Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 253: Lưu Đại Văn sợ đến nỗi mặt tái mét!
Mục Y
26/10/2021
Như Ngọc cười khẩy, xoa tay đến gần.
Không chút do dự đạp một phát vào ngực Lưu Đại Văn.
Ông ta ngã ngửa ra sau, lần nữa rơi xuống nước!
Toàn bộ mắt, mũi, tai, miệng Lưu Đại Văn đều là nước, không ngừng kho khan: “Thả ta ra! Minh Vương gϊếŧ người! Cứu mạng!”
Như Mặc lại kéo ông ta lên bờ.
Lưu Đại Văn như lợn chết, ghé vào mặt đất thở hổn hển.
“Ngươi còn dám mạnh miệng nữa không?”
Như Ngọc giẫm lên mông ông ta: “Nếu không thành thật khai báo, ta sẽ trói ngươi bên bờ sông, trét đầy mật ong lên mặt ngươi, cho kiến cắn nát mặt ngươi.”
“Ngay cả tròng mắt của ngươi, cũng bị cắn cho lòi ra.”
Hắn và huynh đệ Như Mặc, đã phối hợp ăn ý với nhau nhiều năm.
Một người chuyên phụ trách động thủ, một người chuyện phụ trách hùng biện.
Như Mặc động thủ, xuống tay rất tàn nhẫn không chút lưu tình.
Như Ngọc hùng biện, lời nào cũng đe dọa uy hiếp người.
“Chờ cho cá, đỉa bò khắp người ngươi, cắn xé da thịt người. Ngay cả xương cốt ngươi, cũng bị đỉa hút không còn một mảnh.”
“Cuối cùng xương cốt bị cắn thành nhiều lỗ, cá bơi qua bơi lại ở bên trong…”
Như Ngọc nói đến vô cùng hăng hái, hai mắt sáng lạ thường, dường như đang nhìn thấy cảnh tượng đó vậy.
Lưu Đại Văn sợ đến nỗi mặt tái mét!
Đe dọa, la hét cầu xin tha mạng gì, đều bị ông ta ném sang một bên.
Miệng ông ta lấp bấp, ánh mắt tràn đầy sợ hãi!
Mặc Diệp không chút biểu cảm nhìn vẻ mặt Lưu Đại Văn không ngừng thay đổi, Như Ngọc đang muốn nói tiếp, lại nghe thấy Lưu Đại Văn kêu lên: “Đừng mà!”
“Tha cho ta, các ngươi làm ơn, tha cho ta!”
“Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”
Như ngọc ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt lạnh buốt vì ngâm lâu trong nước sông của ông ta.
Hàm răng Lưu Đại Văn run cầm cập, không còn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nữa, khóc nức nở nói: “Ta nói, ta nói!”
Không chút do dự đạp một phát vào ngực Lưu Đại Văn.
Ông ta ngã ngửa ra sau, lần nữa rơi xuống nước!
Toàn bộ mắt, mũi, tai, miệng Lưu Đại Văn đều là nước, không ngừng kho khan: “Thả ta ra! Minh Vương gϊếŧ người! Cứu mạng!”
Như Mặc lại kéo ông ta lên bờ.
Lưu Đại Văn như lợn chết, ghé vào mặt đất thở hổn hển.
“Ngươi còn dám mạnh miệng nữa không?”
Như Ngọc giẫm lên mông ông ta: “Nếu không thành thật khai báo, ta sẽ trói ngươi bên bờ sông, trét đầy mật ong lên mặt ngươi, cho kiến cắn nát mặt ngươi.”
“Ngay cả tròng mắt của ngươi, cũng bị cắn cho lòi ra.”
Hắn và huynh đệ Như Mặc, đã phối hợp ăn ý với nhau nhiều năm.
Một người chuyên phụ trách động thủ, một người chuyện phụ trách hùng biện.
Như Mặc động thủ, xuống tay rất tàn nhẫn không chút lưu tình.
Như Ngọc hùng biện, lời nào cũng đe dọa uy hiếp người.
“Chờ cho cá, đỉa bò khắp người ngươi, cắn xé da thịt người. Ngay cả xương cốt ngươi, cũng bị đỉa hút không còn một mảnh.”
“Cuối cùng xương cốt bị cắn thành nhiều lỗ, cá bơi qua bơi lại ở bên trong…”
Như Ngọc nói đến vô cùng hăng hái, hai mắt sáng lạ thường, dường như đang nhìn thấy cảnh tượng đó vậy.
Lưu Đại Văn sợ đến nỗi mặt tái mét!
Đe dọa, la hét cầu xin tha mạng gì, đều bị ông ta ném sang một bên.
Miệng ông ta lấp bấp, ánh mắt tràn đầy sợ hãi!
Mặc Diệp không chút biểu cảm nhìn vẻ mặt Lưu Đại Văn không ngừng thay đổi, Như Ngọc đang muốn nói tiếp, lại nghe thấy Lưu Đại Văn kêu lên: “Đừng mà!”
“Tha cho ta, các ngươi làm ơn, tha cho ta!”
“Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”
Như ngọc ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt lạnh buốt vì ngâm lâu trong nước sông của ông ta.
Hàm răng Lưu Đại Văn run cầm cập, không còn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nữa, khóc nức nở nói: “Ta nói, ta nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.