Thần cười nhiều hơn trước, tùy thời đều có thể mỉm cười ưu nhã, dịu dàng tà mị !
Cố tình. . . . . . Nàng một chút cũng không chống đỡ được người này!
Nàng không hiểu, hắn bây giờ không có việc gì nhìn nàng một cái "Tiểu nha hoàn" như vậy ném cái sóng mắt gì à?
"Đại Trưởng Lão có chuyện gì vội vàng như thế? Còn đặc biệt làm phiền Đại Trưởng Lão tự mình vào cung một chuyến?" Cố Trường Phong ngước mắt nhìn Đại Trưởng Lão đang vội vã chạy tới, trên mặt mỉm cười, chỉ là có người nào biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Đại Trưởng Lão chẳng lẽ là đã quên mất, quy củ Hội Trưởng Lão, trưởng lão của Hội Trưởng Lão các vị trừ lúc đặc biệt quan trọng, thì những thời gian khác vào cung cần thận trọng." Khắp khuôn mặt Chiến Bắc Sính là giễu cợt, nhìn Đại Trưởng Lão trong đại điện , trực tiếp mở miệng giễu cợt.
"Hoàng thượng!" Đại Trưởng Lão đối với khiêu khích của Chiến Bắc Sính không một chút phản ứng, nâng vạt áo trực tiếp liền quỳ xuống đất hành lễ, đồng thời bộ mặt càng thêm uất ức, "Cựu thần kính xin hoàng thượng làm chủ!"
"Đến tột cùng có chuyện gì khiến Đại Trưởng Lão lo lắng như thế, Đại Trưởng Lão đứng lên nói thẳng không sao, người đâu ban ghế ngồi!"
"Hoàng thượng, Liên nhi cháu gái duy nhất của cựu thần, ngày đó ra cửa vô ý bị tiểu nhân hạ kịch độc hãm hại, nếu như không phải vừa lúc thánh y cũng đang ở nơi đó sợ là cháu gái duy nhất này của cựu thần đã mất mạng rồi, vì thế cựu thần - mới không thể không đem những người kia dẫn vào trong phủ, cũng không có bất kỳ cử chỉ giam cầm, chỉ e sợ cho kịch độc trên người cháu gái có cái gì sơ xuất!"
Đại Trưởng Lão không để ý đến người đở mình ở phía trước, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, dập đầu kể khổ, một chữ một câu đều đau lòng khó nhịn, làm cho người ta nhìn giống như gia gia này vì thân thể cháu gái mà lo lắng cỡ nào.
Nhưng ở Nam phủ được một thời gian, Thư Nhã Phù cũng biết được, người này căn bản không có để ở trong lòng, lão đầu tử này tuyệt đối là một lão gia hỏa lấy dã tâm, khát vọng đặt ở vị trí đầu.
Người ở Nam phủ thật sự quan tâm độc Nam Liên Nhi trên người bị trúng, sợ là chỉ có cái tên ca ca Nam Cảnh cái thôi, còn có mẫu thân bọn họ!
"Lão đầu gia trá, ngươi muốn đến ác nhân cáo trạng trước sao!"
Thư Nhã Phù nhìn nhìn Liễu Trì bĩu môi, nhỏ giọng mở miệng nói.
Nam Cung Thần nghe giọng nói truyền đến từ phía sau, khẽ mím môi, đáy mắt mang theo thần sắc mong chờ để xem kịch vui, không có chút bộ dáng lo lắng nào, bên khóe miệng mỉm cười vẫn như cũ.
"A, thậm chí có chuyện như vậy?"
Ánh mắt Cố Trường Phong nhàn nhạt quét qua Đại Trưởng Lão, lại hướng Nam Cung Thần nhìn một chút, sau đó mở miệng nói.
