Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 437
Mục Y
27/02/2022
Đã nhiều năm như vậy nhưng Mặc Tông Nhiên đều chưa từng sủng hạnh bọn họ. Chẳng lẽ là để đó để sau này thị tẩm? Những năm gần đây còn chưa thể sinh con, sau này còn có thể sinh nữa hay không?
Hơn nữa, Đức Phi, Triệu Hoàng Hậu sẽ để cho bọn sinh con sao?
Đối diện với những ánh mắt đầy “từ ái” đang nhìn về phía mình, Vân Quán Ninh chỉ khách sáo tiếp tục mỉm cười giả dối.
Thấy nàng có lời muốn nói, Đức Phi lập tức đuổi cả đám “tỷ muội” lâu năm này đi, bà còn hẹn bọn họ ngày mai sẽ tiếp tục đến Vĩnh Thọ Cung để bàn chuyện trên trời dưới đất.
Về chuyện bọn họ bàn trời đất gì thì cũng không phải là Vân Quán Ninh không biết. Người mà bọn họ đang bàn tán là người vừa mới bị nàng làm cho tức đến mức hộc máu.
Sau khi chúng phi tần rời đi, Đức Phi mới cười nhẹ nhàng nhìn xem nàng, bà ta vừa mở miệng là đã lập tức khen nàng: “Ninh Nhi, sự tích anh dũng của người ngày hôm nay bổn cung đã nghe nói.”
Vân Quán Ninh lơ ngơ: “Mẫu phi, sự tích anh dũng gì vậy ạ?”
“Cái nha đầu này… Hôm nay người cố ý thay bổn cung xả giận đó thôi! Mẹ chồng nàng dâu chúng ta một lòng, ngươi còn tưởng rằng mẫu phi không biết sao?”
Đức Phi nhìn nàng đầy vẻ oán trách, rồi còn nở nụ cười từ ái.
Vân Quán Ninh càng không hiểu gì.
Lúc này Lý ma ma đang đứng bên cạnh mới cười rồi giải thích: “nương nương đã biết chuyện hôm nay Vương Phi đến Khôn Ninh Cung.”
Vân Quán Ninh vẫn duy trì nụ cười giả dối trên môi: “… Mẫu hậu không cần phải khách sáo.”
Đức Phi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: “Bây giờ người đến đây gặp bốn cung là có chuyện gì?”
Vân Quán Ninh cũng nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Động tác nâng chén trà và vắt chéo chân của mẹ chồng nàng dâu nhà này đúng là giống nhau như đúc!
Không hổ là mẹ chồng nàng dâu, không phải người một nhà thì không vào cùng một cái cửa. Lý ma ma cảm khái ở trong lòng.
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc: Mẫu phi, con thực không dám giấu giếm. Hôm nay con dâu tiến cung vì có một chuyện muốn nhờ người.”
“Có chuyện gì?”
Đức Phi nhíu mày: “Tốt nhất là chuyện mà bản cũng có thể làm được.”
“Mẫu phi yên tâm, con dâu sẽ không làm khó ngươi!”.
Vân Quán Ninh hít sâu một hơi, hạ thấp giọng hỏi: “Con dâu chỉ muốn hỏi một chút, tại sao Thái hậu nương nương đến Hành cung dưỡng bệnh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hồi cung?”
“Thái hậu sao?”
Không biết nàng đột nhiên hỏi vấn đề này làm cái gì.
Ánh mắt của Đức Phi lóe lên một cái: “Đang yên đang lành, sao người lại hỏi về Thái hậu?”
Theo ký ức của nguyên chủ thì Thái hậu đối xử với nàng không tệ.
Lý do là vì thái hậu xuất từ Cố Gia… Nhưng không phải là Cố Gia bây giờ mà là một chi ngày xưa của Cố Gia.
Cố gia bây giờ là chi chính, Thái hậu và Cố Bá Trọng cũng gần như là đường tỷ đệ.
Chi đó bây giờ không còn chỗ đứng, đã xuống dốc không phanh.
