Chương 1: Trở Về
Nhóc Lê Minh
20/03/2021
Trong hoa viên Chiến Vương phủ, một nam tử mặc bào đen có vóc người cao lớn với mái tóc dài nhẹ phất trong gió. Mày kiếm kiên nghị, sống mũi cao thẳng, khoé môi hơi mỏng mím lại, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ uy nghiêm lạnh lùng. Trên tay hắn cầm một cây châm làm bằng gỗ hết sức tầm thường nhưng lại được hắn nâng niu như trân bảo.
Trên cây châm gỗ chỉ khắc một đoá mạn đà la hoa. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bề mặt đoá hoa, ngón tay lướt qua tất cả các cánh hoa đến nhụy hoa. Những ngón tay của hắn điêu khắc lại toàn bộ dáng vẻ của cây châm không bỏ sót một chi tiết nào.
Hắn ngẩn người nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Hắn không biết tên của nàng. Cây châm kia là thứ duy nhất hắn có thuộc về nàng.
Ánh trăng tĩnh mịch trên kia liệu có tĩnh mịch hơn lòng hắn. Chín năm tìm kiếm, chín năm thương nhớ.
Chín năm trước hắn vẫn còn là một tiểu hoàng tử mười bốn tuổi, nhưng đã phải cùng các binh sĩ vật lộn để giành lấy sự sống trên chiến trường.
Hắn là một hoàng tử không được phụ hoàng yêu thương. Mẫu phi của hắn chỉ là một cung nữ, được một lần hoàng đế lâm hạnh mà mang thai long tử. Hắn không có thế lực nhà mẹ đẻ, đời này đã chú định hắn chỉ là một vương tử sống nhàn hạ cả đời, không có khả năng tranh đấu. Nhưng hoàng cung là nơi không nói đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Hắn muốn sống. Hắn phải trở nên mạnh mẽ.
Chiến trường không những khiến hắn trở thành Chiến thần, không ai dám xâm phạm, mà còn làm biến đổi cả ý nghĩa sống của hắn.
Cách đó không xa, Tử Y nhìn chủ tử nhà mình mà sầu não không thôi. Thân là thị vệ thân tín hắn cũng muốn giúp chủ tử phân ưu. Hắn đi theo Tần Liệt bảy năm thì cả bảy năm thấy chủ tử cầm cây châm kia đứng ngẩn người thật lâu. Chuyện của chủ tử hắn là không dám hỏi trực tiếp, nhưng sau lưng cũng không ít lần điều tra lai lịch của cây châm gỗ kia, nhưng đều không có chút đầu mối nào. Chỉ có thể tra ra cây châm kia chủ tử đã có được nó khi đang ở trên chiến trường. Khi đó Tần Liệt mới mười bốn tuổi. Hắn là năm Tần Liệt mười sáu tuổi lần đầu thắng trận trở về mới đi theo.
Tử Y nãy giờ đứng phía sau Tần Liệt tiến lên mấy bước cúi đầu thấp giọng nói: "Chủ tử, người trong cung đưa tin nói hai ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc chúc mừng Ngài hồi kinh… Cũng mời tất cả nữ quyến chưa có hôn phối của các quan viên tam phẩm trở lên cùng tham dự".
Tử Y nói xong, trong lòng cảm thán. Xem ra hoàng thượng lại muốn nhét người vào phủ Chiến Vương. Haiz… không biết lần này lại là tiểu thư nhà nào gặp xui xẻo, một đời xem như bị hủy.
Tần Liệt không nói gì, khoé môi hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Chiến Vương phủ của hắn cũng không thiếu tiền, chỉ là nuôi thêm vài người, nuôi thêm vài trăm miệng ăn nữa cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt nhìn cây châm càng thêm nhu hoà.
Chỉ cần không chạm đến ranh giới của hắn, Hoàng huynh của hắn muốn chơi, hắn tùy thời phụng bồi.
Hai ngày này đường phố kinh thành hết sức náo nhiệt. Vì để chuẩn bị cho yến tiệc hai ngày sau ở trong cung để chúc mừng Chiến thần-Chiến Vương-Tần Liệt hồi kinh mà tất cả quầy y phục và trang sức nữ trang đều dùng hết khả năng tung ra tất cả mẫu mã mới nhất, xinh đẹp nhất để phục vụ cho các vị tiểu thu quý tộc.