"Hoàng thượng, mới vừa rồi cựu thần mới nhận được tin tức, vị đả thương cháu gái cựu thần, lần này lại có lá gan hành hung, cư nhiên dẫn người bắt cháu gái vẫn còn đang nằm trên giường bệnh của cựu thần!" Đại Trưởng Lão than thở khóc lóc, làm cho người ta không thể không cảm thán, kỹ xảo của hắn thật là tinh xảo.
"Còn chuyện như thế, nếu là như vậy, người nọ rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám can đảm động vào trọng thần triều đình, đồng thời còn là gia quyến của Đại Trưởng Lão nữa chứ, dưới chân thiên tử còn có gan tử làm ra chuyện này, thật sự là to gan lớn mật!"
"Hoàng thượng, ta có một chuyện cũng muốn hỏi vị Đại Trưởng Lão này!" Thư Nhã Phù hơi nhíu mày, nhìn về Đại Trưởng Lão trên đại điện có năng lực diễn trò tuyệt cao, cười híp mắt mở miệng nói.
Cố Trường Phong nhìn thần sắc một chút Tề vương, không có bất kỳ khác thường, đáy lòng cho là nha đầu này đã được Nam Cung Thần đồng ý nên mới vừa miệng.
"Có chuyện cứ nói thẳng, không sao cả!"
Ánh mắt Đại Trưởng Lão nhìn Thư Nhã Phù, khẽ cau mày, trong ấn tượng hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này, nếu như tin tức tình báo cho thấy, vị kia nam tử lỗi lạc đang ngồi thẳng trên xe lăn chính là Tề vương Điện hạ Đông Ly quốc, như vậy cô gái mới mở miệng nói chuyện này là đại biểu của Tề vương sao?
"Đại Trưởng Lão, chúng ta đã gặp mặt chưa, nô tỳ nhìn ngài oai hùng bất phàm, thật là nhìn quen mắt!" Nháy nháy cặp mắt, Nhã Phù lộ ra ánh mắt sùng bái.
" Thị nữ của Tề vương gia, lão phu chưa từng thấy qua!"
Mặc dù nghi hoặc câu hỏi của thị nữ Tề vương này, không có một chút quan hệ chuyện hỏi này làm cái gì? Nhưng Đại Trưởng Lão vẫn trả lời.
"Vậy Đại trưởng lão, ngươi nói tiểu thư quý phủ thân trúng kịch độc?" Lời nói xoay chuyển, Thư Nhã Phù trực tiếp chuyển đến vấn đề chính.
"Đúng vậy!" Đại Trưởng Lão không hiểu nàng đến tột cùng muốn nói điều gì?
"Vậy Đại trưởng lão có thể nói cho những người khác biết, người làm cháu gái của Đại trưởng lão bị trúng độc kia là không, khiến tiểu thư bị trúng kịch độc như vậy rốt cuộc là người nào chứ, tướng mạo, tuổi, có mấy người?"
Thư Nhã Phù quyết định chủ ý muốn hỏi rõ ràng, tự nhiên sẽ không để cho hắn chạy trốn, muốn ác nhân cáo trạng trước, cũng phải xem lúc này Hoàng đế chuẩn bị xóa sổ Hội Trưởng Lão các ngươi có đồng ý hay không? Coi như Cố Trường Phong đồng ý, cũng phải hỏi người trong cuộc là nàng một chút có đồng ý hay không!
"Người hạ độc, ai là người cầm đầu, trong đó hai nam một nữ, còn có hình như chủ nhân của bọn họ là là một tiểu công tử!"
"Đại Trưởng Lão chắc chắn chứ?"
Cười như không cười, Thư Nhã Phù bây giờ đã từ phía sau Nam Cung Thần đi ra ngoài, đứng trước mặt Đại Trưởng Lão, trên trên khuôn mặt trắng nõn mĩm cười cực kỳ tươi, nhưng hình như nàng không để ý chút nào mở miệng nói.
