Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 25
Khánh Linh
27/08/2019
"Đúng là ta bị người khác ám sát nhưng rất may là có người khác đúng lúc đi qua cứu giúp ta, ta còn biết được ai là người muốn giết ta nữa"
Hàn Mặc vừa nói ánh mắt di chuyển lướt nhẹ lên người Hàn Nguyệt và Hàn Tinh khiến cả hai thấy lạnh sống lưng cả thân thân thể run nhẹ.
"Mặc nhi tại sao con lại ra ngoài được tất cả điều phải báo với ta chuyện các con xuất phủ mà? Tại sao ta không nghe nói gì về việc con ra ngoài hết vậy?"
"Phụ thân không phải ta không thông báo mà là lúc đó không phải người lên triều rồi sao? Ta có ra ngoài người canh cửa có biết việc này người có thể gọi hắn vào hỏi."
Đúng là lúc nàng đi Hàn Vũ không ở trong phủ mà là còn đang ở trong triều.
Lúc này thi thể giả dạng của nàng cũng được đem về. Bộ dáng của thi thể này cũng rất giống nàng. Trên thi thể có một vết thương ở cổ.
Thật ra thì người này cũng không chết thật cũng là người trong Ám Dạ môn cải trang thôi. Nàng đã cho uống thuốc của nàng để ngưng hơi thở trong 5 canh giờ nhưng không chết. Đó là dược lúc nàng rãnh rỗi nên chế ra thật không ngờ lại dùng lúc này.
Tên lính gác cổng kia cũng đã vào tới. Hắn là ai thì mọi người cũng biết rồi không cần nhắc lại đâu nhỉ.
Hắn vừa bước vào liền âm thầm nhìn về phía nàng. Thấy ánh mắt của hắn Hàn Mặc cũng nhẹ gật đầu.
Hắn quỳ xuống hành lễ xong xuôi là nói theo những gì được dặn trước.
"Bẩm thừa tướng đại nhân, nô tài đã cho đại tiểu thư ra khỏi cổng vì nghĩ đại tiểu thư báo với ngài rồi mong ngài trách phạt nô tài."
"Nói như vậy chuyện đại tiểu thư bị ám hại cũng do ngươi?"
Hàn Vũ lên tiếng trách.
"Nô tài không dám"
"Phụ thân người lúc đó không ở trong phủ nhưng ta đã nói với hắn là ta đã xin phép người rồi nên hắn mới cho ta đi thôi người đừng làm khó hắn"
"Với lại người không muốn biết ai đã cứu ta còn ai là người muốn hại ta hay sao?"
"Haizz, được rồi ngươi lui ra đi ở đây không còn việc của ngươi nữa"
"Vâng"
Hắn đứng lên lập tức lui ra.
Hàn Mặc vừa nói ánh mắt di chuyển lướt nhẹ lên người Hàn Nguyệt và Hàn Tinh khiến cả hai thấy lạnh sống lưng cả thân thân thể run nhẹ.
"Mặc nhi tại sao con lại ra ngoài được tất cả điều phải báo với ta chuyện các con xuất phủ mà? Tại sao ta không nghe nói gì về việc con ra ngoài hết vậy?"
"Phụ thân không phải ta không thông báo mà là lúc đó không phải người lên triều rồi sao? Ta có ra ngoài người canh cửa có biết việc này người có thể gọi hắn vào hỏi."
Đúng là lúc nàng đi Hàn Vũ không ở trong phủ mà là còn đang ở trong triều.
Lúc này thi thể giả dạng của nàng cũng được đem về. Bộ dáng của thi thể này cũng rất giống nàng. Trên thi thể có một vết thương ở cổ.
Thật ra thì người này cũng không chết thật cũng là người trong Ám Dạ môn cải trang thôi. Nàng đã cho uống thuốc của nàng để ngưng hơi thở trong 5 canh giờ nhưng không chết. Đó là dược lúc nàng rãnh rỗi nên chế ra thật không ngờ lại dùng lúc này.
Tên lính gác cổng kia cũng đã vào tới. Hắn là ai thì mọi người cũng biết rồi không cần nhắc lại đâu nhỉ.
Hắn vừa bước vào liền âm thầm nhìn về phía nàng. Thấy ánh mắt của hắn Hàn Mặc cũng nhẹ gật đầu.
Hắn quỳ xuống hành lễ xong xuôi là nói theo những gì được dặn trước.
"Bẩm thừa tướng đại nhân, nô tài đã cho đại tiểu thư ra khỏi cổng vì nghĩ đại tiểu thư báo với ngài rồi mong ngài trách phạt nô tài."
"Nói như vậy chuyện đại tiểu thư bị ám hại cũng do ngươi?"
Hàn Vũ lên tiếng trách.
"Nô tài không dám"
"Phụ thân người lúc đó không ở trong phủ nhưng ta đã nói với hắn là ta đã xin phép người rồi nên hắn mới cho ta đi thôi người đừng làm khó hắn"
"Với lại người không muốn biết ai đã cứu ta còn ai là người muốn hại ta hay sao?"
"Haizz, được rồi ngươi lui ra đi ở đây không còn việc của ngươi nữa"
"Vâng"
Hắn đứng lên lập tức lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.