Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 59
Khánh Linh
08/01/2020
Lãnh Băng vì hành động bất ngờ của nàng mà cứng
đờ nhưng khi Hàn Mặc muốn nhả miệng hắn ra liền giữ chặt gáy nàng tiếp
tục hôn nàng sâu hơn. Lúc hôn xong thì Hàn Mặc phát hiện mình đã ở trên
giường rồi, ngồi lên đùi của Lãnh Băng cả người vô lực dựa vào người
hắn. Hàn Mặc giãy dụa muốn đứng lên bỗng chốc cứng đờ lại.
Nàng, hình như nàng cảm nhận được có một vật gì đó cứng rắn đang chọc vào mông của mình. Lãnh Băng vì Hàn Mặc giãy dụa nên không tránh khỏi cọ qua cọ lại trên người hắn khiến Lãnh Băng nhịn không được nổi lên phản ứng.
Hàn Mặc vì vậy mà càng giãy dụa hơn thì bị Lãnh Băng giữ lại, giọng nói khàn khàn nhẫn nhịn
"Đừng động"
Hàn Mặc lập tức ngồi im không dám nhúc nhích. Nàng cảm thấy hình như nó càng lớn hơn thì phải. Nhưng mà bị chọc như vậy thật sự rất khó chịu đó.
"Chàng..,chàng để ta xuống trước đi"
"Nếu nàng muốn ta ăn nàng bây giờ thì xuống đi"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói vậy thì lập tức im lặng ngoan ngoãn ngồi im. Đùa sao nàng cũng không muốn bị ăn bây giờ đâu.
Lãnh Băng ôm chặt lấy Hàn Mặc hơi thở dốc. Hơi thở nóng rực cứ như vậy lướt qua vành tai và cổ của nàng làm nàng cảm thấy ngứa hơi hơi rụt cổ lại.
Lãnh Băng trước giờ chưa từng như vậy. Cho dù có nữ nhân cố ý quyến rũ hắn lượng lờ còn khiêu khích hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng nỗi lên chút dục vọng nào, hắn cảm thấy những nữ nhân đó thật bẩn khiến hắn một đầu ngón tay cũng không muốn động vào. Cho nên đến bây giờ Lãnh Băng vẫn còn là một nam nhân chưa chạm qua nữ nhân bao giờ.
Nhưng Hàn Mặc lại làm cho dục vọng của Lãnh Băng không kìm chế được mà nổi lên. Hàn Mặc bị ôm một lúc lâu vẫn không thấy Lãnh Băng có dấu hiệu giảm đi dục vọng chút nào cả mà càng ngày càng lớn hơn nữa.
Hàn Mặc kiếp trước bên cạnh có một sắc nữ như Minh Nguyệt nên đương nhiên biết chuyện nam nữ rồi. Lúc trước chỉ cần rãnh rỗi thì nàng đều bị Minh Nguyệt lôi kéo cùng nàng đọc truyện H hoặc là coi phim. Hàn Mặc bị lôi kéo như vậy nên nàng cũng bị lây nhiễm thành sắc nữ như Minh Nguyệt rồi có điều nàng đỡ hơn Minh Nguyệt thôi. Hàn Mặc hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với Lãnh Băng
"Hay là ta.. ta giúp chàng nhé"
Lãnh Băng vì lời nói của Hàn Mặc mà không thể kìm nén được nữa lập tức đè nàng xuống giường đặt nàng nằm lên người mình. Hôn lên miệng nhỏ nhắn của nàng, nhanh chóng cởi quần áo trên người rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng đặt vào nam căn đã cương cứng đến phát đau của mình. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Hàn Mặc vẫn bị dọa sợ. Nó...nó to quá, còn nóng đến mức như muốn làm bỏng tay nàng nữa chứ. Hàn Mặc bị dọa sợ hơi rụt tay lại nhưng Lãnh Băng không cho nàng cơ hội giữ chặt tay nàng áp vào nam căn bắt đầu lên xuống.
Bàn tay mềm mại của nàng cầm lấy nam căn thô cứng nhịp nhàng lên xuống làm cho Lãnh Băng rất thoải mái, nặng nề thở dốc. Cầm tay Hàn Mặc càng lúc lên xuống càng lúc càng nhanh.
