Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 100: Đứa nhỏ chính là mạng sống của nàng
Mục Y
22/09/2021
Trái tim Vân Quán Ninh tan chảy, vội vàng vươn tay ôm nó vào lòng: “Mẫu thân mặc y phục cho con.”
Như Yên ra ngoài lấy nước để rửa mặt, súc miệng cho viên bảo.
“Viên Bảo, hôm nay mẫu thân sẽ đưa con đến nhà thái lão gia ở mấy ngày được không?”
Vân Quán Ninh bàn bạc với Viên Bảo: “Sau vài ngày, mẫu thân lại đón con về.”
Vốn cho rằng Viên Bảo sẽ không đồng ý, không ngờ nó lại đồng ý một cách dứt khoát, không hề do dự gật đầu: “Được ạ, được ạ! Con muốn ở cùng với thái lão gia và cứu lão gia.”
Thấy con trai đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt.
Vốn dĩ nàng cho rằng phải hao tâm tổn sức lắm cơ!
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn Viên Bảo luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời khỏi nàng.
Cuối cùng thì con trai cũng lớn rồi, con trai lớn rồi không nghe lời mę nữa.
Trong lòng nàng có chút chua xót, chớp mắt không ngừng nhìn Viên Bảo: “Bảo bối, sao con lại đồng ý nhanh như vậy? Con không muốn ở cùng với mẫu thân nữa sao?”
Hóa ra không phải đứa nhỏ không thể rời khỏi mẹ.
Mà nàng mới là người không thể rời xa con trai!
Vân Quán Ninh đột nhiên rất muốn khóc.
Mấy năm nay, nàng đã quen với một tiểu thịt viên ở bên cạnh.
Đây chính là miếng thịt ở trên người nàng, là người duy nhất lúc nàng xuyên không đến một thế giới xa lạ, khắp nơi đều thù địch, có liên kết chặt chẽ với nàng.
Đứa nhỏ chính là mạng sống của nàng!
Đột nhiên nghĩ đến mười mấy năm sau, Viên Bảo cũng sẽ cưới vợ, có một gia đình hạnh phúc của riêng mình.
Đến lúc đó, chẳng ai cần người mẹ này nữa!
Vân Quán Ninh càng nghĩ càng buồn phiền, rồi bật khóc thành tiếng.
Thấy mẫu thân bảo khóc thì khóc luôn, Viện Bảo đã sững sờ một lát, giơ bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho nàng: “Mẫu thân, sao người nói khóc thì khóc luôn vậy?”
“Mẫu thân, đừng khóc nữa.”
Thằng bé thở dài như người lớn, đau lòng ôm mặt nàng, tựa vào trong lòng nó.
Thân thể nhỏ bé dựa sát vào Vân Quán Ninh, ôm chặt cổ nàng: “Đâu phải con không cần người nữa!”
“Con biết mấy ngày nay mẫu thân rất bận! Hôm qua a di xinh đẹp đến vương phủ, bà Trương nói đó là cô mẫu của con... Nhưng con biết, quan hệ giữa mẫu thân và bọn họ không tốt.”
Vẻ mặt nó bất lực: “Mẫu thân phải xử lý mấy chuyện này, con đi đến nhà thái lão gia ở”
“Thái lão gia và cửu lão gia rất tốt! Bọn họ còn làm diều cho con, còn làm cả ngựa gỗ nữa!”
Trong đôi mắt to tròn của Viện Bảo ánh lên sự hào hứng: “Đợi mẫu thân xong việc, lại đến đón con! Con sẽ nhớ người!”
Nói xong, nó hôn lên má nàng mấy cái: “Mẫu thân, người con yêu nhất là người! Mẫu thân cái gì cũng biết, nhi tử cảm thấy rất tự hào về người!”
Lời nói này khiến cho Vân Quán Ninh rất bất ngờ.
Vốn dĩ nàng cho rằng con trai còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng không ngờ rằng con trai không phải không hiểu, rõ ràng là cái gì đứa nhỏ cũng biết!
Cho dù, nàng chưa từng nói với nó bất cứ chuyện gì!
“Bà Trương” mà lúc nãy Viên Bảo nói chính là bà Trương ở Thanh Ảnh Viện.
Bình thường, những hạ nhân này không dám ở trước mặt Viên Bảo nói chuyên thuyên.
Hôm qua là do Viên Bảo tò mò nên mới bắt ép, dụ dỗ bà Trương, cuối cùng dùng tiền đồng cám dỗ mới mọi được tin tức từ bà ta.
Vân Quán Ninh được Viện bảo dỗ dành như vậy, thì trong lòng mệt mỏi không thôi.
Nhưng, nàng lại càng khóc thê thảm hơn.
“Hu hu hu Viên Bảo, con chu đáo và hiểu chuyện như vậy, mẫu thân rất vui và yên tâm hu hu hu.”
“Mẫu thân đừng khóc nữa”
Viên Bảo thở dài: “Mặc dù người không nói với bất kì ai, ai là phụ thân của con! Nhưng thực ra con biết phụ thân của con là ai, chỉ cần mẫu thân một ngày chưa nói con cũng sẽ không nói”
“Bức chết bọn họ! Phiền chết bọn họ! Xem bọn họ còn dám bắt nạt mẫu thân nữa không?”
