Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 413
Mục Y
27/02/2022
Nhưng mà cởi bỏ triệu phục ra thì chẳng phải có rất nhiều người đã đến thanh lâu hay sao.
“Không biết vì sao, những người này vẫn còn mặc quân phục của Ngũ Quân Doanh trên
người.”
Ánh mắt Mặc Diệp dần trở nên sắc bén.
Quan viên của Ngũ Quân Doanh, nói là mặc quân phục, thực ra cũng là triệu phục đặc trưng của Ngũ Quân Doanh mà thôi. Mặc dù bọn họ chỉ là những người có chức phẩm cấp thấp nhưng chung quy vẫn là người của triều đình.
“Chuyện ngày hôm nay đã sớm loan ra khắp nơi, khiến cho kinh thành được một phen ồn ào huyên náo.”
Vân Quán Ninh lập tức hiểu ra tại sao hôm nay Mặc Diệp lại vô cùng tức giận như vậy rồi.
Những người đó mặc quân phục của Ngũ Quân Doanh, chính là tượng trưng cho cả triều đình!
Chết trên giường của cô nương thanh lâu, chẳng phải như vậy là bôi tro trát trấu vào mặt triều đình hay sao!
Nghiêm trọng hơn cả là… Người của Ngũ Quân Doanh đều đầu phải một đám người thường tay trói gà còn không chặt?
“Lẽ nào là cố ý mưu sát?”
Vân Quản Ninh nói.
“Vẫn chưa biết được.”
Trước khi Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ điều tra ra chân tướng sự việc, Mặc Diệp cũng chưa dám khẳng định: “Thanh lâu đã bị niêm phong, mấy cô nương kia cũng đã bị nhốt vào địa lao rồi.”
“Chắc chắn không bao lâu nữa, đại ca và nhị ca sẽ điều tra ra chuyện này.”
Cho nên hôm nay hắn xuất cung, trên đường cũng suy đoán về chuyện này.
“Chàng cũng phải người âm thầm điều tra chuyện này hả?”
Vân Quán Ninh hỏi.
“Không.”
Mặc Diệp lắc đầu: “Gần đây bổn vương đang nghiên cứu chế tạo hoá dược, cho nên không rảnh phái người đi điều tra chuyện này.”
Lại nói, chuyện này nên để Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ phụ trách.
“Tự lo việc của mình.”
Mặc Diệp thản nhiên nói: “Bổn vương không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng Thần Cơ Doanh của bổn vương, người khác cũng tuyệt đối không được phép nhúng tay.”
Vân Quán Ninh không nói thêm gì, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ tới chuyện hồi nãy hắn nói.
Mãi một lúc sau nàng mới tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là người nào mà lại dám ngông cuồng như vậy.”
“Lại dám hạ thủ với người trong triều đình?”
“Vả lại những người trong Ngũ Quân Doanh kia, tại sao vẫn mặc quân phục khi tới thanh lâu? Chẳng lẽ bọn họ dám ngang nhiên khiêu khích quy tắc của triều đình hay sao?”
“Cho nên mới nói, chuyện này có rất nhiều điểm bất thường.”
Mặc Diệp bưng chén trà lên, vừa mới đưa tới miệng thì lại bỏ xuống, sắc mặt hơn đăm chiêu nhìn Vân Quán Ninh: “Ban nãy, nàng nói gì với Như Ngọc vậy?”
“Sao bổn vương lại thành tra nam rồi?”
Vòng vo một hồi cũng quay về chủ đề chính.
Cơ mà Vân Quán Ninh chẳng có tâm trí đầu mà thảo luận chuyện này với hắn nữa.
Trong lòng nàng lúc này dấy lên một trận sóng to gió lớn, nàng có linh tính rất mạnh: Có khi nào chuyện này liên quan tới chuyện đoạt đích hay không?
Nàng nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt thâm trầm.
Từ tâm tới mắt, hoài nghi việc này là làm vì Mặc Diệp… hay nói cách khác, chính là Mặc Hồi Phong!
Ngũ Quân Doanh vốn là do Mặc Hồi Phong quản lý, từ sau khi hắn xảy ra chuyện, Mặc Tông Nhiên mới giao Ngũ Quân Doanh cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ.
Giờ đây trong tay Mặc Diệp đã có Thần Cơ Doanh, Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ lại có Ngũ Quân Doanh.
Mặc Vĩ ổm đau liệt giường, Mặc Hồi Phong lại bị cẩm túc trong Doanh Vương Phủ.
Trừ có Tần Tượng Phủ và Triệu hoàng hậu làm chỗ dựa ra, Mặc Hồi Phong chẳng còn một ai bên cạnh, không có tư bản, tranh đoạt với mấy người Mặc Diệp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Quán Ninh vẫn là hỏi: “Chuyện này có phải chàng làm không?”
