Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 406
Mục Y
27/02/2022
Mặc Tông Nhiên hừ một tiếng: “Ngươi vẫn chưa nói hôm nay gặp trẫm làm
gi!”
Trải qua chuyện lúc nãy, Vân Quán Ninh cũng không còn lòng dạ thăm dò nữa.
Nàng chỉ quan tâm đến mình, ngồi xuống một bên: “Phụ hoàng, hay là chúng ta nói về chuyện sảy thai của Vân Đinh Lan…”
Doanh Vương phủ.
Từ sau khi hạ quyết tâm muốn mang thai “hoàng trưởng tôn”, Vân Đinh Lan đã luôn ở lại Doanh Vương phủ.
Đặc biệt là sau khi mang thai”, đồ ăn thức uống hàng ngày của nàng ta đều do Mặc Hồi Phong đặc biệt săn sóc.
Ngay cả Triệu hoàng hậu cũng thường xuyên dặn dò Trương ma ma, tới Doanh Vương phủ thăm Vân Đinh Lan. Mấy thứ thuốc, nguyên liệu nấu ăn quý giá gì đó đều được ồ ạt đưa vào Doanh Vương phủ.
+
+
Có thể nói, đãi ngộ của Vân Đinh Lan là những thứ mà Tần Tự Tuyết trước giờ chưa từng có.
Ai ngờ đã chăm chút kỹ lưỡng như vậy, nàng ta lại còn sảy thai chứ?
Vân Đinh Lan nằm trên giường, đôi mắt khóc đến sưng lên: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải làm chủ cho thần nữ.”
“Hôm qua Phàn thái y còn nói là mạch thai của thần nữ vẫn bình thường, nhưng ai ngờ hôm nay…”
Nàng ta không nói được, lại bắt đầu khóc rống lên.
Mặc Hồi Phong ngồi bên giường, sắc mặt u ám, hai mắt đỏ rực.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, gò má viết lại gắt gao, cả người tỏa ra một luồng hơi thở tối tăm giống như mưa sa bão táp, thật rất có tính đe dọa người khác.
Tần Tự Tuyết đứng phía sau hắn ta, vẻ mặt mơ hồ.
Thế nhưng từ trong đáy mắt lại thấp thoáng một vẻ vui thích và hào hứng.
Nàng ta nghĩ cỡ nào cũng không hiểu được, nàng ta với Vân Đinh Lan cùng uống chung “thuốc” lâu tới như vậy.
Nàng ta xác định đã không thể sinh con được nữa.
Vì sao Vân Đinh Lan vẫn còn có thể có thai?
Nàng ta cũng lên từng tìm Phàn thái ý hỏi qua, người kia nghiêm túc đảm bảo Vân nhị tiểu thư quả thực đã mang thai cốt nhục của Vương gia.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là thuốc kia, không có tác dụng với Vân Đinh Lan?
Vân Đinh Lan đã mang thai, Mặc Hồi Phong và Triệu hoàng hậu thay nhau chăm sóc kỹ lưỡng, Tân Tự Tuyết cũng không có cơ hội ra tay.
Mỗi ngày nàng ta đều tận lực hầu hạ từng bữa ăn thức uống, dốc sức chăm sóc cho “cốt nhục” của Mặc Hồi Phong.
Ai ngờ Vân Đinh Lan lại sảy thai?
Những kế hoạch mà nàng ta hao tâm tổn sức thiết kế kia, không có dịp sử dụng rồi.
Đây gọi là gì được nhỉ?
Đi mòn giày cũng không tìm được, vô tình ngó qua lại thấy mục tiêu?
Nhìn Vân Đinh Lan khóc tới đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không phải kiểu nước
mắt như mưa đáng thương của ngày thường nữa, Tần Tự Tuyết thầm cười lạnh trong lòng.
“Làm chủ? Sao bổn cung có thể làm chủ cho ngươi chứ?”
Triệu hoàng hậu tức đến méo mặt: “Bổn cung còn đang muốn hỏi ngươi, tại sao lại để sảy thai?”
“Cháu của bổn cung, cứ như thế mà chết trong tay ngươi! Ngươi đền cháu lại cho bổn cung!”
Bà ta tức giận vung một bạt tai, đánh Vân Đinh Lan rít lên nhào vào trong lồng ngực của Mặc Hồi Phong: “Vương gia, cứu mạng.”
gi!”
