Chương 128: Trên có bênh lão, dưới có tiểu đệ!
Mạc Linh Linh
16/04/2015
Trong phòng cao quý trang nhã, không có bất kỳ người nào khác, hình như hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ chạy trốn, nhưng mà đến tột cùng đây là nơi nào, trước hết nàng cần phải tìm hiểu.
Không biết Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch phát hiện nàng mất tích, người áo đen này nếu như là người của Cố Trường Phong, như vậy nói không chừng nơi này rất có thể là. . . . . . Hoàng cung?
"Không có khả năng, làm sao có thể tiến vào hoàng cung dễ dàng như vậy, không chừng đây chỉ là một biệt viện!" Vẫn nói thầm nho nhỏ, Thư Nhã Phù cũng không muốn ở lại nơi này, liền mở ra cửa phòng ra muốn đi xem một chút, đến tột cùng đây là nơi nào?
"Cô nương, không có lệnh hoàng thượng, người không thể rời đi! Kính xin cô nương trở về trong phòng nghỉ ngơi!"
Hai thị vệ đứng nghiêm ở bên ngoài cửa phòng, một thân y phục cấm vệ hoàng cung, trong lúc nói chuyện còn mang theo sắc thần quan sát nàng, hình như đối với hoàng thượng đem một tiểu nha hoàn bình thường như nàng giam giữ ở chỗ này, vô cùng nghi hoặc và không hiểu.
"Hai vị đại ca, ta muốn đi ngoài! Không nhịn nổi, ngươi cũng không muốn ta xảy ra vấn đề gì đi! Hoàng thượng cũng không có cấm chỉ ta đi ngoài chứ?"
Trừng lớn đôi mắt, dùng vô tội ánh mắt mê mang lo lắng nhìn hai vị thị vệ, giờ phút này mặt Thư Nhã Phù sợ hãi, rồi lại không thể không lấy dũng khí nói ra lời nói mắc cỡ như thế.
Từ xưa tới nay, phương pháp gì cũng có, đi tiểu cũng là phổ biến nhất cũng bình thường nhất không nhất nhưng cũng rất có hiệu quả!
"Cái này. . . . . ."
Sắc mặt thị vệ như gặp nạn, đồng thời canh chừng dáng vẻ nàng, chỉ sợ nàng chạy thoát thì khó mà báo cáo với hoàng thượng.
"Thật không nhịn nổi, hai vị thị vệ đại ca làm phiền ngươi thương xót, mau mau để cho ta đi đi, nếu không các ngươi đi theo ta, các ngươi chờ ở bên ngoài?"
Do dự chần chừ chỉ chốc lát, hai thị vệ nhìn người trước mặt đã nóng nảy sợ sắp không chịu được, gương mặt hình như bởi vì nghẹn đi tiểu trở nên đỏ bừng, đáy mắt còn có e lệ cùng thật xin lỗi, răng cắn thật chặt môi dưới, hình như đã đấu tranh nội tâm hồi lâu, mới lên tiếng đề nghị.
Một cô gái hướng về phía hai đại nam nhân, nói ra lời nói cùng đi ngoài, cho người khác cảm giác nàng đã thật sự không nhịn được mới có thể nói ra ngoài.
Hai thị vệ cũng có chút mềm lòng, hơn nữa hoàng thượng cũng không có nói không thể mở trói cho nàng, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng một người trong đó do do dự dự nhìn tiểu nha hoàn đã vội đến mức một chút cũng không nhịn được, nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi lưu lại, ta đi theo nàng, cô nương động tác ngươi cũng mau chút!"
"Cám ơn! Cám ơn hai vị đại ca!"
. . . . . .
Đứng ở hầm cầu, Thư Nhã Phù thuận tiện thật lòng đi ngoài, dù sao thời gian bị mang đi hình như cũng hơi lâu rồi.
Nhìn trộm vị trí chung quanh này nhà xí một chút, thật sự không thể không nói, đây không phải là một địa phương tốt để trốn chạy, chỉ có duy nhất một cửa sổ, đứa bé mấy tuổi mới thì có thể chui qua được, nàng một người lớn như vậy, coi như dù dáng người thon thả nhưng cũng không qua được, dĩ nhiên nếu người gầy như trang giấy thì cũng có thể chui qua.
"Nơi này thật đúng là hoàng cung, tên kia đem ta một tiểu nha đầu đến trong hoàng cung làm cái gì? Dù không cẩn thận nghe được chuyện hoàng thượng cùng Hội Trưởng Lão, muốn giết người diệt khẩu cũng không cần phải mang nàng tới hoàng cung để động thủ!"
