Chương 141: Phong gia, mồi dẫn hỏa!
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Phong gia, ở kinh đô Nam Phong quốc, cũng là một trong các đại gia tộc, mà càng làm cho người ta ngưỡng mộ, có lẽ là vì đại tiểu thư Phong gia.
Từ sau khi trưởng thành, đã giành được vị trí đệ nhất mỹ nữ, sau đó lai chưa từng bị mất đi danh hiệu này, có thể nói vị trí đệ nhất mỹ nữ này là dành riêng cho nàng.
Vì muốn có được một lễ thành hôn long trọng, đông đảo công tử các nhà danh môn đều tới cửa cầu hôn, chỉ là Phong Phiêu Tuyết tiểu thư này rất được Phong Lão Thái Gia cưng chiều, nên để cho Phong Phiêu Tuyết tự mình tuyển chọn người bạn đời của mình, để chính miệng nàng nói đồng ý, mới có thể định xuống, cha mẹ không thể tùy ý phối hôn cho nàng.
Cũng chính bởi vì như vậy, tất cả mọi người đến cửa đều phải quay về, sau đó lại truyền ra tin tức.
Thì ra trái tim của Phong đại mỹ nhân sớm đã có chủ rồi, lại chính Chiến thần danh xưng lẫy lừng Chiến Vương gia!
Nhưng cho dù là vậy, những người yêu mến mỹ nhân vẫn đông đảo như cũ, dù sao mỹ nhân có ai mà không thương cho được, hơn nữa còn là trưởng nữ của một đại gia tộc, có thể nói cưới được Phong Phiêu Tuyết, cũng sẽ lấy được sự ủng hộ của đại gia tộc Phong gia.
Đại thọ tám mươi tuổi của Phong lão thái gia, người của Phong gia bận rộn lo chuẩn bị bữa tiệc, đông đảo tân khách rối rít chúc mừng phía trước, trong đó có rất nhiều gia tộc đến đây mang theo công tử thiếu gia nhà mình, chỉ muốn nếu để cho Lão Thái Gia thích, hoặc là có thể lọt vào mắt xanh của Phong đại mỹ nhân, là có thể tiến đến hôn nhân.
"Chúc mừng chúc mừng, tinh thần Lão Thái Gia thật tốt, cũng tám mươi rồi!"
"Đâu có đâu có, đây cũng là phúc khí của chúng ta, thân thể lão nhân gia tốt cũng không nhờ có mọi người quan tâm! Lâm lão gia, mời ngài vào!"
"Không nghĩ hôm nay người bận rộn như Lâm huynh đây cũng đến chúc mừng Phong lão thái gia !"
" Đại thọ tám mươi tuổi của Phong lão thái gia, ta có thể không đến sao, ta không tới chỉ sợ là cha ta sẽ cầm gậy gõ đầu ta mất!"
"Phong huynh, chậc chậc, sắc mặt hôm nay của huynh rất hồng hào, người như Phong huynh thật có phúc!"
. . . . . .
Phong gia Lão Thái Gia, có ba người con trai và một người con gái, mà Phong Phiêu Tuyết là con gái của con trai lớn trong nhà, Phong Triển.
Mà lúc này, Phong phủ giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí vui mừng chúc phúc, ngoài cửa lớn Phong gia, ba huynh đệ họ Phong đều đứng ở cửa ra vào tiếp đãi các vị quan khách, dù sao người tới chúc thọ Phong Lão Thái Gia, phần lớn đều là trưởng bối, vì thế, bọn họ không thể chậm trễ được.
"Xì ——! Phong huynh Phong huynh, này không phải là quá phô trương rồi sao!"
Khúc quanh ngoài cửa, Thư Nhã Phù một thân trang phục nam nhân, nghe những người kia hàn huyên, không cầm được cười hì hì một tiếng, gương mặt xinh đẹp lại thêm nấy phần tuấn tú, còn có một chút kiều mỵ, đây là hương vị đặc hữu chỉ có ở nữ giới, mặc dù ra vẻ nam nhân, nhưng nụ cười lơ đãng bất chợt lại không che giấu, tản ra mấy phần mềm mại nhẹ nhàng.
"Công tử, dáng vẻ bây giờ của người rất dễ bị người ta phát hiện mình là nữ cải nam trang đấy!" Bạch Ưng hơi sững sờ, nhưng lập tức dời đi ánh mắt, tùy ý mở miệng nói.
