Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 300
Mục Y
27/02/2022
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nói: “Tôn Đại Cường dám bất kính với Minh Vương phi, quả rất đáng bị phạt.”
+
Chỉ một câu nói, đã đạp Tôn Đáp Ứng xuống địa ngục.
Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ vị Hoàng thượng mà ngày thường luôn kề cận nàng ta nay lại lại nhẫn tâm với nàng ta như vậy?
“Hoàng thượng!”
Nàng ta không cam tâm.
Vừa mới lên tiếng, đã nghe thấy Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn không biết điều, thì cả ngươi cũng bị phạt cắt lưỡi cho chó ăn!”.
Tôn Đáp Ứng bị dọa đến run lẩy bẩy, nàng ta cúi đầu trong cơn chết lặng.
Lúc này, nàng ta mới thực sự cảm nhận được thế nào là thiên uy!
Hai câu nói hời hợt vừa rồi của Mặc Tông Nhiên đã có thể đẩy nàng ta vào chốn vạn kiếp bất phục!
Và cũng chính lúc này, nàng ta cũng mới hiểu câu nói “Ở đây bổn vương phi không nói lại hai lần” của Vân Quán Ninh nghĩa là gì.
Người trong hoàng thất có thân phận rất tôn quý, chỉ với một câu nói đã có thể dễ dàng quyết định sống chết của một người.
Tuy hiện tại nàng ta là một đáp ứng được sủng ái…
Nếu nói khó nghe thì là Mặc Tông Nhiên đang cảm thấy nàng ta mới lạ. Đợi đến lúc mọi cảm giác mới lạ vơi đi, nàng ta sẽ chẳng còn là gì cả, đến lúc đó chỉ có thể nhận lấy kết cục “chết già trong cung”
Nhìn Triệu hoàng hậu mà xem, bà ta cũng chẳng có gì ngoài cái danh hoàng hậu, và cũng chỉ có thể sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại.
Đến cả Đức phi được sủng ái nhiều năm, còn bị Hoàng thượng cho ra rìa.
Thì huống chi là một đáp ứng cỏn con mới tiến cũng như nàng ta?
Ân sủng đế vương là thứ khó đến nhưng chúng đi.
Chỉ có nắm vững quyền thế trong tay mới là quan trọng nhất… Và việc cấp bách là nàng ta phải sớm sinh cho Mặc Tông Nhiên một hoàng tử, có vậy may ra mới giữ được địa vị của mình!
Một đáp ứng nhỏ nhoi như nàng ta chẳng là cái thá gì khi trước mặt Minh Vương phi-Vân Quán Ninh!
Cuối cùng thì hôm nay, Tôn Đáp Ứng cũng thấy rõ sự thật này.
“Thần thiếp không dám.”
Tôn Đáp Ứng trầm giọng đáp: “Hoàng thượng, chuyện hôm nay là do thần thiếp không đúng. Thần thiếp biết lỗi rồi, thân thiếp hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Xin hoàng thượng cho thần thiếp thêm một cơ hội!”
Thấy vậy, Vân Quán Ninh không khỏi nhướng mày.
Ô!
Vị Tôn Tam Phù này cũng là người biết tiến, biết lùi.
Mới nãy còn khóc lóc cáo trạng mà nháy mắt đã biết nhận lỗi rồi?
Xem ra nữ nhân này cũng có vài phần tâm cơ.
Thấy thái độ thành khẩn thấp kép của nàng ta, sự tức giận trong lòng Mặc Tông Nhiên cũng vơi đi phần nào: “Biết lỗi rồi thì đứng lên đi!”
Tôn Đáp Ứng uất ức đứng dậy.
Thấy đôi mắt khóc đến sưng húp của nàng ta, Mặc Tông Nhiên lệnh Tô Bình Thiện đích thân đưa Tôn Đáp Ứng về.
Trong ngự thư phòng giờ đây, chỉ còn lại hai người là Mặc Tông Nhiên và Vân Quán Ninh.