Đối diện với sự hoài nghi của nàng, rõ ràng Mặc Diệp rất là kinh ngạc.
“Ninh Nhi, sao nàng có thể nghi ngờ bổn vương?”
Hắn cười: “Trông bổn vương giống hạng người giậu đổ bìm leo vậy sao?”
“Giống, rất là giống luôn! Không chỉ giống mà chàng chính là loại người như thế!”
Vân Quán Ninh nghiêm túc gật đầu, tỏ ý chắc chắn về chuyện này.
Mặc Diệp: “…Bổn vương sẽ làm như nàng đang khen ta.”
“Nhưng mà đáng tiếc, không phải là ta.”
Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên kiểu cười có chừng mực như bình thường: “Ngũ Quân Doanh một khi xảy ra chuyện thì bổn vương sẽ là người có động cơ lớn nhất, phụ hoàng sẽ nghi ngờ
ta đầu tiên.”
“Nàng cảm thấy, bổn vương sẽ giống như nhấc tảng đá lên đập vào chân mình sao?”
“Chắc không phải vậy.”
Vân Quán Ninh nhún vai: “Vậy ta có thể đoán ra được ai gây phiền phức cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ rồi.”
Mặc Diệp hứng thú nhìn nàng: “Ồ? Nói nghe thử xem?”
“Thiếp hoài nghi là Mặc Hồi Phong.”
Vân Quán Ninh thần bí nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hắn ta nhất định là muốn đoạt lại Ngũ quân doanh nên mới cố ý gây ra chuyện này”
Mặc Diệp cũng từng nghĩ đến điểm này.
Nhưng mà hắn lại lắc đầu: “Bổn vương cảm thấy khả năng này rất thấp.”
“Vì sao?”
Vân Quán Ninh nhướng mày, “Hôm nay Vân Đinh Lan vừa mới sinh non. Trước đó, mắt Hoàng Hậu lúc nào cũng đặt trên đỉnh đầu, không đặt bất kỳ ai vào trong mắt cả.”
“Bọn họ vẫn luôn tin rằng cái thai của Vân Đinh Lan chính là hoàng trưởng tôn”
“Cho nên mới kiêu ngạo như vậy! Mặc Hồi Phong có tài lực, có tự tin cho nên mới muốn đoạt lại Ngũ quân doanh.”
Vân Quán Ninh thấy Mặc Diệp nhìn nhìn nàng bằng ánh mắt hứng thú thì chống cằm hỏi: “Chẳng lẽ thiếp phân tích không đúng?”
“Nàng phân tích rất đúng.”
“Không biết vì sao, những người này vẫn còn mặc quân phục của Ngũ Quân Doanh trên
người.”
Ánh mắt Mặc Diệp dần trở nên sắc bén.
Quan viên của Ngũ Quân Doanh, nói là mặc quân phục, thực ra cũng là triệu phục đặc trưng của Ngũ Quân Doanh mà thôi. Mặc dù bọn họ chỉ là những người có chức phẩm cấp thấp nhưng chung quy vẫn là người của triều đình.
“Chuyện ngày hôm nay đã sớm loan ra khắp nơi, khiến cho kinh thành được một phen ồn ào huyên náo.”
Vân Quán Ninh lập tức hiểu ra tại sao hôm nay Mặc Diệp lại vô cùng tức giận như vậy rồi.
Những người đó mặc quân phục của Ngũ Quân Doanh, chính là tượng trưng cho cả triều đình!
Chết trên giường của cô nương thanh lâu, chẳng phải như vậy là bôi tro trát trấu vào mặt triều đình hay sao!
Nghiêm trọng hơn cả là… Người của Ngũ Quân Doanh đều đầu phải một đám người thường tay trói gà còn không chặt?
“Lẽ nào là cố ý mưu sát?”
Vân Quản Ninh nói.
“Vẫn chưa biết được.”
Trước khi Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ điều tra ra chân tướng sự việc, Mặc Diệp cũng chưa dám khẳng định: “Thanh lâu đã bị niêm phong, mấy cô nương kia cũng đã bị nhốt vào địa lao rồi.”
“Chắc chắn không bao lâu nữa, đại ca và nhị ca sẽ điều tra ra chuyện này.”
Cho nên hôm nay hắn xuất cung, trên đường cũng suy đoán về chuyện này.
“Chàng cũng phải người âm thầm điều tra chuyện này hả?”
Vân Quán Ninh hỏi.
“Không.”
Mặc Diệp lắc đầu: “Gần đây bổn vương đang nghiên cứu chế tạo hoá dược, cho nên không rảnh phái người đi điều tra chuyện này.”
Lại nói, chuyện này nên để Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ phụ trách.
“Tự lo việc của mình.”
Mặc Diệp thản nhiên nói: “Bổn vương không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng Thần Cơ Doanh của bổn vương, người khác cũng tuyệt đối không được phép nhúng tay.”
