Chương 24: Là Hắn?
Nhóc Lê Minh
12/04/2021
Tần Liệt trở về Bắc viện của hắn, một mình ngồi trong thư phòng cầm cây trâm gỗ ngẩn người đến lúc trời gần sáng.
Suốt cả một đêm hắn đắn đo không biết có nên cài cây trâm kia lên không. Hắn không ngờ được đệ đệ nàng lại cũng có ý đồ bất chính với nàng. Còn cả tên Đông Phương Thiếu Khanh kia nữa. Quan hệ giữa bọn họ với nàng đều không tệ, chỉ có hắn là vẫn còn cách nàng một khoảng cách. Một cảm giác nguy cơ bao trùm lấy hắn.
Trời vừa mờ sáng, Tần Liệt lập tức đi tìm người có khả năng biết được nhiều chuyện của nàng nhất: Tử Nhất!
Chỉ cái tên thôi đã nói lên tất cả. Những người bên cạnh nàng đều bắt đầu bằng chữ "Tử", hẳn tên của họ là do nàng đặt cho. Vậy Tử Nhất chắc là người đầu tiên đi theo nàng rồi!
Tần Liệt đoán không sai, Tử Nhất quả thật là người đầu tiên đi theo nàng.
Năm đó nàng chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi. Trong một nạn đói khủng khiếp nhất trong lịch sử trong vòng hai trăm năm qua, đứng trước thi thể một thai phụ đã mang thai được hơn tám tháng nhưng cả người gầy trơ xương, hai má hóp lại, hốc mắt hõm sâu xuống, sự đói khát kéo dài làm thai phụ không thể chờ được đến ngày sinh nở, nàng nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô cao thỉnh thoảng lại yếu ớt động đậy.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò của nàng không chút nào sợ hãi, rút ra con dao nhỏ bên hông rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác thai phụ mới qua đời. Nàng vén áo thai phụ để lộ ra cái bụng tròn vẫn còn hơi ấm. Con dao trong tay nhẹ nhàng đưa qua, một đường rạch ngang bụng, máu tươi không nhiều nhưng vẫn còn chảy.
Tử Nhất năm đó đã mười ba tuổi nhưng vẫn bị hoảng sợ khi thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
Tử Nhất khẽ khàng cười một tiếng, "Nàng nói, đứa trẻ muốn sống, vậy thì Diêm Vương có tới cũng không thể đoạt nó từ tay nàng."
"Vậy Tử Hàn không phải là đệ đệ ruột của nàng sao?"
Tần Liệt ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng đang chậm rãi ló lên phía cuối chân trời.
"Không phải! Nhưng còn hơn cả đệ đệ ruột."
Tần Liệt là người thông minh, Tử Nhất không cần giải thích nhiều hắn cũng phần nào hiểu được; nuôi một người từ lúc lọt lòng cho đến khi nó trưởng thành, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời như là nạn đói, dịch bệnh, chiến tranh.. Bao phen sinh tử như vậy đều bên nhau không rời nửa tấc, chỉ hai từ máu mủ liệu có thể làm lung lay tình cảm đó? Giữa bọn họ đã tồn tại một thứ tình cảm thiêng liêng hơn: Mẫu tử.
"Đa tạ Tướng quân nhắc nhở." Tần Liệt chắp tay vái tạ Tử Nhất rồi xoay người rời đi.
Tử Nhất nhìn theo bóng lưng Tần Liệt nở một nụ cười chát đắng, bàn tay đặt lên ngực trái xoa dịu trái tim không bóp tự đau của mình.
Hắn Nhìn ra được nàng không bài xích Tần Liệt.
Tần Liệt trở lại thư phòng lấy ra cây trâm gỗ rồi tự mình cài lên búi tóc. Trái tim trong lồng ngực bùm bùm nhảy loạn. Hắn không kịp chờ đợi bước chân ra khỏi thư phòng đi thẳng một mạch đến Tây viện.