Tô Ngọc Liên từ ngày xem thấy phong thái của Chiến Vương đến nay, tâm tư thiếu nữ cũng rục rịch từ đó. Nhưng nàng lại đang vướng bận một cái hôn ước, nên mấy ngày này trong lòng thất thỏm không yên.
Mẫu thân Kiều thị của nàng- Kiều Nhan thấy bộ dáng nữ nhi như vậy cũng rất đau lòng, vắt hết óc suy nghĩ mọi biện pháp. Bà muốn giúp nữ nhi được tâm viên ý mãn.
Những việc hệ trọng như thế này thì cũng phải tìm kiếm được đồng minh có quyền lực. Mà đồng minh đắc lực nhất chính là lão trượng phu của bà. Bà lập tức đi đến thư phòng của Tô trường Phong.
Lúc này Tô Trường Phong vừa vặn xử lý xong công vụ, đang cảm thấy có chút khát nước thì Kiều thị rất đúng lúc bưng một khay trà mỉm cười dịu dàng như gió xuân bước vào.
Tô phu nhân Kiều thị nhẹ nhàng rót cho Tô Trường Phong một ly trà nóng rồi ngồi bên cạnh dùng chất giọng dịu dàng nhẹ nhàng nói ra hết một lượt ý niệm của mình.
Tô Trường Phong nghe xong vẫn hơi do dự: "Ta hiểu ý nàng, nhưng mà hôn ước giữa Tô gia chúng ta và Tề gia đã định ra từ hơn mười năm trước rồi, hơn nữa Tề gia lại cùng hoàng hậu có mối quan hệ không cạn, chúng ta lại không có lý do hợp tình hợp lý nào có thể đem ra để từ bỏ mối hôn sự này mà không làm mất lòng Tề gia a~" Dừng một chút nghĩ nghĩ :"Chuyện này làm không khéo, hậu quả Tô gia ta gánh không nổi."
Kiều thị khẽ cười vòng ra phía sau lưng Tô Trường Phong, dùng đôi tay mềm mại nhẹ nhàng bóp vai cho ông: "Lão gia~ Hôn sự này chúng ta sao phải từ? Nếu có thể kết thông gia với Tề gia, đường làm quan của Chính Hiên sẽ thuận lợi hơn không ít, Tô gia cũng có lợi không nhỏ. Không những không thể từ mà tầng quan hệ này còn phải nắm lấy bằng được".
"Vậy sao nàng còn.." Tô Trường Phong khó hiểu nhìn Kiều thị.
Kiều thị kéo tay Tô Trường Phong cười nhu thuận:" Thiếp biết gia cảnh Tề gia rất tốt, Tô gia chúng ta có thể kết thông gia với Tề gia coi như là trèo cao. Nhưng Tề nhị thiếu gia Tề Diên có tiếng trăng hoa, thiếp thất thành đàn, mới có mười chín tuổi mà trong phòng đã có hai cái nha hoàn thông phòng và ba vị tiểu thiếp, dạo thanh lâu kĩ viện như dạo hoa viên nhà mình, mà Liên nhi chúng ta lại là tài nữ bậc nhất kinh thành, dung mạo khuyng quốc khuynh thành, nàng còn có một ca ca là tân khoa trạng nguyên, tương lai tiền đồ sáng lạng, muốn gả cho người trong sạch có gia thế cao, phẩm chất tốt hơn Tề Diên cũng không khó a, lại nói; Tô gia chúng ta cũng đâu phải chỉ có một cái cô nương". Kiều thị hai mắt mong đợi nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong ngẩn ra..không phải chỉ có một..
Kiều thị vũ mị liếc xéo Tô Trường Phong: "chàng không lẽ đã quên… Thanh Phong Am.."
Tô Trường Phong giật mình: " Ý nàng là cái kia nữ nhân sinh ra ma ốm Tô Nguyệt Như.. nhưng là.."
