Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 40
Khánh Linh
27/08/2019
Lý thị lúc này cũng không giữ vững được bình tĩnh nên càng la khóc to hơn.
"Không ta không có làm mà"
Hàn Vũ thấy Lý thị đã bị vạch trần nên càng tức giận quát lên với Lý thị.
"Bà còn nói nữa sao vậy chiếc trâm ấy là sao hả?"
Hắn lúc này đã thật sự tức giận rồi. Lý thị tại sao có thể ngu ngốc đến nỗi lại thua dưới tay một nha hoàn, tính kế hại người nhưng lại làm để người khác phát hiện ra còn ở trước mặt các hạ nhân trong phủ nữa.
"Chuyện hôm qua chưa đủ loạn hay sao? Bà lại làm chuyện đáng trách như vậy? Lại có thể vu oan cho Mặc nhi"
Hàn Mặc thấy Lý thị bị Hàn Vũ quát mắng như vậy thấy rất hả dạ. Dù cho hôm nay nha hoàn kia không có chứng cứ đi nữa thì Lý thị trong mắt hạ nhân cũng không còn tốt đẹp như trước kia nữa thay vào đó hạ nhân trong phủ cũng không còn khinh thường nàng như trước kia nữa.
"Người đâu mau đỡ Lý di nương về phòng cấm túc một tháng cho suy nghĩ lại những việc mình đã làm"
Hàn Vũ ra lệnh cho nha hoàn dìu Lý thị đi xong quay sang Hàn Mặc làm bộ dáng có lỗi với nàng.
"Mặc nhi, ta xin lỗi con chuyện của di nương con"
"Phụ thân ta không sao người về nghỉ ngơi đi"
Hàn Vũ nghe Hàn Mặc nói vậy cũng không ở lại thêm nữa mà về lại phòng của mình.
Sau khi Hàn Vũ đi rồi , Hàn Mặc đứng đó nhếch môi cười nhớ lại chuyện nàng làm sao biết được ai là người đem đồ của Lý thị đặt vào phòng của nàng.
Thật ra người của Ám Dạ môn có một số trà trộn vào trong phủ làm sai vặt hoặc nha hoàn để tiện bái tình hình cũng như bảo vệ cho Hàn Mặc. Lúc Lý thị sai người đem vật chứng vào phòng nàng thì bị người của nàng phát hiện nên mới báo cho nàng biết.
Nàng vẫn để hắn bỏ đồ vào phòng nàng rồi sau đó lấy nó đi tiêu hủy. Lý thị không biết rằng âm mưu của bà ta đã bị nàng phát hiện từ sớm nên vẫn cứ thực hiện kế hoạch giờ bị nàng đánh trả lại một quả thật đau. Đó là tính cách của nàng nếu có người chọc phải nàng thì nàng sẽ không nương tay đâu. Nói chính xác hơn là "Người không đụng ta ta không đụng người"
"Vân nhi, Song nhi hai em đi luyện tập tiếp đi lát nữa ta kiểm tra"
Chỉ tội cho Vân nhi và Song nhi phỉa tiếp tục luyện tập. Hai người khóc không ra nước mắt ánh mắt đáng thương nhìn Hàn Mặc nhưng vẫn không thay đổi được ý của Hàn Mặc. Thế là hai người đành ngậm ngùi tiếp tục luyện tập còn Hàn Mặc thì vào phòng làm một số việc.
Và một số việc đó là trước tiên nàng phải suy nghĩ xem có nên chữa bệnh cho Lãnh Băng hay không, nếu chữa cho hắn thì phải lấy gì làm điều kiện, thế là Hàn Mặc lại phải kiểm tra lại từng thứ cất trong chiếc nhẫn của nàng để xem có gì nàng chưa có hay không, kết quả là bên trong chiếc nhẫn còn thiếu một vài dược liệu quý hiếm ở cổ đại mới có mà nàng chưa có tìm được. Vì vậy Hàn Mặc quyết định sẽ lấy những thứ đó để làm điều kiện chữa cho hắn.