"Chàng...xong chưa vậy?"
"Sắp rồi" giọng nói vì dục vọng mà trở nên khàn khàn và trầm thấp đầy mê hoặc.
Tay Hàn Mặc bị cọ sát đến ửng đỏ, hơi đau tay còn có chút tê mà Lãnh Băng vẫn chưa xong. Không biết bao nhiêu lần "Sắp rồi" của Lãnh Băng trả lời Hàn Mặc nhưng tay nàng vẫn bị hắn cọ sát qua lại không ngừng. Hàn Mặc thấy hối hận vì giúp hắn rồi, "Sắp rồi" của hắn làm nàng muốn khóc rồi đó. Đến lần thứ n "Sắp rồi" Lãnh Băng mới gầm nhẹ một tiếng đem bạch dịch bắn ra đầy tay của Hàn Mặc. Tay của nàng dính đầy chất lỏng màu trắng, Lãnh Băng lấy y phục mặc vào rồi lấy khăn mềm gần đó cẩn thận lau tay cho nàng. Thấy bàn tay của nàng bị cọ đến đỏ ửng liền đau lòng không thôi nhẹ nhàng hôn vào tay nàng xin lỗi.
"Mặc nhi, ta xin lỗi vì đã làm tay nàng thành như vầy. Lần sau ta nhất định sẽ nhẹ nhàng không làm nàng bị đau nữa"
Hàn Mặc nghe hắn nói câu đầu thì còn chấp nhận được. Nghe đến câu sau liền tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Hừ, chàng nằm mơ đi không có lần sau đâu"
Thấy dáng vẻ tức giận của nàng giống như một con mèo nhỏ xù lông khiến cho lòng Lãnh Băng ngứa ngáy, nàng quá dễ thương rồi. Lúc bên ngoài nàng luôn lấy sự lạnh lùng làm vỏ bọc cho mình còn khi đối mặt với nam nhân này thì lớp vỏ bọc đó đã không còn nữa.
"Vậy lần sau ta sẽ ăn nàng"
"Lưu manh, vô sỉ"
"Nàng không thích ta như vậy sao?"
Lãnh Băng vẫn giữ bộ mặt lưu manh vô sỉ trêu chọc nàng. Đương nhiên lúc nãy một lần là không đủ với Lãnh Băng rồi nhưng nếu hắn đòi hỏi nữa chắc chắn nàng giận hắn nên đành nhịn vậy.
"Được rồi ta xin lỗi không chọc nàng nữa"
Lãnh Băng ôm lấy Hàn Mặc từ đằng sau gương mặt cọ cọ vào cổ của nàng. Hàn Mặc bị cọ đến phát ngứa nên đẩy đầu của Lãnh Băng ra
"Đừng cọ nữa ngứa lắm"
Lãnh Băng cũng không cọ nữa mà ôm Hàn Mặc vào lòng. Cả hai cùng nằm xuống giường. Hàn Mặc vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của Lãnh Băng nhưng sức của nàng không bằng Lãnh Băng nên đành để yên cho hắn ôm.
"Mặc nhi, ta rất vui. Nàng rốt cuộc cũng đã chấp nhận ta rồi. Nàng không biết lúc nghe nàng nói nàng cũng có tình cảm với ta, ta vui như thế nào đâu. Ta rất xin lỗi vì làm đau nàng nhưng ta cũng chỉ làm vậy với mình nàng thôi. Cả đời này của ta đều là của nàng, chỉ một mình nàng thôi. Kể cả..."
"Kể cả cái gì?"
Thấy Lãnh Băng không nói nữa Hàn Mặc tò mò quay nàng lại nhìn Lãnh Băng hỏi hắn.
"Kể cả thân thể này của ta cũng đều là của nàng, nàng muốn làm gì ta cũng được"
"Vô sỉ"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói trong lòng đang rất vui vẻ và ngọt ngào nhưng nghe hắn nói lời vô sỉ như vậy thì cảm xúc lập tức biến mất. Quả thật là bản tính không thể thay đổi được
"Mặc nhi, đây là lời nói thật từ trong lòng của ta. Từng câu từng chữ đều là thật"
Dứt lời liền nhắm ngay đôi môi đỏ mọng mềm mại kia hôn xuống. Đây là nụ hôn rất ôn nhu và dịu dàng đầy sự yêu thương. Bốn cánh môi cùng với hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trao nhau từng hơi thở của mình cho đối phương. Cả căn phòng tỏa ra sự ấm áp hạnh phúc như cảm xúc của hai người bây giờ.