Vân Quán Ninh không nói thêm gì, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ tới chuyện hồi nãy hắn nói.
Mãi một lúc sau nàng mới tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là người nào mà lại dám ngông cuồng như vậy.”
“Lại dám hạ thủ với người trong triều đình?”
“Vả lại những người trong Ngũ Quân Doanh kia, tại sao vẫn mặc quân phục khi tới thanh lâu? Chẳng lẽ bọn họ dám ngang nhiên khiêu khích quy tắc của triều đình hay sao?”
“Cho nên mới nói, chuyện này có rất nhiều điểm bất thường.”
Mặc Diệp bưng chén trà lên, vừa mới đưa tới miệng thì lại bỏ xuống, sắc mặt hơn đăm chiêu nhìn Vân Quán Ninh: “Ban nãy, nàng nói gì với Như Ngọc vậy?”
“Sao bổn vương lại thành tra nam rồi?”
Vòng vo một hồi cũng quay về chủ đề chính.
Cơ mà Vân Quán Ninh chẳng có tâm trí đầu mà thảo luận chuyện này với hắn nữa.
Trong lòng nàng lúc này dấy lên một trận sóng to gió lớn, nàng có linh tính rất mạnh: Có khi nào chuyện này liên quan tới chuyện đoạt đích hay không?
Nàng nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt thâm trầm.
Từ tâm tới mắt, hoài nghi việc này là làm vì Mặc Diệp… hay nói cách khác, chính là Mặc Hồi Phong!
Ngũ Quân Doanh vốn là do Mặc Hồi Phong quản lý, từ sau khi hắn xảy ra chuyện, Mặc Tông Nhiên mới giao Ngũ Quân Doanh cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ.
Giờ đây trong tay Mặc Diệp đã có Thần Cơ Doanh, Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ lại có Ngũ Quân Doanh.
Mặc Vĩ ổm đau liệt giường, Mặc Hồi Phong lại bị cẩm túc trong Doanh Vương Phủ.
Trừ có Tần Tượng Phủ và Triệu hoàng hậu làm chỗ dựa ra, Mặc Hồi Phong chẳng còn một ai bên cạnh, không có tư bản, tranh đoạt với mấy người Mặc Diệp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Quán Ninh vẫn là hỏi: “Chuyện này có phải chàng làm không?”
Đối diện với sự hoài nghi của nàng, rõ ràng Mặc Diệp rất là kinh ngạc.
“Ninh Nhi, sao nàng có thể nghi ngờ bổn vương?”
Hắn cười: “Trông bổn vương giống hạng người giậu đổ bìm leo vậy sao?”
“Giống, rất là giống luôn! Không chỉ giống mà chàng chính là loại người như thế!”
Vân Quán Ninh nghiêm túc gật đầu, tỏ ý chắc chắn về chuyện này.
Mặc Diệp: “…Bổn vương sẽ làm như nàng đang khen ta.”
“Nhưng mà đáng tiếc, không phải là ta.”
Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên kiểu cười có chừng mực như bình thường: “Ngũ Quân Doanh một khi xảy ra chuyện thì bổn vương sẽ là người có động cơ lớn nhất, phụ hoàng sẽ nghi ngờ
ta đầu tiên.”
“Nàng cảm thấy, bổn vương sẽ giống như nhấc tảng đá lên đập vào chân mình sao?”
“Chắc không phải vậy.”
Vân Quán Ninh nhún vai: “Vậy ta có thể đoán ra được ai gây phiền phức cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ rồi.”
Mặc Diệp hứng thú nhìn nàng: “Ồ? Nói nghe thử xem?”
“Thiếp hoài nghi là Mặc Hồi Phong.”
Vân Quán Ninh thần bí nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hắn ta nhất định là muốn đoạt lại Ngũ quân doanh nên mới cố ý gây ra chuyện này”
Mặc Diệp cũng từng nghĩ đến điểm này.
Nhưng mà hắn lại lắc đầu: “Bổn vương cảm thấy khả năng này rất thấp.”
“Vì sao?”
Vân Quán Ninh nhướng mày, “Hôm nay Vân Đinh Lan vừa mới sinh non. Trước đó, mắt Hoàng Hậu lúc nào cũng đặt trên đỉnh đầu, không đặt bất kỳ ai vào trong mắt cả.”
“Bọn họ vẫn luôn tin rằng cái thai của Vân Đinh Lan chính là hoàng trưởng tôn”
“Cho nên mới kiêu ngạo như vậy! Mặc Hồi Phong có tài lực, có tự tin cho nên mới muốn đoạt lại Ngũ quân doanh.”
Vân Quán Ninh thấy Mặc Diệp nhìn nhìn nàng bằng ánh mắt hứng thú thì chống cằm hỏi: “Chẳng lẽ thiếp phân tích không đúng?”
“Nàng phân tích rất đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.