Chương 3: Dùng Âm Sát Giết Người
Nhóc Lê Minh
20/03/2021
Đám hắc y nhân hết sức kinh ngạc nhưng không dám khinh thường.
Bọn hắn nhiều lần nhận được nhiệm vụ ám sát hai người này nhưng chưa lần nào thành công. Tất cả đều có đi mà không có về. Lần này Ám Dạ các lại phái ra ba mươi người đi ám sát hai người này. Số lượng người được cử đi đã tăng gấp ba lần bình thường. Nếu lần này vẫn không thành công thì bọn họ cũng không cần trở về nữa.
Ba mươi tên hắc y nhân bao vây hai người ở giữa. Tên cầm đầu sợ đêm dài lắm mộng, muốn giải quyết nhanh.
"Lên!"
Ba mươi tên hắc y nhân cùng nhau xông lên hòng băm vằm hai người thành thịt vụn.
Tử Cầm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, lấy ra cây đàn cầm lúc nào cũng đeo trên lưng một tấc không rời, nàng đặt hộp đàn lên hai đầu gối, mở ra nắp hộp. Cây đàn vẫn nằm trong hộp, chỉ để lộ ra phần dây đàn đủ để có thể gảy đàn. Hai tay đặt lên dây đàn, bắt đầu dùng nội lực truyền lên dây đàn.
Mỗi một ngón tay cong lên là một âm thanh chói tai bay ra, mang theo một luồng ánh sáng sắc bén bay về phía đám hắc y nhân. Ánh sáng kia sắc bén như một thanh đao, nó phá hủy tất cả chướng ngại vật trên đường đi của nó.
Tử Vũ rút ra thanh kiếm quấn trên eo. Lưỡi kiếm chỉ nhỏ bằng hai ngón tay mỏng như một tờ giấy, trong đêm tối toả ra ánh tím quỷ dị.
Nàng đứng quay lưng về phía Tử Cầm làm hộ pháp cho nàng ấy.
Trong rừng trúc, âm thanh kêu la đau đớn thảm thiết vang lên. Một tia sáng trắng xẹt qua, một cánh tay rơi xuống. Một ánh tím vụt qua là một vòi máu đỏ tươi nhuộm đỏ một mảnh lá trúc.
Số lượng hắc y nhân ngã xuống hơn phân nửa thì trong bóng tối cách một khoảng không xa, tiếng bước chân dồn dập tiến về phía bên này. Âm thanh càng ngày càng gần, có thể nghe ra được khoảng trên năm mươi tên hắc y nhân.
Mạng của các nàng không khỏi cũng quá đáng giá đi.
Tử Vũ nháy mắt sắc mặt trầm xuống, một lần nữa siết chặt thanh kiếm trong tay.
Tử Cầm ánh mắt ngưng trọng nhìn cây cổ cầm. Nàng đứng thẳng lên, dựng đứng cây cổ cầm, tay trái giữ cầm, tay phải vận hết mười phần nội lực đặt lên dây đàn.
Nhưng tay nàng còn chưa kịp chạm vào dây đàn, thì lúc này, nàng chỉ cảm nhận được một cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua tóc nàng. Nàng nhìn vào đôi tay trống rỗng của mình. Đàn của nàng đã biến mất.
Tử Cầm toàn thân lông tơ dựng đứng.
Dưới ánh trăng, một nữ tử toàn thân váy tím, trên mặt mang mạng che mặt, để lộ một đôi mắt đen sâu ngun ngút. Nàng nằm nghiêng trên nền lá khô cách Tử Cầm khoảng hai thước. Nàng đặt cây cầm trước người, tay trái chống đầu, tay phải vuốt ve thân đàn.
Khi hình ảnh này lọt vào trong mắt Tử Cầm cùng Tử Vũ, cả người hai nàng đều chấn động.
"Này… này… này… này là……"
"Đây….đây là…"
Hình ảnh này đối với hai nàng quá mức quen thuộc. Thân ảnh kia, phong thái kia, ánh mắt kia đã khắc sâu vào tâm trí các nàng. Năm đó cũng là như thế.
