Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Chương 11: Có Thể Giải Quyết Bằng Tiền Thì Không Phải Vấn Đề Lớn
Tương Du Huyền Châu
10/10/2024
Lão quản gia lắc đầu: “Chủ tử nói rằng, những gì có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề lớn…”
“…” Lý Diệp Vũ.
Hay lắm, quả nhiên không phải là vấn đề lớn. Hắn phủi tay chạy về kinh thành tham gia tranh ngôi báu, đến khi chết trận cũng không quay lại. Khoản nợ này cuối cùng trở thành món nợ không ai đứng ra giải quyết.
Chỉ tội cho các chủ nợ ở thành Thái Hạp và cả Lý Diệp Vũ, công cụ không may bị cuốn vào.
Trong nguyên tác, Lý Diệp Vũ không phải là nhân vật chính, nên chuyện nàng đến đất phong không được nhắc nhiều. Nhưng với tình cảnh hiện tại, chắc chắn Lý Diệp Vũ sẽ phải chịu khổ sở, mà khi Tiêu Cửu Hề chết đi thì tình hình của nàng sẽ còn tồi tệ hơn.
Có lẽ bản thân Lý Diệp Vũ cũng không ngờ rằng việc cứu một hoàng tử lại dẫn đến việc nhảy từ cái hố nghèo này sang cái vực nghèo khác.
Nợ 800 vạn lượng bạc… Làm sao mà trả được đây.
Lý Diệp Vũ thực sự muốn đánh cho gã thiếu gia Tiêu Cửu Hề này một trận. Đường đường là hoàng tử mà không học được chút tài năng cai trị đất nước, chỉ biết đùa giỡn linh tinh.
Người bình thường ai mà chẳng biết việc mở thiện đường cứu trợ dân chỉ là biện pháp tạm thời, không thể kéo dài mãi, nếu không sớm muộn gì cũng bị đẩy vào cảnh kiệt quệ!
Cố tình Tiêu Cửu Hề lại làm rất vui sướng, còn bán hết sản nghiệp! Không ngạc nhiên khi hắn vẫn luôn được đánh giá tốt trong các kỳ khảo hạch hằng năm. Với danh tiếng "đại thiện nhân" lan rộng kia thì sao hoàng đế có thể không vui được?
Nhưng hoàng đế vui vẻ thì có ích gì?
Số bạc thưởng mỗi năm nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng hoàn toàn không đủ để lấp đầy cái hố nợ này.
Thực tế mà nói, hiện tại Đại Sở vẫn còn yên ổn, Tiêu Cửu Hề cũng chưa gặp chuyện nên những chủ nợ kia sẽ không làm gì nàng.
Nhưng một khi Tiêu Cửu Hề chết thì bọn cướp, thương gia và dân nghèo sẽ lao vào vương phủ ngay lập tức, và kẻ bị xem là công cụ giải độc như nàng cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích.
Lý Diệp Vũ không khỏi nhíu mày. Nàng phải tranh thủ tích lũy tiền của và tìm cách mở ra một nơi ẩn náu mới trước khi Đại Sở rơi vào loạn lạc, hoặc trước khi Tiêu Cửu Hề tử trận. Nếu không, tương lai sẽ rất thê thảm.
Dĩ nhiên, những chuyện này có thể tính sau, trước mắt cần giải quyết đám chủ nợ ngoài kia đã.
Lý Diệp Vũ đã có kế hoạch trong đầu, liền nhanh chóng lướt qua xấp nợ.
Là một kiến trúc sư tài giỏi, không chỉ giỏi quy hoạch, nàng còn nắm rõ chiến lược quản lý đô thị, xã hội và kinh tế.
Ở thế giới của nàng, bất kỳ thị trấn nào qua tay nàng, dù trước đó ra sao thì cuối cùng cũng đều trở thành nơi có GDP đứng đầu khu vực sau khi cải tạo.