"Lão phu nhìn rõ ràng, tự nhiên xác định!" Đường đường Đại Trưởng Lão Nam Phong quốc, bị một tiểu nha đầu ngay mặt chất vấn hoài nghi, đối với Đại Trưởng Lão mà nói căn bản là một vũ nhục, lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, trực tiếp cắn răng mà nói ra.
Nam Cảnh đứng chung với Nam Trịnh Hồng, giờ phút này thần sắc có chút hoảng sợ, nhất là sau khi nghe được câu hỏi do An Thất Thất đăt ra, mà khi gia gia mình nói thì hắn liền lập tức cảm thấy không được bình thường, chỉ là thời điểm nhắc nhở đã không kịp rồi, Đại Trưởng Lão đã trợn mắt trực tiếp lớn tiếng nói ra, nào còn có một chút cơ hội cho hắn nói những thứ khác.
"Thật thấy rõ ràng rồi hả? Đại Trưởng Lão ánh mắt rất tốt, không có già rồi mắt mờ đi!"
Lấy được đáp án mình muốn trong dự liệu, nụ cười trên khóe miệng Thư Nhã Phù càng rực rỡ, cười híp mắt nhìn Đại Trưởng Lão tức giận không vui, không có một chút lo lắng khiếp sợ tiếp tục mở miệng.
"Cái nha đầu này, ngươi hỏi xong chưa, lão phu đã nói rất rõ ràng, nhìn rõ ràng!" Đại Trưởng Lão hiển nhiên đã giận đến thở không ra hơi, một gương mặt già nua cũng đỏ bừng.
"Đại Trưởng Lão khẳng định vậy thì tốt nhất!" Thư Nhã Phù giống như cười một tiếng, trực tiếp xoay người ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Nam Cảnh, "Nam Đại công tử, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này!"
Giờ phút này sắc mặt Nam Cảnh vô cùng khó coi, muốn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong, sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên phản ứng gì!
Nhìn cái bộ dáng này của hắn, cũng không tính để cho hắn nói thêm cái gì, ánh mắt Thư Nhã Phù một lần nữa nhìn về phía Đại Trưởng Lão đã có mấy phần nghi hoặc.
"Đại Trưởng Lão ánh mắt tốt như vậy, hơn nữa tận mắt thấy người làm thương tổn tiểu thư quý phủ, mà bây giờ ta đây, một người sống sờ sờ đứng ở trước mặt Đại trưởng lão, Đại Trưởng Lão cũng không có chút nào phản ứng, còn một mực chắc chắn chưa gặp mặt ta, ta thật sự là muốn chất vấn lời nói của Đại Trưởng Lão thật tốt xem trong đó có mấy phần là chân thật."
"Theo lời Đại Trưởng Lão mới rồi, ý của ngài tiểu thế tử nhà ta đưa kịch độc cho cháu gái ngươi, hơn nữa còn đem người bắt đi? Ngày đó chính là ta cùng với tiểu thế tử nhà ta bị nhóm người Nam gia bắt về rồi giam lỏng ở trong phủ, may mắn được Chiến Vương gia tương trợ nên mới trốn thoát được, công tử nhà ta chỉ mới bảy tuổi, thử hỏi tiểu thế tử nhà ta còn bé như thế làm sao có trói tôn nữ của ngài rồi bắt đi được chứ, ta nhớ không lầm thì tôn nữ của ngài cũng đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, người lớn như vậy chẳng lẽ sẽ bị một đứa trẻ khoảng bảy tuổi trói được sao? Còn nữa, không phải trong phủ đề phòng rất nghiêm nhặt sao?!"
"Bây giờ nhìn lại, tội của Đại Trưởng Lão là không thể tha!" Thư Nhã Phù nghĩa chánh ngôn từ nói xong, ánh mắt sắc bén kinh người, tự nhiên đi tới đi lui hai bước, cười cười tiếp tục nói.
"Đại Trưởng Lão chưa từng thấy qua ta, cũng đang nói dối trước mặt Nam Hoàng, đây là tội thứ nhất: khi quân phạm thượng!"