Diệp Hạ đơ ra mấy giây nhìn nam nhân trời vừa mở mắt đã đứng trong phòng mình. Nàng còn chưa kịp rửa mặt chải đầu đâu này.
Diệp Hạ: "Vương gia tìm ta có việc trọng đại?"
Tần Liệt: "Đúng là có việc trọng đại."
Diệp Hạ: "Ồ! Vậy mời Vương gia nói!" Nàng cũng muốn nghe xem có việc gì mà trọng đại tới mức khiến hắn gấp không chờ nổi như vậy.
"À ừm.. Chuyện này!" Tần Liệt đột nhiên không biết nên nói gì, nên bắt đầu từ đâu. Không lẽ nói với nàng hắn là người năm đó? Như thế không ổn. Đầu óc Tần Liệt rối tung rối mù.
"Khụ! Hay là Vương gia trở về nghĩ xong rồi hẵng tới, ta muốn rửa mặt chải đầu cho xong." Diệp Hạ thấy bộ dạng xoắn xuýt của hắn mà không nhịn được cười, khoé môi cong cong.
Chải đầu!
Đúng rồi! Sao hắn lại ngốc nghếch như vậy chứ?
"Không cần! Để ta giúp nàng!" Nói là làm! Diệp Hạ ngơ ra, "Chuyện này.."
Tần Liệt vắt kiệt nước rồi đưa khăn lên định lau mặt cho nàng, Diệp Hạ đưa tay giành lấy, "Để ta, để ta, ta tự làm được!"
Tần Liệt vốn muốn cúi đầu xuống gần nàng để nàng nhìn thấy cây trâm kia nhưng lại bị nàng giành lấy mất. Không còn cách nào khác, hắn nhìn lên tóc nàng.
Chờ sau khi Diệp Hạ lau xong mặt thì Tần Liệt đã cầm lược đợi sẵn. Diệp Hạ thật sự cạn lời.
Nàng nhìn nam nhân đang nhẹ nhàng chăm chú tỷ mỹ giúp nàng chải từng lọn tóc qua gương đồng mà trong lòng dấy lên một ngọn lửa ấm áp, nhưng chẳng mấy chốc đốm lửa nhỏ liền bùng lên cuồn cuộn thiêu đốt lòng nàng như núi lửa phun trào.
Là hắn?
Theo tay Tần Liệt đưa lên, nàng nhìn thấy một vật mà nàng tưởng chừng như đã rơi vào quên lãng nhưng nàng luôn biết sâu trong tận đáy lòng nó vẫn còn tồn tại.
Cây trâm mạn đà la mà phụ thân tự tay làm cho nàng.
Khu vườn trồng đầy mạn đà la tím e ấp rũ xuống xinh đẹp nhưng nàng chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không được phép tới gần. Một đoạn ký ức mơ hồ như thật như mơ hiện ra trong đầu nàng. Nàng của khi ấy còn quá nhỏ, nếu không thấy lại cây trâm này có lẽ nàng cũng đã tưởng đó chỉ là mơ.
Tần Liệt cài trâm lên cho nàng một lúc vẫn không thấy nàng có phản ứng gì, trong lòng có chút mất mát. Nàng đã quên sao?
Diệp Hạ cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng dĩ nhiên không quên.
Thiếu niên năm đó lẻn vào tận nơi đóng quân của địch, không biết lẫn trốn kiểu gì mà trốn đến trong doanh kĩ, nhìn thấy một nam nhân lực lưỡng đang giày xéo một tiểu cô nương còn chưa kịp trưởng thành, hắn không ngần ngại mà rút ra cây trâm ngọc trên đầu đâm vào gáy hán tử kia. Nhưng đáng tiếc là trâm ngọc của hắn không đủ sắc bén, tên kia lại da dày thịt béo, trâm thì gãy đôi mà hán tử kia lại không hề hấn gì. Có điều hắn cũng thành công chọc giận hán tử kia.
