Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 710
Mục Y
11/07/2022
Bà ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh, bụm mặt kinh ngạc
hỏi: “Minh Vương Phi, người có ý gì? Nô tỳ chỉ là tuân theo ý chỉ của
hoàng hậu nương nương, dẫn Lại Thị đến Minh Vương Phủ.”
“Người, tại sao người lại động thủ chứ?”
Tốt xấu gì bà ta cũng là người bên cạnh của Triệu hoàng hậu.
Lệnh phụ ở trong kinh thành, người nào nhìn thấy bà ta cũng phải khách khí mấy phần.
Hôm nay đang ở trước mặt mọi người, Vân Quán Ninh lại dám đánh bà ta.
“Động thủ? Ta còn chưa đánh gãy cái chân chó của ngươi là may rồi? Không biết tìm ở đâu ra một con gà rừng lại dám mang đến đây nói là hồng nhan tri kỷ của Mặc Diệp nhà chúng ta.”
Thái độ của Vân Quán Ninh hùng hổ đến dọa người: “Tốt, hôm nay ta sẽ thu nhận Lại Thị, tất cả cứ đợi vương gia về rồi quyết định.”
“Nếu như Lại Thị này và vương gia không có quan hệ gì, vậy ta sẽ tự mình đưa đến trước mặt phụ hoàng để phụ hoàng nhìn thử người mà mẫu hậu đưa tới.”
“Ngày khác lại làm phiền mẫu hậu tặng cho mỗi vị vương gia mấy con gà rừng như này.”
Nàng vô cùng tức giận.
Vốn ban đầu còn định kiên nhẫn đối phó với Trương ma ma và Lại Thị.
Nhưng Lại Thị này há miệng ngậm miệng đều là “con trai của thiếp thân”, Vân Quán Ninh tức giận không nhịn được nữa.
Trương ma ma sợ, Lại Thị cũng sợ.
Tại sao các nàng lại không nghĩ tới, Vân Quán Ninh là loại người không sợ bị người khác nói xấu chứ.
Dù ở bên ngoài có nhiều dân chúng xem náo nhiệt như vậy, chẳng những nàng không sợ mất mặt mũi mà còn muốn mang chuyện này đến trước mặt hoàng thượng.
Vậy mà nàng dám.
Trương ma ma vội vàng đứng lên.
Bị đánh mà cái rắm cũng không dám phóng, ngược lại còn phải tươi cười nói: “Minh Vương Phi, chuyện nhỏ như này tội gì phải náo đến trước mặt hoàng thượng chứ?” Nếu để hoàng thượng biết, chắc chắn sẽ che chở cho Minh Vương Phi.
Vị này chính là nhân vật lớn mật như vậy, đến Minh Vương mà còn xưng hô là “Mặc Diệp nhà ta”.
Nàng hung dữ như vậy, ai dám nháo lớn chuyện này lên chứ?
KO
Lúc này Trương ma ma không dám ép buộc nhét Lại Thị cho Vân Quán Ninh nữa, ngược lại muốn dẫn Lại Thị đi: “Có thể trong chuyện này có gì đó hiểu lầm.”
“Đợi nô tỳ về bẩm báo lại với hoàng hậu nương nương, để hoàng hậu nương nương điều tra rõ ràng, sau đó lại dẫn Lại Thị tới.”
Bà ta nắm lấy tay của Lại Thị, nháy mắt ra hiệu cho Lại Thị, hai người quay đầu định rời đi.
“Đứng lại, không được đi.”
Vân Quán Ninh vung tay lên ra hiệu: “Đóng cửa.”
“Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem, người nào dám rời đi.”
Nàng ra hiệu cho Như Ngọc và Như Yên ngăn chặn Trương ma ma và Lại Thị lại: “Đi cái gì? Lời nói còn chưa nói rõ ràng, chuyện còn chưa điều tra, các ngươi định đi đâu?”
Trương ma ma: “…”
Hôm nay lại trêu chọc rắc rối lớn rồi.
“Minh Vương Phi, nô tỳ còn phải về cung để hầu hạ hoàng hậu nương nương.”
Trương ma ma cố gắng trốn thoát.
“Cung nhân ở Khôn Ninh Cung nhiều như vậy, mẫu hậu thiếu mình người cũng không sao?”
Miệng lưỡi Vân Quán Ninh nhanh nhảu, sắc mặt nghiêm nghị: “Tất cả thành thành thật thật chờ ở đây cho ta, ta ngược lại muốn nhìn xem khi Mặc Diệp trở về sẽ nói như thế nào?”
