Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 84: Bổn vương không động thủ
Mục Y
28/08/2021
Vân Chấn Tung dựa vào việc ông ta là phụ thân của Vân Quán Ninh, chắc chắn nàng sẽ không dám động thủ với ông ta ngay trước mắt bao người, tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Có bản lĩnh thì người động thủ với ta đi!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa: “Chúng ta có thể xem thử, cuối cùng vạch áo cho người xem lưng sẽ là ta hay ngươi!”
Không ngờ ông ta lại mặt dày, vô liêm sỉ như vậy, Vân Quán Ninh chau mày.
Vào lúc này, Mặc Diệp đến gần.
Hắn vỗ nhẹ vai Vân Quán Ninh: “Ninh Nhi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Mắc gì phải động thủ?
Mặt mũi của Mặc Diệp, Vân Quán Ninh vẫn phải cho.
Nàng đột nhiên buông tay ra, Vân Chấn Tung giống như một đống sắt, nặng nề ngã xuống đất.
Ông ta bị ngã mà mong muốn nở hoa, rên lên một tiếng.
Nguyên nhân tối qua Vân Quán Ninh đến phủ Quốc Công, Mặc Diệp cũng đã biết từ miệng Như Yên. Hôm nay thấy nàng tức giận không nhịn được muốn động thủ với Vân Chấn Tùng, mặc dù hắn đã ngăn cản...
Nhưng một giây sau, Mặc Diệp đột nhiên đạp Vân Chấn Tung một phát!
Vân Chấn Tung không ngờ rằng hắn đột nhiên lại làm khó dễ.
Ông ta là một quan văn, lại là người có tuổi, sao có thể chịu được cú đạp này của Mặc Diệp?
Vân Chấn Tung giống như một con diều đứt chỉ, nặng nề ngã xuống đất!
Lúc này, ông ta bị ngã thảm đến kêu liên tục, qua hồi lâu cũng không đứng dậy được!
Vân Quán Ninh sửng sốt nhìn hắn một cái: “Ủa rồi có chuyện gì từ từ nói, không động thủ đâu?”
Mặc Diệp mặt không chút thay đổi liếc qua nàng một cái, sửa sang lại ống tay áo, thong thả ung dung trả lời: “Bổn vương không động thủ, chỉ động cước.”
Vân Quán Ninh: "...Vương gia lợi hại!”:
“Có điều là, vì sao người không trách ta hành động bốc đồng?”
“Bổn vương ghét nhất người bắt nạt kẻ yếu.”
Trong mắt hắn, Vân Chấn Tung chính là đại diện cho những kẻ bắt nạt kẻ yếu.
Ở trong triều thì ỷ vào Mặc Hồi Phong chức vị cao, nhiều lần ức hiếp người khác.
Ở trong phủ thì cưng chiều Vân Đinh Lan, trong mắt không những không có đứa con gái Vân Đinh Đinh, đứa con gái Vân Quán Ninh thì càng không có!
Mặc dù hắn không có cảm giác gì với nữ nhân Vân Quán Ninh này.
Nhưng mà, tốt xấu gì nàng cũng là Vương phi của hắn!
Nữ nhân của hắn, sao có thể để người khác ức hiếp?!
Hiển nhiên là không thể.
Mặc Diệp gác hai tay sau lưng, quay người, tiến vào Cần Chính Điện.
Nhờ có sự dìu đỡ của các đại thần, Vân Chẩn Tung mới gian nan đứng dậy được. Ông ta mặt xám mày tro, bất chấp sửa sang lại áo bào lộn xộn, sau đó thảm hại hét to: “Không có thiên lý rồi! Không có vương pháp rồi!”
“Dưới chân thiên tử! Trước mặt hoàng thượng! Minh Vương và Minh Vương phi ỷ thế hiếp người!”
Ông ta vừa giậm chân, vừa đau đớn trừng Vân Quán Ninh: “Ta chính là phụ thân ngươi!”