"Lão gia yên tâm, hằng năm thiếp vẫn cho người đưa lễ vật đến cho am nhờ các ni cô ở đó chăm sóc nên bệnh tình của nó thế nào thiếp nắm rõ. Mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng việc cưới gả hẳn không có vấn đề. Lại nói; nó cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên tìm cho nó một mối hôn sự, không thể ở mãi trong am, chúng ta cũng không thể lo cho nó cả đời."
Tô Trường Phong có chút chột dạ nhìn Kiều thị. Nhắc đến cái người ở Thanh Phong Am, những chuyện năm đó lại như hiện ra trước mắt ông.
Đã nói đến nước này hắn cũng không còn gì để chối từ. Vả lại Kiều thị nói cũng có lý. Nữ nhi kia cũng nên tìm cho nó một chốn để dựa vào. Gả nó cho Tề Diên cũng xem như là giúp cho nó có một chốn an ổn, nửa đời còn lại được hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo. Bên phía Tề gia cũng dễ ăn nói. Vẹn cả đôi đường.
" Vậy được rồi, trước tiên ta cho người đến Thanh Phong Am đón người về phủ, chuyện sau đó chúng ta hãy bàn lại sau".
Kiều thị vui mừng hớn hở ra khỏi thư phòng của Tô Trường Phong một mạch đi thẳng đến Liên uyển viện của Tô Ngọc Liên mang theo tin tốt đến cho nàng.
"Con đấy, có phải hay không là nhìn trúng vị kia?".Kiều thị cười như không cười nhìn Tô Ngọc Liên.
Tô Ngọc Liên nháy mắt sắc mặt đỏ ửng, trong mắt không che giấu được ý cười vui mừng. Thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng Kiều thị: "Mẫu thân, người nói gì vậy chứ? Ngài ấy là người mà nữ tử cả Đông Thương quốc chúng ta mến mộ a. Nữ nhi… nữ nhi cũng là…"
"Haiz…"Kiều thị thở dài lo lắng nhìn nữ nhi:" Liên nhi à… mẫu thân biết con là người có chủ kiến, nhưng mà mẫu thân cũng là muốn tốt cho con. Trong Chiến Vương phủ có bao nhiêu vị mĩ nhân được hoàng thượng tặng cho Chiến Vương? Mĩ mạo không thua kém gì con, nhiều người còn có gia thế hơn con…"
Không đợi kiều thị nói xong, Tô Ngọc Liên ngắt lời: "Mẫu thân, mặc dù Chiến Vương phủ có nhiều mĩ nhân thì thế nào? Mẫu thân từng nghe qua có vị nào được Chiến Vương sủng ái qua sao?"
Tô Ngọc liên nhìn mẫu thân nói bằng giọng chắc nịch: "Yến hội hai ngày sau nếu con đoán không nhầm thì hoàng thượng sẽ lại nhân cơ hội tặng cho Chiến Vương vài vị mĩ nhân nữa. Nhưng mà vậy thì thế nào? Chiến Vương là người nào? Thứ mà hắn không muốn thì dù có cố nhét vào cũng chỉ uổng công vô ích". Vị trí Chiến Vương phi ngay cả hoàng thượng cũng không dám tùy tiện định đoạt. Bằng không sao đến bây giờ Chiến Vương phủ vẫn chưa có chủ mẫu? Vị trí kia hẳn là dành cho người hắn yêu thương nhất.
Nàng không tin với mĩ mạo cùng tài trí của nàng không thể đoạt được lòng nam nhân kia.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liệt vào mấy hôm trước khi hắn mang theo hơn hai vạn Thiết Kỵ quân vào thành. Lòng nàng đã chú định, đời này không phải hắn không gả.
Phong thái kia muốn bao nhiêu oai hùng có bấy nhiêu oai hùng. Khoác trên người áo bào đỏ thẫm, mang theo sát khí cùng máu tanh trên chiến trường trở về. Mạnh mẽ cùng uy nghiêm kia không phải ai muốn có là có được.