Mà hình như nàng quên nói với hắn là hắn bị trúng cổ đó thì chỉ có thể chống cự trong vòng hai mươi năm thôi mà cổ này đã theo hắn khoảng mười lăm năm rồi nên phải lấy cổ ra nhanh thì mới tốt được. Có điều Hàn Mặc lại không nghĩ rằng các dược liệu mà nàng yêu cầu kia lại rất khó tìm bảo Lãnh Băng tìm được đưa cho nàng cũng mất không ít thời gian.
Lúc nàng suy nghĩ xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi chỉ tội cho Vân nhi và Song nhi vẫn phải ở ngoài nắng luyện tập. Lúc này Hàn Mặc mới nhớ đến Vân nhi và Song nhi đi đến chỗ hai người đang luyện tập thì thấy cả hai vẫn còn ở đó mồ hôi rịn ra cả khuôn mặt thanh tú cỉa hai người.
Hai người bọn họ thấy Hàn Mặc tới thì mắt sáng hết lên lao nhanh lại phía nàng.
"Bọn em tập xong rồi tỷ cho bọn em nghỉ đi nha"
"Để ta kiểm tra bọn em đã chứ chưa nghĩ được đâu"
Hàn Mặc nói xong cũng vung chiêu ra về phía hai người. Cũng may Vân nhi và Song nhi nhanh nhẹn thoát được. Lại đánh thêm vài chiêu nữa Hàn Mặc mới dừng lại.
"Bọn em có tiến bộ nhưng vẫn phải luyện tập hằng ngày không thể bỏ được"
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho các em thôi, phải tự mình bảo vệ mình cho tốt"
"Tỷ tỷ bọn em biết tỷ cũng vì muốn tốt cho bọn em nên mới như vậy bọn em không trách tỷ đâu"
"Đúng đó tỷ tỷ bọn em phải cảm ơn người mới đúng"
"Không có gì đâu, bọn em hiểu như vậy là tốt mau tắm rửa thay y phục đi rồi làm cơm cho ta ăn đi ta thấy đói rồi"
Vân nhi và Song nhi nghe Hàn Mặc nói như vậy liền nhìn lại mình mồ hôi nhễ nhại, cả người cũng bốc mùi luôn rồi nhất thời hai khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Cả hai nhanh chóng nhanh chóng xin Hàn Mặc về phòng mình tắm rửa rồi chuẩn bị cơm cho Hàn Mặc.
"Không ta không có làm mà"
Hàn Vũ thấy Lý thị đã bị vạch trần nên càng tức giận quát lên với Lý thị.
"Bà còn nói nữa sao vậy chiếc trâm ấy là sao hả?"
Hắn lúc này đã thật sự tức giận rồi. Lý thị tại sao có thể ngu ngốc đến nỗi lại thua dưới tay một nha hoàn, tính kế hại người nhưng lại làm để người khác phát hiện ra còn ở trước mặt các hạ nhân trong phủ nữa.
"Chuyện hôm qua chưa đủ loạn hay sao? Bà lại làm chuyện đáng trách như vậy? Lại có thể vu oan cho Mặc nhi"
Hàn Mặc thấy Lý thị bị Hàn Vũ quát mắng như vậy thấy rất hả dạ. Dù cho hôm nay nha hoàn kia không có chứng cứ đi nữa thì Lý thị trong mắt hạ nhân cũng không còn tốt đẹp như trước kia nữa thay vào đó hạ nhân trong phủ cũng không còn khinh thường nàng như trước kia nữa.
"Người đâu mau đỡ Lý di nương về phòng cấm túc một tháng cho suy nghĩ lại những việc mình đã làm"
Hàn Vũ ra lệnh cho nha hoàn dìu Lý thị đi xong quay sang Hàn Mặc làm bộ dáng có lỗi với nàng.
"Mặc nhi, ta xin lỗi con chuyện của di nương con"
"Phụ thân ta không sao người về nghỉ ngơi đi"
Hàn Vũ nghe Hàn Mặc nói vậy cũng không ở lại thêm nữa mà về lại phòng của mình.
Sau khi Hàn Vũ đi rồi , Hàn Mặc đứng đó nhếch môi cười nhớ lại chuyện nàng làm sao biết được ai là người đem đồ của Lý thị đặt vào phòng của nàng.
