Chương 109: Tìm kiếm chân tướng
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Mùa Đông lặng lẽ tới, bên trong Đông Ly quốc xảy ra nội loạn, Đại hoàng tử Nam Cung Chiêu đăng cơ làm đế, nguyên Thập hoàng tử được tiên hoàng sủng ái Tề vương gia Nam Cung Thần, hiến dâng tính mạng cùng nhau giải quyết triều chánh, mẫu phi Liễu thị được tôn là Thái phi, ở trong hậu cung, còn lại phi tần trừ đi một bộ phận bị mang đến Hoàng Lăng vì tiên hoàng thủ lăng, còn lại tất cả đều đi trước hầu hạ tiên hoàng.
An gia nhất tộc bởi vì lien lụy tội mưu phản bị xử chém đầu, An quý phi bị tước than phận Qúy phi, đồng thời lưu lại một cái mạng bị phái đến Thanh Nguyên tự xuất giá lễ Phật, tiền hoàng hậu được tôn là Hoàng thái hậu, phong hào Tường, Thái hậu trước ở chỗ này tiến về phía lâm viên Hoàng Gia, khi trên đường hồi cung, được tin tức hoàng cung bên trong Khai Dương bạo loạn cùng với tiên hoàng hoăng (chết), nhất thời tức giận công tâm bị bệnh, bận rộn lo lắng được tiến về hoàng cung chữa trị.
An gia đến đây suy tàn, mà gả cho Đại công tử An Hoằng Văn của An thừa tướng làm An phu nhân, không biết là có hay không bởi vì người Lâm gia cầu cạnh, cũng hoặc là nguyên nhân khác, tính mạng An phu nhân Lâm Tuyết Vi được lưu lại, được Lâm gia đồng ý đưa về.
Nam Cung Thần rất có khả năng, hắn có hoàng thượng đều khó mà nắm trong tay một chút lực lượng!
Sự thật này, Thư Nhã Phù trước cũng đã biết rồi, nhưng nàng thật là không ngờ hắn lại có thể dễ dàng như vậy thao túng hướng đi trên triều đình, cho dù là Nam Cung Hữu phản loạn một chút, đều có thể để cho hắn đem tất cả tất cả đều nhìn ở đáy mắt, mỗi một bước từng đi, từng cái cử động hình như hắn tất cả đều xem ở đáy mắt, kể cả chuyện ngày đó hoàng hậu nương nương sẽ động thủ cướp lấy ngôi vị hoàng đế, tất cả hắn đều hiểu rõ trong lòng.
"Thái Hoàng thái hậu cũng đã hồi cung rồi! Nghe nói lần này Thái Hoàng thái hậu giận dữ công tâm, thân thể sợ là không thể so với ban đầu rồi."
Thư Nhã Phù cầm trở về mấy vị thảo dược để ở một bên, đồng thời rót trà cho mình cùng Bạch Ưng, Hồng Ưng, tùy ý báo cho biết để cho hai người bọn họ uống trà, mình dẫn đầu bưng lên ly trà trước mặt, khẽ nhấp một miếng, cảm giác vốn là có chút nhiệt đau đớn trong cổ họng khá hơn một chút, mới vừa rồi chậm rãi mơt miệng nói.
"Thái Hoàng thái hậu thân thể nguyên bản là không tốt lắm, trước kia đi lâm viên Hoàng Gia cũng là vì tĩnh dưỡng thân thể, chỉ là không nghĩ tới lần này tiên hoàng qua đời, còn có người An gia phản bội làm loạn, khiến vốn là bệnh tình có chút chuyển biến tốt, Thái Hoàng thái hậu lại bị tức giận công tâm, Thái Y Viện những ngày gần đây cũng vẫn có người coi chừng, chỉ sợ Thái Hoàng thái hậu lão nhân gia thân thể có gì sơ xuất."
Bạch Ưng hai người cũng không có nhận ly trà trước mặt vương phi, chỉ là ổn định bình tĩnh, mở miệng hồi đáp, đối với vương phi, hai người giờ phút này đều có một phần chấp nhận, còn có một phần cảm kích!
Cô gái kia có chính là gan dạ sáng suốt cùng khí phách, thế gian vốn ít có, mà bây giờ, một cô gái như vậy có thể đứng ở bên cạnh Vương Gia, bọn họ cực kỳ vui vẻ, mà độc trên người Vương Gia đã có thể laoị bỏ, bọn họ cũng biết nhất định là thủ đoạn của vương phi, nếu trước đây trong lòng còn có một phần phê bình kín đáo, như vậy vào hôm nay, thời điểm thấy Vương Gia đứng ở kia, tất cả cũng đã không cón rồi.
Chính là cô gái trước mắt này, cho chủ tử của bọn hắn lần nữa có hi vọng đứng lên!
Hồng Ưng do dự một chút, vẫn là lại một lần mở miệng hỏi ra ngoài: "Vương phi, đọc trên người Vương Gia thật sự đã được loại bỏ tất cả rồi sao? Có phải hay không về sau có thể đi?"