Ngay khi hơn năm mươi tên hắc y nhân kia sắp đến trước mặt, ngón tay Tô Nguyệt Như câu lấy một sợi dây đàn. Trước khi sợi dây đàn bị buông ra, giống như một loại bản năng trước sự nguy hiểm, Tử Cầm cùng Tử Vũ dốc hết sức lực nhanh chóng vận hết mười phần nội lực tạo thành một vòng chắn bảo hộ bao vây toàn thân.
"Tưng…ưng..ng..ng….."
Một âm thanh đinh tai nhức óc, kinh hồn bạt vía, gào thét xuyên qua tai chui vào trong óc đám người ở đây. Âm thanh oong..oong.. kia với thế không thể đỡ trực tiếp chạy một vòng càn quét trong đại não.
Mặc dù đã kịp thời dùng nội lực tạo thành vòng chắn, nhưng Tử Cầm cùng Tử Vũ không khỏi phải phun ra một ngụm máu tươi.
Đám hắc y nhân lại không may mắn như vậy. Cả đám nằm bất động trên mặt đất, thất khiếu đều có máu tươi chảy ra.
Chỉ một âm thanh sẽ không lấy đi mạng chúng, nhưng nửa đời còn lại cũng chỉ là một đám si ngốc vô dụng.
Tử Cầm cùng Tử Vũ khoé miệng vẫn đang dính máu tươi, môi mấp máy một hồi cũng không phun ra được lời nào, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn nữ tử áo tím đang còn lười biếng nằm trên đất ở đằng kia.
"Tử Cầm, Tử Vũ đi thôi."
Từ đầu đến cuối, nàng chưa tình nhìn đám hắc y nhân lấy một cái.
Tử Cầm cùng Tử Vũ muốn khóc.
Âm thanh này họ đã chờ đợi suốt năm năm.
Năm năm trước có một người đưa cho nàng một cây đàn gọi nàng "Tử Cầm".
Năm năm trước có một người đưa cho nàng một thanh kiếm gọi nàng "Tử Vũ".
Tử Cầm cùng Tử Vũ theo gót chân Tô Nguyệt Như không có một lời thắc mắc,giống như đây là điều hiển nhiên, vốn dĩ chính là như thế.
Ba người nối đuôi nhau biến mất trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, phủ kinh triệu doãn nhận được một án mạng lớn nhất trong suốt mười năm qua. Với mười hai thi thể và bảy mươi ba người não bộ bị thương nặng, thần trí mơ hồ không thể tìm ra được manh mối của kẻ tình nghi. Nạn nhân là người của hai tổ chức sát thủ lớn thứ nhất thứ hai trên giang hồ. Trong số đó có ba mươi người là người của Ám Dạ các, năm mươi lăm người là người của Tiêu Nguyệt các.
Trong suốt những năm qua cũng có không ít vụ ám sát tương tự như thế này, nhưng đều là những phi vụ nhỏ lẻ, số lượng tử thương không nhiều. Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm xảy ra phi vụ lớn như vậy.
Thủ đoạn gây án hết sức quỷ dị.
Quan khám nghiệm tử thi không tìm thấy bất kì dấu hiệu trúng độc nào, nhưng ngoại trừ mười hai người chết ra, tất cả bảy mươi ba người đều thất khiếu chảy máu, ngoài ra không có bất kì vết thương nào khác.
Tần Liệt ngồi dựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng lắng nghe Hồng Y bẩm báo tin tức mới nhận được này, khẽ nhíu mày trầm tư.
Kinh thành từ khi nào xuất hiện cao thủ như vậy. Để có thể cùng lúc làm cho nhiều người như vậy thất khiếu chảy máu trọng thương mà không thể phản kháng. Vậy, nội lực của người này… . Hắn hít sâu một hơi.
"Hồng Y, ngươi đi bắt người của hai tổ chức sát thủ kia về đây. Tra hỏi cho ta, bọn họ muốn ám sát người nào? bất kì một manh mối nhỏ nào cũng không được phép buông tha."
" Tử Y, ngươi điều tra xem gần đây có người lạ mặt nào, hoặc thế lực ngầm nào trà trộn vào kinh hay không?"
