Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 166: Hắn sợ mất đi.
Mục Y
26/09/2021
Giọng điệu khách sáo lạnh nhạt.
“Không cần khách sáo.”
Vân Quán Ninh cũng không để trong lòng, vui vẻ cười cười: “Ta cũng coi như là biết một chút về y thuật! Vương gia nhà ta nói Chu Vương ngã bệnh đã lâu, cho nên thuận tiện đến xem cho Chu Vương.”
Hôm nay nàng đến phủ Chu Vương để “ghi công”, tất cả đều đổ hết lên đầu của Mặc Diệp.
Mặc Vĩ có chút bất ngờ liếc nhìn Mặc Diệp.
Sau đó nhíu mày, cười nhẹ: “Cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy.”
“Tình hình cơ thể ta như thế nào, trong lòng ta tự biết rõ. Đến cả thái y, các thần y đều bất lực, cũng không cần phải làm phiền đến Minh Vương phi.”
Hắn ta từ chối.
“Tứ ca!”
Mặc Diệp không đồng ý, cau mày nói: “Y thuật của Ninh nhi, đến cả phụ hoàng cũng phải tán thưởng.”
“Cứ để nàng ta xem qua cho huynh.”
“Lão Thất.”
Mặc Vĩ ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Diệp: “Ta nói rồi, không cần phải xem.”
Vẻ mặt của hắn ta lạnh nhạt hơn.
“Những năm gần đây, ta đã quen bị bệnh tật giày vò rồi. Giờ đây, trong những ngày tháng còn lại, ta chỉ muốn bình thản trải qua, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.”
Nói xong, khoé môi của hắn ta câu lên đầy chế giễu.
“Dù sao những năm này, ta cũng đã quen với sự yên lặng.”
Trong câu nói này, tựa như vẫn còn một hàm ý nào đó.
Mặc Diệp nhíu mày càng chặt hơn: “Tứ ca là đang trách bọn ta những năm gần đây không đến hỏi thăm huynh sao?”
“Làm sao mà ta lại dám có loại suy nghĩ này coe chứ? Suy cho cùng ta cũng là một con ma bệnh.”
Nụ cười trên khoé môi Mặc Vĩ lại càng sâu hơn, hàm ý mỉa mai càng lúc càng rõ hơn.
Ngay cả Vân Quán Ninh cũng không khỏi cau mày.
Cũng không thể trách Mặc Vĩ kỳ quái như vậy.
Hắn ta đã bị bệnh hơn hai mươi năm nay.
Nhưng trong hơn hai mươi năm này, người đến phủ Chu Vương thăm hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn ta không phải con trai duy nhất của Mặc Tông Nhiên, trên có huynh dưới có đệ, còn có hai người muội muội.
Nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng đến thăm hắn ta.
Vậy thì không được quan tâm với cô độc một mình có gì khác biệt?
Trong lòng hắn ta không tránh khỏi có oán giận!
Mặc Vĩ nói không sai, cho nên Mặc Diệp im lặng.
Trong lòng Vân Quán Ninh có chút khó chịu.
Những người huynh đệ còn lại… suy cho cùng nàng không biết mấy người Mặc Hồi Diên nghĩ cái gì, nhưng ở trong Minh Vương Phủ, nàng hiếm khi nghe Mặc Diệp nói ra sự thật.
Nàng là bởi vì không muốn làm liên lụy đến Mặc Diệp cho nên những năm gần đây cũng không đến thăm hắn ta.
Hắn sợ mất đi.
“Không cần khách sáo.”
Vân Quán Ninh cũng không để trong lòng, vui vẻ cười cười: “Ta cũng coi như là biết một chút về y thuật! Vương gia nhà ta nói Chu Vương ngã bệnh đã lâu, cho nên thuận tiện đến xem cho Chu Vương.”
Hôm nay nàng đến phủ Chu Vương để “ghi công”, tất cả đều đổ hết lên đầu của Mặc Diệp.
Mặc Vĩ có chút bất ngờ liếc nhìn Mặc Diệp.
Sau đó nhíu mày, cười nhẹ: “Cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy.”
“Tình hình cơ thể ta như thế nào, trong lòng ta tự biết rõ. Đến cả thái y, các thần y đều bất lực, cũng không cần phải làm phiền đến Minh Vương phi.”
Hắn ta từ chối.
“Tứ ca!”
Mặc Diệp không đồng ý, cau mày nói: “Y thuật của Ninh nhi, đến cả phụ hoàng cũng phải tán thưởng.”
“Cứ để nàng ta xem qua cho huynh.”
“Lão Thất.”
Mặc Vĩ ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Diệp: “Ta nói rồi, không cần phải xem.”
Vẻ mặt của hắn ta lạnh nhạt hơn.
“Những năm gần đây, ta đã quen bị bệnh tật giày vò rồi. Giờ đây, trong những ngày tháng còn lại, ta chỉ muốn bình thản trải qua, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.”
Nói xong, khoé môi của hắn ta câu lên đầy chế giễu.
“Dù sao những năm này, ta cũng đã quen với sự yên lặng.”
Trong câu nói này, tựa như vẫn còn một hàm ý nào đó.
Mặc Diệp nhíu mày càng chặt hơn: “Tứ ca là đang trách bọn ta những năm gần đây không đến hỏi thăm huynh sao?”
“Làm sao mà ta lại dám có loại suy nghĩ này coe chứ? Suy cho cùng ta cũng là một con ma bệnh.”
Nụ cười trên khoé môi Mặc Vĩ lại càng sâu hơn, hàm ý mỉa mai càng lúc càng rõ hơn.
Ngay cả Vân Quán Ninh cũng không khỏi cau mày.
Cũng không thể trách Mặc Vĩ kỳ quái như vậy.
Hắn ta đã bị bệnh hơn hai mươi năm nay.
Nhưng trong hơn hai mươi năm này, người đến phủ Chu Vương thăm hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn ta không phải con trai duy nhất của Mặc Tông Nhiên, trên có huynh dưới có đệ, còn có hai người muội muội.
Nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng đến thăm hắn ta.
Vậy thì không được quan tâm với cô độc một mình có gì khác biệt?
Trong lòng hắn ta không tránh khỏi có oán giận!
Mặc Vĩ nói không sai, cho nên Mặc Diệp im lặng.
Trong lòng Vân Quán Ninh có chút khó chịu.
Những người huynh đệ còn lại… suy cho cùng nàng không biết mấy người Mặc Hồi Diên nghĩ cái gì, nhưng ở trong Minh Vương Phủ, nàng hiếm khi nghe Mặc Diệp nói ra sự thật.
Nàng là bởi vì không muốn làm liên lụy đến Mặc Diệp cho nên những năm gần đây cũng không đến thăm hắn ta.
Hắn sợ mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.