"Đại Trưởng Lão nói dối rằng tiểu thế tử nhà ta bắt cóc tiểu thư quý phủ, đây là tội thứ hai: vu oan hãm hại!"
"Ở trước mặt hoàng thượng ác nhân cáo trạng trước, khiến hoàng thượng bất nhân bất nghĩa, đây là tội thứ ba, uổng người làm thần!"
"Đại Trưởng Lão không để ý quan hệ giữa hai nước, dùng cái này muốn đẩy mấy ngàn vạn dân chúng Nam Phong quốc vào c trong hiến hỏa, đây là tội thứ tư, Tội Nhân Thiên Cổ!"
Thư Nhã Phù từng chữ từng câu, mỗi một câu cơ hồ làm cả đại điện lay động, chất vấn bén nhọn cùng tội lỗi, khiến sắc mặt Đại Trưởng Lão trực tiếp trở nên trắng bệch, cả người thiếu chút nữa liền xụi lơ đến trên đất.
"Hôm nay, nghe Đại Trưởng Lão nói, bây giờ Thế tử Tề vương nước ta sống chết không rõ, vậy ta có lý do cho rằng, Đại Trưởng Lão hoặc giả nói là người Nam gia của cố ý hãm hại Hoàng thất nước ta!"
Xoay người, nhìn về phía Nam Cung Thần, rõ ràng thấy được nụ cười trong mắt hắn, Thư Nhã Phù biết nếu hắn không có một chút lo lắng, vậy an nguy con trai Thư Vũ Trạch của mình nhất định không cần lo lắng.
Lại chụp cái mũ lớn đến trưởng lão cũng có thể nói là đến trên đầu Nam gia, mặc dù trưởng lão Nam gia, Lão Thái Gia cũng có thân phận là Đại trưởng lão của Hội trưởng lão, cũng khó tránh bị chỉ trích!
Mặc dù đã sớm hoài nghi tới thân phận của nàng, nhưng không nghĩ tới, nàng lại là người của Tề vương Nam Cung Thần Đông Ly quốc, không biết vì sao sự thật này khiến cho hắn có cảm giác mất mác?
Mất mác?
Bởi vì An Thất Thất thực tế là người của Đông Ly quốc? Hay là bởi vì nàng không phải người của Chiến Bắc Sính, không thể lợi dụng nàng như hắn suy tính nên thất vọng?
Chính hắn cũng không hiểu đến tột cùng là mình có tâm tình gì, chỉ là đáy lòng có cảm giác không rõ ràng!
"Bổn vương tới là vì tìm người, có phải Nam Hoàng nên phái người đưa Thế tử của Bổn vương về đây hay không?!" Nam Cung Thần lại chậm chậm mở miệng, ánh mắt từ từ quét qua hai người này, độ cong bên khóe miệng càng phát giơ lên mấy phần, đáy mắt thâm thúy nhìn không rõ là hắn đang nghĩ gì.
Miệng mỉm cười, tự nhiên tạo thành khí chất, Tề vương Đông Ly quốc làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thế nhưng Nam Cảnh cảm giác mình giống như một bị ánh mắt quan sát gắt gao làm cho hắn cảm thấy rét lạnh, hẳn là hắn quá lo lắng thôi.
" Tiểu Thế tử nhà ta không biết là có còn bị giam lỏng ở trong phủ của ngươi hay không?" Thư Nhã Phù đứng thẳng ở sau lưng Nam Cung Thần, lạnh nhạt nhìn về phía hai cha con đang đứng chính giữa đại điện, mỉm cười hỏi.
"Hoàng thượng, cựu thần có chuyện bẩm báo!"
Đột nhiên, bên ngoài đại điện truyền đến một âm thanh khàn khàn, nghe giọng nói là người có chút tuổi, hơn nữa cái giọng nói này hình như nàng từng nghe qua ở đâu đó rồi, giờ phút này mọi người đều tập trung nhìn người đang tiến vào đâị điện, mặc dù nàng chưa từng gặp hắn, nhưng chỉ nghe một cái liền đoán được thân phận của người đến.