Trời mới biết, một đoạn đường này, y đều đã nín bao lâu, vương phi luôn luôn không có trả lời bọn họ, y cũng chỉ có thể đủ can đảm mở miệng mình lại một lần nữa hỏi ra.
"Biết ngươi đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, thân thể Tề vương gia cường tráng, so với ai khác đều mạnh khỏe!" Thư Nhã Phù biết bọn họ lo lắng cái gì, khẽ cười một chút, giương mắt nhìn về phía hai người, đáy mắt có một phần thật, "Ta hiểu biết rõ hai người các ngươi cũng quan tâm chủ tử của các ngươi, chuyện của Vương Gia mặc dù ta không rõ ràng lắm, nhưng mà hiển nhiên là hiện tại tân hoàng lên ngôi, rất nhiều chuyện cũng còn muốn Tề vương gia ở chỗ này trấn giữ, nhưng mà bởi vì một ít chuyện, ta lúc này lại phải rời đi thôi. . . . . ."
Nói tới chỗ này, trước mắt Thư Nhã Phù hình như thoảng qua gương mặt mỉm cười dịu dàng của Văn Diệp, còn có một thoáng cái đã qua, cái đó có giống khuôn mặt một người đàn ông có đôi đồng tử màu đỏ sậm.
Có một số việc nhất định nàng là muốn đi kiểm tra rõ ràng, huống chi Văn Diệp qua nhiều năm như vậy ở bên người nàng, giống như chăm sóc nàng, nàng không thể bỏ mặc y được, nàng muốn đi xác định y không phải mạnh khỏe.
Còn có Thị Thư cùng sư phụ. . . . . .
Khẽ ngây ngẩn nghĩ, Thư Nhã Phù cũng không có phát hiện, khi thời điểm nàng nói ra muốn rời khỏi, thần sắc hai người đàn ông trước mặt giật mình, dù sao bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, vương phi lại muốn rời đi, vương phi không phải là phi tử của Vương Gia a, hơn nữa còn là mẹ của tiểu thế tử, hiện tại vương phi đột nhiên nói muốn rời khỏi. . . . . . Vậy nếu để cho Vương Gia biết, bọn họ phải ăn nói như thế nào?
Vương phi lúc này nói ra với hai người bọn họ, chẳng lẽ là tính toán giấu giếm Vương Gia, lặng lẽ rời đi.
Nếu là như vậy, bọn họ nhất định sẽ không giúp đỡ vương phi chạy chốn, tình cảm của Vương Gia đối với vương phi, mặc dù bọn họ cũng không có chung đụng thời gian quá lâu, nhưng bọn họ cảm thấy, Vương Gia đối với vương phi là không giống, chưa từng có một nữ nhân có thể trêu chọc lực chú ý của Vương Gia.
Hôm nay, vương phi cư nhiên chuẩn bị lúc này rời đi? !
Lúc nàyđại cục Đông Ly quốc chưa định, hơn nữa tân hoàng chính là dưới sự trợ giúp của Vương Gia mới vừa thành công leo lên đế vị, nói Vương Gia là công thần không có chút nào là quá, nhưng đồng thời cũng làm cho trong lòng hoàng thượng đâm xuống một cái gai, đối với Vương Gia cũng càng thêm kiêng kỵ, cộng thêm hôm nay triều đình còn chưa ổn định, lúc này Vương Gia nhất định không thể rời đi.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, Thư Nhã Phù từ giữa ngây ngẩn khôi phục lại, nhìn về phía dáng vẻ kinh ngạc của Hồng Ưng cùng Bạch Ưng, biết bọn họ sợ là hiểu lầm, nàng cũng không tính toán lặng lẽ trộm đi, một hồi trước từ Tề Vương phủ chạy trốn ra có đã để lại cho nàng rất mệt mỏi rồi, hôm nay đã coi như là danh chánh ngôn thuận rồi, cho dù muốn rời đi, chỉ sợ cũng trốn không thoát đáy mắt Nam Cung Thần.
Huống chi nếu nói cho Bạch Ưng cùng Hồng Ưng, như vậy nhất định Nam Cung Thần sớm muộn cũng sẽ biết được, nàng cũng không có ý định vẫn giấu diếm hắn, chỉ là có chút chuyện nàng còn chưa có chuẩn bị xong nên không biết cùng hắn nói thế nào!
"Hồng Ưng, Bạch Ưng, ta hiểu biết rõ các ngươi đều là than tín của Vương Gia, tự nhiên sẽ không giấu giếm Vương Gia chuyện gì, ta cũng vậy, không có ý định giấu giếm hắn cái gì, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, tình huống triều đình bây giờ, cùng với tình trạng than thể Vương Gia, không thể cho phép vương gia rời đi, mà ta có một số việc cũng là không làm không được, đơn thuốc của Vương Gia ở chỗ này, các ngươi nhớ mỗi tuần cũng phải làm cho Vương Gia uống, bây giờ mặc dù độc trong người làm căn bản đã thanh trừ, nhưng nhiều năm như vậy thân thể đã sớm lưu lại gốc bệnh, nếu như không trị tận gốc là không thể được."