Hán tử tạm thời buông tha cho tiểu cô nương vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, quay qua tung ra một đấm về phía thiếu niên. Thiếu niên trên tay vẫn nắm chặt đoạn trâm gãy nghiêng thân tránh đi.
Mặc dù thân thủ thiếu niên không tệ nhưng cũng vài lần không tránh kịp bị nắm đấm to lớn nện lên thân thể gầy gò. Thiếu niên không nhịn được mà phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hán tử nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc tiến về phía thiếu niên đưa tay ra muốn bóp cổ thiếu niên. Lúc này tiểu cô nương đã thanh tỉnh không ít và cũng nhìn ra được tình hình đang xảy ra là thế nào. Nàng xé xuống mớ lộn xộn trên thân, nhanh như gió cuốn lấy cổ hán tử kia giật mạnh ra sau.
Hán tử bị tập kích đột ngột không kịp phản ứng, cả người đổ ra sau. Tiểu cô nương thừa cơ đạp lấy hai vai hắn hai tay kéo mạnh ra sau. Hán tử dãy dụa được một lúc thì ngừng hẳn.
Tiểu cô nương sau khi xác định hán tử đã chết hoàn toàn thì đi đến bên cạnh thiếu niên đang kinh ngạc nhìn nàng, rút ra cây trâm trên đầu đưa cho hắn, "Dùng cái này sắc nhọn hơn."
Nàng rất yêu quý cây trâm này, nhưng hắn không những đã cứu nàng một mạng, mà còn cứu trinh tiết cả đời nàng, lại còn vì cứu nàng mà làm gãy mất trâm của mình. Ít nhất nàng cũng nên bồi thường cho hắn một chút.
Thiếu niên đưa tay nhận lấy cây trâm, nàng liền xoay người rời đi.
"Đợi một chút!" Thiếu niên đột nhiên gọi nàng lại, cởi ra bộ áo lính trên người đưa cho nàng, "Khoác nó vào đi."
Diệp Hạ vẫn chưa quên được cảm giác ấm áp lúc đó, mà sao bây giờ gặp lại hắn, lòng nàng lại đau đến thế?
Suốt cả một đêm hắn đắn đo không biết có nên cài cây trâm kia lên không. Hắn không ngờ được đệ đệ nàng lại cũng có ý đồ bất chính với nàng. Còn cả tên Đông Phương Thiếu Khanh kia nữa. Quan hệ giữa bọn họ với nàng đều không tệ, chỉ có hắn là vẫn còn cách nàng một khoảng cách. Một cảm giác nguy cơ bao trùm lấy hắn.
Trời vừa mờ sáng, Tần Liệt lập tức đi tìm người có khả năng biết được nhiều chuyện của nàng nhất: Tử Nhất!
Chỉ cái tên thôi đã nói lên tất cả. Những người bên cạnh nàng đều bắt đầu bằng chữ "Tử", hẳn tên của họ là do nàng đặt cho. Vậy Tử Nhất chắc là người đầu tiên đi theo nàng rồi!
Tần Liệt đoán không sai, Tử Nhất quả thật là người đầu tiên đi theo nàng.
Năm đó nàng chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi. Trong một nạn đói khủng khiếp nhất trong lịch sử trong vòng hai trăm năm qua, đứng trước thi thể một thai phụ đã mang thai được hơn tám tháng nhưng cả người gầy trơ xương, hai má hóp lại, hốc mắt hõm sâu xuống, sự đói khát kéo dài làm thai phụ không thể chờ được đến ngày sinh nở, nàng nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô cao thỉnh thoảng lại yếu ớt động đậy.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò của nàng không chút nào sợ hãi, rút ra con dao nhỏ bên hông rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác thai phụ mới qua đời. Nàng vén áo thai phụ để lộ ra cái bụng tròn vẫn còn hơi ấm. Con dao trong tay nhẹ nhàng đưa qua, một đường rạch ngang bụng, máu tươi không nhiều nhưng vẫn còn chảy.