Vân Quán Ninh: “...”
Cún con trưởng thành và thận trọng không hề giống đứa nhỏ ba tuổi chút nào!
Như Yên ra ngoài lấy nước để rửa mặt, súc miệng cho viên bảo.
“Viên Bảo, hôm nay mẫu thân sẽ đưa con đến nhà thái lão gia ở mấy ngày được không?”
Vân Quán Ninh bàn bạc với Viên Bảo: “Sau vài ngày, mẫu thân lại đón con về.”
Vốn cho rằng Viên Bảo sẽ không đồng ý, không ngờ nó lại đồng ý một cách dứt khoát, không hề do dự gật đầu: “Được ạ, được ạ! Con muốn ở cùng với thái lão gia và cứu lão gia.”
Thấy con trai đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt.
Vốn dĩ nàng cho rằng phải hao tâm tổn sức lắm cơ!
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn Viên Bảo luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời khỏi nàng.
Cuối cùng thì con trai cũng lớn rồi, con trai lớn rồi không nghe lời mę nữa.
Trong lòng nàng có chút chua xót, chớp mắt không ngừng nhìn Viên Bảo: “Bảo bối, sao con lại đồng ý nhanh như vậy? Con không muốn ở cùng với mẫu thân nữa sao?”
Hóa ra không phải đứa nhỏ không thể rời khỏi mẹ.
Mà nàng mới là người không thể rời xa con trai!
Vân Quán Ninh đột nhiên rất muốn khóc.
Mấy năm nay, nàng đã quen với một tiểu thịt viên ở bên cạnh.
Đây chính là miếng thịt ở trên người nàng, là người duy nhất lúc nàng xuyên không đến một thế giới xa lạ, khắp nơi đều thù địch, có liên kết chặt chẽ với nàng.
Đứa nhỏ chính là mạng sống của nàng!
Đột nhiên nghĩ đến mười mấy năm sau, Viên Bảo cũng sẽ cưới vợ, có một gia đình hạnh phúc của riêng mình.
Đến lúc đó, chẳng ai cần người mẹ này nữa!
Vân Quán Ninh càng nghĩ càng buồn phiền, rồi bật khóc thành tiếng.
Thấy mẫu thân bảo khóc thì khóc luôn, Viện Bảo đã sững sờ một lát, giơ bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho nàng: “Mẫu thân, sao người nói khóc thì khóc luôn vậy?”
“Mẫu thân, đừng khóc nữa.”
Thằng bé thở dài như người lớn, đau lòng ôm mặt nàng, tựa vào trong lòng nó.
Thân thể nhỏ bé dựa sát vào Vân Quán Ninh, ôm chặt cổ nàng: “Đâu phải con không cần người nữa!”
“Con biết mấy ngày nay mẫu thân rất bận! Hôm qua a di xinh đẹp đến vương phủ, bà Trương nói đó là cô mẫu của con... Nhưng con biết, quan hệ giữa mẫu thân và bọn họ không tốt.”
Vẻ mặt nó bất lực: “Mẫu thân phải xử lý mấy chuyện này, con đi đến nhà thái lão gia ở”
“Thái lão gia và cửu lão gia rất tốt! Bọn họ còn làm diều cho con, còn làm cả ngựa gỗ nữa!”
Trong đôi mắt to tròn của Viện Bảo ánh lên sự hào hứng: “Đợi mẫu thân xong việc, lại đến đón con! Con sẽ nhớ người!”
Nói xong, nó hôn lên má nàng mấy cái: “Mẫu thân, người con yêu nhất là người! Mẫu thân cái gì cũng biết, nhi tử cảm thấy rất tự hào về người!”
Lời nói này khiến cho Vân Quán Ninh rất bất ngờ.
Vốn dĩ nàng cho rằng con trai còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng không ngờ rằng con trai không phải không hiểu, rõ ràng là cái gì đứa nhỏ cũng biết!
Cho dù, nàng chưa từng nói với nó bất cứ chuyện gì!
“Bà Trương” mà lúc nãy Viên Bảo nói chính là bà Trương ở Thanh Ảnh Viện.
Bình thường, những hạ nhân này không dám ở trước mặt Viên Bảo nói chuyên thuyên.
Hôm qua là do Viên Bảo tò mò nên mới bắt ép, dụ dỗ bà Trương, cuối cùng dùng tiền đồng cám dỗ mới mọi được tin tức từ bà ta.
Vân Quán Ninh được Viện bảo dỗ dành như vậy, thì trong lòng mệt mỏi không thôi.
Nhưng, nàng lại càng khóc thê thảm hơn.
“Hu hu hu Viên Bảo, con chu đáo và hiểu chuyện như vậy, mẫu thân rất vui và yên tâm hu hu hu.”
“Mẫu thân đừng khóc nữa”
Viên Bảo thở dài: “Mặc dù người không nói với bất kì ai, ai là phụ thân của con! Nhưng thực ra con biết phụ thân của con là ai, chỉ cần mẫu thân một ngày chưa nói con cũng sẽ không nói”
“Bức chết bọn họ! Phiền chết bọn họ! Xem bọn họ còn dám bắt nạt mẫu thân nữa không?”
Vân Quán Ninh: “...”
Cún con trưởng thành và thận trọng không hề giống đứa nhỏ ba tuổi chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.