Vương phi không phải là người mà hắn có thể tùy ý nhìn chằm chằm được, nhất là thời điểm còn có Vương Gia ở bên cạnh!
Giờ phút này đi theo bên cạnh Thư Nhã Phù, ngoại trừ Bạch Ưng, còn có Liễu Trì, cùng với Tề vương gia đã sớm hóa trang khuôn mặt trở nên rất bình thường.
Cười như không cười liếc trước ngực một cái Nhã Phù, Nam Cung Thần khoan thai: "Công tử có thể thử một chút, đầy đặn một chút, ừ tương đối khá!"
Choáng nha, Nam Cung Thần ngươi là côn đồ lưu manh, cái ánh mắt kia của ngươi là có ý gì.
"Ngực công tử cũng không lớn lắm, nhưng cảm giác rất tốt, sữa bò rất thích hợp nàng, hoàn toàn có thể thỏa mãn tiểu thần tử nàng yêu thích!"
Thư Nhã Phù nhếch miệng nhìn Nam Cung Thần cười một tiếng, hàm răng trắng sáng đều như bắp, trên mặt rõ ràng cho thấy một bộ ta đã hiểu ý ngươi.
"Vương phi có chuyện phân phó, nô tài tùy thời vì ngài hiệu lao!" Mang theo vài phần xinh đẹp, Nam Cung Thần phối hợp nói lên một tiếng.
Bộ dáng kia của Nam Cung Thần làm cho Liễu Trì cùng Bạch Ưng ở một bên lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Đây là Vương Gia nhà bọn hắn sao? Đây là chủ tử nhà bọn hắn sao? Đây là Tề vương gia lãnh khốc đó sao?
Giọng điệu này, rất giống dáng vẻ một tên tiểu thái giám trong cung, làm cho người khác nghe được suýt bị hù chết!
"Ha ha ha, tiểu thần tử, mang quà tặng đến đây, theo công tử ta vào Phong phủ nhìn mỹ nữ một chút!" Nhìn Nam Cung Thần khó khi phô trương như vậy, tâm tình Tề vương phi vui vẻ hơn rất nhiều.
Thư Nhã Phù lập tức vung tay lên, dẫn đầu đi về phía cửa chính, mà sau lưng ba người kia cũng theo sát sau.
"Vị công tử này là?" Gương mặt Phong Triển nghi hoặc nhìn mấy người của Thư Nhã Phù đang đi đến cửa.
Phải nói người tới chúc thọ, phần lớn đều có thân phận không bình thường, dù sao Phong gia bọn họ cũng là một gia tộc có danh tiếng, không có thân phận rõ ràng cũng không dễ dàng gì vào cửa chúc mừng được.
Mà Phong gia hiện nay hay là Phong Triển cũng đều có thân phận và địa vị quan trọng trong kinh thành, có thể nói có ít nhiều danh tiếng rồi, chỉ là đối với công tử trước mắt này, hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào, hình như chưa từng gặp qua.
"Phong huynh đã lâu không gặp, à không, hôm nay ta đặc biệt đến chúc thọc Phong Lão Thái Gia, Phong huynh gần đây khỏe không, nghe mọi người nói Phong huynh gần đây có sở hữu một bức Hồng mai đồ, có cơ hội phải để cho ta xem xét ngắm nghía một chút mới được, thật sự ta rất hâm mộ, bức tranh đó ta đã muốn rất lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội thấy được, không ngờ Phong huynh ngươi đã ra tay đoạt trước."
Phong Triển càng nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn nam tử trước mắt, gương mặt tuấn dật hiện bất phàm, xinh đẹp cũng tỏa ra hơi thở tươi trẻ.
Hắn thật sự không có chút ấn tượng đã gặp mặt vị công tử này lúc nào, nhưng khi nhìn người này dáng vẻ quen thuộc, hắn cũng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Dù sao biết hắn sỡ hữu bức Hồng mai đồ ấy, tám phần là do hắn nói ra , lúc đó thật sự rất vui vẻ nên muốn tìm vài người bạn tốt khoe khoang, mà các danh gia thư họa hắn yêu thích, cũng chỉ có vài bằng hữu của hắn biết được mà thôi.
