Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 808: "Ai bảo người bắt cóc ta!"
Mục Y
13/09/2022
Nếu tên to con đề cao cảnh giác hơn thì thằng bé rất khó có cơ hội chạy thoát lần hai!
Viên Bảo lặng lẽ thở dài, hai tay ôm đầu, ngước lên nhìn bầu trời ảm đạm giăng đầy mây đen.
Thằng bé vẫn là nên kiên nhẫn chờ đợi đi vậy, trước tiên phải để tên to con này buông lỏng cảnh giác cái đã.
Vì thế lúc tên to con tỉnh lại, hắn ta vẫn nhìn thấy Viên Bảo đang nằm co ro dưới gốc cây.
Trời sáng rồi.
Đêm khuya sương xuống, y phục của hai người đều đã ngấm sương mà ướt cả, tên to con đi đường rất nhanh nên nhóm truy binh kia không đuổi kịp họ.
Advertisement
Hắn ta liên tục thay đổi đường đi, rất khó để lần theo dấu vết.
"Ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Tên to con rất cảnh giác nhìn Viên Bảo.
"Không biết."
Viên Bảo nhặt lấy một cành cây nhỏ chọc chọc lũ kiến: "Tỉnh lại từ lâu rồi! Lúc đó trời còn chưa sáng!"
"Vậy sao ngươi không gọi ta?"
Tên to con nhìn thằng bé, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Nếu đổi lại là hài tử khác, có khi nó đã nhân lúc hắn còn ngủ mà chạy mất rồi, vậy mà thằng nhãi này không hề hô hé một tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn ta.
Không lẽ nó bị ngốc sao?
Không biết chạy à?
"Ta sợ người đánh ta."
Viên Bảo buồn rầu nói: "Đại thẩm đó cũng bị người lấy đá đập vào đầu ngất đi còn gì?"
"Ta sợ người lấy đá đập ta!"
Trẻ con không biết sợ.
Tên to con nghe Viên Bảo nói vậy thì cảm thấy rất buồn cười.
Lúc tên to con cười lên, gương mặt hắn ta hơi có nét ôn nhu hiền hòa, nhưng lúc Viên Bảo ngẩng đầu lên nhìn thì hắn ta lập tức sầm mặt xuống, ý cười trên mặt cũng bị kìm nén.
"Coi như ngươi cũng biết điều!"
Hắn ta hừ lạnh: "Đói chưa?"
"Ta đói rồi."
Viên Bảo thành thật gật đầu, còn làm bộ dạng nuốt nước miếng.
Tối qua ở khách trạm, thằng bé còn chưa được ăn no.
Mặc dù thức ăn không thể ngon bằng cơ mẫu thân nấu nhưng cũng có thể ăn để no cái bụng.
Chỉ là lúc nghe thấy mấy vị tửu khách nhắc đến mẫu thân và phụ vương, Viện Bảo không tránh khỏi nhớ đến bọn họ, thế là nó không ăn nổi nữa, lập tức đã bị tên to con bể đi.
Suốt cả đoạn đường tới giờ, thằng bé không hề ăn thêm gì khác, quả thực là đói.
"Ăn đi."
Tên to con không nhiều lời.
Thằng bé cầm lấy hộp thức ăn, bên trong là chỗ đồ ăn lấy được từ khách trạm tối qua.
Viên Bảo dứt khoát lắc đầu: "Nguội tình nguội ngắt cả rồi, không ăn được nữa. Mẫu thân ta nói nếu ăn đồ ăn nguội, đặc biệt là đồ tanh mặt thì sẽ bị đau bụng đó!".
Tên to con: "... Người mà còn nói thêm một lần "mẫu thân ta nói", thì ta sẽ đánh ngươi!"
Viên Bảo xị mặt: "Ngươi muốn ta chết đói sao?"
"Dù sao đồ ăn nguội rồi, ta cũng sẽ tuyệt đối không ăn."
