Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 61
Khánh Linh
29/01/2020
Lúc mọi người còn đang xôn xao bàn bạc với nhau
thì Hàn Mặc và Lãnh Băng vẫn ung dung đi tới. Dù sao thì vẫn đúng giờ
chỉ là trễ hơn những người khác mà thôi nên cả hai cứ thong thả mà đi.
Chẳng biết ai phát hiện ra là hai người bọn họ mà hô lên:
"Đến rồi, đến rồi"
Nhất thời Đại hội võ lâm có không biết bao nhiêu người nhưng lại là một mảnh im ắng. Người nào cũng nhướn mắt lên nhìn hai người Hàn Mặc và Lãnh Băng đã vậy còn tự động nhường ra một lối đi từ chỗ hai người họ đến chỗ ngồi.
Mọi người chăm chú nhìn đồng thời cũng rất tò mò hai người này là người như thế nào mà lại có bản lĩnh lớn đến vậy.
Kết quả làm mọi người chấn kinh khi nhìn thấy hai người. Đây có thật là hai người đứng đầu Ám Dạ Cung cùng với Ma Vực không vậy.
Một người là nữ nhân, y phục đỏ rực thêu hoa văn, khi di chuyển hoa văn trên y phục lay động, nhìn sống động như thật. Đôi mắt nàng rất đẹp, trong suốt như không nhiễm chút bụi trần nào, ánh mắt mang theo sự hờ hững lạnh lùng. Mày lá liễu cong lên một độ cong phù hợp càng làm cho đôi mắt thêm phần sinh đẹp. Sống mũi cao thanh tú cùng với môi của nàng được che dấu dưới một lớp khăn che lụa khiến người ta không khỏi tiếc nuối vì không thấy được hết dung mạo của nàng.
Một người là nam nhân, cả người mặc cẩm bào màu đen, nửa khuôn mặt vì đeo mặt nạ mà chỉ lộ ra đôi mắt màu tím quỷ dị nhưng không kém phần xinh đẹp, cũng giống như nữ nhân nhân ánh mắt cũng hờ hững lạnh lùng còn có thêm sự sắc bén. Sống mũi cao thẳng toát ra khí thế kiêu ngạo bức người. Bờ môi có đường cong vừa phải, cánh môi không dày cũng không mỏng. Tỉ lệ nhìn rất cân xứng với khuôn mặt, mặc dù chưa thấy được hết khuôn mặt nhưng mọi người ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, hai người ai cũng mang trên người hơi thở lạnh lùng bức người khiến ai cũng cảm thấy không rét mà run.
Mọi người chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn hai người họ. Hai người nhìn đều còn rất trẻ mặc dù toàn thân đều có khí thế bức người nhưng mọi người vẫn nhịn không được hoài nghi thân phận của hai người. Có thật hai người họ một là Cung chủ Ám Dạ Môn, một là Giáo chủ Ma Vực hay không vậy.
Nhìn thấy Hàn Mặc và Lãnh Băng sánh vai đi cùng nhau. Hai màu y phục Đỏ - Đen tưởng như không hợp nhau như khi nhìn hai người mang trên người hai màu sắc đó lại không cảm thấy một chút không hợp nhau nào mà ngược lại mới đúng nhìn rất hài hòa. Nhìn hai người như một cặp trời sinh, đẹp đôi vô cùng như thể không ai có thể xen vào được.
Nhìn hai người mọi người đều nghĩ hai người này là một cặp phu thê sao lại nói là Cung chủ Ám Dạ Lân với Giáo chủ Ma Vực được.
Hàn Mặc mà biết suy nghĩ này của bọn họ chắc chắn sẽ tức lắm. Nàng vốn định là hai người, một trước một sau đi vào để không gây sự chút ý nhưng Lãnh Băng lại không chịu muốn hai người sánh vai nhau bước vào.
Lãnh Băng thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người trong lòng rất vui vẻ. Hắn chính là muốn mọi người nhìn thấy mình và Hàn Mặc cùng nhau đi vào cũng như muốn mọi người thấy quan hệ của hắn và Hàn Mặc là không bình thường.
Cung Viên Hạo đã gặp trước nên biết mặt hai người nên khi hai người xuất hiện hắn liền đến chào hỏi hai người
"Hoan nghênh hai vị đã đến đây thật là vinh hạnh, đây là chỗ của hai vị, xin mời"
Cung Viên Hạo đến chào hỏi đồng thời cũng dẫn hai người đến vị trí của mình.