Gật gù hả hê, đáy lòng âm thầm thầm thì, một tay Thư Nhã Phù nắm cái mũi của mình, việc mình không thể trốn được, đành bày tỏ bất mảng với nhà xí, nếu để cho Nam Cung Thần biết, nhất định sẽ chê cười, thuận tiện đùa giỡn dạy dỗ một phen.
"Ai nha, thật xin lỗi, ta còn tưởng rằng nơi này không có ai!" Mới vừa đi hai bước, chuẩn bị đi ra ngoài dùng thuốc giải quyết thị vệ, vừa chạm mặt là một cung nữ ăn đi vào, hình như cũng bởi vì thấy nàng nên sợ hết hồn.
"Vị tỷ tỷ này là ở trong cung nào?"
Thư Nhã Phù con ngươi đảo một vòng, lập tức đáy lòng đã có chủ ý, nghĩ tới nên hỏi tiểu cung nữ này trước.
"Ta ở Trữ Tú cung, vị muội muội này giống như chưa từng thấy qua, ngươi ở trong cung nào, lúc này ta nghĩ là không ai đi nhà xí ta, mới vừa rồi làm ta giật cả mình!"
Cung nữ này không một chút kiêng kỵ nào, trực tiếp kéo quần cởi xuống, ngồi xuống đi tiểu, còn vừa cười hì hì vừa trả lời câu hỏi của nàng.
"Tỷ tỷ, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bộ dạng hồn nhiên, điềm đạm đáng yêu, còn có làm cho người ta tò mò.
Quả nhiên, cái bộ dáng này vừa xuất hiện, vị cung nữ trước mắt này cũng đi ngoài tốt lắm, lập tức kéo quần lên, nhìn chằm chằm nàng hỏi "Muội muội đây là thế nào? Khóc cái gì à?"
Thư Nhã Phù bấm một cái bắp đùi của mình, lập tức nước từ trong đôi mắt đầy tràn, từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống trên gương mặt, uất ức nhìn cung nữ trước mắt, vừa khóc sụt sùi vừa nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ hãy nhìn thị vệ chờ bên ngoài kia?"
"Thấy rồi, thế nào?"
"Tỷ tỷ cứu ta, ta là cung nữ mới tiến cung, nhà nghèo mới đem ta bán vào trong cung làm nha hoàn, ta vốn nghĩ an phận làm tốt bổn phận nô tỳ trong cung, cũng không có ý tưởng dư thừa nào khác. Chỉ là ngày đó, trong lúc vô tình bị thị vệ ác bá bên ngoài kia coi trọng, hắn liền muốn. . . . . . Muốn. . . . . . , muội muội ta cũng ở Hoán Y Các, chúng ta địa vị thấp kém, mặc cho người khác sai bảo, mà hắn là thị vệ cấm cung, hắn nói nếu như ta không cùng hắn. . . . . . Hắn sẽ đối phó muội muội ta, ta bất đắc dĩ mới đồng ý hắn, tối nay hắn liền muốn. . . . . . Tránh không thoát cho nên ta mới mượn cớ đi ngoài để ẩn núp, chỉ là hiện tại hắn đang bên ngoài chờ! . . . . . ."
" Từ nhỏ nhà ta đã nghèo khó, trong nhà còn có ba đệ đệ còn nhỏ, mẫu thân quanh năm suốt tháng ốm đau nên luôn nằm trên giường, đôi chân phụ thân thì có tật không thể lao động nặng được, mắt bà nội lại không thấy, trong nhà trên có bệnh lão, dưới có tiểu đệ, cả nhà đều chờ ta cùng muội muội chống đỡ. . . . . ."
Một cái chuyện xưa cứ như vậy bị nàng bùng bùng bốp bốp, nước mắt rơi như mưa, mà trải qua một phen mài dũa càng thêm nhiều nước mắt, vị thị vệ đại ca vô tội bên ngoài kia cứ như vậy bị Thư Nhã Phù nói thành thị vệ sắc lang, coi trọng thân thể tiểu nha hoàn, còn dùng muội muội uy hiếp, thậm chí không tiếc ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ mặt coi chừng.
"Tỷ tỷ, ta không muốn bị người khác làm ô quế thân thể, kính xin tỷ tỷ cứu ta!" Lau nước mắt trên mặt, nhìn cả người càng thêm đáng thương vô tội.
"Thật là quá đáng, thị vệ bọn họ là người, chẳng lẽ cung nữ chúng ta không phải là người sao? Huống chi nếu chúng ta là cung nữ bị phá thân thể, đây chính là tử tội! Muội muội, ngươi thật là đáng thương!"