Càng nghĩ như vậy, đối với công tử tuấn tú trước mắt, theo bản năng càng thêm mấy phần thân thiết, nhìn cũng cảm thấy quen thuộc mấy phần.
"Hành hành hành, hôm nay sợ là không có cơ hội này, ngươi cũng xem xem hôm nay ta rất bận rộn, phải tiếp rất nhiều người, hôm khác hôm khác vậy! Nhất định tìm cơ hội hôm nào đó mời ngươi tới giám định và thưởng thức, ngươi nói như thế có được hay không!" Phong Triển lập tức thân thiết vô cùng vỗ vỗ bả vai Thư Nhã Phù, một bộ giống như rất quen thuộc, rất thân thiết hàn huyên mấy câu.
"Đây chính là ngươi nói, cũng không thể đổi ý, lần sau nếu không đem Hồng mai đồ cho ta thưởng thức, ta nhất định sẽ không cho ngươi xem Khổng Tước Linh ta mới có được !" Nhìn như tùy ý nói ra khỏi miệng, giọng điệu như rất quen thuộc.
"Thật, ngươi thật sự có Khổng Tước Linh? !" Vừa nói đến cái này, cặp mắt Phong Triển lập tức sáng lên, tràn đầy vui mừng cùng khẩn cấp.
"Được rồi, Phong huynh, không phải người muốn lúc này ta đi lấy cho ngươi xem chứ, hôm nào chúng ta cùng lấy danh họa ra và cùng thưởng thức, hiện ta nên để ta vào trước, đừng nên đứng ở cửa lớn như vậy, như thế sẽ cản đường người khác !!"
"Ha ha ha, nào dám nào dám, xin mời!" Phong Triển vội vàng thu hồi tâm tình, nhìn tiểu huynh đệ trước mặt như "Nhìn quen mắt thân thiết" từ lâu rồi, lập tức ra dấu tay cho hắn vào đi.
Đi theo cười to lên vài tiếng, Thư Nhã Phù trước mắt bao người, thoải mái đi vào.
"Vương phi lúc nào thì có Khổng Tước Linh của Bổn vương rồi, hả?"
Trên mặt Thư Nhã Phù đang mỉm cười trong nháy mắt đột nhiên cứng ngắc, ngay sau đó khôi phục lại, chỉ là đối với âm thanh truyền tới bên tai chỉ có mình nghe được, làm bộ như không nghe thấy gì.
Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe được! Cái gì là Khổng Tước Linh của Nam Cung Thần? Đó là cái đồ chơi gì , chưa nghe nói qua!
"Ai, Lý công tử, đã lâu không gặp, không ngờ người cũng tới rồi, nhất định là ngươi bị Gia Lão Thái gia kéo tới !"
"Mạc công tử, ngày trước ở Túy Hương Lâu thật là náo động, tiểu đệ ta hâm mộ vô cùng!"
"Ha Ha Ha, hôm nào chúng ta đi uống rượu với nhau đi!"
. . . . . .
Nhìn cái bộ dạng rất quen thuộc kia, đi chung quanh chào hỏi từng công tử một, mà những công tử chung quanh cũng tự nhiên quên mất chính mình, từng người từng người dùng giọng điệu quen thuộc chào hỏi, chỉ trong chốc lát, chung quanh đã có một số người bắt đầu quen thuộc, nói chuyện với nhau.
"Tài diễn xuất của Vương phi thật là giỏi, không lẽ những người ở đây người đều biết hết sao?"
Bạch Ưng cười hì hì ghé vào bên tai Liễu Trì nói thầm, đáy mắt có phần bội phục.
Liễu Trì không có nhiều lời, trực tiếp đưa mắt ý bảo y hãy nhìn bên kia.
Ánh mắt Bạch Ưng quét qua, lập tức thu lại ánh mắt cười đùa của mình, mắt nhìn thẳng, đáy lòng tức giận mắng, Liễu Trì ngươi được lắm, cố ý hãm hại huynh đệ trong nhà, sau khi trở về một đấu một với ngươi!
Chỉ thấy bên kia, chủ yếu là mấy cô nương khuê tú tụ tập, giờ phút này từng người một, trên mặt đều dạt dào ý xuân, ngẩng đầu nhìn công tử trước mặt bọn họ một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu e lệ.
