Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 295
Mục Y
27/02/2022
“Trà cũng uống rồi, hiện tại người nên nói cho trẫm nghe có chuyện gì xảy ra rồi chứ?”
Mặc Tông Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn nàng với ý tứ sâu xa: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ. Người mang Tôn Đại Cường đến trước Ngự Thư Phòng của trẫm để trừng phạt.”
“Rõ ràng là người muốn giết gà dọa khỉ! Ngươi muốn dọa con khỉ nào?”
Vân Quán Ninh đúng là người đầu tiên dám đánh người ở trước cửa Ngự Thư Phòng.
Mặc Tông Nhiên nhịn không được nghĩ thầm, có phải ông ấy quá chiều chuộng nha đầu này rồi hay không?
Nhưng nghĩ lại thì dung túng lâu như vậy rồi, còn cách nào khác nữa đâu?
Chỉ có thể tiếp tục dung túng chứ sao.
“Là con khỉ dám tính kế lên người Phi Phi”
Vân Quản Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Phụ hoàng, Phi Phi đã từng đến trước mặt con dâu khóc một lần. Nói rằng Tôn Tam Phù không có đạo đức, cứ nịnh nọt ton hót bên tai người, muốn gả Phi Phi cho ca ca Tôn Đại Cường của nàng ta”
“Tại sao lại phải làm như vậy?”
“Phi Phi là công chúa hoàng thất, thiên chi kiều nữ. Tuy Tôn Đại Cường là con trai của Thị nhưng hắn ta vẫn là một tên chợ bủa vô lại!”
Mặt Vân Quán Ninh tỏ vẻ căm hận: “Cho dù là tổ tiên mười đời của nhà họ Tôn thì cũng không xứng với Phi Phi.”
“Huống chi, cái tên Tôn Đại Cường này lớn hơn Phi Phi gần mười tuổi, lại còn là kẻ độc ác đã hại chết mấy thê thiếp! Nam nhân như vậy đáng bị đánh chết rồi băm cho chó ăn.”
Mặc Tống Nhiên bất đắc dĩ nói: “Phi Phi tới tìm người khóc lóc rồi sao?”
“Đúng vậy, nàng khóc chảy hết nước mắt nước mũi khiến con đau lòng muốn chết.”
Vân Quán Ninh mắm môi: “Ai mượn phụ hoàng không làm chủ cho Phi Phi? Tẩu tẩu là con chỉ có thể ra mặt thay cho nàng thôi!”
Nghe vậy, Mặc Tông Nhiên lại càng bất đắc dĩ: “Trẫm chưa từng có ý muốn gả năng cho Tôn Đại Cường, làm chủ gì mà làm chủ chứ?”
Ông đường đường Hoàng đế, sao có thể là hạng người ngu ngốc đó được?
Chỉ vì nghe Tôn Đáp ứng nói ngọt bên tai, mà lại gả tiểu công chúa ông thương yêu nhất cho một tên chợ búa vô lại sao?
Nực cười!
Uy nghiêm của Thiên Tử để ở đâu?
Đây là đang cố ý hạ thấp uy tín của hoàng thất, hay là đang đánh vào mặt ông?
“Trẫm là loại người thấy sắc là ngu muội sao?”
Vân Quản Ninh hơi sửng sốt: “Vậy tại sao người lại không gặp Phi Phi?”
“Thấy nó khóc trẫm phiền lòng lắm.” Mặc Tông Nhiên nói.
Vân Quán Ninh: “…Phụ hoàng người không gặp Phi Phi nên đã tạo ra một hiểu lầm lớn. Nàng còn định một là khóc, hai nháo, ba thắt cổ để ngăn cản người đó.”
Mặc Tông Nhiên xám hết mặt lại.
Nhà đầu Phi Phi quả nhiên đã theo nhà đầu trước mặt để học cái xấu!
“Con dâu biết là phụ hoàng anh minh, đương nhiên người sẽ không gả Phi Phi cho tên khốn Tôn Đại Cường kia.”
Vân Quán Ninh cười ngượng ngùng: “Nhưng Phi Phi lại không biết!”