“Tuy rằng ngươi là quý phi, nhưng đối xử với ta như vậy sẽ bị trời phạt! Ngươi như vậy là bất hiếu!”
“Ứng Quốc Công vẫn còn sức để chửi bới, có thể thấy là một đạp kia của vương gia nhà ta vẫn chưa đủ mạnh, không bằng ta bổ sung thêm cho một đạp?”
Vân Quán Ninh cười như không cười, nhìn chằm chằm ông ta.
Có lẽ là vừa rồi Mặc Diệp đã thay nàng xả một cục tức, nên tâm trạng nàng lúc này mới tốt lên không ít.
Nếu không thì, sợ là nàng sẽ trực tiếp bổ thêm cho Vân Chấn Tung một cú, mà không phải là chỉ cãi lộn với ông ta thôi. “Ngươi.”
Vân Chấn Tung bị nàng hù sợ, vô thức trốn ra sau lưng một vị đại thần khác: “Ngươi, ngươi quả thực là làm càn! Ta phải bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng!”
“Đi đi!”
Đột nhiên Vân Quán Ninh cười lên: “Vừa hay ta cũng đang muốn xin phụ hoàng chỉ bảo một số chuyện.”
“Dung túng đứa con gái thứ hai, ức hiếp đứa con gái nhỏ, thật đúng là thủ đoạn độc ác... Rốt cuộc là Ứng Quốc Công có mắt không trọng, hay là dung túng hành hung, hoặc cũng là đồng lõa?”
Nàng vòng hai tay lại, như có chút đăm chiêu nhìn Vân Chấn Tung: “Chuyện này, có thể điều tra cho rõ.”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt già của Vân Chấn Tung lập tức trắng bệch!
Ông ta làm sao cũng không ngờ tới, sao Vân Quán Ninh có thể biết được chuyện này?!
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!”
Ông ta không dám tiếp tục giằng co với nàng, chỉ sợ ngay sau đó nàng sẽ còn nói ra những lời gì khiến cho ông ta, khiến cho phủ Ứng Quốc Công bị người ta chửi rủa. Vân Chấn Tung cúi đầu chán chường đi xa.
Những triều thần ở một bên nghe được điều bất thường, vừa tụm năm tụm ba bàn luận, vừa cùng nhau tiến vào Cần Chính Điện.
Quả nhiên, chuyện đầu tiên Vân Chẩn Tung làm chính là cáo trạng với Mặc Tông Nhiên.
Nói Minh Vương dung túng Minh Vương phi hành hung ông ta, tìm hoàng thượng đòi lại công bằng.
Ông ta nào dám cáo trạng Mặc Diệp?
Nói cho cùng thì cũng chỉ dám nhắm vào một mình Vân Quán Ninh mà thôi!
Vốn nghĩ là Mặc Tông Nhiên sẽ nói chuyện giúp ông ta. Ai biết được ông chỉ thờ ơ dùng một câu: “Đây là chuyện nhà các người, trẫm không xen vào.” Rồi đơn giản cho qua.
Ý là sẽ không làm chủ thay cho ông ta.
Thậm chí còn có vài phần ẩn ý, chống lưng cho Vân Quán Ninh.
Vân Chấn Tung như người mất hồn, nhất thời sụp đổ.
Cả một buổi tảo triều, ông ta đều không tập trung, bị Mặc Tông Nhiên quở trách mấy lần.
Cuối cùng trực tiếp ra tối hậu thư, nếu như Ứng Quốc Công là ông ta đây, ngay cả “bình hoa” cũng không làm được, vậy thì cũng không cần một cái “bình hoa” vô dụng tới trang trí cho triều đình!
Vân Chấn Tung sợ đến mức mặt vàng chạch ra, đành phải gắng gượng tinh thần cho xong buổi tảo triều.
Vừa bãi triều, ông ta đã mặt xám mày tro trở về phủ Quốc Công.