Thì ra là vương phi nhà mình không chỉ hàn huyên cùng các công tử, mà còn liếc mắt đưa tình với mấy tiểu mỹ nhân ở bên kia!
Kết quả cuối cùng là. . . . . .
Tề vương gia bị sao lãng hoàn toàn, mặt mỉm cười rực rỡ, nhưng như thế càng làm cho bọn họ cảm thấy rợn gai óc.
Được rồi, Tề vương phi hậu tri hậu giác, cuối cùng khẽ run rẩy, yên lặng thu lại cử động của mình, chỉ là. . . .
Cũng không lâu lắm, hình như mọi người đã đến khá dông đủ, mà trong bữa yến tiệc, mấy người Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù đã sớm tìm được mấy chỗ ngồi trong góc, nên đã đến ngồi ở đó.
Mà Phong lão thái gia, lúc này cũng đã xuất hiện, Phong Phiêu Tuyết nâng ông đi ra, mặt mày hồng hào đỏ thắm, tinh thần nhìn rất tốt.
"Lão Thái Gia chúc mừng chúc mừng, Phúc Như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!"
Thọ tinh đến, tất cả mọi người cũng vội vàng đứng dậy nói chúc mừng.
Mà cả đám lang sói đối với sự xuất hiện của đệ nhất mỹ nữ, tất cả đều hai mắt tỏa ánh sáng, ý định di động.
"Chiến Vương gia đến!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo, mà ánh mắt của mọi người cũng rơi xuống trên người Phong đại mỹ nữ trước tiên.
Hôm nay Phong Phiêu Tuyết một thân váy dài màu hồng, lộ ra mấy phần hỉ khí, trang phục tinh xảo mà trang nhã, mềm mại cũng lộ ra quyến rũ, làm cho người ta không thể tìm ra bất kỳ cái thiếu sót gì.
"Ha ha ha, chúc mừng Phong lão gia, hôm nay Bổn vương đặc biệt thay hoàng huynh đến chúc mừng người, Lão Thái Gia chắc chắn hoan nghênh đi!" Tiếng cười từ ngoài cửa truyền đến, sau đó Chiến Bắc Sính bước dài vào.
Mà thần sắc Phong gia Lão Thái Gia có chút sửng sốt, trong đáy mắt có chút hoẳng sợ, sau đó lập tức mỉm cười ra đón tiếp.
Từ sau khi trưởng thành, đã giành được vị trí đệ nhất mỹ nữ, sau đó lai chưa từng bị mất đi danh hiệu này, có thể nói vị trí đệ nhất mỹ nữ này là dành riêng cho nàng.
Vì muốn có được một lễ thành hôn long trọng, đông đảo công tử các nhà danh môn đều tới cửa cầu hôn, chỉ là Phong Phiêu Tuyết tiểu thư này rất được Phong Lão Thái Gia cưng chiều, nên để cho Phong Phiêu Tuyết tự mình tuyển chọn người bạn đời của mình, để chính miệng nàng nói đồng ý, mới có thể định xuống, cha mẹ không thể tùy ý phối hôn cho nàng.
Cũng chính bởi vì như vậy, tất cả mọi người đến cửa đều phải quay về, sau đó lại truyền ra tin tức.
Thì ra trái tim của Phong đại mỹ nhân sớm đã có chủ rồi, lại chính Chiến thần danh xưng lẫy lừng Chiến Vương gia!
Nhưng cho dù là vậy, những người yêu mến mỹ nhân vẫn đông đảo như cũ, dù sao mỹ nhân có ai mà không thương cho được, hơn nữa còn là trưởng nữ của một đại gia tộc, có thể nói cưới được Phong Phiêu Tuyết, cũng sẽ lấy được sự ủng hộ của đại gia tộc Phong gia.
Đại thọ tám mươi tuổi của Phong lão thái gia, người của Phong gia bận rộn lo chuẩn bị bữa tiệc, đông đảo tân khách rối rít chúc mừng phía trước, trong đó có rất nhiều gia tộc đến đây mang theo công tử thiếu gia nhà mình, chỉ muốn nếu để cho Lão Thái Gia thích, hoặc là có thể lọt vào mắt xanh của Phong đại mỹ nhân, là có thể tiến đến hôn nhân.
"Chúc mừng chúc mừng, tinh thần Lão Thái Gia thật tốt, cũng tám mươi rồi!"