“Nếu như Lại Thị này đúng là hồng nhan tri kỷ của chàng, đừng nói là thu nhận nàng ta, ngay cả vị trí Minh Vương Phi này cũng sẽ cho nàng ta.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Lại Thị lập tức vui vẻ.
Nam nhân mà, có ai lại không có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài chứ?
Huống chi là vương gia của hoàng thất, chắc chắn ở bên ngoài cũng có người… Đến lúc đó chỉ cần nàng ta cứ khăng khăng nàng ta và Mặc Diệp đã từng qua lại, chỉ là hắn không nhớ mà thôi.
Nàng ta có thể ở lại Minh Vương Phủ rồi.
Trong lòng Lại Thị không ngừng tính toán.
Ai biết lời nói tiếp theo của Vân Quán Ninh lại là: “Nếu như những lời nói trước đó là do Lại Thị bịa đặt… Vậy ta sẽ không xử trí Lại Thị, bổn vương phi chỉ đưa đến chỗ của phụ hoàng.”
“Ta sẽ nói nàng ta là do mẫu hậu tìm mỹ nhân cho phụ hoàng, các ngươi thấy thế nào?”
“Làm Minh Vương Phi nho nhỏ, sao có thể so được với phi tần ở trong hậu cung chứ.”
Lời nói này vừa nói ra, cả Trương ma ma và Lại Thị ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi mất.
Các nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không hề nghĩ tới, Vân Quán Ninh vậy mà lại muốn đưa Lại Thị cho Mặc Tông Nhiên.
Chuyện này thì bó tay rồi.
Nếu thật sự đưa Lại Thị cho Mặc Tông Nhiên, Triệu hoàng hậu chính là tự bê đá đặt vào chân mình. Nếu như bà ta biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lột một lớp da của Trương ma ma.
Sắc mặt Trương ma ma thay đổi, đầu đầy mồ hôi nhìn Vân Quán Ninh: “Minh Vương Phi, nô tỳ, nô tỳ…”.
“Nô tỳ hơi gấp! Không biết nhà xí của vương phủ ở đâu ạ?”
Sao Vân Quán Ninh lại không nhìn ra bà ta muốn đi tiểu để chuồn chứ?
Nàng giả vờ như không nghe thấy, phân phó cho Như Ngọc: “Lập tức đi mời vương gia trở về”.
“Người, tại sao người lại động thủ chứ?”
Tốt xấu gì bà ta cũng là người bên cạnh của Triệu hoàng hậu.
Lệnh phụ ở trong kinh thành, người nào nhìn thấy bà ta cũng phải khách khí mấy phần.
Hôm nay đang ở trước mặt mọi người, Vân Quán Ninh lại dám đánh bà ta.
“Động thủ? Ta còn chưa đánh gãy cái chân chó của ngươi là may rồi? Không biết tìm ở đâu ra một con gà rừng lại dám mang đến đây nói là hồng nhan tri kỷ của Mặc Diệp nhà chúng ta.”
Thái độ của Vân Quán Ninh hùng hổ đến dọa người: “Tốt, hôm nay ta sẽ thu nhận Lại Thị, tất cả cứ đợi vương gia về rồi quyết định.”
“Nếu như Lại Thị này và vương gia không có quan hệ gì, vậy ta sẽ tự mình đưa đến trước mặt phụ hoàng để phụ hoàng nhìn thử người mà mẫu hậu đưa tới.”
“Ngày khác lại làm phiền mẫu hậu tặng cho mỗi vị vương gia mấy con gà rừng như này.”
Nàng vô cùng tức giận.
Vốn ban đầu còn định kiên nhẫn đối phó với Trương ma ma và Lại Thị.
Nhưng Lại Thị này há miệng ngậm miệng đều là “con trai của thiếp thân”, Vân Quán Ninh tức giận không nhịn được nữa.
Trương ma ma sợ, Lại Thị cũng sợ.
Tại sao các nàng lại không nghĩ tới, Vân Quán Ninh là loại người không sợ bị người khác nói xấu chứ.
Dù ở bên ngoài có nhiều dân chúng xem náo nhiệt như vậy, chẳng những nàng không sợ mất mặt mũi mà còn muốn mang chuyện này đến trước mặt hoàng thượng.
Vậy mà nàng dám.
Trương ma ma vội vàng đứng lên.