Giờ phút này cung nữ bị Thư Nhã Phù tình ái dào dạt, nước mắt rơi như mưa "Chân tình biểu lộ" cảm động nước mắt rơi như mưa, nghĩ tới mẫu thân phụ thân nhà mình , lập tức đồng cảm rơi lệ .
. . . . . .
Ở ngoài nhà vệ sinh, thị vệ chờ đã được một lúc, đáy lòng bắt đầu lo lắng, thời gian dài như vậy sao cô nương kia đây chưa đi ra, mới vừa rồi nhìn cung nữ đi vào phía sau cũng đã đi ra, tại sao nàng ấy đến bây giờ còn chưa ra ngoài?
Đáy lòng có chút nghi hoặc, nhưng vì đây nhà vệ sinh nữ, thị vệ vẫn còn có mấy phần cố kỵ, huống chi còn không biết cô nương này có thân phận gì, hoàng thượng an bài nàng ở chỗ này cũng không có nói thân phận nàng là gì, hắn chỉ sợ nếu nàng là nữ nhân của hoàng thượng, hắn tùy tiện xông vào thấy chút gì không nên thấy, đầu này sẽ phải dọn nhà!
Chỉ là lại đợi thêm chốc lát, vẫn không thấy người ra ngoài, thị vệ cũng chợt nhận thấy ra có chút không đúng!
Không cố kỵ nhiều như vậy nữa, lập tức rút đao tiến vào, giờ phút này trong nhà xí nơi nào còn có bóng dáng của Thư Nhã Phù, chỉ thấy một người mặc xiêm áo cung nữ của Nhã Phù, rất vô tội đứng trong nhà xí, nhìn thị vệ phá cửa mà vào, hoảng sợ thét chói tai!
. . . . . ."Cũng không biết, thì ra mình còn có khả năng diễn xuất thiên phú, nếu hôm nào buồn chán quá, mình phải đi quán trà kể chuyện, không chừng đem chuyện kinh điển của Quỳnh Dao kể cũng rất có tương lai!"
Giờ phút này trên con đường không biết ở phương hướng nào, Thư Nhã Phù một thân cung nữ trang phục, vừa quan sát hoàn cảnh cùng con đường, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nơi này là chỗ nào trong cung đây? Không ngờ thật sự chạy đến trong hoàng cung, hoàng cung này cũng không tốt như bên ngoài!"
Bĩu môi, Thư Nhã Phù hiện tại cảm thấy khổ não, vốn cho là nếu như không phải trong hoàng cung, như vậy còn tương đối dễ dàng tìm được đường ra, nhưng hiện tại nàng đang ở trong hoàng cung Nam Phong quốc canh phòng nghiêm ngặt, mỗi cửa thành nhất định đều có trọng binh canh giữ, nàng muốn chạy trốn có chút khó khăn!
Quẹo khúc quanh, liền chạm mặt một đội kiệu đang đi tới, Thư Nhã Phù chỉ có thể lập tức cúi đầu đứng ở bên chỗ tối của vách tường, cố gắng làm cho người ta quên sự tồn tại của nàng.
"Ai, ngươi đứng lại!"
Chỉ là hình như đáy lòng nàng hô hào cầu nguyện không có chút tác dụng nào, một âm thanh mềm mại vang lên làm nàng nổi da gà, vốn là muốn làm lơ không có nghe thấy, chỉ là ——
"Ta cũng không muốn nhiều lời, gọi ngươi đấy, còn không mau tới đây!" Thái giám lắc lắc mông bước đến gần, chống nạnh lại mở miệng nói.
Thân thể Thư Nhã Phù run lên, hôm nay vị công công này thật là xinh đẹp, so với nàng những công công nàng đã thây thì "Xinh đẹp muôn màu" hơn nhiều, một câu nói cũng để cho nàng nổi da gà đầy người.
"Công công!" Thư Nhã Phù chỉ có thể ngoan ngoãn bước ra từ chỗ góc tường, nhỏ giọng cung kính nói.
"Ngươi là cung nữ trong cung nào , tại sao lại ở chỗ này?"
"Hồi bẩm công công, nô tỳ là Xuân Lan ở Trữ Tú cung, trước đây có đánh rơi vài thứ ở chỗ này, nghĩ tới hiện tại không có người nên đến tìm!"
"Vậy thì thật tốt, Xảo nhi trong cung Nguyên Phi nương nương vừa bị bệnh, Nguyên bên cạnh Phi nương nương hai ngày này không người hầu hạ, ngươi đi theo đến đây đi, lúc này nương nương muốn đi Vĩnh Thọ cung hầu hạ hoàng thượng! Ngươi có thể đi theo nương nương đó là phúc khí của ngươi."