Đại Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão Nam Lão Thái Gia!
Ngày đó nàng ngồi cạnh góc tường trong Nam gia, không cẩn thận nghe được âm thanh chính là hắn cùng Nam Trịnh Hồng nói chuyện, khó trách nàng mới vừa nghe giọng nói của hắn lại thấy quen tai như thế, thì ra từng nghe qua rồi, nhưng mà bây giờ trong giọng nói của hắn có nhiều phiền muộn hơn trước.
"Cái lão gia hỏa này, đều là bởi vì hắn, ta mới không giải thích được tại sao lại có thể vào được hoàng cung, từ lúc đặt chân đến Nam Phong quốc tới nay, còn chưa rõ tình hình của Văn Diệp như thế nào, lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu nọi bộ của bọn Nam Phong quốc này." Đáy lòng Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi, ác mồm ác miệng nói thầm vài câu, ánh mắt sắc như đao thẳng hướng trên người phụ tử Nam gia ném qua, nếu ánh mắt có thể giết người, nói không chừng giờ phút này Thư Nhã Phù đã giết được bọn họ.
Hình như cảm nhận được oán niệm của nàng, Nam Cung Thần ngồi ngay ngắn ở phía trước khẽ nghiêng người sang, sóng mắt nhàn nhạt ném qua, bộ dạng dịu dàng mỉm cười, làm thế nào cũng thấy vô cùng phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô cùng.
". . . . . ."
Thư Nhã Phù yên lặng cúi đầu, đáy lòng không ngừng hô hào, tại sao một người có thể biến hóa lớn như vậy chứ? Tại sao vậy chứ?
Tề vương gia lãnh khốc khí phách ban đầu đi đâu mất rồi? Tề vương gia cô độc lạnh nhạt đâu rồi? Gương mặt tuấn tú luôn luôn căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thì nay đa đi đâu rồi? Này....
Tại sao nàng cảm giác, không biết bắt đầu từ lúc nào, Nam Cung Thần cười nhiều hơn trước, tùy thời đều có thể mỉm cười ưu nhã, dịu dàng tà mị !
Cố tình. . . . . . Nàng một chút cũng không chống đỡ được người này!
Nàng không hiểu, hắn bây giờ không có việc gì nhìn nàng một cái "Tiểu nha hoàn" như vậy ném cái sóng mắt gì à?
"Đại Trưởng Lão có chuyện gì vội vàng như thế? Còn đặc biệt làm phiền Đại Trưởng Lão tự mình vào cung một chuyến?" Cố Trường Phong ngước mắt nhìn Đại Trưởng Lão đang vội vã chạy tới, trên mặt mỉm cười, chỉ là có người nào biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Đại Trưởng Lão chẳng lẽ là đã quên mất, quy củ Hội Trưởng Lão, trưởng lão của Hội Trưởng Lão các vị trừ lúc đặc biệt quan trọng, thì những thời gian khác vào cung cần thận trọng." Khắp khuôn mặt Chiến Bắc Sính là giễu cợt, nhìn Đại Trưởng Lão trong đại điện , trực tiếp mở miệng giễu cợt.
"Hoàng thượng!" Đại Trưởng Lão đối với khiêu khích của Chiến Bắc Sính không một chút phản ứng, nâng vạt áo trực tiếp liền quỳ xuống đất hành lễ, đồng thời bộ mặt càng thêm uất ức, "Cựu thần kính xin hoàng thượng làm chủ!"
"Đến tột cùng có chuyện gì khiến Đại Trưởng Lão lo lắng như thế, Đại Trưởng Lão đứng lên nói thẳng không sao, người đâu ban ghế ngồi!"