Nàng, hình như nàng cảm nhận được có một vật gì đó cứng rắn đang chọc vào mông của mình. Lãnh Băng vì Hàn Mặc giãy dụa nên không tránh khỏi cọ qua cọ lại trên người hắn khiến Lãnh Băng nhịn không được nổi lên phản ứng.
Hàn Mặc vì vậy mà càng giãy dụa hơn thì bị Lãnh Băng giữ lại, giọng nói khàn khàn nhẫn nhịn
"Đừng động"
Hàn Mặc lập tức ngồi im không dám nhúc nhích. Nàng cảm thấy hình như nó càng lớn hơn thì phải. Nhưng mà bị chọc như vậy thật sự rất khó chịu đó.
"Chàng..,chàng để ta xuống trước đi"
"Nếu nàng muốn ta ăn nàng bây giờ thì xuống đi"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói vậy thì lập tức im lặng ngoan ngoãn ngồi im. Đùa sao nàng cũng không muốn bị ăn bây giờ đâu.
Lãnh Băng ôm chặt lấy Hàn Mặc hơi thở dốc. Hơi thở nóng rực cứ như vậy lướt qua vành tai và cổ của nàng làm nàng cảm thấy ngứa hơi hơi rụt cổ lại.
Lãnh Băng trước giờ chưa từng như vậy. Cho dù có nữ nhân cố ý quyến rũ hắn lượng lờ còn khiêu khích hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng nỗi lên chút dục vọng nào, hắn cảm thấy những nữ nhân đó thật bẩn khiến hắn một đầu ngón tay cũng không muốn động vào. Cho nên đến bây giờ Lãnh Băng vẫn còn là một nam nhân chưa chạm qua nữ nhân bao giờ.
Nhưng Hàn Mặc lại làm cho dục vọng của Lãnh Băng không kìm chế được mà nổi lên. Hàn Mặc bị ôm một lúc lâu vẫn không thấy Lãnh Băng có dấu hiệu giảm đi dục vọng chút nào cả mà càng ngày càng lớn hơn nữa.
Hàn Mặc kiếp trước bên cạnh có một sắc nữ như Minh Nguyệt nên đương nhiên biết chuyện nam nữ rồi. Lúc trước chỉ cần rãnh rỗi thì nàng đều bị Minh Nguyệt lôi kéo cùng nàng đọc truyện H hoặc là coi phim. Hàn Mặc bị lôi kéo như vậy nên nàng cũng bị lây nhiễm thành sắc nữ như Minh Nguyệt rồi có điều nàng đỡ hơn Minh Nguyệt thôi. Hàn Mặc hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với Lãnh Băng
"Hay là ta.. ta giúp chàng nhé"
Lãnh Băng vì lời nói của Hàn Mặc mà không thể kìm nén được nữa lập tức đè nàng xuống giường đặt nàng nằm lên người mình. Hôn lên miệng nhỏ nhắn của nàng, nhanh chóng cởi quần áo trên người rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng đặt vào nam căn đã cương cứng đến phát đau của mình. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Hàn Mặc vẫn bị dọa sợ. Nó...nó to quá, còn nóng đến mức như muốn làm bỏng tay nàng nữa chứ. Hàn Mặc bị dọa sợ hơi rụt tay lại nhưng Lãnh Băng không cho nàng cơ hội giữ chặt tay nàng áp vào nam căn bắt đầu lên xuống.
Bàn tay mềm mại của nàng cầm lấy nam căn thô cứng nhịp nhàng lên xuống làm cho Lãnh Băng rất thoải mái, nặng nề thở dốc. Cầm tay Hàn Mặc càng lúc lên xuống càng lúc càng nhanh.
"Chàng...xong chưa vậy?"
"Sắp rồi" giọng nói vì dục vọng mà trở nên khàn khàn và trầm thấp đầy mê hoặc.