Cô gái đang ngồi trong kiệu chính là Nguyên Phi nương nương trong miệng của thái giám, xinh đẹp quyến rũ, hoa lệ ung dung, một đôi mắt dùng cao cao tại thượng, đánh giá tiểu nha hoàn trước mặt, sau đó lại thu hồi ánh mắt, vuốt ve sợi tóc trên trán.
Nàng chính là muốn tránh vị hoàng đế Cố Trường Phong này, hiện tại tốt thì tốt rồi, nửa đường chạy đến đây lại bị người giơ lên mang về, hôm nay nàng ra cửa không có xem Hoàng Lịch, vận khí thật sự hơi đen!
Nguyên Phi nương nương nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, nửa ngày cũng không có trả lời, không cầm được tức giận: "Thế nào, phục vụ Bổn cung làm khó ngươi, hay là ngươi cảm thấy phục vụ Bổn cung không bằng ở lại Trữ Tú cung để phục vụ Mộ Dung quý nhân!"
Địa thế còn mạnh hơn người, thời điểm nên cúi đầu liền cúi đầu, lúc này mà chống lại Nguyên Phi nương nương, không chừng nàng có thể mất mạng!
Đáy lòng vừa ai thán, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, làm bộ quỳ xuống, chỉ là cũng không có quỳ xuống thật.
"Nương nương thứ tội, nô tỳ có thể phục vụ Nguyên Phi nương nương là phúc khí của nô tỳ, nô tỳ chỉ là không có nghĩ đến có cái cơ hội này, có thể phục vụ nương nương, thật sự là nhất thời vui mừng không biết đáp lời như thế nào, kính xin nương nương thứ tội!"
"Thôi, nếu như vậy thì đứng lên đi! Tiểu Đức Tử đi thôi, chớ để hoàng thượng chờ mà sốt ruột!"
"Vâng nương nương! Khởi kiệu!"
Thư Nhã Phù bất đắc dĩ đi theo ở phía sau, biết bộ dạng vâng lời, chỉ là đầu cúi thấp nhưng đã sớm cắn răng nghiến lợi, hiện tại nàng mới từ nhảy ra khỏi hang hổ, lại bị người ta đủa vào trong miệng cọp!
Vĩnh Thọ cung, hoa lệ tôn quý, nghiêm trang, đây là nơi hoàng thượng sẽ qua đêm hoặc là nơi phê duyệt tấu chương, có thể tiến vào bên trong Vĩnh Thọ cung, trong hậu cung Tần phi chính là người có vinh sủng lớn nhất.
Đi theo phía sau Nguyên Phi nương nương tiến vào Vĩnh Thọ cung, khi thấy hai người trong cung, vẻ mặt Thư Nhã Phù vốn chỉ là đưa đám muốn khóc mấy tiếng, thì càng muốn kêu rên hét lên điên cuồng mấy tiếng.
Đây coi là cái gì chuyện!
Giờ khắc này ở bên trong một Vĩnh Thọ cung to lớn, trừ Hoàng đế Cố Trường Phong còn một người khác nàng nhìn quen rất mắt. . . . . . Tên của người này hình như gọi là Chiến Bắc Sính!
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng!
Vốn hai huynh đệ còn đang nói gì đó, sau khi Nguyên Phi đi vào, đã ngưng nói chuyện.
Chiến Bắc Sính cười như không cười nhìn Nguyên Phi một chút, khẽ gật đầu, quay đầu nhìn hoàng huynh của hắn: "Thần Đệ cũng không quấy rầy hoàng huynh cùng Nguyên Phi nương nương nữa!"
"Vương Gia nói gì vậy, Vương Gia cùng hoàng thượng nói là quốc sự, Bổn cung một người đàn bà, sao có thể quấy rầy hoàng thượng bàn bạc chánh sự quốc gia, hoàng thượng, nô tì ở một bên hầu hạ là được!"
Nguyên Phi có thể tiến vào bên trong, Thư Nhã Phù cùng tiểu thái giám ở lại bên ngoài phòng, đáy lòng phỏng đoán, Nhã Phù không thể có hỏi người khác, chỉ có thể len lén nhỏ giọng hỏi tiểu thái giám bên cạnh: "Công công, nương nương tối nay sẽ ở Vĩnh Thọ cung? Vậy chúng ta không phải đợi ở chỗ này chứ?"
Thật ra thì nàng không muốn uyển chuyển như vậy, nàng càng muốn trực tiếp níu lấy cổ áo thái giám này, chất vấn là tối nay nàng sẽ chịu một trận gió lạnh sao, ở bên ngoài cửa Vĩnh Thọ cung nghe tiếng đùa giỡn đông cung đồ sao!