Thư Nhã Phù đem đơn thuốc đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Bạch Ưng, khẽ cười một chút, nhìn dáng vẻ bọn họ có chút nghi hoặc không biết nói gì: "Ta đi một đoạn thời gian nữa sẽ rời đi, không có đi nhanh như vậy, còn có chút chuyện phải xử lý, hôm nay thật ra ta muốn hỏi chuyện của các ngươi, không hề chỉ là than thể Thái Hoàng thái hậu, còn có một chuyện cũng muốn hỏi."
Cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hồng Ưng, Bạch Ưng biết, sợ rằng kế tiếp mới là điều vương phi thật muốn hỏi.
"Vương phi muốn hỏi cái gì cứ nói, đừng ngại, chỉ là thuộc hạ có thể nói, tự nhiên sẽ nói thật cùng vương phi biết được, nhưng là có một số việc nếu là liên lụy đến cơ mật, không có Vương Gia phân phó, thuộc hạ không thể nhiều lời." Bạch Ưng do dự một chút, mới mở miệng nói.
Trong Ám các có quy tắc, Thư Nhã Phù mặc dù là vương phi của Vương Gia, nhưng cũng không phải chủ tử của Ám các, có một số việc bọn họ không có Vương Gia phân phó, tuyệt đối không cho phép tiết lộ nửa phần.
"Ta hiểu biết rõ, ta chỉ là muốn biết, ban đầu trong sĩnh lễ Liễu Trì đưa đi Hầu phủ, độc trên trâm vàng đến cùng là đúng hay không người trong vương phủ làm, Lục Liễu trước đó trong phòng giam bị độc chết, sau Vương Gia mặc dù có đã hỏi ta một ít chuyện, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Vương Gia là hạng người gì ta mặc dù không thể nói vô cùng rõ ràng, nhưng dầu gì cũng biết một chút, không có kết quả hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, ta chỉ muốn biết một chút chân tướng thôi."
Nụ cười khẽ trên khuôn mặt tươi đẹp của Thư Nhã Phù, không một chút đối với mình bị buộc làm hại mà phẫn hận, có một số việc nàng muốn trước sau vẹn toàn, biết một ít chuyện, hơn nữa nàng đối với chuyện của Lục Liễu càng để ý nhiều hơn một chút, bởi vì nàng hoài nghi trong cơ thể Thư Nhã Phù trước kia bởi vì trúng độc mà bị ngu dại, độc này rất có thể cùng Lục Liễu có quan hệ, cũng hoặc giả nói là cùng người sau lưng nàng ta có quan hệ.
Người này đến tột cùng là người nào? Nàng rất muốn hiểu rõ, đồng thời trong lòng cũng có suy đoán của chính mình.
Ánh mắt đột nhiên sững sờ, thấy được trên khung cửa có một bóng dáng màu trắng, ngồi ở trên ghế cái kia là vẻ mặt yên tĩnh, không ngờ hắn nhanh như vậy lại tới, nghĩ đến lúc trước Hồng Ưng, Bạch Ưng trở lại, đoán chừng hắn đã sớm phát hiện.
Cũng không biết hắn đến đây lúc nào, không có một chút phát hiện, sợ là những lời nàng vừa nói đều đã bị nghe thấy.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, mặc dù cũng không có ý định sớm như vậy cho hắn biết, nhưng dù sao vẫn là biết.
Nở ra một nụ cười cười, nhìn về phía Nam Cung Thần ở cửa: "Vương Gia đã đến, thế nào lại không tiến vào vậy, ngài đã đến rồi ta cũng tránh khỏi phải len lén hỏi bọn hắn, không chừng bọn họ còn không chịu nói với ta."
Lúc này, Hồng Ưng, Bạch Ưng nhìn về phía cửa, mới giật mình, thì ra là Vương Gia đã tới.
"Vương Gia!"
"Các ngươi đi xuống trước!" Nam Cung Thần khẽ gật đầu một cái, để Hồng Ưng cùng Bạch Ưng hai người rời đi trước, mà ánh mắt chuyển tới trên người của Thư Nhã Phù, ánh mắt sáng quắc dường như muốn đem lấy cả người nàng đều nhìn cho thấu.
Bĩu môi, Thư Nhã Phù chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, bộ dáng kia cảm giác giống như mình làm việc gì trái với lương tâm vậy, bị nhìn thấu hoàn toàn, nhưng . . . . . . Rõ ràng nàng cũng không có làm chuyện gì người không thấy được, không có hồng hạnh xuất tường, không có bị bắt gian tại giường. . . . . . Ặc, dù sao chính là nàng rõ ràng muốn bình thản rong chơi rong chơi a, nhưng mà ở tại ánh mắt màu hổ phách trong suốt này của Nam Cung Thần, cũng có loại cảm giác chột dạ.
