Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 792: Lệch đề tài rồi!
Mục Y
13/09/2022
"Đinh Đinh, những lời như vậy sau này đừng nói nữa."
Nàng nghiêm giọng nói: "Nếu bị người có ý xấu nghe được, chắc chắn sẽ để họ nắm được nhược điểm của vương phủ chúng ta.”
"Đối với Viện Bảo, có thể mang đến họa sát thân!”
Thấy sắc mặt Vân Quán Ninh vô cùng nghiêm nghị, và hậu quả của những lời này quả thật cũng nghiêm trọng như vậy, Vân Đinh Đinh bị dọa sợ đến mức lè lưỡi: "Muội biết rồi đại tỷ, muội sẽ không bao giờ nói nữa!”
Trong lúc nói chuyện, hạ nhân bê đồ ăn vào.
Vân Đinh Đinh bắt đầu ăn như hổ đói.
"Muội ăn chậm một chút, không ai tranh giành với muội."
Advertisement
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ấy.
Những ngày này trong tháng giêng có nắng đẹp, mang lại cảm giác mùa xuân.
Trong phòng vẫn còn đốt chậu than, Vân Quán Ninh cảm thấy có chút oi bức, lập tức phân phó Như Yên đem chậu than dời xa một chút, mang thêm một chiếc quạt đến.
Nàng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt: "Thời tiết bắt đầu nóng rồi.”
"Con người tý hay tức giận! Thời tiết nóng lên thì dễ nổi nóng, lúc nóng giận cũng dễ mất bình tĩnh”
Sau khi nghe được điều này, Vân Đinh Đinh không hiểu tại sao: "Đại tỷ tỷ đây là có ý gì?”
"Tỷ dự định đi tham gia tiệc sinh thần của Vân Chấn Tung."
Vân Quán Ninh mỉm cười nói.
Nàng đã sớm không còn gọi Vấn Chấn Tung là "phụ thân", cho nên Vân Đinh Đinh cũng không quá ngạc nhiên.
Động tác gắp thức ăn của nàng ấy cứng đờ, trong miệng còn ngậm đồ ăn, má phồng lên, thoạt nhìn giống như con sóc nhỏ đang ăn các loại hạt.
“Đại tỷ, vậy là tỷ đồng ý rồi?”
“Ừm.”
Vân Quán Ninh dùng chuỗi quạt nhẹ nhàng gãi lên hai má: “Tỷ ngứa tay, muốn đánh người.”
Vân Định Định nghe vậy càng thêm bối rối: "Đại tỷ tỷ ngửa tay tại sao lại gãi mặt?”
Vân Quản Ninh: ".."
Cấm túc học cầm kỳ thư họa mấy tháng, muội muội ngốc này của nàng quả nhiên biến thành một cô nương ngốc nghếch rồi sao?
Học đến ngốc?
Chuyện Văn Chấn Tung dặn dò, Vân Đinh Định đã hoàn thành. Sau khi ăn uống no nên, nàng ấy cáo từ trở về, còn nói phải vội vàng trở về luyện đàn.
Chân trước nàng ấy vừa đi, chân sau Mặc Vĩ đã tiến vào Minh Vương Phủ.
Vân Quán Ninh đang ở bên ngoài, nàng định đi dạo phố.
Nếu muốn tham gia yến hội sinh thần của Vân Chấn Tung, dù sao cũng phải mang theo lễ vật sinh thần chứ?
Nếu đi với hai bàn tay trắng này, không phải cho người ta cơ hội chỉ vào mũi mắng nàng sao?
ILAH
"A."
Nhìn thấy Mặc Vĩ, nàng nhất thời nhướng mày: "Bây giờ Minh Vương Phủ bọn ta đối với Chu Vương mà nói giống như là cửa nhà mình, đều có thể tự do ra vào!”
Nàng chế nhạo nhìn hắn ta.
Mặc Vĩ vội vàng đi tới.
Mặc dù cố ý điều chỉnh hơi thở, nhưng Vân Quán Ninh vẫn có thể nghe thấy tiếng thở bên tai.
Mồ hôi trên trán bị lau sạch, nhưng chân tóc còn có một lớp mồ hôi mỏng...
“Quán Ninh, người muốn ra ngoài?”
Mặc Vĩnhìn thoáng qua phía sau nàng.
"Đúng vậy."
Khi Vân Quán Ninh nhìn thấy hắn ta, nàng cố ý coi như không nhìn thấy, cố nén ý cười hỏi: "Hôm nay Chu Vương đến đây làm gì? Có chuyện gì không?”
"Không có, không có chuyện gì."
Mặc Vĩ thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có việc gì xảy ra: "Bản vương đây là muốn đến xem Viên Bảo một chút.”