"Đâu có đâu có, đây cũng là phúc khí của chúng ta, thân thể lão nhân gia tốt cũng không nhờ có mọi người quan tâm! Lâm lão gia, mời ngài vào!"
"Không nghĩ hôm nay người bận rộn như Lâm huynh đây cũng đến chúc mừng Phong lão thái gia !"
" Đại thọ tám mươi tuổi của Phong lão thái gia, ta có thể không đến sao, ta không tới chỉ sợ là cha ta sẽ cầm gậy gõ đầu ta mất!"
"Phong huynh, chậc chậc, sắc mặt hôm nay của huynh rất hồng hào, người như Phong huynh thật có phúc!"
. . . . . .
Phong gia Lão Thái Gia, có ba người con trai và một người con gái, mà Phong Phiêu Tuyết là con gái của con trai lớn trong nhà, Phong Triển.
Mà lúc này, Phong phủ giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí vui mừng chúc phúc, ngoài cửa lớn Phong gia, ba huynh đệ họ Phong đều đứng ở cửa ra vào tiếp đãi các vị quan khách, dù sao người tới chúc thọ Phong Lão Thái Gia, phần lớn đều là trưởng bối, vì thế, bọn họ không thể chậm trễ được.
"Xì ——! Phong huynh Phong huynh, này không phải là quá phô trương rồi sao!"
Khúc quanh ngoài cửa, Thư Nhã Phù một thân trang phục nam nhân, nghe những người kia hàn huyên, không cầm được cười hì hì một tiếng, gương mặt xinh đẹp lại thêm nấy phần tuấn tú, còn có một chút kiều mỵ, đây là hương vị đặc hữu chỉ có ở nữ giới, mặc dù ra vẻ nam nhân, nhưng nụ cười lơ đãng bất chợt lại không che giấu, tản ra mấy phần mềm mại nhẹ nhàng.
"Công tử, dáng vẻ bây giờ của người rất dễ bị người ta phát hiện mình là nữ cải nam trang đấy!" Bạch Ưng hơi sững sờ, nhưng lập tức dời đi ánh mắt, tùy ý mở miệng nói.
Vương phi không phải là người mà hắn có thể tùy ý nhìn chằm chằm được, nhất là thời điểm còn có Vương Gia ở bên cạnh!
Giờ phút này đi theo bên cạnh Thư Nhã Phù, ngoại trừ Bạch Ưng, còn có Liễu Trì, cùng với Tề vương gia đã sớm hóa trang khuôn mặt trở nên rất bình thường.
Cười như không cười liếc trước ngực một cái Nhã Phù, Nam Cung Thần khoan thai: "Công tử có thể thử một chút, đầy đặn một chút, ừ tương đối khá!"
Choáng nha, Nam Cung Thần ngươi là côn đồ lưu manh, cái ánh mắt kia của ngươi là có ý gì.
"Ngực công tử cũng không lớn lắm, nhưng cảm giác rất tốt, sữa bò rất thích hợp nàng, hoàn toàn có thể thỏa mãn tiểu thần tử nàng yêu thích!"
Thư Nhã Phù nhếch miệng nhìn Nam Cung Thần cười một tiếng, hàm răng trắng sáng đều như bắp, trên mặt rõ ràng cho thấy một bộ ta đã hiểu ý ngươi.
"Vương phi có chuyện phân phó, nô tài tùy thời vì ngài hiệu lao!" Mang theo vài phần xinh đẹp, Nam Cung Thần phối hợp nói lên một tiếng.
Bộ dáng kia của Nam Cung Thần làm cho Liễu Trì cùng Bạch Ưng ở một bên lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Đây là Vương Gia nhà bọn hắn sao? Đây là chủ tử nhà bọn hắn sao? Đây là Tề vương gia lãnh khốc đó sao?
Giọng điệu này, rất giống dáng vẻ một tên tiểu thái giám trong cung, làm cho người khác nghe được suýt bị hù chết!
"Ha ha ha, tiểu thần tử, mang quà tặng đến đây, theo công tử ta vào Phong phủ nhìn mỹ nữ một chút!" Nhìn Nam Cung Thần khó khi phô trương như vậy, tâm tình Tề vương phi vui vẻ hơn rất nhiều.