Không rõ là địch hay là bạn, trước tiên phải biết được mục đích của đối phương mới dễ bề xử lý.
Kinh thành mới yên ắng chưa được mấy ngày, nay lại nháo ra ồn ào lớn như vậy. Khắp phố phường lại thi nhau bàn tán. Ấy vậy mà bầu không khí trong Tô phủ hết sức quỷ dị, hoàn toàn không cùng một nhịp với bên ngoài.
Cảm giác quỷ dị khó tả này bắt đầu từ khi Tô gia đón vị thứ trưởng nữ về phủ. Nhưng hôm nay, bầu không khí quỷ dị này đã đạt đến cực điểm. Làm người ta có một loại cảm giác đè nén, hít thở không thông, vô cùng ngột ngạt.
Từ khi Tô đại tiểu thư về phủ đến nay đã năm ngày.
Lần đầu tiên Tô đại tiểu thư cùng trưởng bối nói chuyện, chính là lúc nàng dẫn hai tiểu cô nương lạ mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi không biết từ đâu chui ra đến trước mặt trưởng bối, thông báo với họ rằng: "Từ nay, hai người này sẽ là nha hoàn thân tín của ta. Diệp Cầm, Diệp Vũ".
Hai nha hoàn tự mình lần lượt bước ra báo danh hành lễ rồi theo chủ tử rời đi để lại một sảnh người há hốc miệng ngây ngốc nhìn nhau.
Tô Trường Phong muốn bùng nổ.
Cả đời ông lăn lộn trên quan trường, phải chịu rất nhiều sự đè nén áp bức từ quan trên, trải qua bao nhiêu gian nan cay đắng, mới leo lên được chức Lễ bộ thị lang như hôm nay. Nhưng cũng chưa từng phải như mấy ngày nay, hết nhịn xuống rồi lại nhịn xuống.
Ngoài nhẫn nhịn ra thì không còn cách nào khác. Ông không thể trách phạt, cũng không thể nói nặng lời.
Tô phu nhân cùng nữ nhi Tô Ngọc Liên một bên khuyên can ông không nên nóng giận kẻo làm hỏng đại sự.
Ông cũng biết, từ nhỏ sức khoẻ Tô Nguyệt Như không tốt, không thể để nàng bị xúc động mạnh, làm bệnh tình tái phát. Đại sự sẽ không thành.
Nhưng ông vẫn là bị bức đến muốn phát điên a~.
"Hôn sự này không thể kéo dài thêm".
Quay qua nhìn Tô phu nhân." Nàng cho người đưa bái thiếp đến Tề phủ mời Tề phu nhân đến Tô gia một chuyến đi".
Ông muốn mau mau một chút tiễn vị tôn đại phật này đi, nếu không nhất định ông sẽ bạo nộ.
Kiều thị cũng không muốn kéo dài. Mấy ngày qua quan sát vị tiểu thư này, làm bà có cảm giác thất thỏm không yên. Bà hoàn toàn không nhìn thấu nàng ta.
Mấy ngày qua bà mặc dù không làm điều gì không tốt hòng gây khó dễ với Tô Nguyệt Như, nhưng cũng không cho nàng hưởng ưu đãi mà một vị tiểu thư khuê các chân chính nên có. Vậy mà nàng ta vẫn không hề rên lên một tiếng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, đều khiến cho bà có cảm giác rợn tóc gáy. Như là bị nhìn thấu.
Động tác của Kiều thị hết sức thuần thục. Rất nhanh Tề phu nhân đã mang theo mấy vị nha hoàn cùng ma ma đến Tô phủ cùng Tô phu nhân ngắm hoa thưởng trà.
Buổi gặp mặt của hai vị phu nhân hết sức thuận lợi.
Tô phu nhân tiễn Tề phu nhân ra khỏi phủ với nét mặt vô cùng rạng rỡ.
Mặc dù Tề phu nhân không được hài lòng lắm với kết quả này, nhưng con trai của bà có phẩm hạnh gì bà cũng rõ hơn ai hết. Bà cũng không có gì để trách cứ cách làm của Tô gia. Nếu bỏ đi mối hôn sự này, thì với cái đức tính kia của Tề Diên sau này chỉ sợ không có mấy nhà có gia cảnh tốt hơn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.