Tay Hàn Mặc bị cọ sát đến ửng đỏ, hơi đau tay còn có chút tê mà Lãnh Băng vẫn chưa xong. Không biết bao nhiêu lần "Sắp rồi" của Lãnh Băng trả lời Hàn Mặc nhưng tay nàng vẫn bị hắn cọ sát qua lại không ngừng. Hàn Mặc thấy hối hận vì giúp hắn rồi, "Sắp rồi" của hắn làm nàng muốn khóc rồi đó. Đến lần thứ n "Sắp rồi" Lãnh Băng mới gầm nhẹ một tiếng đem bạch dịch bắn ra đầy tay của Hàn Mặc. Tay của nàng dính đầy chất lỏng màu trắng, Lãnh Băng lấy y phục mặc vào rồi lấy khăn mềm gần đó cẩn thận lau tay cho nàng. Thấy bàn tay của nàng bị cọ đến đỏ ửng liền đau lòng không thôi nhẹ nhàng hôn vào tay nàng xin lỗi.
"Mặc nhi, ta xin lỗi vì đã làm tay nàng thành như vầy. Lần sau ta nhất định sẽ nhẹ nhàng không làm nàng bị đau nữa"
Hàn Mặc nghe hắn nói câu đầu thì còn chấp nhận được. Nghe đến câu sau liền tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Hừ, chàng nằm mơ đi không có lần sau đâu"
Thấy dáng vẻ tức giận của nàng giống như một con mèo nhỏ xù lông khiến cho lòng Lãnh Băng ngứa ngáy, nàng quá dễ thương rồi. Lúc bên ngoài nàng luôn lấy sự lạnh lùng làm vỏ bọc cho mình còn khi đối mặt với nam nhân này thì lớp vỏ bọc đó đã không còn nữa.
"Vậy lần sau ta sẽ ăn nàng"
"Lưu manh, vô sỉ"
"Nàng không thích ta như vậy sao?"
Lãnh Băng vẫn giữ bộ mặt lưu manh vô sỉ trêu chọc nàng. Đương nhiên lúc nãy một lần là không đủ với Lãnh Băng rồi nhưng nếu hắn đòi hỏi nữa chắc chắn nàng giận hắn nên đành nhịn vậy.
"Được rồi ta xin lỗi không chọc nàng nữa"
Lãnh Băng ôm lấy Hàn Mặc từ đằng sau gương mặt cọ cọ vào cổ của nàng. Hàn Mặc bị cọ đến phát ngứa nên đẩy đầu của Lãnh Băng ra
"Đừng cọ nữa ngứa lắm"
Lãnh Băng cũng không cọ nữa mà ôm Hàn Mặc vào lòng. Cả hai cùng nằm xuống giường. Hàn Mặc vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của Lãnh Băng nhưng sức của nàng không bằng Lãnh Băng nên đành để yên cho hắn ôm.
"Mặc nhi, ta rất vui. Nàng rốt cuộc cũng đã chấp nhận ta rồi. Nàng không biết lúc nghe nàng nói nàng cũng có tình cảm với ta, ta vui như thế nào đâu. Ta rất xin lỗi vì làm đau nàng nhưng ta cũng chỉ làm vậy với mình nàng thôi. Cả đời này của ta đều là của nàng, chỉ một mình nàng thôi. Kể cả..."
"Kể cả cái gì?"
Thấy Lãnh Băng không nói nữa Hàn Mặc tò mò quay nàng lại nhìn Lãnh Băng hỏi hắn.
"Kể cả thân thể này của ta cũng đều là của nàng, nàng muốn làm gì ta cũng được"
"Vô sỉ"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói trong lòng đang rất vui vẻ và ngọt ngào nhưng nghe hắn nói lời vô sỉ như vậy thì cảm xúc lập tức biến mất. Quả thật là bản tính không thể thay đổi được
"Mặc nhi, đây là lời nói thật từ trong lòng của ta. Từng câu từng chữ đều là thật"
Dứt lời liền nhắm ngay đôi môi đỏ mọng mềm mại kia hôn xuống. Đây là nụ hôn rất ôn nhu và dịu dàng đầy sự yêu thương. Bốn cánh môi cùng với hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trao nhau từng hơi thở của mình cho đối phương. Cả căn phòng tỏa ra sự ấm áp hạnh phúc như cảm xúc của hai người bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.