Người đời thường nói “Ai có được Lý Diệp Vũ thì có thể thâu tóm thiên hạ”, lời khen này không phải là nói quá.
“…” Lý Diệp Vũ.
Hay lắm, quả nhiên không phải là vấn đề lớn. Hắn phủi tay chạy về kinh thành tham gia tranh ngôi báu, đến khi chết trận cũng không quay lại. Khoản nợ này cuối cùng trở thành món nợ không ai đứng ra giải quyết.
Chỉ tội cho các chủ nợ ở thành Thái Hạp và cả Lý Diệp Vũ, công cụ không may bị cuốn vào.
Trong nguyên tác, Lý Diệp Vũ không phải là nhân vật chính, nên chuyện nàng đến đất phong không được nhắc nhiều. Nhưng với tình cảnh hiện tại, chắc chắn Lý Diệp Vũ sẽ phải chịu khổ sở, mà khi Tiêu Cửu Hề chết đi thì tình hình của nàng sẽ còn tồi tệ hơn.
Có lẽ bản thân Lý Diệp Vũ cũng không ngờ rằng việc cứu một hoàng tử lại dẫn đến việc nhảy từ cái hố nghèo này sang cái vực nghèo khác.
Nợ 800 vạn lượng bạc… Làm sao mà trả được đây.
Lý Diệp Vũ thực sự muốn đánh cho gã thiếu gia Tiêu Cửu Hề này một trận. Đường đường là hoàng tử mà không học được chút tài năng cai trị đất nước, chỉ biết đùa giỡn linh tinh.
Người bình thường ai mà chẳng biết việc mở thiện đường cứu trợ dân chỉ là biện pháp tạm thời, không thể kéo dài mãi, nếu không sớm muộn gì cũng bị đẩy vào cảnh kiệt quệ!
Cố tình Tiêu Cửu Hề lại làm rất vui sướng, còn bán hết sản nghiệp! Không ngạc nhiên khi hắn vẫn luôn được đánh giá tốt trong các kỳ khảo hạch hằng năm. Với danh tiếng "đại thiện nhân" lan rộng kia thì sao hoàng đế có thể không vui được?
Nhưng hoàng đế vui vẻ thì có ích gì?
Số bạc thưởng mỗi năm nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng hoàn toàn không đủ để lấp đầy cái hố nợ này.
Thực tế mà nói, hiện tại Đại Sở vẫn còn yên ổn, Tiêu Cửu Hề cũng chưa gặp chuyện nên những chủ nợ kia sẽ không làm gì nàng.
Nhưng một khi Tiêu Cửu Hề chết thì bọn cướp, thương gia và dân nghèo sẽ lao vào vương phủ ngay lập tức, và kẻ bị xem là công cụ giải độc như nàng cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích.
Lý Diệp Vũ không khỏi nhíu mày. Nàng phải tranh thủ tích lũy tiền của và tìm cách mở ra một nơi ẩn náu mới trước khi Đại Sở rơi vào loạn lạc, hoặc trước khi Tiêu Cửu Hề tử trận. Nếu không, tương lai sẽ rất thê thảm.
Dĩ nhiên, những chuyện này có thể tính sau, trước mắt cần giải quyết đám chủ nợ ngoài kia đã.
Lý Diệp Vũ đã có kế hoạch trong đầu, liền nhanh chóng lướt qua xấp nợ.
Là một kiến trúc sư tài giỏi, không chỉ giỏi quy hoạch, nàng còn nắm rõ chiến lược quản lý đô thị, xã hội và kinh tế.
Ở thế giới của nàng, bất kỳ thị trấn nào qua tay nàng, dù trước đó ra sao thì cuối cùng cũng đều trở thành nơi có GDP đứng đầu khu vực sau khi cải tạo.
Người đời thường nói “Ai có được Lý Diệp Vũ thì có thể thâu tóm thiên hạ”, lời khen này không phải là nói quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.