Bọn hắn nhiều lần nhận được nhiệm vụ ám sát hai người này nhưng chưa lần nào thành công. Tất cả đều có đi mà không có về. Lần này Ám Dạ các lại phái ra ba mươi người đi ám sát hai người này. Số lượng người được cử đi đã tăng gấp ba lần bình thường. Nếu lần này vẫn không thành công thì bọn họ cũng không cần trở về nữa.
Ba mươi tên hắc y nhân bao vây hai người ở giữa. Tên cầm đầu sợ đêm dài lắm mộng, muốn giải quyết nhanh.
"Lên!"
Ba mươi tên hắc y nhân cùng nhau xông lên hòng băm vằm hai người thành thịt vụn.
Tử Cầm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, lấy ra cây đàn cầm lúc nào cũng đeo trên lưng một tấc không rời, nàng đặt hộp đàn lên hai đầu gối, mở ra nắp hộp. Cây đàn vẫn nằm trong hộp, chỉ để lộ ra phần dây đàn đủ để có thể gảy đàn. Hai tay đặt lên dây đàn, bắt đầu dùng nội lực truyền lên dây đàn.
Mỗi một ngón tay cong lên là một âm thanh chói tai bay ra, mang theo một luồng ánh sáng sắc bén bay về phía đám hắc y nhân. Ánh sáng kia sắc bén như một thanh đao, nó phá hủy tất cả chướng ngại vật trên đường đi của nó.
Tử Vũ rút ra thanh kiếm quấn trên eo. Lưỡi kiếm chỉ nhỏ bằng hai ngón tay mỏng như một tờ giấy, trong đêm tối toả ra ánh tím quỷ dị.
Nàng đứng quay lưng về phía Tử Cầm làm hộ pháp cho nàng ấy.
Trong rừng trúc, âm thanh kêu la đau đớn thảm thiết vang lên. Một tia sáng trắng xẹt qua, một cánh tay rơi xuống. Một ánh tím vụt qua là một vòi máu đỏ tươi nhuộm đỏ một mảnh lá trúc.
Số lượng hắc y nhân ngã xuống hơn phân nửa thì trong bóng tối cách một khoảng không xa, tiếng bước chân dồn dập tiến về phía bên này. Âm thanh càng ngày càng gần, có thể nghe ra được khoảng trên năm mươi tên hắc y nhân.
Mạng của các nàng không khỏi cũng quá đáng giá đi.
Tử Vũ nháy mắt sắc mặt trầm xuống, một lần nữa siết chặt thanh kiếm trong tay.
Tử Cầm ánh mắt ngưng trọng nhìn cây cổ cầm. Nàng đứng thẳng lên, dựng đứng cây cổ cầm, tay trái giữ cầm, tay phải vận hết mười phần nội lực đặt lên dây đàn.
Nhưng tay nàng còn chưa kịp chạm vào dây đàn, thì lúc này, nàng chỉ cảm nhận được một cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua tóc nàng. Nàng nhìn vào đôi tay trống rỗng của mình. Đàn của nàng đã biến mất.
Tử Cầm toàn thân lông tơ dựng đứng.
Dưới ánh trăng, một nữ tử toàn thân váy tím, trên mặt mang mạng che mặt, để lộ một đôi mắt đen sâu ngun ngút. Nàng nằm nghiêng trên nền lá khô cách Tử Cầm khoảng hai thước. Nàng đặt cây cầm trước người, tay trái chống đầu, tay phải vuốt ve thân đàn.
Khi hình ảnh này lọt vào trong mắt Tử Cầm cùng Tử Vũ, cả người hai nàng đều chấn động.
"Này… này… này… này là……"
"Đây….đây là…"
Hình ảnh này đối với hai nàng quá mức quen thuộc. Thân ảnh kia, phong thái kia, ánh mắt kia đã khắc sâu vào tâm trí các nàng. Năm đó cũng là như thế.