Lần trước lúc hắn trở về là ba năm trước. Ba năm trước nàng chỉ là nữ hài tử mười hai tuổi vẫn chưa biết gì.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc yến tiệc được các vị tiểu thư quyền quý nhất kinh thành cũng đến. Chiến Vương dẹp sạch loạn tặc về kinh được ban thưởng rất hậu hĩnh khiến nhiều người đỏ mắt. Điều mà không ai ngờ cũng là điều làm nhiều vị tiểu thư đỏ mắt nhất chính là lần này hoàng thượng trực tiếp ban cho Chiến Vương một đạo thánh chỉ tứ hôn. Người được ban hôn cho Chiến Vương làm trắc phi là vị đích trưởng nữ của hữu thừa tướng Triệu Tử Chiêu- Triêụ Như Yên. Mặc dù chỉ là ví trí Trắc phi nhưng là Trắc phi của Chiến thần nước Thương a~ danh tiếng lẫy lừng cả tứ quốc. Chỉ cần nghe đến danh xưng Chiến thần Đông Thương quốc Tần Liệt thì người người đều khiếp sợ, không một ai còn dám có nửa phần bất kính. Những năm qua nước Đông Thương phồn thịnh được như thế cũng là nhờ có được sự trấn thủ của Tần Liệt.
Chiến Vương cũng không phản đối hôn sự này, chỉ chờ bên khâm thiên giám chọn ra ngày lành đón dâu. Khẳng định đêm nay nhiều người sẽ mất ngủ.
Lúc này, cách kinh thành hơn năm mươi dặm, trên một con đường nhỏ có chút hẻo lánh, một nữ tử mặc thanh y hướng về phía kinh thành tiếp tục tiến về phía trước. Sau lưng nàng có một đám lửa lớn đang nỗ lực hết mình thiêu rụi.
Vị trí này có chút vắng vẻ, hai bên là rừng núi, cây cối rậm rạp thật là một địa điểm lý tưởng để làm chuyện phi pháp.
Thanh Phong Am nằm ở ngoại thành cách kinh thành khoảng hơn một trăm dặm. Từ hai ngày trước Tô Trường Phong đã cho người đi đón vị thứ nữ bị quên lãng này. Đáng lẽ hôm nay phải đón được người trở về nhưng đến khi yến tiệc kết thúc trở về, đêm đã khuya mà vẫn không thấy người. Sáng ngày hôm sau ông lại cho người đến Thanh Phong Am hỏi thì nhận được hồi báo là người đã được người của Tô phủ đón đi từ hai ngày trước. Nhưng không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ, cũng may là người cần sống vẫn sống.
Trên cây châm gỗ chỉ khắc một đoá mạn đà la hoa. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bề mặt đoá hoa, ngón tay lướt qua tất cả các cánh hoa đến nhụy hoa. Những ngón tay của hắn điêu khắc lại toàn bộ dáng vẻ của cây châm không bỏ sót một chi tiết nào.
Hắn ngẩn người nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Hắn không biết tên của nàng. Cây châm kia là thứ duy nhất hắn có thuộc về nàng.
Ánh trăng tĩnh mịch trên kia liệu có tĩnh mịch hơn lòng hắn. Chín năm tìm kiếm, chín năm thương nhớ.
Chín năm trước hắn vẫn còn là một tiểu hoàng tử mười bốn tuổi, nhưng đã phải cùng các binh sĩ vật lộn để giành lấy sự sống trên chiến trường.
Hắn là một hoàng tử không được phụ hoàng yêu thương. Mẫu phi của hắn chỉ là một cung nữ, được một lần hoàng đế lâm hạnh mà mang thai long tử. Hắn không có thế lực nhà mẹ đẻ, đời này đã chú định hắn chỉ là một vương tử sống nhàn hạ cả đời, không có khả năng tranh đấu. Nhưng hoàng cung là nơi không nói đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Hắn muốn sống. Hắn phải trở nên mạnh mẽ.
Chiến trường không những khiến hắn trở thành Chiến thần, không ai dám xâm phạm, mà còn làm biến đổi cả ý nghĩa sống của hắn.
