Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 621
Mục Y
28/03/2022
Một đám người cứ như vậy dẫm lên bụng Trương ma ma, Triệu hoàng hậu chỉ cảm thấy tựa như đang dẫm lên mặt bà ta…
trong lòng càng căm hận Vân Quán Ninh hơn!
“Hoàng thượng, người xem.”
Đức Phi cũng không chịu thua.
Vào lúc Thục phi khóc thút thít đến gần muốn tố cáo Đức Phi đánh nàng ta, Đức Phi đã xắn tay áo lên chỉ vào con chó chết đang nằm dưới đất, nói với Mặc Tông Nhiên: “Đây chính là canh hôm nay Thục phi mang đến cho thần thiếp!”
Thục phi chớp lấy cơ hội nói: “Hoàng thượng, thân thiếp cẩn thận nghe theo ý chỉ của người.”
“Một ngày ba bữa tự tay hầm canh mang đến cho Đức Phi! Nhưng nàng ta. không những không cảm kích, lại còn trực tiếp để canh cho chó ăn!
“Đây là cả tấm lòng của thần thiếp! Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp!”
Thục phi quỳ trước mặt ông, oan ức nắm chặt long bào của ông, nước mắt đầm đìa nói.
Mặc Tông Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta một cái.
Thục phi đầu tóc bù xù như tổ quạ, trên mặt có vài vết máu, nước mắt giàn giụa làm lớp trang điểm nhem nhuốc.
Y phục cũng nhăn nhúm, giống như tên ăn mày trên phố…
Không muốn nhìn!
Mặc Tông Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà đối diện: “Thục phi, hình như nàng bị thương không nhẹ, vẫn nên truyền thái y xử lý vết thương trước đi.”
Không biết rằng Mặc Tông Nhiên do không muốn nhìn nàng ta nên mới nói vậy, Thục phi còn tưởng Mặc Tông Nhiên đang đau lòng cho nàng ta.
Thế là nàng ta vui mừng hớn hở lui xuống.
Không ngờ nàng ta vừa bước đi, sau đó Mặc Tông Nhiên đã định tội cho nàng ta: “Thục phi quả thật rất độc ác! Lại dám bỏ độc vào trong canh của Đức Phi!”
“Người đâu! Lập tức cẩm túc Thục phi!”
Ông phất tay, không hề nể tình nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, tước bỏ phong hiệu Thục phi!”
Nhà mẹ của Thục phi là Ngụy Quốc Công, ban đầu mang họ Ngụy.
Sau khi bị tước bỏ phong hiệu sẽ thành Ngụy phi.
Tuy ông không phạt nặng Thục phi, nhưng cấm túc và tước bỏ phong hiệu cũng đồng nghĩa với đem Thục phi “đày vào lãnh cung”!
Giống như Mặc Hồi Phong bây giờ.
Lúc còn là Doanh Vương, hô mưa gọi gió, một tay che trời.
Sau khi bị tước bỏ phong hiệu trở thành Tam vương gia, chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Suy cho cùng “ấm sắc thuốc” Mặc Vĩ còn có phong hiệu là “Chu”.
Vân Quán Ninh biết, chẳng qua Mặc Tông Nhiên nể mặt phủ Ngụy Quốc Công mới giữ lại phi vị cho Thục phi. Thục phi không được sủng, nhưng quyền thế trong tay Ngụy Quốc Công cũng không ít.
Vừa phải đòi lại công bằng cho Đức phi, vừa phải kiêng dè phủ Ngụy Quốc Công, cách xử lý này cũng coi như vẹn cả đôi đường.
Đức phi cũng không phải người không biết đúng sai phải trái.
Thấy Mặc Tông Nhiên không điều tra kỹ càng, chỉ tin vào lời bà nói, thẳng tay trừng phạt Thực phi.
Lúc này bà vào trong điện chải chuốt, sửa sang lại bản thân.
Triệu hoàng hậu kinh ngạc đứng im tại chỗ: “Hoàng thượng, cứ trừng phạt Thục phi như vậy sao?”
“Sao vậy, lẽ nào trừng phạt như vậy hoàng hậu không hài lòng sao?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nhìn bà ta một cái: “Vậy hoàng hậu nói thử xem, nên xử lý thế nào? Trẫm chắc chắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của hoàng hậu, sẽ không nương tay với Thục phi!”.
Bà ta đầu cảm thấy trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ nặng?
Rõ ràng là quá nặng!
Dù sao thì Mặc Tông Nhiên cũng không hề điều tra chuyện này, chỉ tin lời của Đức phi nói đã trực tiếp trừng phạt Thục phi!
Ý của Triệu hoàng hậu là bảo ông điều tra rõ chuyện này rồi hẵng đưa ra kết luận!
Nào ngờ Mặc Tông Nhiên trực tiếp bảo bà ta xử lý Thực phi?
Như vậy chẳng phải đang đẩy bà ta vào đống lửa sao?
Không phải ông muốn phủ Ngụy Quốc Công cho rằng bà ta trừng trị Thục phi, sau đó xem bà ta như bia đỡ đạn để đối phó sao?
Hoàng thượng thật tàn nhẫn!
Triệu hoàng hậu hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, chuyện này vẫn chưa xong đâu, vừa rồi…”
Còn chưa nói xong đã bị Vân Quán Ninh ngắt lời: “Phụ hoàng, con dâu có chuyện muốn nói!”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu lập tức dừng trên người nàng.
Chỉ thấy Vân Quán Ninh mỉm cười, ánh mắt cân nhắc nói: “Mẫu hậu nói đúng lắm, chuyện hôm nay quả thật vẫn chưa xong đâu!”
Triệu hoàng hậu chợt căng thẳng.