Bị đánh mà cái rắm cũng không dám phóng, ngược lại còn phải tươi cười nói: “Minh Vương Phi, chuyện nhỏ như này tội gì phải náo đến trước mặt hoàng thượng chứ?” Nếu để hoàng thượng biết, chắc chắn sẽ che chở cho Minh Vương Phi.
Vị này chính là nhân vật lớn mật như vậy, đến Minh Vương mà còn xưng hô là “Mặc Diệp nhà ta”.
Nàng hung dữ như vậy, ai dám nháo lớn chuyện này lên chứ?
KO
Lúc này Trương ma ma không dám ép buộc nhét Lại Thị cho Vân Quán Ninh nữa, ngược lại muốn dẫn Lại Thị đi: “Có thể trong chuyện này có gì đó hiểu lầm.”
“Đợi nô tỳ về bẩm báo lại với hoàng hậu nương nương, để hoàng hậu nương nương điều tra rõ ràng, sau đó lại dẫn Lại Thị tới.”
Bà ta nắm lấy tay của Lại Thị, nháy mắt ra hiệu cho Lại Thị, hai người quay đầu định rời đi.
“Đứng lại, không được đi.”
Vân Quán Ninh vung tay lên ra hiệu: “Đóng cửa.”
“Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem, người nào dám rời đi.”
Nàng ra hiệu cho Như Ngọc và Như Yên ngăn chặn Trương ma ma và Lại Thị lại: “Đi cái gì? Lời nói còn chưa nói rõ ràng, chuyện còn chưa điều tra, các ngươi định đi đâu?”
Trương ma ma: “…”
Hôm nay lại trêu chọc rắc rối lớn rồi.
“Minh Vương Phi, nô tỳ còn phải về cung để hầu hạ hoàng hậu nương nương.”
Trương ma ma cố gắng trốn thoát.
“Cung nhân ở Khôn Ninh Cung nhiều như vậy, mẫu hậu thiếu mình người cũng không sao?”
Miệng lưỡi Vân Quán Ninh nhanh nhảu, sắc mặt nghiêm nghị: “Tất cả thành thành thật thật chờ ở đây cho ta, ta ngược lại muốn nhìn xem khi Mặc Diệp trở về sẽ nói như thế nào?”
“Nếu như Lại Thị này đúng là hồng nhan tri kỷ của chàng, đừng nói là thu nhận nàng ta, ngay cả vị trí Minh Vương Phi này cũng sẽ cho nàng ta.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Lại Thị lập tức vui vẻ.
Nam nhân mà, có ai lại không có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài chứ?
Huống chi là vương gia của hoàng thất, chắc chắn ở bên ngoài cũng có người… Đến lúc đó chỉ cần nàng ta cứ khăng khăng nàng ta và Mặc Diệp đã từng qua lại, chỉ là hắn không nhớ mà thôi.
Nàng ta có thể ở lại Minh Vương Phủ rồi.
Trong lòng Lại Thị không ngừng tính toán.
Ai biết lời nói tiếp theo của Vân Quán Ninh lại là: “Nếu như những lời nói trước đó là do Lại Thị bịa đặt… Vậy ta sẽ không xử trí Lại Thị, bổn vương phi chỉ đưa đến chỗ của phụ hoàng.”
“Ta sẽ nói nàng ta là do mẫu hậu tìm mỹ nhân cho phụ hoàng, các ngươi thấy thế nào?”
“Làm Minh Vương Phi nho nhỏ, sao có thể so được với phi tần ở trong hậu cung chứ.”
Lời nói này vừa nói ra, cả Trương ma ma và Lại Thị ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi mất.
Các nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không hề nghĩ tới, Vân Quán Ninh vậy mà lại muốn đưa Lại Thị cho Mặc Tông Nhiên.
Chuyện này thì bó tay rồi.
Nếu thật sự đưa Lại Thị cho Mặc Tông Nhiên, Triệu hoàng hậu chính là tự bê đá đặt vào chân mình. Nếu như bà ta biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lột một lớp da của Trương ma ma.
Sắc mặt Trương ma ma thay đổi, đầu đầy mồ hôi nhìn Vân Quán Ninh: “Minh Vương Phi, nô tỳ, nô tỳ…”.
“Nô tỳ hơi gấp! Không biết nhà xí của vương phủ ở đâu ạ?”
Sao Vân Quán Ninh lại không nhìn ra bà ta muốn đi tiểu để chuồn chứ?
Nàng giả vờ như không nghe thấy, phân phó cho Như Ngọc: “Lập tức đi mời vương gia trở về”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.