Nhớ lại những lời Vân Quán Ninh đã nói...
Rất rõ ràng, nàng là đang trút giận cho Vân Đinh Đinh.
Mặc dù Vân Chấn Tung không hiểu vì sao nàng phải trút giận cho Vân Đinh Định, cũng không biết nguyên nhân.
Hôm nay vô duyên vô cớ bị đánh cho một trận, lại bị hoàng thượng quở trách một hơi, mặt mũi già nua của ông ta đều mất sạch rồi!
Vân Chấn Tung không rõ nguyên nhân, cũng rất uất ức!
Trong lòng ông ta nghẹn một cục tức, vừa vào cửa đã đi đến chỗ ở của Vân Đinh Đinh, ai ngờ Vân Đinh Lan và Trần Thị cũng ở đó.
Mẹ con hai người vây quanh bên giường, Châu Nhi bị dồn ra sau cửa, lúc này có mấy vị đại phu đang canh giữ bên giường. Còn Vân Đinh Đinh ở trên giường thì giống như đang ngủ.
Bầu không khí trầm lặng trong phòng, nặng nề đến cực điểm.
Vân Chấn Tung nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra?”
Ông ta bước nhanh vào: “Ở hết trong phòng Đinh Đinh làm gì?”
Thấy ông ta tiến vào, Trần Thị bụm mặt bắt đầu khóc, một câu cũng không thể trả lời nổi.
Vài ngày sau là sinh thần mười lăm tuổi của Vân Đinh Đinh, còn chưa cập kê thì sao đã chết rồi?!
Vân Đinh Lan nghiêng người cho ông ta đi vào: “Tam muội muội...”
Lời còn chưa nói xong, lão Trần quản gia trong phủ tiến vào với vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, có chuyện không hay rồi!”
“Minh Vương phi đến rồi! Còn, còn dẫn theo người khám nghiệm tử thi! Nói là muốn khám nghiệm tử thi cho tam tiểu thư!”
“Cái gì?!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vân Đinh Lan lập tức thay đổi, không dám tin hỏi: “Vân Quán Ninh muốn làm gì?”.
“Có bản lĩnh thì người động thủ với ta đi!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa: “Chúng ta có thể xem thử, cuối cùng vạch áo cho người xem lưng sẽ là ta hay ngươi!”
Không ngờ ông ta lại mặt dày, vô liêm sỉ như vậy, Vân Quán Ninh chau mày.
Vào lúc này, Mặc Diệp đến gần.
Hắn vỗ nhẹ vai Vân Quán Ninh: “Ninh Nhi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Mắc gì phải động thủ?
Mặt mũi của Mặc Diệp, Vân Quán Ninh vẫn phải cho.
Nàng đột nhiên buông tay ra, Vân Chấn Tung giống như một đống sắt, nặng nề ngã xuống đất.
Ông ta bị ngã mà mong muốn nở hoa, rên lên một tiếng.
Nguyên nhân tối qua Vân Quán Ninh đến phủ Quốc Công, Mặc Diệp cũng đã biết từ miệng Như Yên. Hôm nay thấy nàng tức giận không nhịn được muốn động thủ với Vân Chấn Tùng, mặc dù hắn đã ngăn cản...
Nhưng một giây sau, Mặc Diệp đột nhiên đạp Vân Chấn Tung một phát!
Vân Chấn Tung không ngờ rằng hắn đột nhiên lại làm khó dễ.
Ông ta là một quan văn, lại là người có tuổi, sao có thể chịu được cú đạp này của Mặc Diệp?
Vân Chấn Tung giống như một con diều đứt chỉ, nặng nề ngã xuống đất!
Lúc này, ông ta bị ngã thảm đến kêu liên tục, qua hồi lâu cũng không đứng dậy được!
Vân Quán Ninh sửng sốt nhìn hắn một cái: “Ủa rồi có chuyện gì từ từ nói, không động thủ đâu?”