Cách đó không xa, Tử Y nhìn chủ tử nhà mình mà sầu não không thôi. Thân là thị vệ thân tín hắn cũng muốn giúp chủ tử phân ưu. Hắn đi theo Tần Liệt bảy năm thì cả bảy năm thấy chủ tử cầm cây châm kia đứng ngẩn người thật lâu. Chuyện của chủ tử hắn là không dám hỏi trực tiếp, nhưng sau lưng cũng không ít lần điều tra lai lịch của cây châm gỗ kia, nhưng đều không có chút đầu mối nào. Chỉ có thể tra ra cây châm kia chủ tử đã có được nó khi đang ở trên chiến trường. Khi đó Tần Liệt mới mười bốn tuổi. Hắn là năm Tần Liệt mười sáu tuổi lần đầu thắng trận trở về mới đi theo.
Tử Y nãy giờ đứng phía sau Tần Liệt tiến lên mấy bước cúi đầu thấp giọng nói: "Chủ tử, người trong cung đưa tin nói hai ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc chúc mừng Ngài hồi kinh… Cũng mời tất cả nữ quyến chưa có hôn phối của các quan viên tam phẩm trở lên cùng tham dự".
Tử Y nói xong, trong lòng cảm thán. Xem ra hoàng thượng lại muốn nhét người vào phủ Chiến Vương. Haiz… không biết lần này lại là tiểu thư nhà nào gặp xui xẻo, một đời xem như bị hủy.
Tần Liệt không nói gì, khoé môi hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Chiến Vương phủ của hắn cũng không thiếu tiền, chỉ là nuôi thêm vài người, nuôi thêm vài trăm miệng ăn nữa cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt nhìn cây châm càng thêm nhu hoà.
Chỉ cần không chạm đến ranh giới của hắn, Hoàng huynh của hắn muốn chơi, hắn tùy thời phụng bồi.
Hai ngày này đường phố kinh thành hết sức náo nhiệt. Vì để chuẩn bị cho yến tiệc hai ngày sau ở trong cung để chúc mừng Chiến thần-Chiến Vương-Tần Liệt hồi kinh mà tất cả quầy y phục và trang sức nữ trang đều dùng hết khả năng tung ra tất cả mẫu mã mới nhất, xinh đẹp nhất để phục vụ cho các vị tiểu thu quý tộc.
Tô Ngọc Liên từ ngày xem thấy phong thái của Chiến Vương đến nay, tâm tư thiếu nữ cũng rục rịch từ đó. Nhưng nàng lại đang vướng bận một cái hôn ước, nên mấy ngày này trong lòng thất thỏm không yên.
Mẫu thân Kiều thị của nàng- Kiều Nhan thấy bộ dáng nữ nhi như vậy cũng rất đau lòng, vắt hết óc suy nghĩ mọi biện pháp. Bà muốn giúp nữ nhi được tâm viên ý mãn.
Những việc hệ trọng như thế này thì cũng phải tìm kiếm được đồng minh có quyền lực. Mà đồng minh đắc lực nhất chính là lão trượng phu của bà. Bà lập tức đi đến thư phòng của Tô trường Phong.
Lúc này Tô Trường Phong vừa vặn xử lý xong công vụ, đang cảm thấy có chút khát nước thì Kiều thị rất đúng lúc bưng một khay trà mỉm cười dịu dàng như gió xuân bước vào.
Tô phu nhân Kiều thị nhẹ nhàng rót cho Tô Trường Phong một ly trà nóng rồi ngồi bên cạnh dùng chất giọng dịu dàng nhẹ nhàng nói ra hết một lượt ý niệm của mình.
Tô Trường Phong nghe xong vẫn hơi do dự: "Ta hiểu ý nàng, nhưng mà hôn ước giữa Tô gia chúng ta và Tề gia đã định ra từ hơn mười năm trước rồi, hơn nữa Tề gia lại cùng hoàng hậu có mối quan hệ không cạn, chúng ta lại không có lý do hợp tình hợp lý nào có thể đem ra để từ bỏ mối hôn sự này mà không làm mất lòng Tề gia a~" Dừng một chút nghĩ nghĩ :"Chuyện này làm không khéo, hậu quả Tô gia ta gánh không nổi."
Kiều thị khẽ cười vòng ra phía sau lưng Tô Trường Phong, dùng đôi tay mềm mại nhẹ nhàng bóp vai cho ông: "Lão gia~ Hôn sự này chúng ta sao phải từ? Nếu có thể kết thông gia với Tề gia, đường làm quan của Chính Hiên sẽ thuận lợi hơn không ít, Tô gia cũng có lợi không nhỏ. Không những không thể từ mà tầng quan hệ này còn phải nắm lấy bằng được".