Không biết Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch phát hiện nàng mất tích, người áo đen này nếu như là người của Cố Trường Phong, như vậy nói không chừng nơi này rất có thể là. . . . . . Hoàng cung?
"Không có khả năng, làm sao có thể tiến vào hoàng cung dễ dàng như vậy, không chừng đây chỉ là một biệt viện!" Vẫn nói thầm nho nhỏ, Thư Nhã Phù cũng không muốn ở lại nơi này, liền mở ra cửa phòng ra muốn đi xem một chút, đến tột cùng đây là nơi nào?
"Cô nương, không có lệnh hoàng thượng, người không thể rời đi! Kính xin cô nương trở về trong phòng nghỉ ngơi!"
Hai thị vệ đứng nghiêm ở bên ngoài cửa phòng, một thân y phục cấm vệ hoàng cung, trong lúc nói chuyện còn mang theo sắc thần quan sát nàng, hình như đối với hoàng thượng đem một tiểu nha hoàn bình thường như nàng giam giữ ở chỗ này, vô cùng nghi hoặc và không hiểu.
"Hai vị đại ca, ta muốn đi ngoài! Không nhịn nổi, ngươi cũng không muốn ta xảy ra vấn đề gì đi! Hoàng thượng cũng không có cấm chỉ ta đi ngoài chứ?"
Trừng lớn đôi mắt, dùng vô tội ánh mắt mê mang lo lắng nhìn hai vị thị vệ, giờ phút này mặt Thư Nhã Phù sợ hãi, rồi lại không thể không lấy dũng khí nói ra lời nói mắc cỡ như thế.
Từ xưa tới nay, phương pháp gì cũng có, đi tiểu cũng là phổ biến nhất cũng bình thường nhất không nhất nhưng cũng rất có hiệu quả!
"Cái này. . . . . ."
Sắc mặt thị vệ như gặp nạn, đồng thời canh chừng dáng vẻ nàng, chỉ sợ nàng chạy thoát thì khó mà báo cáo với hoàng thượng.
"Thật không nhịn nổi, hai vị thị vệ đại ca làm phiền ngươi thương xót, mau mau để cho ta đi đi, nếu không các ngươi đi theo ta, các ngươi chờ ở bên ngoài?"
Do dự chần chừ chỉ chốc lát, hai thị vệ nhìn người trước mặt đã nóng nảy sợ sắp không chịu được, gương mặt hình như bởi vì nghẹn đi tiểu trở nên đỏ bừng, đáy mắt còn có e lệ cùng thật xin lỗi, răng cắn thật chặt môi dưới, hình như đã đấu tranh nội tâm hồi lâu, mới lên tiếng đề nghị.
Một cô gái hướng về phía hai đại nam nhân, nói ra lời nói cùng đi ngoài, cho người khác cảm giác nàng đã thật sự không nhịn được mới có thể nói ra ngoài.
Hai thị vệ cũng có chút mềm lòng, hơn nữa hoàng thượng cũng không có nói không thể mở trói cho nàng, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng một người trong đó do do dự dự nhìn tiểu nha hoàn đã vội đến mức một chút cũng không nhịn được, nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi lưu lại, ta đi theo nàng, cô nương động tác ngươi cũng mau chút!"
"Cám ơn! Cám ơn hai vị đại ca!"
. . . . . .
Đứng ở hầm cầu, Thư Nhã Phù thuận tiện thật lòng đi ngoài, dù sao thời gian bị mang đi hình như cũng hơi lâu rồi.
Nhìn trộm vị trí chung quanh này nhà xí một chút, thật sự không thể không nói, đây không phải là một địa phương tốt để trốn chạy, chỉ có duy nhất một cửa sổ, đứa bé mấy tuổi mới thì có thể chui qua được, nàng một người lớn như vậy, coi như dù dáng người thon thả nhưng cũng không qua được, dĩ nhiên nếu người gầy như trang giấy thì cũng có thể chui qua.
"Nơi này thật đúng là hoàng cung, tên kia đem ta một tiểu nha đầu đến trong hoàng cung làm cái gì? Dù không cẩn thận nghe được chuyện hoàng thượng cùng Hội Trưởng Lão, muốn giết người diệt khẩu cũng không cần phải mang nàng tới hoàng cung để động thủ!"