Trải qua chuyện lúc nãy, Vân Quán Ninh cũng không còn lòng dạ thăm dò nữa.
Nàng chỉ quan tâm đến mình, ngồi xuống một bên: “Phụ hoàng, hay là chúng ta nói về chuyện sảy thai của Vân Đinh Lan…”
Doanh Vương phủ.
Từ sau khi hạ quyết tâm muốn mang thai “hoàng trưởng tôn”, Vân Đinh Lan đã luôn ở lại Doanh Vương phủ.
Đặc biệt là sau khi mang thai”, đồ ăn thức uống hàng ngày của nàng ta đều do Mặc Hồi Phong đặc biệt săn sóc.
Ngay cả Triệu hoàng hậu cũng thường xuyên dặn dò Trương ma ma, tới Doanh Vương phủ thăm Vân Đinh Lan. Mấy thứ thuốc, nguyên liệu nấu ăn quý giá gì đó đều được ồ ạt đưa vào Doanh Vương phủ.
+
+
Có thể nói, đãi ngộ của Vân Đinh Lan là những thứ mà Tần Tự Tuyết trước giờ chưa từng có.
Ai ngờ đã chăm chút kỹ lưỡng như vậy, nàng ta lại còn sảy thai chứ?
Vân Đinh Lan nằm trên giường, đôi mắt khóc đến sưng lên: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải làm chủ cho thần nữ.”
“Hôm qua Phàn thái y còn nói là mạch thai của thần nữ vẫn bình thường, nhưng ai ngờ hôm nay…”
Nàng ta không nói được, lại bắt đầu khóc rống lên.
Mặc Hồi Phong ngồi bên giường, sắc mặt u ám, hai mắt đỏ rực.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, gò má viết lại gắt gao, cả người tỏa ra một luồng hơi thở tối tăm giống như mưa sa bão táp, thật rất có tính đe dọa người khác.
Tần Tự Tuyết đứng phía sau hắn ta, vẻ mặt mơ hồ.
Thế nhưng từ trong đáy mắt lại thấp thoáng một vẻ vui thích và hào hứng.
Nàng ta nghĩ cỡ nào cũng không hiểu được, nàng ta với Vân Đinh Lan cùng uống chung “thuốc” lâu tới như vậy.
Nàng ta xác định đã không thể sinh con được nữa.
Vì sao Vân Đinh Lan vẫn còn có thể có thai?
Nàng ta cũng lên từng tìm Phàn thái ý hỏi qua, người kia nghiêm túc đảm bảo Vân nhị tiểu thư quả thực đã mang thai cốt nhục của Vương gia.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là thuốc kia, không có tác dụng với Vân Đinh Lan?
Vân Đinh Lan đã mang thai, Mặc Hồi Phong và Triệu hoàng hậu thay nhau chăm sóc kỹ lưỡng, Tân Tự Tuyết cũng không có cơ hội ra tay.
Mỗi ngày nàng ta đều tận lực hầu hạ từng bữa ăn thức uống, dốc sức chăm sóc cho “cốt nhục” của Mặc Hồi Phong.
Ai ngờ Vân Đinh Lan lại sảy thai?
Những kế hoạch mà nàng ta hao tâm tổn sức thiết kế kia, không có dịp sử dụng rồi.
Đây gọi là gì được nhỉ?
Đi mòn giày cũng không tìm được, vô tình ngó qua lại thấy mục tiêu?
Nhìn Vân Đinh Lan khóc tới đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không phải kiểu nước
mắt như mưa đáng thương của ngày thường nữa, Tần Tự Tuyết thầm cười lạnh trong lòng.
“Làm chủ? Sao bổn cung có thể làm chủ cho ngươi chứ?”
Triệu hoàng hậu tức đến méo mặt: “Bổn cung còn đang muốn hỏi ngươi, tại sao lại để sảy thai?”
“Cháu của bổn cung, cứ như thế mà chết trong tay ngươi! Ngươi đền cháu lại cho bổn cung!”
Bà ta tức giận vung một bạt tai, đánh Vân Đinh Lan rít lên nhào vào trong lồng ngực của Mặc Hồi Phong: “Vương gia, cứu mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.