"Hoàng thượng, Liên nhi cháu gái duy nhất của cựu thần, ngày đó ra cửa vô ý bị tiểu nhân hạ kịch độc hãm hại, nếu như không phải vừa lúc thánh y cũng đang ở nơi đó sợ là cháu gái duy nhất này của cựu thần đã mất mạng rồi, vì thế cựu thần - mới không thể không đem những người kia dẫn vào trong phủ, cũng không có bất kỳ cử chỉ giam cầm, chỉ e sợ cho kịch độc trên người cháu gái có cái gì sơ xuất!"
Đại Trưởng Lão không để ý đến người đở mình ở phía trước, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, dập đầu kể khổ, một chữ một câu đều đau lòng khó nhịn, làm cho người ta nhìn giống như gia gia này vì thân thể cháu gái mà lo lắng cỡ nào.
Nhưng ở Nam phủ được một thời gian, Thư Nhã Phù cũng biết được, người này căn bản không có để ở trong lòng, lão đầu tử này tuyệt đối là một lão gia hỏa lấy dã tâm, khát vọng đặt ở vị trí đầu.
Người ở Nam phủ thật sự quan tâm độc Nam Liên Nhi trên người bị trúng, sợ là chỉ có cái tên ca ca Nam Cảnh cái thôi, còn có mẫu thân bọn họ!
"Lão đầu gia trá, ngươi muốn đến ác nhân cáo trạng trước sao!"
Thư Nhã Phù nhìn nhìn Liễu Trì bĩu môi, nhỏ giọng mở miệng nói.
Nam Cung Thần nghe giọng nói truyền đến từ phía sau, khẽ mím môi, đáy mắt mang theo thần sắc mong chờ để xem kịch vui, không có chút bộ dáng lo lắng nào, bên khóe miệng mỉm cười vẫn như cũ.
"A, thậm chí có chuyện như vậy?"
Ánh mắt Cố Trường Phong nhàn nhạt quét qua Đại Trưởng Lão, lại hướng Nam Cung Thần nhìn một chút, sau đó mở miệng nói.
"Hoàng thượng, mới vừa rồi cựu thần mới nhận được tin tức, vị đả thương cháu gái cựu thần, lần này lại có lá gan hành hung, cư nhiên dẫn người bắt cháu gái vẫn còn đang nằm trên giường bệnh của cựu thần!" Đại Trưởng Lão than thở khóc lóc, làm cho người ta không thể không cảm thán, kỹ xảo của hắn thật là tinh xảo.
"Còn chuyện như thế, nếu là như vậy, người nọ rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám can đảm động vào trọng thần triều đình, đồng thời còn là gia quyến của Đại Trưởng Lão nữa chứ, dưới chân thiên tử còn có gan tử làm ra chuyện này, thật sự là to gan lớn mật!"
"Hoàng thượng, ta có một chuyện cũng muốn hỏi vị Đại Trưởng Lão này!" Thư Nhã Phù hơi nhíu mày, nhìn về Đại Trưởng Lão trên đại điện có năng lực diễn trò tuyệt cao, cười híp mắt mở miệng nói.
Cố Trường Phong nhìn thần sắc một chút Tề vương, không có bất kỳ khác thường, đáy lòng cho là nha đầu này đã được Nam Cung Thần đồng ý nên mới vừa miệng.
"Có chuyện cứ nói thẳng, không sao cả!"
Ánh mắt Đại Trưởng Lão nhìn Thư Nhã Phù, khẽ cau mày, trong ấn tượng hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này, nếu như tin tức tình báo cho thấy, vị kia nam tử lỗi lạc đang ngồi thẳng trên xe lăn chính là Tề vương Điện hạ Đông Ly quốc, như vậy cô gái mới mở miệng nói chuyện này là đại biểu của Tề vương sao?
"Đại Trưởng Lão, chúng ta đã gặp mặt chưa, nô tỳ nhìn ngài oai hùng bất phàm, thật là nhìn quen mắt!" Nháy nháy cặp mắt, Nhã Phù lộ ra ánh mắt sùng bái.