Mặc Diệp mặt không chút thay đổi liếc qua nàng một cái, sửa sang lại ống tay áo, thong thả ung dung trả lời: “Bổn vương không động thủ, chỉ động cước.”
Vân Quán Ninh: "...Vương gia lợi hại!”:
“Có điều là, vì sao người không trách ta hành động bốc đồng?”
“Bổn vương ghét nhất người bắt nạt kẻ yếu.”
Trong mắt hắn, Vân Chấn Tung chính là đại diện cho những kẻ bắt nạt kẻ yếu.
Ở trong triều thì ỷ vào Mặc Hồi Phong chức vị cao, nhiều lần ức hiếp người khác.
Ở trong phủ thì cưng chiều Vân Đinh Lan, trong mắt không những không có đứa con gái Vân Đinh Đinh, đứa con gái Vân Quán Ninh thì càng không có!
Mặc dù hắn không có cảm giác gì với nữ nhân Vân Quán Ninh này.
Nhưng mà, tốt xấu gì nàng cũng là Vương phi của hắn!
Nữ nhân của hắn, sao có thể để người khác ức hiếp?!
Hiển nhiên là không thể.
Mặc Diệp gác hai tay sau lưng, quay người, tiến vào Cần Chính Điện.
Nhờ có sự dìu đỡ của các đại thần, Vân Chẩn Tung mới gian nan đứng dậy được. Ông ta mặt xám mày tro, bất chấp sửa sang lại áo bào lộn xộn, sau đó thảm hại hét to: “Không có thiên lý rồi! Không có vương pháp rồi!”
“Dưới chân thiên tử! Trước mặt hoàng thượng! Minh Vương và Minh Vương phi ỷ thế hiếp người!”
Ông ta vừa giậm chân, vừa đau đớn trừng Vân Quán Ninh: “Ta chính là phụ thân ngươi!”
“Tuy rằng ngươi là quý phi, nhưng đối xử với ta như vậy sẽ bị trời phạt! Ngươi như vậy là bất hiếu!”
“Ứng Quốc Công vẫn còn sức để chửi bới, có thể thấy là một đạp kia của vương gia nhà ta vẫn chưa đủ mạnh, không bằng ta bổ sung thêm cho một đạp?”
Vân Quán Ninh cười như không cười, nhìn chằm chằm ông ta.
Có lẽ là vừa rồi Mặc Diệp đã thay nàng xả một cục tức, nên tâm trạng nàng lúc này mới tốt lên không ít.
Nếu không thì, sợ là nàng sẽ trực tiếp bổ thêm cho Vân Chấn Tung một cú, mà không phải là chỉ cãi lộn với ông ta thôi. “Ngươi.”
Vân Chấn Tung bị nàng hù sợ, vô thức trốn ra sau lưng một vị đại thần khác: “Ngươi, ngươi quả thực là làm càn! Ta phải bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng!”
“Đi đi!”
Đột nhiên Vân Quán Ninh cười lên: “Vừa hay ta cũng đang muốn xin phụ hoàng chỉ bảo một số chuyện.”
“Dung túng đứa con gái thứ hai, ức hiếp đứa con gái nhỏ, thật đúng là thủ đoạn độc ác... Rốt cuộc là Ứng Quốc Công có mắt không trọng, hay là dung túng hành hung, hoặc cũng là đồng lõa?”
Nàng vòng hai tay lại, như có chút đăm chiêu nhìn Vân Chấn Tung: “Chuyện này, có thể điều tra cho rõ.”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt già của Vân Chấn Tung lập tức trắng bệch!
Ông ta làm sao cũng không ngờ tới, sao Vân Quán Ninh có thể biết được chuyện này?!
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!”
Ông ta không dám tiếp tục giằng co với nàng, chỉ sợ ngay sau đó nàng sẽ còn nói ra những lời gì khiến cho ông ta, khiến cho phủ Ứng Quốc Công bị người ta chửi rủa. Vân Chấn Tung cúi đầu chán chường đi xa.