Thằng bé quay ngoắt lưng lại với hắn ta: "Cho dù người bắt cóc ta đi nữa thì cũng không thể để ta chết đói chứ! Nếu không thì người thuê người bắt cóc ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào?"
Tên to con thấy Viên Bạo lại bắt đầu cái thói "tiểu thiếu gia đòi này đòi kia", hắn ta tức giận tới mức cau chặt mày lại: "Một nơi khỉ ho cò gáy, hoang vu hẻo lánh như thế này, còn có thể làm sao được nữa?"
"Vậy ngươi nghĩ cách hâm nóng thức ăn lại cho ta đi!"
Viên Bảo nhìn hắn ta, thở dài: "Tối qua y phục của ta đều bị sương ngấm vào ướt hết rồi, lạnh quá đi mất, ta sẽ bị chết cóng mất thôi!".
Tên to con nghiến răng nghiến lợi, mặt mày cau có: "Nhà ngươi đúng là lắm chuyện!"
"Ai bảo người bắt cóc ta!"
Viên Bảo bĩu môi: "Từ nhỏ ta đã mặc cẩm y, ăn uống toàn đồ ngon của lạ, quen được người khác hầu hạ, cho nên ta rất là yếu ớt. Nếu ngươi không chăm sóc tốt cho ta, thì ta sẽ đổ bệnh, một khi đổ bệnh là sẽ không."
"Câm miệng!"
Tên to con cảm thấy bên tại mình như có tiếng muỗi không ngừng vo ve vo ve, thật là khó chịu!
Hắn ta nổi giận quát Viên Bảo im lặng: "Thằng nhãi con nhà ngươi, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn!"
"Lão tử nhóm lửa cho ngươi là được chứ gì! Ngươi câm ngay miệng lại cho ta!"
Hắn ta quay đi nhặt cành củi khô, còn không quên uy hiếp Viên Bảo: "Ngươi mà dám chạy trốn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Viên Bảo ôm chặt miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống dưới gốc cây, bày ra bộ
dạng "ta rất ngoan ta nhất định sẽ không chạy đâu", ánh mắt thằng bé chợt lóe lên một tia sáng...
Viên Bảo lặng lẽ thở dài, hai tay ôm đầu, ngước lên nhìn bầu trời ảm đạm giăng đầy mây đen.
Thằng bé vẫn là nên kiên nhẫn chờ đợi đi vậy, trước tiên phải để tên to con này buông lỏng cảnh giác cái đã.
Vì thế lúc tên to con tỉnh lại, hắn ta vẫn nhìn thấy Viên Bảo đang nằm co ro dưới gốc cây.
Trời sáng rồi.
Đêm khuya sương xuống, y phục của hai người đều đã ngấm sương mà ướt cả, tên to con đi đường rất nhanh nên nhóm truy binh kia không đuổi kịp họ.
Advertisement
Hắn ta liên tục thay đổi đường đi, rất khó để lần theo dấu vết.
"Ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Tên to con rất cảnh giác nhìn Viên Bảo.
"Không biết."
Viên Bảo nhặt lấy một cành cây nhỏ chọc chọc lũ kiến: "Tỉnh lại từ lâu rồi! Lúc đó trời còn chưa sáng!"
"Vậy sao ngươi không gọi ta?"
Tên to con nhìn thằng bé, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Nếu đổi lại là hài tử khác, có khi nó đã nhân lúc hắn còn ngủ mà chạy mất rồi, vậy mà thằng nhãi này không hề hô hé một tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn ta.
Không lẽ nó bị ngốc sao?
Không biết chạy à?
"Ta sợ người đánh ta."
Viên Bảo buồn rầu nói: "Đại thẩm đó cũng bị người lấy đá đập vào đầu ngất đi còn gì?"
"Ta sợ người lấy đá đập ta!"
Trẻ con không biết sợ.
Tên to con nghe Viên Bảo nói vậy thì cảm thấy rất buồn cười.