Ngay khi hơn năm mươi tên hắc y nhân kia sắp đến trước mặt, ngón tay Tô Nguyệt Như câu lấy một sợi dây đàn. Trước khi sợi dây đàn bị buông ra, giống như một loại bản năng trước sự nguy hiểm, Tử Cầm cùng Tử Vũ dốc hết sức lực nhanh chóng vận hết mười phần nội lực tạo thành một vòng chắn bảo hộ bao vây toàn thân.
"Tưng…ưng..ng..ng….."
Một âm thanh đinh tai nhức óc, kinh hồn bạt vía, gào thét xuyên qua tai chui vào trong óc đám người ở đây. Âm thanh oong..oong.. kia với thế không thể đỡ trực tiếp chạy một vòng càn quét trong đại não.
Mặc dù đã kịp thời dùng nội lực tạo thành vòng chắn, nhưng Tử Cầm cùng Tử Vũ không khỏi phải phun ra một ngụm máu tươi.
Đám hắc y nhân lại không may mắn như vậy. Cả đám nằm bất động trên mặt đất, thất khiếu đều có máu tươi chảy ra.
Chỉ một âm thanh sẽ không lấy đi mạng chúng, nhưng nửa đời còn lại cũng chỉ là một đám si ngốc vô dụng.
Tử Cầm cùng Tử Vũ khoé miệng vẫn đang dính máu tươi, môi mấp máy một hồi cũng không phun ra được lời nào, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn nữ tử áo tím đang còn lười biếng nằm trên đất ở đằng kia.
"Tử Cầm, Tử Vũ đi thôi."
Từ đầu đến cuối, nàng chưa tình nhìn đám hắc y nhân lấy một cái.
Tử Cầm cùng Tử Vũ muốn khóc.
Âm thanh này họ đã chờ đợi suốt năm năm.
Năm năm trước có một người đưa cho nàng một cây đàn gọi nàng "Tử Cầm".
Năm năm trước có một người đưa cho nàng một thanh kiếm gọi nàng "Tử Vũ".
Tử Cầm cùng Tử Vũ theo gót chân Tô Nguyệt Như không có một lời thắc mắc,giống như đây là điều hiển nhiên, vốn dĩ chính là như thế.
Ba người nối đuôi nhau biến mất trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, phủ kinh triệu doãn nhận được một án mạng lớn nhất trong suốt mười năm qua. Với mười hai thi thể và bảy mươi ba người não bộ bị thương nặng, thần trí mơ hồ không thể tìm ra được manh mối của kẻ tình nghi. Nạn nhân là người của hai tổ chức sát thủ lớn thứ nhất thứ hai trên giang hồ. Trong số đó có ba mươi người là người của Ám Dạ các, năm mươi lăm người là người của Tiêu Nguyệt các.
Trong suốt những năm qua cũng có không ít vụ ám sát tương tự như thế này, nhưng đều là những phi vụ nhỏ lẻ, số lượng tử thương không nhiều. Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm xảy ra phi vụ lớn như vậy.
Thủ đoạn gây án hết sức quỷ dị.
Quan khám nghiệm tử thi không tìm thấy bất kì dấu hiệu trúng độc nào, nhưng ngoại trừ mười hai người chết ra, tất cả bảy mươi ba người đều thất khiếu chảy máu, ngoài ra không có bất kì vết thương nào khác.
Tần Liệt ngồi dựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng lắng nghe Hồng Y bẩm báo tin tức mới nhận được này, khẽ nhíu mày trầm tư.
Kinh thành từ khi nào xuất hiện cao thủ như vậy. Để có thể cùng lúc làm cho nhiều người như vậy thất khiếu chảy máu trọng thương mà không thể phản kháng. Vậy, nội lực của người này… . Hắn hít sâu một hơi.
"Hồng Y, ngươi đi bắt người của hai tổ chức sát thủ kia về đây. Tra hỏi cho ta, bọn họ muốn ám sát người nào? bất kì một manh mối nhỏ nào cũng không được phép buông tha."
" Tử Y, ngươi điều tra xem gần đây có người lạ mặt nào, hoặc thế lực ngầm nào trà trộn vào kinh hay không?"
Không rõ là địch hay là bạn, trước tiên phải biết được mục đích của đối phương mới dễ bề xử lý.