Tử Nhất năm đó đã mười ba tuổi nhưng vẫn bị hoảng sợ khi thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
Tử Nhất khẽ khàng cười một tiếng, "Nàng nói, đứa trẻ muốn sống, vậy thì Diêm Vương có tới cũng không thể đoạt nó từ tay nàng."
"Vậy Tử Hàn không phải là đệ đệ ruột của nàng sao?"
Tần Liệt ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng đang chậm rãi ló lên phía cuối chân trời.
"Không phải! Nhưng còn hơn cả đệ đệ ruột."
Tần Liệt là người thông minh, Tử Nhất không cần giải thích nhiều hắn cũng phần nào hiểu được; nuôi một người từ lúc lọt lòng cho đến khi nó trưởng thành, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời như là nạn đói, dịch bệnh, chiến tranh.. Bao phen sinh tử như vậy đều bên nhau không rời nửa tấc, chỉ hai từ máu mủ liệu có thể làm lung lay tình cảm đó? Giữa bọn họ đã tồn tại một thứ tình cảm thiêng liêng hơn: Mẫu tử.
"Đa tạ Tướng quân nhắc nhở." Tần Liệt chắp tay vái tạ Tử Nhất rồi xoay người rời đi.
Tử Nhất nhìn theo bóng lưng Tần Liệt nở một nụ cười chát đắng, bàn tay đặt lên ngực trái xoa dịu trái tim không bóp tự đau của mình.
Hắn Nhìn ra được nàng không bài xích Tần Liệt.
Tần Liệt trở lại thư phòng lấy ra cây trâm gỗ rồi tự mình cài lên búi tóc. Trái tim trong lồng ngực bùm bùm nhảy loạn. Hắn không kịp chờ đợi bước chân ra khỏi thư phòng đi thẳng một mạch đến Tây viện.
Diệp Hạ đơ ra mấy giây nhìn nam nhân trời vừa mở mắt đã đứng trong phòng mình. Nàng còn chưa kịp rửa mặt chải đầu đâu này.
Diệp Hạ: "Vương gia tìm ta có việc trọng đại?"
Tần Liệt: "Đúng là có việc trọng đại."
Diệp Hạ: "Ồ! Vậy mời Vương gia nói!" Nàng cũng muốn nghe xem có việc gì mà trọng đại tới mức khiến hắn gấp không chờ nổi như vậy.
"À ừm.. Chuyện này!" Tần Liệt đột nhiên không biết nên nói gì, nên bắt đầu từ đâu. Không lẽ nói với nàng hắn là người năm đó? Như thế không ổn. Đầu óc Tần Liệt rối tung rối mù.
"Khụ! Hay là Vương gia trở về nghĩ xong rồi hẵng tới, ta muốn rửa mặt chải đầu cho xong." Diệp Hạ thấy bộ dạng xoắn xuýt của hắn mà không nhịn được cười, khoé môi cong cong.
Chải đầu!
Đúng rồi! Sao hắn lại ngốc nghếch như vậy chứ?
"Không cần! Để ta giúp nàng!" Nói là làm! Diệp Hạ ngơ ra, "Chuyện này.."
Tần Liệt vắt kiệt nước rồi đưa khăn lên định lau mặt cho nàng, Diệp Hạ đưa tay giành lấy, "Để ta, để ta, ta tự làm được!"
Tần Liệt vốn muốn cúi đầu xuống gần nàng để nàng nhìn thấy cây trâm kia nhưng lại bị nàng giành lấy mất. Không còn cách nào khác, hắn nhìn lên tóc nàng.
Chờ sau khi Diệp Hạ lau xong mặt thì Tần Liệt đã cầm lược đợi sẵn. Diệp Hạ thật sự cạn lời.
Nàng nhìn nam nhân đang nhẹ nhàng chăm chú tỷ mỹ giúp nàng chải từng lọn tóc qua gương đồng mà trong lòng dấy lên một ngọn lửa ấm áp, nhưng chẳng mấy chốc đốm lửa nhỏ liền bùng lên cuồn cuộn thiêu đốt lòng nàng như núi lửa phun trào.