Hồng Ưng, Bạch Ưng rời đi, nhưng Nam Cung Thần tuy nhiên vẫn ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, ở tại cửa ra vào không có bất kỳ động tác gì, chỉ là bên khóe miệng ngậm lấy một nụ cười ưu nhã, ánh mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù.
Trên hai chân, còn đứng thẳng một cái bóng trắng nhỏ, cũng không biết Thư Vũ Trạch chạy đi đâu, Bạch cầu nhỏ lại chạy đi tìm Nam Cung Thần.
"Xèo xèo ——!" Con chồn tuyết nhỏ có linh tính, đi theo chủ nhân ở ngoài cửa cùng nhau nghe lén hồi lâu, biết người khác đoán chừng muốn rời đi, trong lòng được kêu là vui vẻ, vui mừng khôn xiết, bộ lông mượt mà trên cái đuôi to, rất là vui sướng bên trái lắc lắc, bên phải lắc lắc!
Vốn Thư Nhã Phù đang ngồi, cuối cùng trong ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp như thế, nụ cười ưu nhã và tà mị chịu thua trận, đi lên phía trước đem một Đại vương gia đẩy mạnh vào trong phòng, trong miệng còn nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Ta vừa không có hồng hạnh xuất tường, đừng có dùng ánh mắt một bộ chớ vứt bỏ, làm cho ta đều cảm thấy giống như ta là kẻ thay lòng đổi dạ rồi!"
"Bổn vương nhớ vương phi đào hôn qua lần thứ nhất a! Vừa mới làm loạn xong, quả tình bạc ý (thiếu tình người), đem người ném đi không để ý tới! Ừ. . . . . . Không phải sao?"
Thư Nhã Phù không nghĩ tới mình nhỏ giọng như vậy, nói thầm một tiếng, người đàn ông này đều có thể nghe thấy, mặt còn mỉm cười ưu nhã nhìn nàng nói chuyện, trên tay có một cái một cái vuốt ve con chồn Tuyết nhỏ trên đùi.
"Aha, hiện tại tinh thần không tệ, Vương Gia nói cái gì đó?"
Bất đắc dĩ, Thư Nhã Phù chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, cũng không thể để mình chủ động thừa nhận mình mới loạn xong, cuối cùng vứt bỏ đi, ánh mắt rất là mất tự nhiên dời đi chỗ khác.
Thật sự là Nam Cung Thần dung sắc mặt khuynh quốc tuyệt mỹ, mặt ưu nhã mỉm cười, nhưng con ngươi màu hổ phách lại lộ ra thần sắc vô tội cùng bị ném bỏ, để cho nàng có loại cảm giác mình là tội nhân vạn ác.
"Ngươi phải đi Nam Phong quốc!"
Nhìn người khác giả vờ ngây ngốc, Nam Cung Thần cũng biết nàng đây là ngượng ngùng khi nói chuyện đó, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó đưa tay cầm lên cái ly trên mặt bàn rót cho mình ly trà, khẽ mím môi một hớp, thong thả ung dung mở miệng.
Éc. . . . . . Cái ly trà đó, dường như, hình như là mới vừa rồi nàng uống cái chén kia!
Thư Nhã Phù nhìn động tác của Nam Cung Thần, có chút sững sờ, nhưng sau đó chỉ có thể bĩu môi, chén kia vừa nhìn chính là bị người đã uống, hắn còn cố ý cầm đi rót trà, rõ ràng chính là cố ý!
"Đúng, ta muốn đi Nam Phong quốc! Có một số việc ta phải tự mình rời đi chứng thực, dù sao đây là ta thiếu!"
Nghe lời của hắn, trong bụng dừng lại, biết hắn thật sự là nghe được nàng nói lúc trước, cũng không tính giấu giếm, nói thẳng ra.
Đúng vậy a, đều là nàng thiếu, Văn Diệp ở bên người nàng nhiều năm như vậy, y vẫn luôn không có nói chuyện trong nhà với nàng, nhưng nàng biết y là người Nam Phong quốc, trước kia đều sẽ vào thời điểm nào đó trở về, nhưng luôn là sẽ quay lại, nhưng lần trước hắn nói qua, có thể phải đi thời gian đặc biệt dài, nàng biết. . . . . . Nhất định là trong nhà y đã có chuyện gì xảy ra, nếu không y sẽ không vội vàng rời khỏi như vậy.
Nàng cũng không phải muốn để cho hắn hầu ở bên cạnh, chỉ là muốn biết hắn bây giờ có mạnh khỏe hay không.
Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn nàng, nhìn trên mặt nàng chấp nhất cùng kiên định, biết mình chỉ sợ là không cản được nàng, cô gái này bình thường đừng xem hi hi ha ha, nhưng quyết định chuyện liền nhất định sẽ nhất định đi làm.