Kinh thành mới yên ắng chưa được mấy ngày, nay lại nháo ra ồn ào lớn như vậy. Khắp phố phường lại thi nhau bàn tán. Ấy vậy mà bầu không khí trong Tô phủ hết sức quỷ dị, hoàn toàn không cùng một nhịp với bên ngoài.
Cảm giác quỷ dị khó tả này bắt đầu từ khi Tô gia đón vị thứ trưởng nữ về phủ. Nhưng hôm nay, bầu không khí quỷ dị này đã đạt đến cực điểm. Làm người ta có một loại cảm giác đè nén, hít thở không thông, vô cùng ngột ngạt.
Từ khi Tô đại tiểu thư về phủ đến nay đã năm ngày.
Lần đầu tiên Tô đại tiểu thư cùng trưởng bối nói chuyện, chính là lúc nàng dẫn hai tiểu cô nương lạ mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi không biết từ đâu chui ra đến trước mặt trưởng bối, thông báo với họ rằng: "Từ nay, hai người này sẽ là nha hoàn thân tín của ta. Diệp Cầm, Diệp Vũ".
Hai nha hoàn tự mình lần lượt bước ra báo danh hành lễ rồi theo chủ tử rời đi để lại một sảnh người há hốc miệng ngây ngốc nhìn nhau.
Tô Trường Phong muốn bùng nổ.
Cả đời ông lăn lộn trên quan trường, phải chịu rất nhiều sự đè nén áp bức từ quan trên, trải qua bao nhiêu gian nan cay đắng, mới leo lên được chức Lễ bộ thị lang như hôm nay. Nhưng cũng chưa từng phải như mấy ngày nay, hết nhịn xuống rồi lại nhịn xuống.
Ngoài nhẫn nhịn ra thì không còn cách nào khác. Ông không thể trách phạt, cũng không thể nói nặng lời.
Tô phu nhân cùng nữ nhi Tô Ngọc Liên một bên khuyên can ông không nên nóng giận kẻo làm hỏng đại sự.
Ông cũng biết, từ nhỏ sức khoẻ Tô Nguyệt Như không tốt, không thể để nàng bị xúc động mạnh, làm bệnh tình tái phát. Đại sự sẽ không thành.
Nhưng ông vẫn là bị bức đến muốn phát điên a~.
"Hôn sự này không thể kéo dài thêm".
Quay qua nhìn Tô phu nhân." Nàng cho người đưa bái thiếp đến Tề phủ mời Tề phu nhân đến Tô gia một chuyến đi".
Ông muốn mau mau một chút tiễn vị tôn đại phật này đi, nếu không nhất định ông sẽ bạo nộ.
Kiều thị cũng không muốn kéo dài. Mấy ngày qua quan sát vị tiểu thư này, làm bà có cảm giác thất thỏm không yên. Bà hoàn toàn không nhìn thấu nàng ta.
Mấy ngày qua bà mặc dù không làm điều gì không tốt hòng gây khó dễ với Tô Nguyệt Như, nhưng cũng không cho nàng hưởng ưu đãi mà một vị tiểu thư khuê các chân chính nên có. Vậy mà nàng ta vẫn không hề rên lên một tiếng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, đều khiến cho bà có cảm giác rợn tóc gáy. Như là bị nhìn thấu.
Động tác của Kiều thị hết sức thuần thục. Rất nhanh Tề phu nhân đã mang theo mấy vị nha hoàn cùng ma ma đến Tô phủ cùng Tô phu nhân ngắm hoa thưởng trà.
Buổi gặp mặt của hai vị phu nhân hết sức thuận lợi.
Tô phu nhân tiễn Tề phu nhân ra khỏi phủ với nét mặt vô cùng rạng rỡ.
Mặc dù Tề phu nhân không được hài lòng lắm với kết quả này, nhưng con trai của bà có phẩm hạnh gì bà cũng rõ hơn ai hết. Bà cũng không có gì để trách cứ cách làm của Tô gia. Nếu bỏ đi mối hôn sự này, thì với cái đức tính kia của Tề Diên sau này chỉ sợ không có mấy nhà có gia cảnh tốt hơn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.