Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 125: “Chắc chắn là phải.”
Mục Y
22/09/2021
Mấy người này, đều không phải là người bình thường.
Dám tính kế với người của triều đình, chính là động thể làm nhà xúc phạm sao thái tuế rồi.
Buổi tối hôm thành thân với Mặc Diệp, vẫn còn tằng tịu bất chính với gia đình... đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Vân Quán Ninh cau mày: “Mẫu phi, muốn nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng! Nếu người cứ tiếp tục công kích thân thể ta như vậy, ta sẽ không để ý tới người nữa!”
Bây giờ Đức Phi mới biết rõ đức hạnh của nàng là như thế nào.
Nói chuyện với bà ta mà không biết lớn nhỏ như vậy, đúng là thành thói quen rồi.
Bà ta vừa định mở miệng, thì thấy Lý ma ma nổi giận đùng đùng bước vào: “Nương nương, vương phi, nô tỳ tức chết rồi!”
Vân Quán Ninh ngẩng lên nhìn, chỉ thấy vẻ mặt giận dữ của bà ta, trong tay vẫn còn cầm
phương thuốc, cau mày hỏi: “Lý ma ma, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nương nương, vương phi”
Lý ma ma cầm phương thuốc đi tới: “Nô tỳ đến thái y viện, nhưng thái y lại không bốc thuốc cho nô tỳ!”
“Tại sao lại như vậy?”
Đức Phi cũng cau mày.
Lý ma ma là người ở bên cạnh bà ta, thường ngày được bà ta phân phó đi làm những công việc vặt, người trong cung đều biết là người của bà ta, cho nên không ai dám xúc phạm đến Lý ma ma.
Vậy mà hôm nay người của thái y viện lại liều lĩnh như vậy sao?
“Thái y nói rằng mấy vị thuốc này đang thiếu, trước mắt không thể lấy ra được. Nhưng nô tỳ đã nhìn thấy rõ ràng, trong cái tủ đó không hề thiếu thuốc!”
Cho nên bà ta mới tức giận như vậy.
“Nói như vậy có nghĩa là người của thái y viện không muốn bốc thuốc sao?”
Mặc dù Vân Quán Ninh đang hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.
Lý ma ma gật đầu: “Nô tỳ không có cách nào khác, buộc lòng phải ra về tay không?”
“Vương phi, trước mắt nên làm thế nào?”
Đức Phi đã biết ban nãy khi Lưu thái y khám cho bà ta xong, vừa rời đi tức thì bị người của Triệu hoàng hậu đưa đến Khôn Ninh Cung...
“Chắc chắn là mấy vị thuốc này phải không?”
Bà ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Hậu cũng thật rắc rối.
Ngày thường vì để bảo vệ bản thân, không liên lụy đến Mặc Diệp và Mặc Phi Phi. Trước đây từng chạm trán với Triệu hoàng hậu, Đức Phi trước nay có thể nhịn được thì sẽ nhịn, không nhịn được nữa thì mới nói.
Theo nàng thấy, cùng lắm chỉ là mấy vị thuốc mà thôi!
“Chắc chắn là phải.”
Vân Quán Ninh gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong số những loại thuốc do Lưu thái y kê cho mẫu phi, mặc dù là thuốc thanh nhiệt, nhưng nói thuốc chữa phong hàn là không đúng.”
“Các loại thuốc này được trộn lẫn vào với nhau, trái lại sẽ gây khô nóng”
Đức Phi nhíu chân mày càng chặt hơn.
Lúc nãy khi Vân Quán Ninh đến đây, bà ta đã uống thuốc rồi.
Nhưng chân răng lại càng đau hơn nữa, dường như cả mặt cũng sưng hơn, sự tức giận trong lòng chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên, ước rằng mình có thể đập tất cả mọi thứ trong Vĩnh Thọ Cung để trút giận.
Vốn cho rằng là vì nhìn thấy Vân Quán Ninh nên bà ta mới tức giận.