Hai môn phái đều là đứng đầu trong giang hồ nên ghế của hai người được đặt ở vị trí sau ghế của minh chủ võ lâm tại vị.
Hàn Mặc và Lãnh Băng ngồi xuống vị trí của mình. Vì môn phái của hai người gần đây thực lực đã mạnh ngang nhau nên vị trí ngồi của hai người là sát nhau.
Mọi người thấy hai người lần lượt ngồi vào chiếc ghế của Cung chủ Ám Dạ Môn cùng với ghế của Giáo chủ Ma Vực liền khiếp sợ.
Quả nhiên là không thể tin được mà. Hai người ngồi trước mặt bọn họ quả thật còn rất trẻ đó. Hai người vậy mà lại là hai người đứng đầu của hai môn phái đứng đầu trong giang hồ.
Lúc hai người còn chưa lộ diện mọi người trong giang hồ ai cũng suy đoán bọn họ ít nhiều tuổi cũng rất lớn, còn già nua xấu xí. Nhìn đi hai người trước mặt bịn họ xấu chỗ nào hả. Rõ ràng là ngũ quan đều rất xuất sắc động lòng người.
Còn một điều khiến mọi người khiếp sợ đó là Cung chủ Ám Dạ Môn lại là một nữ nhân, à không nhìn giống một cô nương thì đúng hơn.
Nhìn hai người họ, chắc chắn là một đôi trời sinh. Cả hai đều tài giỏi, có thể đứng đầu một môn phái không phải là chuyện dễ dàng gì mà còn đưa môn phái lên đứng đầu trong giang hồ lại càng khó hơn. Lúc nãy thấy hai người cùng nhau đi vào, nhìn hai người rất xứng đôi nên mọi người rất tì mò rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào.
Nhưng Hàn Mặc và Lãnh Băng cũng không có làm gì hay nói gì về quan hệ của hai người khiến bọn họ càng tò mò. Nhưng dù có tò mò cũng không thể làm gì được, thân phận của hai người quá lớn bọn họ không dám đắc tội.
Minh chủ võ lâm tại vị là Trần Tinh nhìn hai người ánh mắt không tốt lắm. Hai người đến trễ hơn người khác khiến hắn đã hơi khó chịu......
Chẳng biết ai phát hiện ra là hai người bọn họ mà hô lên:
"Đến rồi, đến rồi"
Nhất thời Đại hội võ lâm có không biết bao nhiêu người nhưng lại là một mảnh im ắng. Người nào cũng nhướn mắt lên nhìn hai người Hàn Mặc và Lãnh Băng đã vậy còn tự động nhường ra một lối đi từ chỗ hai người họ đến chỗ ngồi.
Mọi người chăm chú nhìn đồng thời cũng rất tò mò hai người này là người như thế nào mà lại có bản lĩnh lớn đến vậy.
Kết quả làm mọi người chấn kinh khi nhìn thấy hai người. Đây có thật là hai người đứng đầu Ám Dạ Cung cùng với Ma Vực không vậy.
Một người là nữ nhân, y phục đỏ rực thêu hoa văn, khi di chuyển hoa văn trên y phục lay động, nhìn sống động như thật. Đôi mắt nàng rất đẹp, trong suốt như không nhiễm chút bụi trần nào, ánh mắt mang theo sự hờ hững lạnh lùng. Mày lá liễu cong lên một độ cong phù hợp càng làm cho đôi mắt thêm phần sinh đẹp. Sống mũi cao thanh tú cùng với môi của nàng được che dấu dưới một lớp khăn che lụa khiến người ta không khỏi tiếc nuối vì không thấy được hết dung mạo của nàng.
Một người là nam nhân, cả người mặc cẩm bào màu đen, nửa khuôn mặt vì đeo mặt nạ mà chỉ lộ ra đôi mắt màu tím quỷ dị nhưng không kém phần xinh đẹp, cũng giống như nữ nhân nhân ánh mắt cũng hờ hững lạnh lùng còn có thêm sự sắc bén. Sống mũi cao thẳng toát ra khí thế kiêu ngạo bức người. Bờ môi có đường cong vừa phải, cánh môi không dày cũng không mỏng. Tỉ lệ nhìn rất cân xứng với khuôn mặt, mặc dù chưa thấy được hết khuôn mặt nhưng mọi người ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, hai người ai cũng mang trên người hơi thở lạnh lùng bức người khiến ai cũng cảm thấy không rét mà run.