" Thị nữ của Tề vương gia, lão phu chưa từng thấy qua!"
Mặc dù nghi hoặc câu hỏi của thị nữ Tề vương này, không có một chút quan hệ chuyện hỏi này làm cái gì? Nhưng Đại Trưởng Lão vẫn trả lời.
"Vậy Đại trưởng lão, ngươi nói tiểu thư quý phủ thân trúng kịch độc?" Lời nói xoay chuyển, Thư Nhã Phù trực tiếp chuyển đến vấn đề chính.
"Đúng vậy!" Đại Trưởng Lão không hiểu nàng đến tột cùng muốn nói điều gì?
"Vậy Đại trưởng lão có thể nói cho những người khác biết, người làm cháu gái của Đại trưởng lão bị trúng độc kia là không, khiến tiểu thư bị trúng kịch độc như vậy rốt cuộc là người nào chứ, tướng mạo, tuổi, có mấy người?"
Thư Nhã Phù quyết định chủ ý muốn hỏi rõ ràng, tự nhiên sẽ không để cho hắn chạy trốn, muốn ác nhân cáo trạng trước, cũng phải xem lúc này Hoàng đế chuẩn bị xóa sổ Hội Trưởng Lão các ngươi có đồng ý hay không? Coi như Cố Trường Phong đồng ý, cũng phải hỏi người trong cuộc là nàng một chút có đồng ý hay không!
"Người hạ độc, ai là người cầm đầu, trong đó hai nam một nữ, còn có hình như chủ nhân của bọn họ là là một tiểu công tử!"
"Đại Trưởng Lão chắc chắn chứ?"
Cười như không cười, Thư Nhã Phù bây giờ đã từ phía sau Nam Cung Thần đi ra ngoài, đứng trước mặt Đại Trưởng Lão, trên trên khuôn mặt trắng nõn mĩm cười cực kỳ tươi, nhưng hình như nàng không để ý chút nào mở miệng nói.
"Lão phu nhìn rõ ràng, tự nhiên xác định!" Đường đường Đại Trưởng Lão Nam Phong quốc, bị một tiểu nha đầu ngay mặt chất vấn hoài nghi, đối với Đại Trưởng Lão mà nói căn bản là một vũ nhục, lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, trực tiếp cắn răng mà nói ra.
Nam Cảnh đứng chung với Nam Trịnh Hồng, giờ phút này thần sắc có chút hoảng sợ, nhất là sau khi nghe được câu hỏi do An Thất Thất đăt ra, mà khi gia gia mình nói thì hắn liền lập tức cảm thấy không được bình thường, chỉ là thời điểm nhắc nhở đã không kịp rồi, Đại Trưởng Lão đã trợn mắt trực tiếp lớn tiếng nói ra, nào còn có một chút cơ hội cho hắn nói những thứ khác.
"Thật thấy rõ ràng rồi hả? Đại Trưởng Lão ánh mắt rất tốt, không có già rồi mắt mờ đi!"
Lấy được đáp án mình muốn trong dự liệu, nụ cười trên khóe miệng Thư Nhã Phù càng rực rỡ, cười híp mắt nhìn Đại Trưởng Lão tức giận không vui, không có một chút lo lắng khiếp sợ tiếp tục mở miệng.
"Cái nha đầu này, ngươi hỏi xong chưa, lão phu đã nói rất rõ ràng, nhìn rõ ràng!" Đại Trưởng Lão hiển nhiên đã giận đến thở không ra hơi, một gương mặt già nua cũng đỏ bừng.
"Đại Trưởng Lão khẳng định vậy thì tốt nhất!" Thư Nhã Phù giống như cười một tiếng, trực tiếp xoay người ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Nam Cảnh, "Nam Đại công tử, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này!"
Giờ phút này sắc mặt Nam Cảnh vô cùng khó coi, muốn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong, sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên phản ứng gì!