Hắn như thế nào quên mất, nàng không phải một trong các cô gái khuê các, không phải những thứ cô gái bình thường giúp chồng dạy con!
"Đã như vậy, cùng Bổn vương vào cung một chuyến thôi."
Trong tròng mắt màu hổ phách kia, một tia hào quang khác loé lên.
An gia nhất tộc bởi vì lien lụy tội mưu phản bị xử chém đầu, An quý phi bị tước than phận Qúy phi, đồng thời lưu lại một cái mạng bị phái đến Thanh Nguyên tự xuất giá lễ Phật, tiền hoàng hậu được tôn là Hoàng thái hậu, phong hào Tường, Thái hậu trước ở chỗ này tiến về phía lâm viên Hoàng Gia, khi trên đường hồi cung, được tin tức hoàng cung bên trong Khai Dương bạo loạn cùng với tiên hoàng hoăng (chết), nhất thời tức giận công tâm bị bệnh, bận rộn lo lắng được tiến về hoàng cung chữa trị.
An gia đến đây suy tàn, mà gả cho Đại công tử An Hoằng Văn của An thừa tướng làm An phu nhân, không biết là có hay không bởi vì người Lâm gia cầu cạnh, cũng hoặc là nguyên nhân khác, tính mạng An phu nhân Lâm Tuyết Vi được lưu lại, được Lâm gia đồng ý đưa về.
Nam Cung Thần rất có khả năng, hắn có hoàng thượng đều khó mà nắm trong tay một chút lực lượng!
Sự thật này, Thư Nhã Phù trước cũng đã biết rồi, nhưng nàng thật là không ngờ hắn lại có thể dễ dàng như vậy thao túng hướng đi trên triều đình, cho dù là Nam Cung Hữu phản loạn một chút, đều có thể để cho hắn đem tất cả tất cả đều nhìn ở đáy mắt, mỗi một bước từng đi, từng cái cử động hình như hắn tất cả đều xem ở đáy mắt, kể cả chuyện ngày đó hoàng hậu nương nương sẽ động thủ cướp lấy ngôi vị hoàng đế, tất cả hắn đều hiểu rõ trong lòng.
"Thái Hoàng thái hậu cũng đã hồi cung rồi! Nghe nói lần này Thái Hoàng thái hậu giận dữ công tâm, thân thể sợ là không thể so với ban đầu rồi."
Thư Nhã Phù cầm trở về mấy vị thảo dược để ở một bên, đồng thời rót trà cho mình cùng Bạch Ưng, Hồng Ưng, tùy ý báo cho biết để cho hai người bọn họ uống trà, mình dẫn đầu bưng lên ly trà trước mặt, khẽ nhấp một miếng, cảm giác vốn là có chút nhiệt đau đớn trong cổ họng khá hơn một chút, mới vừa rồi chậm rãi mơt miệng nói.
"Thái Hoàng thái hậu thân thể nguyên bản là không tốt lắm, trước kia đi lâm viên Hoàng Gia cũng là vì tĩnh dưỡng thân thể, chỉ là không nghĩ tới lần này tiên hoàng qua đời, còn có người An gia phản bội làm loạn, khiến vốn là bệnh tình có chút chuyển biến tốt, Thái Hoàng thái hậu lại bị tức giận công tâm, Thái Y Viện những ngày gần đây cũng vẫn có người coi chừng, chỉ sợ Thái Hoàng thái hậu lão nhân gia thân thể có gì sơ xuất."
Bạch Ưng hai người cũng không có nhận ly trà trước mặt vương phi, chỉ là ổn định bình tĩnh, mở miệng hồi đáp, đối với vương phi, hai người giờ phút này đều có một phần chấp nhận, còn có một phần cảm kích!
Cô gái kia có chính là gan dạ sáng suốt cùng khí phách, thế gian vốn ít có, mà bây giờ, một cô gái như vậy có thể đứng ở bên cạnh Vương Gia, bọn họ cực kỳ vui vẻ, mà độc trên người Vương Gia đã có thể laoị bỏ, bọn họ cũng biết nhất định là thủ đoạn của vương phi, nếu trước đây trong lòng còn có một phần phê bình kín đáo, như vậy vào hôm nay, thời điểm thấy Vương Gia đứng ở kia, tất cả cũng đã không cón rồi.
Chính là cô gái trước mắt này, cho chủ tử của bọn hắn lần nữa có hi vọng đứng lên!
Hồng Ưng do dự một chút, vẫn là lại một lần mở miệng hỏi ra ngoài: "Vương phi, đọc trên người Vương Gia thật sự đã được loại bỏ tất cả rồi sao? Có phải hay không về sau có thể đi?"
Trời mới biết, một đoạn đường này, y đều đã nín bao lâu, vương phi luôn luôn không có trả lời bọn họ, y cũng chỉ có thể đủ can đảm mở miệng mình lại một lần nữa hỏi ra.