Nhưng nghe nàng nói mới biết, có thể là do vị thuốc này gây ra!
Dám tính kế với người của triều đình, chính là động thể làm nhà xúc phạm sao thái tuế rồi.
Buổi tối hôm thành thân với Mặc Diệp, vẫn còn tằng tịu bất chính với gia đình... đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Vân Quán Ninh cau mày: “Mẫu phi, muốn nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng! Nếu người cứ tiếp tục công kích thân thể ta như vậy, ta sẽ không để ý tới người nữa!”
Bây giờ Đức Phi mới biết rõ đức hạnh của nàng là như thế nào.
Nói chuyện với bà ta mà không biết lớn nhỏ như vậy, đúng là thành thói quen rồi.
Bà ta vừa định mở miệng, thì thấy Lý ma ma nổi giận đùng đùng bước vào: “Nương nương, vương phi, nô tỳ tức chết rồi!”
Vân Quán Ninh ngẩng lên nhìn, chỉ thấy vẻ mặt giận dữ của bà ta, trong tay vẫn còn cầm
phương thuốc, cau mày hỏi: “Lý ma ma, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nương nương, vương phi”
Lý ma ma cầm phương thuốc đi tới: “Nô tỳ đến thái y viện, nhưng thái y lại không bốc thuốc cho nô tỳ!”
“Tại sao lại như vậy?”
Đức Phi cũng cau mày.
Lý ma ma là người ở bên cạnh bà ta, thường ngày được bà ta phân phó đi làm những công việc vặt, người trong cung đều biết là người của bà ta, cho nên không ai dám xúc phạm đến Lý ma ma.
Vậy mà hôm nay người của thái y viện lại liều lĩnh như vậy sao?
“Thái y nói rằng mấy vị thuốc này đang thiếu, trước mắt không thể lấy ra được. Nhưng nô tỳ đã nhìn thấy rõ ràng, trong cái tủ đó không hề thiếu thuốc!”
Cho nên bà ta mới tức giận như vậy.
“Nói như vậy có nghĩa là người của thái y viện không muốn bốc thuốc sao?”
Mặc dù Vân Quán Ninh đang hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.
Lý ma ma gật đầu: “Nô tỳ không có cách nào khác, buộc lòng phải ra về tay không?”
“Vương phi, trước mắt nên làm thế nào?”
Đức Phi đã biết ban nãy khi Lưu thái y khám cho bà ta xong, vừa rời đi tức thì bị người của Triệu hoàng hậu đưa đến Khôn Ninh Cung...
“Chắc chắn là mấy vị thuốc này phải không?”
Bà ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Hậu cũng thật rắc rối.
Ngày thường vì để bảo vệ bản thân, không liên lụy đến Mặc Diệp và Mặc Phi Phi. Trước đây từng chạm trán với Triệu hoàng hậu, Đức Phi trước nay có thể nhịn được thì sẽ nhịn, không nhịn được nữa thì mới nói.
Theo nàng thấy, cùng lắm chỉ là mấy vị thuốc mà thôi!
“Chắc chắn là phải.”
Vân Quán Ninh gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong số những loại thuốc do Lưu thái y kê cho mẫu phi, mặc dù là thuốc thanh nhiệt, nhưng nói thuốc chữa phong hàn là không đúng.”
“Các loại thuốc này được trộn lẫn vào với nhau, trái lại sẽ gây khô nóng”
Đức Phi nhíu chân mày càng chặt hơn.
Lúc nãy khi Vân Quán Ninh đến đây, bà ta đã uống thuốc rồi.
Nhưng chân răng lại càng đau hơn nữa, dường như cả mặt cũng sưng hơn, sự tức giận trong lòng chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên, ước rằng mình có thể đập tất cả mọi thứ trong Vĩnh Thọ Cung để trút giận.
Vốn cho rằng là vì nhìn thấy Vân Quán Ninh nên bà ta mới tức giận.
Nhưng nghe nàng nói mới biết, có thể là do vị thuốc này gây ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.