Mọi người chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn hai người họ. Hai người nhìn đều còn rất trẻ mặc dù toàn thân đều có khí thế bức người nhưng mọi người vẫn nhịn không được hoài nghi thân phận của hai người. Có thật hai người họ một là Cung chủ Ám Dạ Môn, một là Giáo chủ Ma Vực hay không vậy.
Nhìn thấy Hàn Mặc và Lãnh Băng sánh vai đi cùng nhau. Hai màu y phục Đỏ - Đen tưởng như không hợp nhau như khi nhìn hai người mang trên người hai màu sắc đó lại không cảm thấy một chút không hợp nhau nào mà ngược lại mới đúng nhìn rất hài hòa. Nhìn hai người như một cặp trời sinh, đẹp đôi vô cùng như thể không ai có thể xen vào được.
Nhìn hai người mọi người đều nghĩ hai người này là một cặp phu thê sao lại nói là Cung chủ Ám Dạ Lân với Giáo chủ Ma Vực được.
Hàn Mặc mà biết suy nghĩ này của bọn họ chắc chắn sẽ tức lắm. Nàng vốn định là hai người, một trước một sau đi vào để không gây sự chút ý nhưng Lãnh Băng lại không chịu muốn hai người sánh vai nhau bước vào.
Lãnh Băng thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người trong lòng rất vui vẻ. Hắn chính là muốn mọi người nhìn thấy mình và Hàn Mặc cùng nhau đi vào cũng như muốn mọi người thấy quan hệ của hắn và Hàn Mặc là không bình thường.
Cung Viên Hạo đã gặp trước nên biết mặt hai người nên khi hai người xuất hiện hắn liền đến chào hỏi hai người
"Hoan nghênh hai vị đã đến đây thật là vinh hạnh, đây là chỗ của hai vị, xin mời"
Cung Viên Hạo đến chào hỏi đồng thời cũng dẫn hai người đến vị trí của mình.
Hai môn phái đều là đứng đầu trong giang hồ nên ghế của hai người được đặt ở vị trí sau ghế của minh chủ võ lâm tại vị.
Hàn Mặc và Lãnh Băng ngồi xuống vị trí của mình. Vì môn phái của hai người gần đây thực lực đã mạnh ngang nhau nên vị trí ngồi của hai người là sát nhau.
Mọi người thấy hai người lần lượt ngồi vào chiếc ghế của Cung chủ Ám Dạ Môn cùng với ghế của Giáo chủ Ma Vực liền khiếp sợ.
Quả nhiên là không thể tin được mà. Hai người ngồi trước mặt bọn họ quả thật còn rất trẻ đó. Hai người vậy mà lại là hai người đứng đầu của hai môn phái đứng đầu trong giang hồ.
Lúc hai người còn chưa lộ diện mọi người trong giang hồ ai cũng suy đoán bọn họ ít nhiều tuổi cũng rất lớn, còn già nua xấu xí. Nhìn đi hai người trước mặt bịn họ xấu chỗ nào hả. Rõ ràng là ngũ quan đều rất xuất sắc động lòng người.
Còn một điều khiến mọi người khiếp sợ đó là Cung chủ Ám Dạ Môn lại là một nữ nhân, à không nhìn giống một cô nương thì đúng hơn.
Nhìn hai người họ, chắc chắn là một đôi trời sinh. Cả hai đều tài giỏi, có thể đứng đầu một môn phái không phải là chuyện dễ dàng gì mà còn đưa môn phái lên đứng đầu trong giang hồ lại càng khó hơn. Lúc nãy thấy hai người cùng nhau đi vào, nhìn hai người rất xứng đôi nên mọi người rất tì mò rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào.
Nhưng Hàn Mặc và Lãnh Băng cũng không có làm gì hay nói gì về quan hệ của hai người khiến bọn họ càng tò mò. Nhưng dù có tò mò cũng không thể làm gì được, thân phận của hai người quá lớn bọn họ không dám đắc tội.
Minh chủ võ lâm tại vị là Trần Tinh nhìn hai người ánh mắt không tốt lắm. Hai người đến trễ hơn người khác khiến hắn đã hơi khó chịu......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.