Gật gù hả hê, đáy lòng âm thầm thầm thì, một tay Thư Nhã Phù nắm cái mũi của mình, việc mình không thể trốn được, đành bày tỏ bất mảng với nhà xí, nếu để cho Nam Cung Thần biết, nhất định sẽ chê cười, thuận tiện đùa giỡn dạy dỗ một phen.
"Ai nha, thật xin lỗi, ta còn tưởng rằng nơi này không có ai!" Mới vừa đi hai bước, chuẩn bị đi ra ngoài dùng thuốc giải quyết thị vệ, vừa chạm mặt là một cung nữ ăn đi vào, hình như cũng bởi vì thấy nàng nên sợ hết hồn.
"Vị tỷ tỷ này là ở trong cung nào?"
Thư Nhã Phù con ngươi đảo một vòng, lập tức đáy lòng đã có chủ ý, nghĩ tới nên hỏi tiểu cung nữ này trước.
"Ta ở Trữ Tú cung, vị muội muội này giống như chưa từng thấy qua, ngươi ở trong cung nào, lúc này ta nghĩ là không ai đi nhà xí ta, mới vừa rồi làm ta giật cả mình!"
Cung nữ này không một chút kiêng kỵ nào, trực tiếp kéo quần cởi xuống, ngồi xuống đi tiểu, còn vừa cười hì hì vừa trả lời câu hỏi của nàng.
"Tỷ tỷ, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bộ dạng hồn nhiên, điềm đạm đáng yêu, còn có làm cho người ta tò mò.
Quả nhiên, cái bộ dáng này vừa xuất hiện, vị cung nữ trước mắt này cũng đi ngoài tốt lắm, lập tức kéo quần lên, nhìn chằm chằm nàng hỏi "Muội muội đây là thế nào? Khóc cái gì à?"
Thư Nhã Phù bấm một cái bắp đùi của mình, lập tức nước từ trong đôi mắt đầy tràn, từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống trên gương mặt, uất ức nhìn cung nữ trước mắt, vừa khóc sụt sùi vừa nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ hãy nhìn thị vệ chờ bên ngoài kia?"
"Thấy rồi, thế nào?"
"Tỷ tỷ cứu ta, ta là cung nữ mới tiến cung, nhà nghèo mới đem ta bán vào trong cung làm nha hoàn, ta vốn nghĩ an phận làm tốt bổn phận nô tỳ trong cung, cũng không có ý tưởng dư thừa nào khác. Chỉ là ngày đó, trong lúc vô tình bị thị vệ ác bá bên ngoài kia coi trọng, hắn liền muốn. . . . . . Muốn. . . . . . , muội muội ta cũng ở Hoán Y Các, chúng ta địa vị thấp kém, mặc cho người khác sai bảo, mà hắn là thị vệ cấm cung, hắn nói nếu như ta không cùng hắn. . . . . . Hắn sẽ đối phó muội muội ta, ta bất đắc dĩ mới đồng ý hắn, tối nay hắn liền muốn. . . . . . Tránh không thoát cho nên ta mới mượn cớ đi ngoài để ẩn núp, chỉ là hiện tại hắn đang bên ngoài chờ! . . . . . ."
" Từ nhỏ nhà ta đã nghèo khó, trong nhà còn có ba đệ đệ còn nhỏ, mẫu thân quanh năm suốt tháng ốm đau nên luôn nằm trên giường, đôi chân phụ thân thì có tật không thể lao động nặng được, mắt bà nội lại không thấy, trong nhà trên có bệnh lão, dưới có tiểu đệ, cả nhà đều chờ ta cùng muội muội chống đỡ. . . . . ."
Một cái chuyện xưa cứ như vậy bị nàng bùng bùng bốp bốp, nước mắt rơi như mưa, mà trải qua một phen mài dũa càng thêm nhiều nước mắt, vị thị vệ đại ca vô tội bên ngoài kia cứ như vậy bị Thư Nhã Phù nói thành thị vệ sắc lang, coi trọng thân thể tiểu nha hoàn, còn dùng muội muội uy hiếp, thậm chí không tiếc ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ mặt coi chừng.
"Tỷ tỷ, ta không muốn bị người khác làm ô quế thân thể, kính xin tỷ tỷ cứu ta!" Lau nước mắt trên mặt, nhìn cả người càng thêm đáng thương vô tội.
"Thật là quá đáng, thị vệ bọn họ là người, chẳng lẽ cung nữ chúng ta không phải là người sao? Huống chi nếu chúng ta là cung nữ bị phá thân thể, đây chính là tử tội! Muội muội, ngươi thật là đáng thương!"
Giờ phút này cung nữ bị Thư Nhã Phù tình ái dào dạt, nước mắt rơi như mưa "Chân tình biểu lộ" cảm động nước mắt rơi như mưa, nghĩ tới mẫu thân phụ thân nhà mình , lập tức đồng cảm rơi lệ .