Thư Nhã Phù lập tức vung tay lên, dẫn đầu đi về phía cửa chính, mà sau lưng ba người kia cũng theo sát sau.
"Vị công tử này là?" Gương mặt Phong Triển nghi hoặc nhìn mấy người của Thư Nhã Phù đang đi đến cửa.
Phải nói người tới chúc thọ, phần lớn đều có thân phận không bình thường, dù sao Phong gia bọn họ cũng là một gia tộc có danh tiếng, không có thân phận rõ ràng cũng không dễ dàng gì vào cửa chúc mừng được.
Mà Phong gia hiện nay hay là Phong Triển cũng đều có thân phận và địa vị quan trọng trong kinh thành, có thể nói có ít nhiều danh tiếng rồi, chỉ là đối với công tử trước mắt này, hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào, hình như chưa từng gặp qua.
"Phong huynh đã lâu không gặp, à không, hôm nay ta đặc biệt đến chúc thọc Phong Lão Thái Gia, Phong huynh gần đây khỏe không, nghe mọi người nói Phong huynh gần đây có sở hữu một bức Hồng mai đồ, có cơ hội phải để cho ta xem xét ngắm nghía một chút mới được, thật sự ta rất hâm mộ, bức tranh đó ta đã muốn rất lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội thấy được, không ngờ Phong huynh ngươi đã ra tay đoạt trước."
Phong Triển càng nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn nam tử trước mắt, gương mặt tuấn dật hiện bất phàm, xinh đẹp cũng tỏa ra hơi thở tươi trẻ.
Hắn thật sự không có chút ấn tượng đã gặp mặt vị công tử này lúc nào, nhưng khi nhìn người này dáng vẻ quen thuộc, hắn cũng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Dù sao biết hắn sỡ hữu bức Hồng mai đồ ấy, tám phần là do hắn nói ra , lúc đó thật sự rất vui vẻ nên muốn tìm vài người bạn tốt khoe khoang, mà các danh gia thư họa hắn yêu thích, cũng chỉ có vài bằng hữu của hắn biết được mà thôi.
Càng nghĩ như vậy, đối với công tử tuấn tú trước mắt, theo bản năng càng thêm mấy phần thân thiết, nhìn cũng cảm thấy quen thuộc mấy phần.
"Hành hành hành, hôm nay sợ là không có cơ hội này, ngươi cũng xem xem hôm nay ta rất bận rộn, phải tiếp rất nhiều người, hôm khác hôm khác vậy! Nhất định tìm cơ hội hôm nào đó mời ngươi tới giám định và thưởng thức, ngươi nói như thế có được hay không!" Phong Triển lập tức thân thiết vô cùng vỗ vỗ bả vai Thư Nhã Phù, một bộ giống như rất quen thuộc, rất thân thiết hàn huyên mấy câu.
"Đây chính là ngươi nói, cũng không thể đổi ý, lần sau nếu không đem Hồng mai đồ cho ta thưởng thức, ta nhất định sẽ không cho ngươi xem Khổng Tước Linh ta mới có được !" Nhìn như tùy ý nói ra khỏi miệng, giọng điệu như rất quen thuộc.
"Thật, ngươi thật sự có Khổng Tước Linh? !" Vừa nói đến cái này, cặp mắt Phong Triển lập tức sáng lên, tràn đầy vui mừng cùng khẩn cấp.
"Được rồi, Phong huynh, không phải người muốn lúc này ta đi lấy cho ngươi xem chứ, hôm nào chúng ta cùng lấy danh họa ra và cùng thưởng thức, hiện ta nên để ta vào trước, đừng nên đứng ở cửa lớn như vậy, như thế sẽ cản đường người khác !!"
"Ha ha ha, nào dám nào dám, xin mời!" Phong Triển vội vàng thu hồi tâm tình, nhìn tiểu huynh đệ trước mặt như "Nhìn quen mắt thân thiết" từ lâu rồi, lập tức ra dấu tay cho hắn vào đi.
Đi theo cười to lên vài tiếng, Thư Nhã Phù trước mắt bao người, thoải mái đi vào.
"Vương phi lúc nào thì có Khổng Tước Linh của Bổn vương rồi, hả?"
Trên mặt Thư Nhã Phù đang mỉm cười trong nháy mắt đột nhiên cứng ngắc, ngay sau đó khôi phục lại, chỉ là đối với âm thanh truyền tới bên tai chỉ có mình nghe được, làm bộ như không nghe thấy gì.
Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe được! Cái gì là Khổng Tước Linh của Nam Cung Thần? Đó là cái đồ chơi gì , chưa nghe nói qua!
"Ai, Lý công tử, đã lâu không gặp, không ngờ người cũng tới rồi, nhất định là ngươi bị Gia Lão Thái gia kéo tới !"
"Mạc công tử, ngày trước ở Túy Hương Lâu thật là náo động, tiểu đệ ta hâm mộ vô cùng!"
"Ha Ha Ha, hôm nào chúng ta đi uống rượu với nhau đi!"
. . . . . .
Nhìn cái bộ dạng rất quen thuộc kia, đi chung quanh chào hỏi từng công tử một, mà những công tử chung quanh cũng tự nhiên quên mất chính mình, từng người từng người dùng giọng điệu quen thuộc chào hỏi, chỉ trong chốc lát, chung quanh đã có một số người bắt đầu quen thuộc, nói chuyện với nhau.
"Tài diễn xuất của Vương phi thật là giỏi, không lẽ những người ở đây người đều biết hết sao?"
Bạch Ưng cười hì hì ghé vào bên tai Liễu Trì nói thầm, đáy mắt có phần bội phục.
Liễu Trì không có nhiều lời, trực tiếp đưa mắt ý bảo y hãy nhìn bên kia.
Ánh mắt Bạch Ưng quét qua, lập tức thu lại ánh mắt cười đùa của mình, mắt nhìn thẳng, đáy lòng tức giận mắng, Liễu Trì ngươi được lắm, cố ý hãm hại huynh đệ trong nhà, sau khi trở về một đấu một với ngươi!
Chỉ thấy bên kia, chủ yếu là mấy cô nương khuê tú tụ tập, giờ phút này từng người một, trên mặt đều dạt dào ý xuân, ngẩng đầu nhìn công tử trước mặt bọn họ một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu e lệ.
Thì ra là vương phi nhà mình không chỉ hàn huyên cùng các công tử, mà còn liếc mắt đưa tình với mấy tiểu mỹ nhân ở bên kia!
Kết quả cuối cùng là. . . . . .
Tề vương gia bị sao lãng hoàn toàn, mặt mỉm cười rực rỡ, nhưng như thế càng làm cho bọn họ cảm thấy rợn gai óc.
Được rồi, Tề vương phi hậu tri hậu giác, cuối cùng khẽ run rẩy, yên lặng thu lại cử động của mình, chỉ là. . . .
Cũng không lâu lắm, hình như mọi người đã đến khá dông đủ, mà trong bữa yến tiệc, mấy người Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù đã sớm tìm được mấy chỗ ngồi trong góc, nên đã đến ngồi ở đó.
Mà Phong lão thái gia, lúc này cũng đã xuất hiện, Phong Phiêu Tuyết nâng ông đi ra, mặt mày hồng hào đỏ thắm, tinh thần nhìn rất tốt.
"Lão Thái Gia chúc mừng chúc mừng, Phúc Như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!"
Thọ tinh đến, tất cả mọi người cũng vội vàng đứng dậy nói chúc mừng.
Mà cả đám lang sói đối với sự xuất hiện của đệ nhất mỹ nữ, tất cả đều hai mắt tỏa ánh sáng, ý định di động.
"Chiến Vương gia đến!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo, mà ánh mắt của mọi người cũng rơi xuống trên người Phong đại mỹ nữ trước tiên.
Hôm nay Phong Phiêu Tuyết một thân váy dài màu hồng, lộ ra mấy phần hỉ khí, trang phục tinh xảo mà trang nhã, mềm mại cũng lộ ra quyến rũ, làm cho người ta không thể tìm ra bất kỳ cái thiếu sót gì.
"Ha ha ha, chúc mừng Phong lão gia, hôm nay Bổn vương đặc biệt thay hoàng huynh đến chúc mừng người, Lão Thái Gia chắc chắn hoan nghênh đi!" Tiếng cười từ ngoài cửa truyền đến, sau đó Chiến Bắc Sính bước dài vào.
Mà thần sắc Phong gia Lão Thái Gia có chút sửng sốt, trong đáy mắt có chút hoẳng sợ, sau đó lập tức mỉm cười ra đón tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.