Thật ra người của Ám Dạ môn có một số trà trộn vào trong phủ làm sai vặt hoặc nha hoàn để tiện bái tình hình cũng như bảo vệ cho Hàn Mặc. Lúc Lý thị sai người đem vật chứng vào phòng nàng thì bị người của nàng phát hiện nên mới báo cho nàng biết.
Nàng vẫn để hắn bỏ đồ vào phòng nàng rồi sau đó lấy nó đi tiêu hủy. Lý thị không biết rằng âm mưu của bà ta đã bị nàng phát hiện từ sớm nên vẫn cứ thực hiện kế hoạch giờ bị nàng đánh trả lại một quả thật đau. Đó là tính cách của nàng nếu có người chọc phải nàng thì nàng sẽ không nương tay đâu. Nói chính xác hơn là "Người không đụng ta ta không đụng người"
"Vân nhi, Song nhi hai em đi luyện tập tiếp đi lát nữa ta kiểm tra"
Chỉ tội cho Vân nhi và Song nhi phỉa tiếp tục luyện tập. Hai người khóc không ra nước mắt ánh mắt đáng thương nhìn Hàn Mặc nhưng vẫn không thay đổi được ý của Hàn Mặc. Thế là hai người đành ngậm ngùi tiếp tục luyện tập còn Hàn Mặc thì vào phòng làm một số việc.
Và một số việc đó là trước tiên nàng phải suy nghĩ xem có nên chữa bệnh cho Lãnh Băng hay không, nếu chữa cho hắn thì phải lấy gì làm điều kiện, thế là Hàn Mặc lại phải kiểm tra lại từng thứ cất trong chiếc nhẫn của nàng để xem có gì nàng chưa có hay không, kết quả là bên trong chiếc nhẫn còn thiếu một vài dược liệu quý hiếm ở cổ đại mới có mà nàng chưa có tìm được. Vì vậy Hàn Mặc quyết định sẽ lấy những thứ đó để làm điều kiện chữa cho hắn.
Mà hình như nàng quên nói với hắn là hắn bị trúng cổ đó thì chỉ có thể chống cự trong vòng hai mươi năm thôi mà cổ này đã theo hắn khoảng mười lăm năm rồi nên phải lấy cổ ra nhanh thì mới tốt được. Có điều Hàn Mặc lại không nghĩ rằng các dược liệu mà nàng yêu cầu kia lại rất khó tìm bảo Lãnh Băng tìm được đưa cho nàng cũng mất không ít thời gian.
Lúc nàng suy nghĩ xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi chỉ tội cho Vân nhi và Song nhi vẫn phải ở ngoài nắng luyện tập. Lúc này Hàn Mặc mới nhớ đến Vân nhi và Song nhi đi đến chỗ hai người đang luyện tập thì thấy cả hai vẫn còn ở đó mồ hôi rịn ra cả khuôn mặt thanh tú cỉa hai người.
Hai người bọn họ thấy Hàn Mặc tới thì mắt sáng hết lên lao nhanh lại phía nàng.
"Bọn em tập xong rồi tỷ cho bọn em nghỉ đi nha"
"Để ta kiểm tra bọn em đã chứ chưa nghĩ được đâu"
Hàn Mặc nói xong cũng vung chiêu ra về phía hai người. Cũng may Vân nhi và Song nhi nhanh nhẹn thoát được. Lại đánh thêm vài chiêu nữa Hàn Mặc mới dừng lại.
"Bọn em có tiến bộ nhưng vẫn phải luyện tập hằng ngày không thể bỏ được"
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho các em thôi, phải tự mình bảo vệ mình cho tốt"
"Tỷ tỷ bọn em biết tỷ cũng vì muốn tốt cho bọn em nên mới như vậy bọn em không trách tỷ đâu"
"Đúng đó tỷ tỷ bọn em phải cảm ơn người mới đúng"
"Không có gì đâu, bọn em hiểu như vậy là tốt mau tắm rửa thay y phục đi rồi làm cơm cho ta ăn đi ta thấy đói rồi"
Vân nhi và Song nhi nghe Hàn Mặc nói như vậy liền nhìn lại mình mồ hôi nhễ nhại, cả người cũng bốc mùi luôn rồi nhất thời hai khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Cả hai nhanh chóng nhanh chóng xin Hàn Mặc về phòng mình tắm rửa rồi chuẩn bị cơm cho Hàn Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.