Quan hệ của Hoàng thất và Cố Gia là không thể nào chặt đứt được.
Mặc Tông Nhiên không phải con thân sinh của Thái hậu nhưng lại rất kính trọng bà ấy.
Hơn nữa, Đức Phi, Triệu Hoàng Hậu sẽ để cho bọn sinh con sao?
Đối diện với những ánh mắt đầy “từ ái” đang nhìn về phía mình, Vân Quán Ninh chỉ khách sáo tiếp tục mỉm cười giả dối.
Thấy nàng có lời muốn nói, Đức Phi lập tức đuổi cả đám “tỷ muội” lâu năm này đi, bà còn hẹn bọn họ ngày mai sẽ tiếp tục đến Vĩnh Thọ Cung để bàn chuyện trên trời dưới đất.
Về chuyện bọn họ bàn trời đất gì thì cũng không phải là Vân Quán Ninh không biết. Người mà bọn họ đang bàn tán là người vừa mới bị nàng làm cho tức đến mức hộc máu.
Sau khi chúng phi tần rời đi, Đức Phi mới cười nhẹ nhàng nhìn xem nàng, bà ta vừa mở miệng là đã lập tức khen nàng: “Ninh Nhi, sự tích anh dũng của người ngày hôm nay bổn cung đã nghe nói.”
Vân Quán Ninh lơ ngơ: “Mẫu phi, sự tích anh dũng gì vậy ạ?”
“Cái nha đầu này… Hôm nay người cố ý thay bổn cung xả giận đó thôi! Mẹ chồng nàng dâu chúng ta một lòng, ngươi còn tưởng rằng mẫu phi không biết sao?”
Đức Phi nhìn nàng đầy vẻ oán trách, rồi còn nở nụ cười từ ái.
Vân Quán Ninh càng không hiểu gì.
Lúc này Lý ma ma đang đứng bên cạnh mới cười rồi giải thích: “nương nương đã biết chuyện hôm nay Vương Phi đến Khôn Ninh Cung.”
Vân Quán Ninh vẫn duy trì nụ cười giả dối trên môi: “… Mẫu hậu không cần phải khách sáo.”
Đức Phi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: “Bây giờ người đến đây gặp bốn cung là có chuyện gì?”
Vân Quán Ninh cũng nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Động tác nâng chén trà và vắt chéo chân của mẹ chồng nàng dâu nhà này đúng là giống nhau như đúc!
Không hổ là mẹ chồng nàng dâu, không phải người một nhà thì không vào cùng một cái cửa. Lý ma ma cảm khái ở trong lòng.
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc: Mẫu phi, con thực không dám giấu giếm. Hôm nay con dâu tiến cung vì có một chuyện muốn nhờ người.”
“Có chuyện gì?”
Đức Phi nhíu mày: “Tốt nhất là chuyện mà bản cũng có thể làm được.”
“Mẫu phi yên tâm, con dâu sẽ không làm khó ngươi!”.
Vân Quán Ninh hít sâu một hơi, hạ thấp giọng hỏi: “Con dâu chỉ muốn hỏi một chút, tại sao Thái hậu nương nương đến Hành cung dưỡng bệnh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hồi cung?”
“Thái hậu sao?”
Không biết nàng đột nhiên hỏi vấn đề này làm cái gì.
Ánh mắt của Đức Phi lóe lên một cái: “Đang yên đang lành, sao người lại hỏi về Thái hậu?”
Theo ký ức của nguyên chủ thì Thái hậu đối xử với nàng không tệ.
Lý do là vì thái hậu xuất từ Cố Gia… Nhưng không phải là Cố Gia bây giờ mà là một chi ngày xưa của Cố Gia.
Cố gia bây giờ là chi chính, Thái hậu và Cố Bá Trọng cũng gần như là đường tỷ đệ.
Chi đó bây giờ không còn chỗ đứng, đã xuống dốc không phanh.
Quan hệ của Hoàng thất và Cố Gia là không thể nào chặt đứt được.
Mặc Tông Nhiên không phải con thân sinh của Thái hậu nhưng lại rất kính trọng bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.