Nàng vừa dứt lời thì ngoài cửa lập tức truyền đến một tiếng khóc thét chói tai: “Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca thần thiếp…”
Mặc Tông Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn nàng với ý tứ sâu xa: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ. Người mang Tôn Đại Cường đến trước Ngự Thư Phòng của trẫm để trừng phạt.”
“Rõ ràng là người muốn giết gà dọa khỉ! Ngươi muốn dọa con khỉ nào?”
Vân Quán Ninh đúng là người đầu tiên dám đánh người ở trước cửa Ngự Thư Phòng.
Mặc Tông Nhiên nhịn không được nghĩ thầm, có phải ông ấy quá chiều chuộng nha đầu này rồi hay không?
Nhưng nghĩ lại thì dung túng lâu như vậy rồi, còn cách nào khác nữa đâu?
Chỉ có thể tiếp tục dung túng chứ sao.
“Là con khỉ dám tính kế lên người Phi Phi”
Vân Quản Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Phụ hoàng, Phi Phi đã từng đến trước mặt con dâu khóc một lần. Nói rằng Tôn Tam Phù không có đạo đức, cứ nịnh nọt ton hót bên tai người, muốn gả Phi Phi cho ca ca Tôn Đại Cường của nàng ta”
“Tại sao lại phải làm như vậy?”
“Phi Phi là công chúa hoàng thất, thiên chi kiều nữ. Tuy Tôn Đại Cường là con trai của Thị nhưng hắn ta vẫn là một tên chợ bủa vô lại!”
Mặt Vân Quán Ninh tỏ vẻ căm hận: “Cho dù là tổ tiên mười đời của nhà họ Tôn thì cũng không xứng với Phi Phi.”
“Huống chi, cái tên Tôn Đại Cường này lớn hơn Phi Phi gần mười tuổi, lại còn là kẻ độc ác đã hại chết mấy thê thiếp! Nam nhân như vậy đáng bị đánh chết rồi băm cho chó ăn.”
Mặc Tống Nhiên bất đắc dĩ nói: “Phi Phi tới tìm người khóc lóc rồi sao?”
“Đúng vậy, nàng khóc chảy hết nước mắt nước mũi khiến con đau lòng muốn chết.”
Vân Quán Ninh mắm môi: “Ai mượn phụ hoàng không làm chủ cho Phi Phi? Tẩu tẩu là con chỉ có thể ra mặt thay cho nàng thôi!”
Nghe vậy, Mặc Tông Nhiên lại càng bất đắc dĩ: “Trẫm chưa từng có ý muốn gả năng cho Tôn Đại Cường, làm chủ gì mà làm chủ chứ?”
Ông đường đường Hoàng đế, sao có thể là hạng người ngu ngốc đó được?
Chỉ vì nghe Tôn Đáp ứng nói ngọt bên tai, mà lại gả tiểu công chúa ông thương yêu nhất cho một tên chợ búa vô lại sao?
Nực cười!
Uy nghiêm của Thiên Tử để ở đâu?
Đây là đang cố ý hạ thấp uy tín của hoàng thất, hay là đang đánh vào mặt ông?
“Trẫm là loại người thấy sắc là ngu muội sao?”
Vân Quản Ninh hơi sửng sốt: “Vậy tại sao người lại không gặp Phi Phi?”
“Thấy nó khóc trẫm phiền lòng lắm.” Mặc Tông Nhiên nói.
Vân Quán Ninh: “…Phụ hoàng người không gặp Phi Phi nên đã tạo ra một hiểu lầm lớn. Nàng còn định một là khóc, hai nháo, ba thắt cổ để ngăn cản người đó.”
Mặc Tông Nhiên xám hết mặt lại.
Nhà đầu Phi Phi quả nhiên đã theo nhà đầu trước mặt để học cái xấu!
“Con dâu biết là phụ hoàng anh minh, đương nhiên người sẽ không gả Phi Phi cho tên khốn Tôn Đại Cường kia.”
Vân Quán Ninh cười ngượng ngùng: “Nhưng Phi Phi lại không biết!”
Nàng vừa dứt lời thì ngoài cửa lập tức truyền đến một tiếng khóc thét chói tai: “Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca thần thiếp…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.