Nhìn cái bộ dáng này của hắn, cũng không tính để cho hắn nói thêm cái gì, ánh mắt Thư Nhã Phù một lần nữa nhìn về phía Đại Trưởng Lão đã có mấy phần nghi hoặc.
"Đại Trưởng Lão ánh mắt tốt như vậy, hơn nữa tận mắt thấy người làm thương tổn tiểu thư quý phủ, mà bây giờ ta đây, một người sống sờ sờ đứng ở trước mặt Đại trưởng lão, Đại Trưởng Lão cũng không có chút nào phản ứng, còn một mực chắc chắn chưa gặp mặt ta, ta thật sự là muốn chất vấn lời nói của Đại Trưởng Lão thật tốt xem trong đó có mấy phần là chân thật."
"Theo lời Đại Trưởng Lão mới rồi, ý của ngài tiểu thế tử nhà ta đưa kịch độc cho cháu gái ngươi, hơn nữa còn đem người bắt đi? Ngày đó chính là ta cùng với tiểu thế tử nhà ta bị nhóm người Nam gia bắt về rồi giam lỏng ở trong phủ, may mắn được Chiến Vương gia tương trợ nên mới trốn thoát được, công tử nhà ta chỉ mới bảy tuổi, thử hỏi tiểu thế tử nhà ta còn bé như thế làm sao có trói tôn nữ của ngài rồi bắt đi được chứ, ta nhớ không lầm thì tôn nữ của ngài cũng đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, người lớn như vậy chẳng lẽ sẽ bị một đứa trẻ khoảng bảy tuổi trói được sao? Còn nữa, không phải trong phủ đề phòng rất nghiêm nhặt sao?!"
"Bây giờ nhìn lại, tội của Đại Trưởng Lão là không thể tha!" Thư Nhã Phù nghĩa chánh ngôn từ nói xong, ánh mắt sắc bén kinh người, tự nhiên đi tới đi lui hai bước, cười cười tiếp tục nói.
"Đại Trưởng Lão chưa từng thấy qua ta, cũng đang nói dối trước mặt Nam Hoàng, đây là tội thứ nhất: khi quân phạm thượng!"
"Đại Trưởng Lão nói dối rằng tiểu thế tử nhà ta bắt cóc tiểu thư quý phủ, đây là tội thứ hai: vu oan hãm hại!"
"Ở trước mặt hoàng thượng ác nhân cáo trạng trước, khiến hoàng thượng bất nhân bất nghĩa, đây là tội thứ ba, uổng người làm thần!"
"Đại Trưởng Lão không để ý quan hệ giữa hai nước, dùng cái này muốn đẩy mấy ngàn vạn dân chúng Nam Phong quốc vào c trong hiến hỏa, đây là tội thứ tư, Tội Nhân Thiên Cổ!"
Thư Nhã Phù từng chữ từng câu, mỗi một câu cơ hồ làm cả đại điện lay động, chất vấn bén nhọn cùng tội lỗi, khiến sắc mặt Đại Trưởng Lão trực tiếp trở nên trắng bệch, cả người thiếu chút nữa liền xụi lơ đến trên đất.
"Hôm nay, nghe Đại Trưởng Lão nói, bây giờ Thế tử Tề vương nước ta sống chết không rõ, vậy ta có lý do cho rằng, Đại Trưởng Lão hoặc giả nói là người Nam gia của cố ý hãm hại Hoàng thất nước ta!"
Xoay người, nhìn về phía Nam Cung Thần, rõ ràng thấy được nụ cười trong mắt hắn, Thư Nhã Phù biết nếu hắn không có một chút lo lắng, vậy an nguy con trai Thư Vũ Trạch của mình nhất định không cần lo lắng.
Lại chụp cái mũ lớn đến trưởng lão cũng có thể nói là đến trên đầu Nam gia, mặc dù trưởng lão Nam gia, Lão Thái Gia cũng có thân phận là Đại trưởng lão của Hội trưởng lão, cũng khó tránh bị chỉ trích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.