“Phụ hoàng, người có một không?”
+
Chỉ một câu nói, đã đạp Tôn Đáp Ứng xuống địa ngục.
Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ vị Hoàng thượng mà ngày thường luôn kề cận nàng ta nay lại lại nhẫn tâm với nàng ta như vậy?
“Hoàng thượng!”
Nàng ta không cam tâm.
Vừa mới lên tiếng, đã nghe thấy Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn không biết điều, thì cả ngươi cũng bị phạt cắt lưỡi cho chó ăn!”.
Tôn Đáp Ứng bị dọa đến run lẩy bẩy, nàng ta cúi đầu trong cơn chết lặng.
Lúc này, nàng ta mới thực sự cảm nhận được thế nào là thiên uy!
Hai câu nói hời hợt vừa rồi của Mặc Tông Nhiên đã có thể đẩy nàng ta vào chốn vạn kiếp bất phục!
Và cũng chính lúc này, nàng ta cũng mới hiểu câu nói “Ở đây bổn vương phi không nói lại hai lần” của Vân Quán Ninh nghĩa là gì.
Người trong hoàng thất có thân phận rất tôn quý, chỉ với một câu nói đã có thể dễ dàng quyết định sống chết của một người.
Tuy hiện tại nàng ta là một đáp ứng được sủng ái…
Nếu nói khó nghe thì là Mặc Tông Nhiên đang cảm thấy nàng ta mới lạ. Đợi đến lúc mọi cảm giác mới lạ vơi đi, nàng ta sẽ chẳng còn là gì cả, đến lúc đó chỉ có thể nhận lấy kết cục “chết già trong cung”
Nhìn Triệu hoàng hậu mà xem, bà ta cũng chẳng có gì ngoài cái danh hoàng hậu, và cũng chỉ có thể sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại.
Đến cả Đức phi được sủng ái nhiều năm, còn bị Hoàng thượng cho ra rìa.
Thì huống chi là một đáp ứng cỏn con mới tiến cũng như nàng ta?
Ân sủng đế vương là thứ khó đến nhưng chúng đi.
Chỉ có nắm vững quyền thế trong tay mới là quan trọng nhất… Và việc cấp bách là nàng ta phải sớm sinh cho Mặc Tông Nhiên một hoàng tử, có vậy may ra mới giữ được địa vị của mình!
Một đáp ứng nhỏ nhoi như nàng ta chẳng là cái thá gì khi trước mặt Minh Vương phi-Vân Quán Ninh!
Cuối cùng thì hôm nay, Tôn Đáp Ứng cũng thấy rõ sự thật này.
“Thần thiếp không dám.”
Tôn Đáp Ứng trầm giọng đáp: “Hoàng thượng, chuyện hôm nay là do thần thiếp không đúng. Thần thiếp biết lỗi rồi, thân thiếp hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Xin hoàng thượng cho thần thiếp thêm một cơ hội!”
Thấy vậy, Vân Quán Ninh không khỏi nhướng mày.
Ô!
Vị Tôn Tam Phù này cũng là người biết tiến, biết lùi.
Mới nãy còn khóc lóc cáo trạng mà nháy mắt đã biết nhận lỗi rồi?
Xem ra nữ nhân này cũng có vài phần tâm cơ.
Thấy thái độ thành khẩn thấp kép của nàng ta, sự tức giận trong lòng Mặc Tông Nhiên cũng vơi đi phần nào: “Biết lỗi rồi thì đứng lên đi!”
Tôn Đáp Ứng uất ức đứng dậy.
Thấy đôi mắt khóc đến sưng húp của nàng ta, Mặc Tông Nhiên lệnh Tô Bình Thiện đích thân đưa Tôn Đáp Ứng về.
Trong ngự thư phòng giờ đây, chỉ còn lại hai người là Mặc Tông Nhiên và Vân Quán Ninh.
“Phụ hoàng, người có một không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.