Đó là một cái cớ khá hay!
ỖHôm nay những người này ra vào Minh Vương Phủ, đều dùng cùng một lý do: “Đến xem Viên Bảo”
Vân Quán Ninh buồn cười: "Viên Bảo theo Mặc Diệp nhà ta tiến công, còn chưa trở về đâu! Chu Vương đến không đúng lúc rồi.”
"Vậy sao? Vậy quả là bản vương đến không đúng lúc.”
Mặc Vĩ cười: "Ngươi đi ra ngoài làm gì vậy? Dù sao bản vương cũng rảnh rỗi không có việc gì, không bằng cùng người đi một chuyến?”
"Thân thể này của người được không?"
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Không thể không nói, đoạn thời gian này thân thể của Mặc Vĩ rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp. Cũng không biết duyên cớ làm sao, tóm lại thuốc của nàng cũng không có thần kỳ đến mức như vậy.
Nhìn khoé mắt của Mặc Vĩ mang theo vài phần "xuân ý" , Vân Quán Ninh kinh ngạc một phen, nghĩ thầm chẳng lẽ là bởi vì tình yêu?
Tình cảm thăng hoa này lại có thể so với linh đan diệu dược, so với bất kỳ loại thuốc nào cũng đều hiệu quả nhanh hơn.
Lúc trước Mặc Vĩ tâm như tro tàn, sớm đã không còn ý niệm muốn sống nữa.
Lúc trước vì để cho hắn ta phối hợp với việc điều trị, đầu của Vân Quán Ninh cũng muốn nứt ra.
Hiện giờ, thuốc của nàng lại thành phụ trợ, nguyên nhân chân chính giúp cho Mặc Vĩ chuyển biến tốt đẹp, đó là bởi vì mùa xuân tới rồi, lại đến thời kỳ động vật giao...
Ôi chao!
Lệch đề tài rồi!
Vân Quán Ninh phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Ta muốn đi ra ngoài dạo phố."
"Mấy ngày nữa là sinh thần phụ thân của ta, tóm lại cũng không thể nào đi tay không đến đúng không?"
"Được!"
Mặc Vĩ Vỗ tay một cái: "Bản vương đi cùng ngươi! Đúng lúc Vân Quốc Công cũng mời bản vương, bản vương còn đang lo chưa biết nên tặng lễ vật gì đây."
"Chúng ta vừa hay có thể đi dạo cùng nhau!"
Nàng nghiêm giọng nói: "Nếu bị người có ý xấu nghe được, chắc chắn sẽ để họ nắm được nhược điểm của vương phủ chúng ta.”
"Đối với Viện Bảo, có thể mang đến họa sát thân!”
Thấy sắc mặt Vân Quán Ninh vô cùng nghiêm nghị, và hậu quả của những lời này quả thật cũng nghiêm trọng như vậy, Vân Đinh Đinh bị dọa sợ đến mức lè lưỡi: "Muội biết rồi đại tỷ, muội sẽ không bao giờ nói nữa!”
Trong lúc nói chuyện, hạ nhân bê đồ ăn vào.
Vân Đinh Đinh bắt đầu ăn như hổ đói.
"Muội ăn chậm một chút, không ai tranh giành với muội."
Advertisement
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ấy.
Những ngày này trong tháng giêng có nắng đẹp, mang lại cảm giác mùa xuân.
Trong phòng vẫn còn đốt chậu than, Vân Quán Ninh cảm thấy có chút oi bức, lập tức phân phó Như Yên đem chậu than dời xa một chút, mang thêm một chiếc quạt đến.
Nàng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt: "Thời tiết bắt đầu nóng rồi.”
"Con người tý hay tức giận! Thời tiết nóng lên thì dễ nổi nóng, lúc nóng giận cũng dễ mất bình tĩnh”
Sau khi nghe được điều này, Vân Đinh Đinh không hiểu tại sao: "Đại tỷ tỷ đây là có ý gì?”
"Tỷ dự định đi tham gia tiệc sinh thần của Vân Chấn Tung."
Vân Quán Ninh mỉm cười nói.
Nàng đã sớm không còn gọi Vấn Chấn Tung là "phụ thân", cho nên Vân Đinh Đinh cũng không quá ngạc nhiên.
Động tác gắp thức ăn của nàng ấy cứng đờ, trong miệng còn ngậm đồ ăn, má phồng lên, thoạt nhìn giống như con sóc nhỏ đang ăn các loại hạt.
“Đại tỷ, vậy là tỷ đồng ý rồi?”
“Ừm.”
Vân Quán Ninh dùng chuỗi quạt nhẹ nhàng gãi lên hai má: “Tỷ ngứa tay, muốn đánh người.”