. . . . . .
Ở ngoài nhà vệ sinh, thị vệ chờ đã được một lúc, đáy lòng bắt đầu lo lắng, thời gian dài như vậy sao cô nương kia đây chưa đi ra, mới vừa rồi nhìn cung nữ đi vào phía sau cũng đã đi ra, tại sao nàng ấy đến bây giờ còn chưa ra ngoài?
Đáy lòng có chút nghi hoặc, nhưng vì đây nhà vệ sinh nữ, thị vệ vẫn còn có mấy phần cố kỵ, huống chi còn không biết cô nương này có thân phận gì, hoàng thượng an bài nàng ở chỗ này cũng không có nói thân phận nàng là gì, hắn chỉ sợ nếu nàng là nữ nhân của hoàng thượng, hắn tùy tiện xông vào thấy chút gì không nên thấy, đầu này sẽ phải dọn nhà!
Chỉ là lại đợi thêm chốc lát, vẫn không thấy người ra ngoài, thị vệ cũng chợt nhận thấy ra có chút không đúng!
Không cố kỵ nhiều như vậy nữa, lập tức rút đao tiến vào, giờ phút này trong nhà xí nơi nào còn có bóng dáng của Thư Nhã Phù, chỉ thấy một người mặc xiêm áo cung nữ của Nhã Phù, rất vô tội đứng trong nhà xí, nhìn thị vệ phá cửa mà vào, hoảng sợ thét chói tai!
. . . . . ."Cũng không biết, thì ra mình còn có khả năng diễn xuất thiên phú, nếu hôm nào buồn chán quá, mình phải đi quán trà kể chuyện, không chừng đem chuyện kinh điển của Quỳnh Dao kể cũng rất có tương lai!"
Giờ phút này trên con đường không biết ở phương hướng nào, Thư Nhã Phù một thân cung nữ trang phục, vừa quan sát hoàn cảnh cùng con đường, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nơi này là chỗ nào trong cung đây? Không ngờ thật sự chạy đến trong hoàng cung, hoàng cung này cũng không tốt như bên ngoài!"
Bĩu môi, Thư Nhã Phù hiện tại cảm thấy khổ não, vốn cho là nếu như không phải trong hoàng cung, như vậy còn tương đối dễ dàng tìm được đường ra, nhưng hiện tại nàng đang ở trong hoàng cung Nam Phong quốc canh phòng nghiêm ngặt, mỗi cửa thành nhất định đều có trọng binh canh giữ, nàng muốn chạy trốn có chút khó khăn!
Quẹo khúc quanh, liền chạm mặt một đội kiệu đang đi tới, Thư Nhã Phù chỉ có thể lập tức cúi đầu đứng ở bên chỗ tối của vách tường, cố gắng làm cho người ta quên sự tồn tại của nàng.
"Ai, ngươi đứng lại!"
Chỉ là hình như đáy lòng nàng hô hào cầu nguyện không có chút tác dụng nào, một âm thanh mềm mại vang lên làm nàng nổi da gà, vốn là muốn làm lơ không có nghe thấy, chỉ là ——
"Ta cũng không muốn nhiều lời, gọi ngươi đấy, còn không mau tới đây!" Thái giám lắc lắc mông bước đến gần, chống nạnh lại mở miệng nói.
Thân thể Thư Nhã Phù run lên, hôm nay vị công công này thật là xinh đẹp, so với nàng những công công nàng đã thây thì "Xinh đẹp muôn màu" hơn nhiều, một câu nói cũng để cho nàng nổi da gà đầy người.
"Công công!" Thư Nhã Phù chỉ có thể ngoan ngoãn bước ra từ chỗ góc tường, nhỏ giọng cung kính nói.
"Ngươi là cung nữ trong cung nào , tại sao lại ở chỗ này?"
"Hồi bẩm công công, nô tỳ là Xuân Lan ở Trữ Tú cung, trước đây có đánh rơi vài thứ ở chỗ này, nghĩ tới hiện tại không có người nên đến tìm!"
"Vậy thì thật tốt, Xảo nhi trong cung Nguyên Phi nương nương vừa bị bệnh, Nguyên bên cạnh Phi nương nương hai ngày này không người hầu hạ, ngươi đi theo đến đây đi, lúc này nương nương muốn đi Vĩnh Thọ cung hầu hạ hoàng thượng! Ngươi có thể đi theo nương nương đó là phúc khí của ngươi."