"Vậy sao nàng còn.." Tô Trường Phong khó hiểu nhìn Kiều thị.
Kiều thị kéo tay Tô Trường Phong cười nhu thuận:" Thiếp biết gia cảnh Tề gia rất tốt, Tô gia chúng ta có thể kết thông gia với Tề gia coi như là trèo cao. Nhưng Tề nhị thiếu gia Tề Diên có tiếng trăng hoa, thiếp thất thành đàn, mới có mười chín tuổi mà trong phòng đã có hai cái nha hoàn thông phòng và ba vị tiểu thiếp, dạo thanh lâu kĩ viện như dạo hoa viên nhà mình, mà Liên nhi chúng ta lại là tài nữ bậc nhất kinh thành, dung mạo khuyng quốc khuynh thành, nàng còn có một ca ca là tân khoa trạng nguyên, tương lai tiền đồ sáng lạng, muốn gả cho người trong sạch có gia thế cao, phẩm chất tốt hơn Tề Diên cũng không khó a, lại nói; Tô gia chúng ta cũng đâu phải chỉ có một cái cô nương". Kiều thị hai mắt mong đợi nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong ngẩn ra..không phải chỉ có một..
Kiều thị vũ mị liếc xéo Tô Trường Phong: "chàng không lẽ đã quên… Thanh Phong Am.."
Tô Trường Phong giật mình: " Ý nàng là cái kia nữ nhân sinh ra ma ốm Tô Nguyệt Như.. nhưng là.."
"Lão gia yên tâm, hằng năm thiếp vẫn cho người đưa lễ vật đến cho am nhờ các ni cô ở đó chăm sóc nên bệnh tình của nó thế nào thiếp nắm rõ. Mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng việc cưới gả hẳn không có vấn đề. Lại nói; nó cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên tìm cho nó một mối hôn sự, không thể ở mãi trong am, chúng ta cũng không thể lo cho nó cả đời."
Tô Trường Phong có chút chột dạ nhìn Kiều thị. Nhắc đến cái người ở Thanh Phong Am, những chuyện năm đó lại như hiện ra trước mắt ông.
Đã nói đến nước này hắn cũng không còn gì để chối từ. Vả lại Kiều thị nói cũng có lý. Nữ nhi kia cũng nên tìm cho nó một chốn để dựa vào. Gả nó cho Tề Diên cũng xem như là giúp cho nó có một chốn an ổn, nửa đời còn lại được hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo. Bên phía Tề gia cũng dễ ăn nói. Vẹn cả đôi đường.
" Vậy được rồi, trước tiên ta cho người đến Thanh Phong Am đón người về phủ, chuyện sau đó chúng ta hãy bàn lại sau".
Kiều thị vui mừng hớn hở ra khỏi thư phòng của Tô Trường Phong một mạch đi thẳng đến Liên uyển viện của Tô Ngọc Liên mang theo tin tốt đến cho nàng.
"Con đấy, có phải hay không là nhìn trúng vị kia?".Kiều thị cười như không cười nhìn Tô Ngọc Liên.
Tô Ngọc Liên nháy mắt sắc mặt đỏ ửng, trong mắt không che giấu được ý cười vui mừng. Thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng Kiều thị: "Mẫu thân, người nói gì vậy chứ? Ngài ấy là người mà nữ tử cả Đông Thương quốc chúng ta mến mộ a. Nữ nhi… nữ nhi cũng là…"
"Haiz…"Kiều thị thở dài lo lắng nhìn nữ nhi:" Liên nhi à… mẫu thân biết con là người có chủ kiến, nhưng mà mẫu thân cũng là muốn tốt cho con. Trong Chiến Vương phủ có bao nhiêu vị mĩ nhân được hoàng thượng tặng cho Chiến Vương? Mĩ mạo không thua kém gì con, nhiều người còn có gia thế hơn con…"
Không đợi kiều thị nói xong, Tô Ngọc Liên ngắt lời: "Mẫu thân, mặc dù Chiến Vương phủ có nhiều mĩ nhân thì thế nào? Mẫu thân từng nghe qua có vị nào được Chiến Vương sủng ái qua sao?"