Chỉ nhìn nàng ta một cái đã biết ngay, tiện nhân này lại muốn gây chuyện rồi!
trong lòng càng căm hận Vân Quán Ninh hơn!
“Hoàng thượng, người xem.”
Đức Phi cũng không chịu thua.
Vào lúc Thục phi khóc thút thít đến gần muốn tố cáo Đức Phi đánh nàng ta, Đức Phi đã xắn tay áo lên chỉ vào con chó chết đang nằm dưới đất, nói với Mặc Tông Nhiên: “Đây chính là canh hôm nay Thục phi mang đến cho thần thiếp!”
Thục phi chớp lấy cơ hội nói: “Hoàng thượng, thân thiếp cẩn thận nghe theo ý chỉ của người.”
“Một ngày ba bữa tự tay hầm canh mang đến cho Đức Phi! Nhưng nàng ta. không những không cảm kích, lại còn trực tiếp để canh cho chó ăn!
“Đây là cả tấm lòng của thần thiếp! Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp!”
Thục phi quỳ trước mặt ông, oan ức nắm chặt long bào của ông, nước mắt đầm đìa nói.
Mặc Tông Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta một cái.
Thục phi đầu tóc bù xù như tổ quạ, trên mặt có vài vết máu, nước mắt giàn giụa làm lớp trang điểm nhem nhuốc.
Y phục cũng nhăn nhúm, giống như tên ăn mày trên phố…
Không muốn nhìn!
Mặc Tông Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà đối diện: “Thục phi, hình như nàng bị thương không nhẹ, vẫn nên truyền thái y xử lý vết thương trước đi.”
Không biết rằng Mặc Tông Nhiên do không muốn nhìn nàng ta nên mới nói vậy, Thục phi còn tưởng Mặc Tông Nhiên đang đau lòng cho nàng ta.
Thế là nàng ta vui mừng hớn hở lui xuống.
Không ngờ nàng ta vừa bước đi, sau đó Mặc Tông Nhiên đã định tội cho nàng ta: “Thục phi quả thật rất độc ác! Lại dám bỏ độc vào trong canh của Đức Phi!”
“Người đâu! Lập tức cẩm túc Thục phi!”
Ông phất tay, không hề nể tình nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, tước bỏ phong hiệu Thục phi!”
Nhà mẹ của Thục phi là Ngụy Quốc Công, ban đầu mang họ Ngụy.
Sau khi bị tước bỏ phong hiệu sẽ thành Ngụy phi.
Tuy ông không phạt nặng Thục phi, nhưng cấm túc và tước bỏ phong hiệu cũng đồng nghĩa với đem Thục phi “đày vào lãnh cung”!
Giống như Mặc Hồi Phong bây giờ.
Lúc còn là Doanh Vương, hô mưa gọi gió, một tay che trời.
Sau khi bị tước bỏ phong hiệu trở thành Tam vương gia, chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Suy cho cùng “ấm sắc thuốc” Mặc Vĩ còn có phong hiệu là “Chu”.
Vân Quán Ninh biết, chẳng qua Mặc Tông Nhiên nể mặt phủ Ngụy Quốc Công mới giữ lại phi vị cho Thục phi. Thục phi không được sủng, nhưng quyền thế trong tay Ngụy Quốc Công cũng không ít.
Vừa phải đòi lại công bằng cho Đức phi, vừa phải kiêng dè phủ Ngụy Quốc Công, cách xử lý này cũng coi như vẹn cả đôi đường.
Đức phi cũng không phải người không biết đúng sai phải trái.
Thấy Mặc Tông Nhiên không điều tra kỹ càng, chỉ tin vào lời bà nói, thẳng tay trừng phạt Thực phi.
Lúc này bà vào trong điện chải chuốt, sửa sang lại bản thân.
Triệu hoàng hậu kinh ngạc đứng im tại chỗ: “Hoàng thượng, cứ trừng phạt Thục phi như vậy sao?”
“Sao vậy, lẽ nào trừng phạt như vậy hoàng hậu không hài lòng sao?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nhìn bà ta một cái: “Vậy hoàng hậu nói thử xem, nên xử lý thế nào? Trẫm chắc chắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của hoàng hậu, sẽ không nương tay với Thục phi!”.
Bà ta đầu cảm thấy trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ nặng?
Rõ ràng là quá nặng!
Dù sao thì Mặc Tông Nhiên cũng không hề điều tra chuyện này, chỉ tin lời của Đức phi nói đã trực tiếp trừng phạt Thục phi!
Ý của Triệu hoàng hậu là bảo ông điều tra rõ chuyện này rồi hẵng đưa ra kết luận!
Nào ngờ Mặc Tông Nhiên trực tiếp bảo bà ta xử lý Thực phi?
Như vậy chẳng phải đang đẩy bà ta vào đống lửa sao?
Không phải ông muốn phủ Ngụy Quốc Công cho rằng bà ta trừng trị Thục phi, sau đó xem bà ta như bia đỡ đạn để đối phó sao?
Hoàng thượng thật tàn nhẫn!
Triệu hoàng hậu hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, chuyện này vẫn chưa xong đâu, vừa rồi…”
Còn chưa nói xong đã bị Vân Quán Ninh ngắt lời: “Phụ hoàng, con dâu có chuyện muốn nói!”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu lập tức dừng trên người nàng.
Chỉ thấy Vân Quán Ninh mỉm cười, ánh mắt cân nhắc nói: “Mẫu hậu nói đúng lắm, chuyện hôm nay quả thật vẫn chưa xong đâu!”
Triệu hoàng hậu chợt căng thẳng.
Chỉ nhìn nàng ta một cái đã biết ngay, tiện nhân này lại muốn gây chuyện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.