Cô gái đang ngồi trong kiệu chính là Nguyên Phi nương nương trong miệng của thái giám, xinh đẹp quyến rũ, hoa lệ ung dung, một đôi mắt dùng cao cao tại thượng, đánh giá tiểu nha hoàn trước mặt, sau đó lại thu hồi ánh mắt, vuốt ve sợi tóc trên trán.
Nàng chính là muốn tránh vị hoàng đế Cố Trường Phong này, hiện tại tốt thì tốt rồi, nửa đường chạy đến đây lại bị người giơ lên mang về, hôm nay nàng ra cửa không có xem Hoàng Lịch, vận khí thật sự hơi đen!
Nguyên Phi nương nương nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, nửa ngày cũng không có trả lời, không cầm được tức giận: "Thế nào, phục vụ Bổn cung làm khó ngươi, hay là ngươi cảm thấy phục vụ Bổn cung không bằng ở lại Trữ Tú cung để phục vụ Mộ Dung quý nhân!"
Địa thế còn mạnh hơn người, thời điểm nên cúi đầu liền cúi đầu, lúc này mà chống lại Nguyên Phi nương nương, không chừng nàng có thể mất mạng!
Đáy lòng vừa ai thán, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, làm bộ quỳ xuống, chỉ là cũng không có quỳ xuống thật.
"Nương nương thứ tội, nô tỳ có thể phục vụ Nguyên Phi nương nương là phúc khí của nô tỳ, nô tỳ chỉ là không có nghĩ đến có cái cơ hội này, có thể phục vụ nương nương, thật sự là nhất thời vui mừng không biết đáp lời như thế nào, kính xin nương nương thứ tội!"
"Thôi, nếu như vậy thì đứng lên đi! Tiểu Đức Tử đi thôi, chớ để hoàng thượng chờ mà sốt ruột!"
"Vâng nương nương! Khởi kiệu!"
Thư Nhã Phù bất đắc dĩ đi theo ở phía sau, biết bộ dạng vâng lời, chỉ là đầu cúi thấp nhưng đã sớm cắn răng nghiến lợi, hiện tại nàng mới từ nhảy ra khỏi hang hổ, lại bị người ta đủa vào trong miệng cọp!
Vĩnh Thọ cung, hoa lệ tôn quý, nghiêm trang, đây là nơi hoàng thượng sẽ qua đêm hoặc là nơi phê duyệt tấu chương, có thể tiến vào bên trong Vĩnh Thọ cung, trong hậu cung Tần phi chính là người có vinh sủng lớn nhất.
Đi theo phía sau Nguyên Phi nương nương tiến vào Vĩnh Thọ cung, khi thấy hai người trong cung, vẻ mặt Thư Nhã Phù vốn chỉ là đưa đám muốn khóc mấy tiếng, thì càng muốn kêu rên hét lên điên cuồng mấy tiếng.
Đây coi là cái gì chuyện!
Giờ khắc này ở bên trong một Vĩnh Thọ cung to lớn, trừ Hoàng đế Cố Trường Phong còn một người khác nàng nhìn quen rất mắt. . . . . . Tên của người này hình như gọi là Chiến Bắc Sính!
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng!
Vốn hai huynh đệ còn đang nói gì đó, sau khi Nguyên Phi đi vào, đã ngưng nói chuyện.
Chiến Bắc Sính cười như không cười nhìn Nguyên Phi một chút, khẽ gật đầu, quay đầu nhìn hoàng huynh của hắn: "Thần Đệ cũng không quấy rầy hoàng huynh cùng Nguyên Phi nương nương nữa!"
"Vương Gia nói gì vậy, Vương Gia cùng hoàng thượng nói là quốc sự, Bổn cung một người đàn bà, sao có thể quấy rầy hoàng thượng bàn bạc chánh sự quốc gia, hoàng thượng, nô tì ở một bên hầu hạ là được!"
Nguyên Phi có thể tiến vào bên trong, Thư Nhã Phù cùng tiểu thái giám ở lại bên ngoài phòng, đáy lòng phỏng đoán, Nhã Phù không thể có hỏi người khác, chỉ có thể len lén nhỏ giọng hỏi tiểu thái giám bên cạnh: "Công công, nương nương tối nay sẽ ở Vĩnh Thọ cung? Vậy chúng ta không phải đợi ở chỗ này chứ?"
Thật ra thì nàng không muốn uyển chuyển như vậy, nàng càng muốn trực tiếp níu lấy cổ áo thái giám này, chất vấn là tối nay nàng sẽ chịu một trận gió lạnh sao, ở bên ngoài cửa Vĩnh Thọ cung nghe tiếng đùa giỡn đông cung đồ sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.