Những triều thần ở một bên nghe được điều bất thường, vừa tụm năm tụm ba bàn luận, vừa cùng nhau tiến vào Cần Chính Điện.
Quả nhiên, chuyện đầu tiên Vân Chẩn Tung làm chính là cáo trạng với Mặc Tông Nhiên.
Nói Minh Vương dung túng Minh Vương phi hành hung ông ta, tìm hoàng thượng đòi lại công bằng.
Ông ta nào dám cáo trạng Mặc Diệp?
Nói cho cùng thì cũng chỉ dám nhắm vào một mình Vân Quán Ninh mà thôi!
Vốn nghĩ là Mặc Tông Nhiên sẽ nói chuyện giúp ông ta. Ai biết được ông chỉ thờ ơ dùng một câu: “Đây là chuyện nhà các người, trẫm không xen vào.” Rồi đơn giản cho qua.
Ý là sẽ không làm chủ thay cho ông ta.
Thậm chí còn có vài phần ẩn ý, chống lưng cho Vân Quán Ninh.
Vân Chấn Tung như người mất hồn, nhất thời sụp đổ.
Cả một buổi tảo triều, ông ta đều không tập trung, bị Mặc Tông Nhiên quở trách mấy lần.
Cuối cùng trực tiếp ra tối hậu thư, nếu như Ứng Quốc Công là ông ta đây, ngay cả “bình hoa” cũng không làm được, vậy thì cũng không cần một cái “bình hoa” vô dụng tới trang trí cho triều đình!
Vân Chấn Tung sợ đến mức mặt vàng chạch ra, đành phải gắng gượng tinh thần cho xong buổi tảo triều.
Vừa bãi triều, ông ta đã mặt xám mày tro trở về phủ Quốc Công.
Nhớ lại những lời Vân Quán Ninh đã nói...
Rất rõ ràng, nàng là đang trút giận cho Vân Đinh Đinh.
Mặc dù Vân Chấn Tung không hiểu vì sao nàng phải trút giận cho Vân Đinh Định, cũng không biết nguyên nhân.
Hôm nay vô duyên vô cớ bị đánh cho một trận, lại bị hoàng thượng quở trách một hơi, mặt mũi già nua của ông ta đều mất sạch rồi!
Vân Chấn Tung không rõ nguyên nhân, cũng rất uất ức!
Trong lòng ông ta nghẹn một cục tức, vừa vào cửa đã đi đến chỗ ở của Vân Đinh Đinh, ai ngờ Vân Đinh Lan và Trần Thị cũng ở đó.
Mẹ con hai người vây quanh bên giường, Châu Nhi bị dồn ra sau cửa, lúc này có mấy vị đại phu đang canh giữ bên giường. Còn Vân Đinh Đinh ở trên giường thì giống như đang ngủ.
Bầu không khí trầm lặng trong phòng, nặng nề đến cực điểm.
Vân Chấn Tung nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra?”
Ông ta bước nhanh vào: “Ở hết trong phòng Đinh Đinh làm gì?”
Thấy ông ta tiến vào, Trần Thị bụm mặt bắt đầu khóc, một câu cũng không thể trả lời nổi.
Vài ngày sau là sinh thần mười lăm tuổi của Vân Đinh Đinh, còn chưa cập kê thì sao đã chết rồi?!
Vân Đinh Lan nghiêng người cho ông ta đi vào: “Tam muội muội...”
Lời còn chưa nói xong, lão Trần quản gia trong phủ tiến vào với vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, có chuyện không hay rồi!”
“Minh Vương phi đến rồi! Còn, còn dẫn theo người khám nghiệm tử thi! Nói là muốn khám nghiệm tử thi cho tam tiểu thư!”
“Cái gì?!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vân Đinh Lan lập tức thay đổi, không dám tin hỏi: “Vân Quán Ninh muốn làm gì?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.