Tô Ngọc liên nhìn mẫu thân nói bằng giọng chắc nịch: "Yến hội hai ngày sau nếu con đoán không nhầm thì hoàng thượng sẽ lại nhân cơ hội tặng cho Chiến Vương vài vị mĩ nhân nữa. Nhưng mà vậy thì thế nào? Chiến Vương là người nào? Thứ mà hắn không muốn thì dù có cố nhét vào cũng chỉ uổng công vô ích". Vị trí Chiến Vương phi ngay cả hoàng thượng cũng không dám tùy tiện định đoạt. Bằng không sao đến bây giờ Chiến Vương phủ vẫn chưa có chủ mẫu? Vị trí kia hẳn là dành cho người hắn yêu thương nhất.
Nàng không tin với mĩ mạo cùng tài trí của nàng không thể đoạt được lòng nam nhân kia.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liệt vào mấy hôm trước khi hắn mang theo hơn hai vạn Thiết Kỵ quân vào thành. Lòng nàng đã chú định, đời này không phải hắn không gả.
Phong thái kia muốn bao nhiêu oai hùng có bấy nhiêu oai hùng. Khoác trên người áo bào đỏ thẫm, mang theo sát khí cùng máu tanh trên chiến trường trở về. Mạnh mẽ cùng uy nghiêm kia không phải ai muốn có là có được.
Lần trước lúc hắn trở về là ba năm trước. Ba năm trước nàng chỉ là nữ hài tử mười hai tuổi vẫn chưa biết gì.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc yến tiệc được các vị tiểu thư quyền quý nhất kinh thành cũng đến. Chiến Vương dẹp sạch loạn tặc về kinh được ban thưởng rất hậu hĩnh khiến nhiều người đỏ mắt. Điều mà không ai ngờ cũng là điều làm nhiều vị tiểu thư đỏ mắt nhất chính là lần này hoàng thượng trực tiếp ban cho Chiến Vương một đạo thánh chỉ tứ hôn. Người được ban hôn cho Chiến Vương làm trắc phi là vị đích trưởng nữ của hữu thừa tướng Triệu Tử Chiêu- Triêụ Như Yên. Mặc dù chỉ là ví trí Trắc phi nhưng là Trắc phi của Chiến thần nước Thương a~ danh tiếng lẫy lừng cả tứ quốc. Chỉ cần nghe đến danh xưng Chiến thần Đông Thương quốc Tần Liệt thì người người đều khiếp sợ, không một ai còn dám có nửa phần bất kính. Những năm qua nước Đông Thương phồn thịnh được như thế cũng là nhờ có được sự trấn thủ của Tần Liệt.
Chiến Vương cũng không phản đối hôn sự này, chỉ chờ bên khâm thiên giám chọn ra ngày lành đón dâu. Khẳng định đêm nay nhiều người sẽ mất ngủ.
Lúc này, cách kinh thành hơn năm mươi dặm, trên một con đường nhỏ có chút hẻo lánh, một nữ tử mặc thanh y hướng về phía kinh thành tiếp tục tiến về phía trước. Sau lưng nàng có một đám lửa lớn đang nỗ lực hết mình thiêu rụi.
Vị trí này có chút vắng vẻ, hai bên là rừng núi, cây cối rậm rạp thật là một địa điểm lý tưởng để làm chuyện phi pháp.
Thanh Phong Am nằm ở ngoại thành cách kinh thành khoảng hơn một trăm dặm. Từ hai ngày trước Tô Trường Phong đã cho người đi đón vị thứ nữ bị quên lãng này. Đáng lẽ hôm nay phải đón được người trở về nhưng đến khi yến tiệc kết thúc trở về, đêm đã khuya mà vẫn không thấy người. Sáng ngày hôm sau ông lại cho người đến Thanh Phong Am hỏi thì nhận được hồi báo là người đã được người của Tô phủ đón đi từ hai ngày trước. Nhưng không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ, cũng may là người cần sống vẫn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.