"Biết ngươi đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, thân thể Tề vương gia cường tráng, so với ai khác đều mạnh khỏe!" Thư Nhã Phù biết bọn họ lo lắng cái gì, khẽ cười một chút, giương mắt nhìn về phía hai người, đáy mắt có một phần thật, "Ta hiểu biết rõ hai người các ngươi cũng quan tâm chủ tử của các ngươi, chuyện của Vương Gia mặc dù ta không rõ ràng lắm, nhưng mà hiển nhiên là hiện tại tân hoàng lên ngôi, rất nhiều chuyện cũng còn muốn Tề vương gia ở chỗ này trấn giữ, nhưng mà bởi vì một ít chuyện, ta lúc này lại phải rời đi thôi. . . . . ."
Nói tới chỗ này, trước mắt Thư Nhã Phù hình như thoảng qua gương mặt mỉm cười dịu dàng của Văn Diệp, còn có một thoáng cái đã qua, cái đó có giống khuôn mặt một người đàn ông có đôi đồng tử màu đỏ sậm.
Có một số việc nhất định nàng là muốn đi kiểm tra rõ ràng, huống chi Văn Diệp qua nhiều năm như vậy ở bên người nàng, giống như chăm sóc nàng, nàng không thể bỏ mặc y được, nàng muốn đi xác định y không phải mạnh khỏe.
Còn có Thị Thư cùng sư phụ. . . . . .
Khẽ ngây ngẩn nghĩ, Thư Nhã Phù cũng không có phát hiện, khi thời điểm nàng nói ra muốn rời khỏi, thần sắc hai người đàn ông trước mặt giật mình, dù sao bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, vương phi lại muốn rời đi, vương phi không phải là phi tử của Vương Gia a, hơn nữa còn là mẹ của tiểu thế tử, hiện tại vương phi đột nhiên nói muốn rời khỏi. . . . . . Vậy nếu để cho Vương Gia biết, bọn họ phải ăn nói như thế nào?
Vương phi lúc này nói ra với hai người bọn họ, chẳng lẽ là tính toán giấu giếm Vương Gia, lặng lẽ rời đi.
Nếu là như vậy, bọn họ nhất định sẽ không giúp đỡ vương phi chạy chốn, tình cảm của Vương Gia đối với vương phi, mặc dù bọn họ cũng không có chung đụng thời gian quá lâu, nhưng bọn họ cảm thấy, Vương Gia đối với vương phi là không giống, chưa từng có một nữ nhân có thể trêu chọc lực chú ý của Vương Gia.
Hôm nay, vương phi cư nhiên chuẩn bị lúc này rời đi? !
Lúc nàyđại cục Đông Ly quốc chưa định, hơn nữa tân hoàng chính là dưới sự trợ giúp của Vương Gia mới vừa thành công leo lên đế vị, nói Vương Gia là công thần không có chút nào là quá, nhưng đồng thời cũng làm cho trong lòng hoàng thượng đâm xuống một cái gai, đối với Vương Gia cũng càng thêm kiêng kỵ, cộng thêm hôm nay triều đình còn chưa ổn định, lúc này Vương Gia nhất định không thể rời đi.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, Thư Nhã Phù từ giữa ngây ngẩn khôi phục lại, nhìn về phía dáng vẻ kinh ngạc của Hồng Ưng cùng Bạch Ưng, biết bọn họ sợ là hiểu lầm, nàng cũng không tính toán lặng lẽ trộm đi, một hồi trước từ Tề Vương phủ chạy trốn ra có đã để lại cho nàng rất mệt mỏi rồi, hôm nay đã coi như là danh chánh ngôn thuận rồi, cho dù muốn rời đi, chỉ sợ cũng trốn không thoát đáy mắt Nam Cung Thần.
Huống chi nếu nói cho Bạch Ưng cùng Hồng Ưng, như vậy nhất định Nam Cung Thần sớm muộn cũng sẽ biết được, nàng cũng không có ý định vẫn giấu diếm hắn, chỉ là có chút chuyện nàng còn chưa có chuẩn bị xong nên không biết cùng hắn nói thế nào!
"Hồng Ưng, Bạch Ưng, ta hiểu biết rõ các ngươi đều là than tín của Vương Gia, tự nhiên sẽ không giấu giếm Vương Gia chuyện gì, ta cũng vậy, không có ý định giấu giếm hắn cái gì, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, tình huống triều đình bây giờ, cùng với tình trạng than thể Vương Gia, không thể cho phép vương gia rời đi, mà ta có một số việc cũng là không làm không được, đơn thuốc của Vương Gia ở chỗ này, các ngươi nhớ mỗi tuần cũng phải làm cho Vương Gia uống, bây giờ mặc dù độc trong người làm căn bản đã thanh trừ, nhưng nhiều năm như vậy thân thể đã sớm lưu lại gốc bệnh, nếu như không trị tận gốc là không thể được."