Vân Định Định nghe vậy càng thêm bối rối: "Đại tỷ tỷ ngửa tay tại sao lại gãi mặt?”
Vân Quản Ninh: ".."
Cấm túc học cầm kỳ thư họa mấy tháng, muội muội ngốc này của nàng quả nhiên biến thành một cô nương ngốc nghếch rồi sao?
Học đến ngốc?
Chuyện Văn Chấn Tung dặn dò, Vân Đinh Định đã hoàn thành. Sau khi ăn uống no nên, nàng ấy cáo từ trở về, còn nói phải vội vàng trở về luyện đàn.
Chân trước nàng ấy vừa đi, chân sau Mặc Vĩ đã tiến vào Minh Vương Phủ.
Vân Quán Ninh đang ở bên ngoài, nàng định đi dạo phố.
Nếu muốn tham gia yến hội sinh thần của Vân Chấn Tung, dù sao cũng phải mang theo lễ vật sinh thần chứ?
Nếu đi với hai bàn tay trắng này, không phải cho người ta cơ hội chỉ vào mũi mắng nàng sao?
ILAH
"A."
Nhìn thấy Mặc Vĩ, nàng nhất thời nhướng mày: "Bây giờ Minh Vương Phủ bọn ta đối với Chu Vương mà nói giống như là cửa nhà mình, đều có thể tự do ra vào!”
Nàng chế nhạo nhìn hắn ta.
Mặc Vĩ vội vàng đi tới.
Mặc dù cố ý điều chỉnh hơi thở, nhưng Vân Quán Ninh vẫn có thể nghe thấy tiếng thở bên tai.
Mồ hôi trên trán bị lau sạch, nhưng chân tóc còn có một lớp mồ hôi mỏng...
“Quán Ninh, người muốn ra ngoài?”
Mặc Vĩnhìn thoáng qua phía sau nàng.
"Đúng vậy."
Khi Vân Quán Ninh nhìn thấy hắn ta, nàng cố ý coi như không nhìn thấy, cố nén ý cười hỏi: "Hôm nay Chu Vương đến đây làm gì? Có chuyện gì không?”
"Không có, không có chuyện gì."
Mặc Vĩ thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có việc gì xảy ra: "Bản vương đây là muốn đến xem Viên Bảo một chút.”
Đó là một cái cớ khá hay!
ỖHôm nay những người này ra vào Minh Vương Phủ, đều dùng cùng một lý do: “Đến xem Viên Bảo”
Vân Quán Ninh buồn cười: "Viên Bảo theo Mặc Diệp nhà ta tiến công, còn chưa trở về đâu! Chu Vương đến không đúng lúc rồi.”
"Vậy sao? Vậy quả là bản vương đến không đúng lúc.”
Mặc Vĩ cười: "Ngươi đi ra ngoài làm gì vậy? Dù sao bản vương cũng rảnh rỗi không có việc gì, không bằng cùng người đi một chuyến?”
"Thân thể này của người được không?"
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Không thể không nói, đoạn thời gian này thân thể của Mặc Vĩ rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp. Cũng không biết duyên cớ làm sao, tóm lại thuốc của nàng cũng không có thần kỳ đến mức như vậy.
Nhìn khoé mắt của Mặc Vĩ mang theo vài phần "xuân ý" , Vân Quán Ninh kinh ngạc một phen, nghĩ thầm chẳng lẽ là bởi vì tình yêu?
Tình cảm thăng hoa này lại có thể so với linh đan diệu dược, so với bất kỳ loại thuốc nào cũng đều hiệu quả nhanh hơn.
Lúc trước Mặc Vĩ tâm như tro tàn, sớm đã không còn ý niệm muốn sống nữa.
Lúc trước vì để cho hắn ta phối hợp với việc điều trị, đầu của Vân Quán Ninh cũng muốn nứt ra.
Hiện giờ, thuốc của nàng lại thành phụ trợ, nguyên nhân chân chính giúp cho Mặc Vĩ chuyển biến tốt đẹp, đó là bởi vì mùa xuân tới rồi, lại đến thời kỳ động vật giao...
Ôi chao!
Lệch đề tài rồi!
Vân Quán Ninh phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Ta muốn đi ra ngoài dạo phố."
"Mấy ngày nữa là sinh thần phụ thân của ta, tóm lại cũng không thể nào đi tay không đến đúng không?"
"Được!"
Mặc Vĩ Vỗ tay một cái: "Bản vương đi cùng ngươi! Đúng lúc Vân Quốc Công cũng mời bản vương, bản vương còn đang lo chưa biết nên tặng lễ vật gì đây."
"Chúng ta vừa hay có thể đi dạo cùng nhau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.