Lúc tên to con cười lên, gương mặt hắn ta hơi có nét ôn nhu hiền hòa, nhưng lúc Viên Bảo ngẩng đầu lên nhìn thì hắn ta lập tức sầm mặt xuống, ý cười trên mặt cũng bị kìm nén.
"Coi như ngươi cũng biết điều!"
Hắn ta hừ lạnh: "Đói chưa?"
"Ta đói rồi."
Viên Bảo thành thật gật đầu, còn làm bộ dạng nuốt nước miếng.
Tối qua ở khách trạm, thằng bé còn chưa được ăn no.
Mặc dù thức ăn không thể ngon bằng cơ mẫu thân nấu nhưng cũng có thể ăn để no cái bụng.
Chỉ là lúc nghe thấy mấy vị tửu khách nhắc đến mẫu thân và phụ vương, Viện Bảo không tránh khỏi nhớ đến bọn họ, thế là nó không ăn nổi nữa, lập tức đã bị tên to con bể đi.
Suốt cả đoạn đường tới giờ, thằng bé không hề ăn thêm gì khác, quả thực là đói.
"Ăn đi."
Tên to con không nhiều lời.
Thằng bé cầm lấy hộp thức ăn, bên trong là chỗ đồ ăn lấy được từ khách trạm tối qua.
Viên Bảo dứt khoát lắc đầu: "Nguội tình nguội ngắt cả rồi, không ăn được nữa. Mẫu thân ta nói nếu ăn đồ ăn nguội, đặc biệt là đồ tanh mặt thì sẽ bị đau bụng đó!".
Tên to con: "... Người mà còn nói thêm một lần "mẫu thân ta nói", thì ta sẽ đánh ngươi!"
Viên Bảo xị mặt: "Ngươi muốn ta chết đói sao?"
"Dù sao đồ ăn nguội rồi, ta cũng sẽ tuyệt đối không ăn."
Thằng bé quay ngoắt lưng lại với hắn ta: "Cho dù người bắt cóc ta đi nữa thì cũng không thể để ta chết đói chứ! Nếu không thì người thuê người bắt cóc ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào?"
Tên to con thấy Viên Bạo lại bắt đầu cái thói "tiểu thiếu gia đòi này đòi kia", hắn ta tức giận tới mức cau chặt mày lại: "Một nơi khỉ ho cò gáy, hoang vu hẻo lánh như thế này, còn có thể làm sao được nữa?"
"Vậy ngươi nghĩ cách hâm nóng thức ăn lại cho ta đi!"
Viên Bảo nhìn hắn ta, thở dài: "Tối qua y phục của ta đều bị sương ngấm vào ướt hết rồi, lạnh quá đi mất, ta sẽ bị chết cóng mất thôi!".
Tên to con nghiến răng nghiến lợi, mặt mày cau có: "Nhà ngươi đúng là lắm chuyện!"
"Ai bảo người bắt cóc ta!"
Viên Bảo bĩu môi: "Từ nhỏ ta đã mặc cẩm y, ăn uống toàn đồ ngon của lạ, quen được người khác hầu hạ, cho nên ta rất là yếu ớt. Nếu ngươi không chăm sóc tốt cho ta, thì ta sẽ đổ bệnh, một khi đổ bệnh là sẽ không."
"Câm miệng!"
Tên to con cảm thấy bên tại mình như có tiếng muỗi không ngừng vo ve vo ve, thật là khó chịu!
Hắn ta nổi giận quát Viên Bảo im lặng: "Thằng nhãi con nhà ngươi, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn!"
"Lão tử nhóm lửa cho ngươi là được chứ gì! Ngươi câm ngay miệng lại cho ta!"
Hắn ta quay đi nhặt cành củi khô, còn không quên uy hiếp Viên Bảo: "Ngươi mà dám chạy trốn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Viên Bảo ôm chặt miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống dưới gốc cây, bày ra bộ
dạng "ta rất ngoan ta nhất định sẽ không chạy đâu", ánh mắt thằng bé chợt lóe lên một tia sáng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.