Thư Nhã Phù đem đơn thuốc đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Bạch Ưng, khẽ cười một chút, nhìn dáng vẻ bọn họ có chút nghi hoặc không biết nói gì: "Ta đi một đoạn thời gian nữa sẽ rời đi, không có đi nhanh như vậy, còn có chút chuyện phải xử lý, hôm nay thật ra ta muốn hỏi chuyện của các ngươi, không hề chỉ là than thể Thái Hoàng thái hậu, còn có một chuyện cũng muốn hỏi."
Cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hồng Ưng, Bạch Ưng biết, sợ rằng kế tiếp mới là điều vương phi thật muốn hỏi.
"Vương phi muốn hỏi cái gì cứ nói, đừng ngại, chỉ là thuộc hạ có thể nói, tự nhiên sẽ nói thật cùng vương phi biết được, nhưng là có một số việc nếu là liên lụy đến cơ mật, không có Vương Gia phân phó, thuộc hạ không thể nhiều lời." Bạch Ưng do dự một chút, mới mở miệng nói.
Trong Ám các có quy tắc, Thư Nhã Phù mặc dù là vương phi của Vương Gia, nhưng cũng không phải chủ tử của Ám các, có một số việc bọn họ không có Vương Gia phân phó, tuyệt đối không cho phép tiết lộ nửa phần.
"Ta hiểu biết rõ, ta chỉ là muốn biết, ban đầu trong sĩnh lễ Liễu Trì đưa đi Hầu phủ, độc trên trâm vàng đến cùng là đúng hay không người trong vương phủ làm, Lục Liễu trước đó trong phòng giam bị độc chết, sau Vương Gia mặc dù có đã hỏi ta một ít chuyện, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Vương Gia là hạng người gì ta mặc dù không thể nói vô cùng rõ ràng, nhưng dầu gì cũng biết một chút, không có kết quả hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, ta chỉ muốn biết một chút chân tướng thôi."
Nụ cười khẽ trên khuôn mặt tươi đẹp của Thư Nhã Phù, không một chút đối với mình bị buộc làm hại mà phẫn hận, có một số việc nàng muốn trước sau vẹn toàn, biết một ít chuyện, hơn nữa nàng đối với chuyện của Lục Liễu càng để ý nhiều hơn một chút, bởi vì nàng hoài nghi trong cơ thể Thư Nhã Phù trước kia bởi vì trúng độc mà bị ngu dại, độc này rất có thể cùng Lục Liễu có quan hệ, cũng hoặc giả nói là cùng người sau lưng nàng ta có quan hệ.
Người này đến tột cùng là người nào? Nàng rất muốn hiểu rõ, đồng thời trong lòng cũng có suy đoán của chính mình.
Ánh mắt đột nhiên sững sờ, thấy được trên khung cửa có một bóng dáng màu trắng, ngồi ở trên ghế cái kia là vẻ mặt yên tĩnh, không ngờ hắn nhanh như vậy lại tới, nghĩ đến lúc trước Hồng Ưng, Bạch Ưng trở lại, đoán chừng hắn đã sớm phát hiện.
Cũng không biết hắn đến đây lúc nào, không có một chút phát hiện, sợ là những lời nàng vừa nói đều đã bị nghe thấy.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, mặc dù cũng không có ý định sớm như vậy cho hắn biết, nhưng dù sao vẫn là biết.
Nở ra một nụ cười cười, nhìn về phía Nam Cung Thần ở cửa: "Vương Gia đã đến, thế nào lại không tiến vào vậy, ngài đã đến rồi ta cũng tránh khỏi phải len lén hỏi bọn hắn, không chừng bọn họ còn không chịu nói với ta."
Lúc này, Hồng Ưng, Bạch Ưng nhìn về phía cửa, mới giật mình, thì ra là Vương Gia đã tới.
"Vương Gia!"
"Các ngươi đi xuống trước!" Nam Cung Thần khẽ gật đầu một cái, để Hồng Ưng cùng Bạch Ưng hai người rời đi trước, mà ánh mắt chuyển tới trên người của Thư Nhã Phù, ánh mắt sáng quắc dường như muốn đem lấy cả người nàng đều nhìn cho thấu.
Bĩu môi, Thư Nhã Phù chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, bộ dáng kia cảm giác giống như mình làm việc gì trái với lương tâm vậy, bị nhìn thấu hoàn toàn, nhưng . . . . . . Rõ ràng nàng cũng không có làm chuyện gì người không thấy được, không có hồng hạnh xuất tường, không có bị bắt gian tại giường. . . . . . Ặc, dù sao chính là nàng rõ ràng muốn bình thản rong chơi rong chơi a, nhưng mà ở tại ánh mắt màu hổ phách trong suốt này của Nam Cung Thần, cũng có loại cảm giác chột dạ.
Hồng Ưng, Bạch Ưng rời đi, nhưng Nam Cung Thần tuy nhiên vẫn ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, ở tại cửa ra vào không có bất kỳ động tác gì, chỉ là bên khóe miệng ngậm lấy một nụ cười ưu nhã, ánh mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù.