Là hắn?
Theo tay Tần Liệt đưa lên, nàng nhìn thấy một vật mà nàng tưởng chừng như đã rơi vào quên lãng nhưng nàng luôn biết sâu trong tận đáy lòng nó vẫn còn tồn tại.
Cây trâm mạn đà la mà phụ thân tự tay làm cho nàng.
Khu vườn trồng đầy mạn đà la tím e ấp rũ xuống xinh đẹp nhưng nàng chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không được phép tới gần. Một đoạn ký ức mơ hồ như thật như mơ hiện ra trong đầu nàng. Nàng của khi ấy còn quá nhỏ, nếu không thấy lại cây trâm này có lẽ nàng cũng đã tưởng đó chỉ là mơ.
Tần Liệt cài trâm lên cho nàng một lúc vẫn không thấy nàng có phản ứng gì, trong lòng có chút mất mát. Nàng đã quên sao?
Diệp Hạ cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng dĩ nhiên không quên.
Thiếu niên năm đó lẻn vào tận nơi đóng quân của địch, không biết lẫn trốn kiểu gì mà trốn đến trong doanh kĩ, nhìn thấy một nam nhân lực lưỡng đang giày xéo một tiểu cô nương còn chưa kịp trưởng thành, hắn không ngần ngại mà rút ra cây trâm ngọc trên đầu đâm vào gáy hán tử kia. Nhưng đáng tiếc là trâm ngọc của hắn không đủ sắc bén, tên kia lại da dày thịt béo, trâm thì gãy đôi mà hán tử kia lại không hề hấn gì. Có điều hắn cũng thành công chọc giận hán tử kia.
Hán tử tạm thời buông tha cho tiểu cô nương vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, quay qua tung ra một đấm về phía thiếu niên. Thiếu niên trên tay vẫn nắm chặt đoạn trâm gãy nghiêng thân tránh đi.
Mặc dù thân thủ thiếu niên không tệ nhưng cũng vài lần không tránh kịp bị nắm đấm to lớn nện lên thân thể gầy gò. Thiếu niên không nhịn được mà phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hán tử nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc tiến về phía thiếu niên đưa tay ra muốn bóp cổ thiếu niên. Lúc này tiểu cô nương đã thanh tỉnh không ít và cũng nhìn ra được tình hình đang xảy ra là thế nào. Nàng xé xuống mớ lộn xộn trên thân, nhanh như gió cuốn lấy cổ hán tử kia giật mạnh ra sau.
Hán tử bị tập kích đột ngột không kịp phản ứng, cả người đổ ra sau. Tiểu cô nương thừa cơ đạp lấy hai vai hắn hai tay kéo mạnh ra sau. Hán tử dãy dụa được một lúc thì ngừng hẳn.
Tiểu cô nương sau khi xác định hán tử đã chết hoàn toàn thì đi đến bên cạnh thiếu niên đang kinh ngạc nhìn nàng, rút ra cây trâm trên đầu đưa cho hắn, "Dùng cái này sắc nhọn hơn."
Nàng rất yêu quý cây trâm này, nhưng hắn không những đã cứu nàng một mạng, mà còn cứu trinh tiết cả đời nàng, lại còn vì cứu nàng mà làm gãy mất trâm của mình. Ít nhất nàng cũng nên bồi thường cho hắn một chút.
Thiếu niên đưa tay nhận lấy cây trâm, nàng liền xoay người rời đi.
"Đợi một chút!" Thiếu niên đột nhiên gọi nàng lại, cởi ra bộ áo lính trên người đưa cho nàng, "Khoác nó vào đi."
Diệp Hạ vẫn chưa quên được cảm giác ấm áp lúc đó, mà sao bây giờ gặp lại hắn, lòng nàng lại đau đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.