Trên hai chân, còn đứng thẳng một cái bóng trắng nhỏ, cũng không biết Thư Vũ Trạch chạy đi đâu, Bạch cầu nhỏ lại chạy đi tìm Nam Cung Thần.
"Xèo xèo ——!" Con chồn tuyết nhỏ có linh tính, đi theo chủ nhân ở ngoài cửa cùng nhau nghe lén hồi lâu, biết người khác đoán chừng muốn rời đi, trong lòng được kêu là vui vẻ, vui mừng khôn xiết, bộ lông mượt mà trên cái đuôi to, rất là vui sướng bên trái lắc lắc, bên phải lắc lắc!
Vốn Thư Nhã Phù đang ngồi, cuối cùng trong ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp như thế, nụ cười ưu nhã và tà mị chịu thua trận, đi lên phía trước đem một Đại vương gia đẩy mạnh vào trong phòng, trong miệng còn nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Ta vừa không có hồng hạnh xuất tường, đừng có dùng ánh mắt một bộ chớ vứt bỏ, làm cho ta đều cảm thấy giống như ta là kẻ thay lòng đổi dạ rồi!"
"Bổn vương nhớ vương phi đào hôn qua lần thứ nhất a! Vừa mới làm loạn xong, quả tình bạc ý (thiếu tình người), đem người ném đi không để ý tới! Ừ. . . . . . Không phải sao?"
Thư Nhã Phù không nghĩ tới mình nhỏ giọng như vậy, nói thầm một tiếng, người đàn ông này đều có thể nghe thấy, mặt còn mỉm cười ưu nhã nhìn nàng nói chuyện, trên tay có một cái một cái vuốt ve con chồn Tuyết nhỏ trên đùi.
"Aha, hiện tại tinh thần không tệ, Vương Gia nói cái gì đó?"
Bất đắc dĩ, Thư Nhã Phù chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, cũng không thể để mình chủ động thừa nhận mình mới loạn xong, cuối cùng vứt bỏ đi, ánh mắt rất là mất tự nhiên dời đi chỗ khác.
Thật sự là Nam Cung Thần dung sắc mặt khuynh quốc tuyệt mỹ, mặt ưu nhã mỉm cười, nhưng con ngươi màu hổ phách lại lộ ra thần sắc vô tội cùng bị ném bỏ, để cho nàng có loại cảm giác mình là tội nhân vạn ác.
"Ngươi phải đi Nam Phong quốc!"
Nhìn người khác giả vờ ngây ngốc, Nam Cung Thần cũng biết nàng đây là ngượng ngùng khi nói chuyện đó, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó đưa tay cầm lên cái ly trên mặt bàn rót cho mình ly trà, khẽ mím môi một hớp, thong thả ung dung mở miệng.
Éc. . . . . . Cái ly trà đó, dường như, hình như là mới vừa rồi nàng uống cái chén kia!
Thư Nhã Phù nhìn động tác của Nam Cung Thần, có chút sững sờ, nhưng sau đó chỉ có thể bĩu môi, chén kia vừa nhìn chính là bị người đã uống, hắn còn cố ý cầm đi rót trà, rõ ràng chính là cố ý!
"Đúng, ta muốn đi Nam Phong quốc! Có một số việc ta phải tự mình rời đi chứng thực, dù sao đây là ta thiếu!"
Nghe lời của hắn, trong bụng dừng lại, biết hắn thật sự là nghe được nàng nói lúc trước, cũng không tính giấu giếm, nói thẳng ra.
Đúng vậy a, đều là nàng thiếu, Văn Diệp ở bên người nàng nhiều năm như vậy, y vẫn luôn không có nói chuyện trong nhà với nàng, nhưng nàng biết y là người Nam Phong quốc, trước kia đều sẽ vào thời điểm nào đó trở về, nhưng luôn là sẽ quay lại, nhưng lần trước hắn nói qua, có thể phải đi thời gian đặc biệt dài, nàng biết. . . . . . Nhất định là trong nhà y đã có chuyện gì xảy ra, nếu không y sẽ không vội vàng rời khỏi như vậy.
Nàng cũng không phải muốn để cho hắn hầu ở bên cạnh, chỉ là muốn biết hắn bây giờ có mạnh khỏe hay không.
Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn nàng, nhìn trên mặt nàng chấp nhất cùng kiên định, biết mình chỉ sợ là không cản được nàng, cô gái này bình thường đừng xem hi hi ha ha, nhưng quyết định chuyện liền nhất định sẽ nhất định đi làm.
Hắn như thế nào quên mất, nàng không phải một trong các cô gái khuê các, không phải những thứ cô gái bình thường giúp chồng dạy con!
"Đã như vậy, cùng Bổn vương vào cung một chuyến thôi."
Trong tròng mắt màu hổ phách kia, một tia hào quang khác loé lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.