Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 755: "Mẫu phi không chịu thả người."
Mục Y
13/09/2022
Vân Quán Ninh xoay người lại nhìn, là Dương thái y đang chạy thục mạng đuổi theo sau: "Minh Vương Phi, người chạy nhanh như thế làm gì chứ! Vị thần già rồi, tay chân không còn linh hoạt nữa, chạy theo không nổi!"
"Ngươi chạy theo ta làm gì chứ?"
Vân Quán Ninh tốt bụng đỡ lấy thùng thuốc giúp ông ta.
Dương thái y rút khăn tay ra chậm mồ hôi rồi mới hổn hển nói: "Vị thần muốn hỏi Minh
Advertisement
Vương Phi là sao mà làm được. Hoàng trưởng tốn điện hạ cũng bốn tuổi rồi mà vẫn chưa bị ai phát hiện! Đột nhiên lại từ trong bước ra khiến cho mọi người đều sợ muốn rớt hàm!"
Vân Quán Ninh: "..."
Nàng còn tưởng đâu là lão già này có chuyện gì gấp lắm! Không ngờ là lại vì chuyện này?
"Dương thái y à, ta thấy ông làm viện chính ở thái y viện thật là phí phạm tài năng!"
Nàng liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nên làm sử quan mới phải!"
Dương thái y vui vẻ bật cười ha hả: "Minh Vương Phi, nếu như vị thần làm sử quan chắc chắn sẽ viết một quyển sách tên là Minh Vương Phi Truyện cho người! Để cho hậu nhân đều biết vị vương phi thú vị như người vậy!"
"Ý người muốn nói là để cho người người đều biết ta khó ưa đến mức nào sao?"
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng.
"Vẫn là Minh Vương Phi hiểu ý thần"
Dương thái y vuốt vuốt hàm râu dưới cằm.
Hai người kẻ trước người sau rời khỏi Sở Vương Phủ.
Minh Vương Phủ, hôm nay Viên Bảo vẫn chưa thể trở về phủ. Còn Mặc Diệp ngược lại đã về từ sớm rồi, lúc này hắn đang căn dặn Như Mặc làm chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Như Mặc liền lui xuống, Mặc Diệp đứng dậy: "Ninh Nhi, nàng chạy đến Sở Vương Phủ à? Nghe nói đại tẩu bị sảy thai rồi? Có giữ lại được đứa bé không?"
"Đã sảy thai rồi người nói xem có thể giữ lại được nữa không?"
Giọng điệu của Vân Quán Ninh không được tốt cho lắm.
Người đã đã ăn hiếp hai mẹ con họ rồi mà tên rác rưởi Mặc Diệp này còn mở miệng gọi một tiếng "Đại tẩu", coi có tức chết nàng không chứ!
Nhận ra nàng không được vui vẻ cho lắm, Mặc Diệp mỉm cười dỗ dành: "Nàng mệt rồi sao?"
"Mệt tim!"
Vân Quán Ninh oán trách hắn: "Ta nhìn thấy người của Sở Vương Phủ là nuốt cơm không vô rồi, không có giống như một số người, mới tối qua còn đối đầu gay gắt, hôm nay lại mở miệng gọi "Đại tẩu" rồi! Cũng không hề cảm thấy khó chịu"
Lúc này Mặc Diệp đã hiểu tại sao nàng nổi giận rồi.
Hắn dìu nàng ngồi xuống, rất thức thời xoa bóp cho nàng: "Bổn vương sai rồi. Nàng đến thăm Nam Cung Nguyệt sao?"
"Ừm." Lúc này Vân Quán Ninh mới hết cơn bực tức: "Tối nay con trai lại ngủ lại ở Vĩnh Thọ Cung sao?"
Mặc Diệp lại rót một tách trà nóng cho nàng "Mẫu phi không chịu thả người."
Vân Quán Ninh hớp một ngụm trà rồi lại buông tách trà xuống, buồn bực không vui: "Thấy hơi nhớ con trai rồi! Cũng không biết lúc nào mẫu phụ mới chịu cho thằng bé trở về."
Đức Phi đã sớm muốn ẵm cháu từ lâu, thậm chí đã đến bước ngay cả "nghiệt chủng" của Vân Quán Ninh và gia đình" sinh ra cũng đồng ý thu nạp, huống hồ chi là tôn nhị ruột của mình!
Chờ đợi trông ngóng nhiều năm, đứa cháu bị giấu giếm nhiều năm đã tạo cho bà một niềm vui bất ngờ đột ngột! Cũng có thể hiểu được chuyện Đức Phi không chịu thả Viên Bảo trở về.
"Sợ là phải chờ một thời gian nữa! Ngay cả lúc phụ hoàng muốn dẫn Viên Bảo thượng triều cũng bị mẫu phi đuổi khỏi Vĩnh Thọ Cung. Hai người bọn họ còn động tay động chân với nhau chỉ vì muốn tranh xem ai sẽ được bên cạnh Viên Bảo." Mặc Diệp cười nói.
Vân Quán Ninh cạn lời.
Thấy hắn tươi cười không ngớt, nàng nhẹ nhíu mày: "Hôm nay chàng lại làm sao rồi? Vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, có ý đồ gì đây!"
"Bổn vương bị oan! Bổn vương biết nàng cực khổ, đặc biệt muốn để cho nàng thư giãn thôi mà! Bổn vương thương vợ thì có gì phải nghi ngờ đâu chứ?"
Mặc Diệp nhìn nàng với vẻ mặt "chân thành".
Vân Quán Ninh khinh rẻ: "Ta thấy chàng giống như là chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa!"
Còn thương vợ à...
Xi!
"Rốt cuộc chàng có ý định gì , mau thành thật khai báo!"
Vân Quán Ninh đẩy tay Mặc Diệp ra.
Mặc Diệp chẳng những không hề tức giận mà thái độ còn vô cùng khác thường, mặc dày mày dạn ngồi xuống cạnh nàng: “Ninh Nhi à biểu hiện thời gian này của bổn vương nàng vẫn chưa hài lòng sao?"
"Ngươi chạy theo ta làm gì chứ?"
Vân Quán Ninh tốt bụng đỡ lấy thùng thuốc giúp ông ta.
Dương thái y rút khăn tay ra chậm mồ hôi rồi mới hổn hển nói: "Vị thần muốn hỏi Minh
Advertisement
Vương Phi là sao mà làm được. Hoàng trưởng tốn điện hạ cũng bốn tuổi rồi mà vẫn chưa bị ai phát hiện! Đột nhiên lại từ trong bước ra khiến cho mọi người đều sợ muốn rớt hàm!"
Vân Quán Ninh: "..."
Nàng còn tưởng đâu là lão già này có chuyện gì gấp lắm! Không ngờ là lại vì chuyện này?
"Dương thái y à, ta thấy ông làm viện chính ở thái y viện thật là phí phạm tài năng!"
Nàng liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nên làm sử quan mới phải!"
Dương thái y vui vẻ bật cười ha hả: "Minh Vương Phi, nếu như vị thần làm sử quan chắc chắn sẽ viết một quyển sách tên là Minh Vương Phi Truyện cho người! Để cho hậu nhân đều biết vị vương phi thú vị như người vậy!"
"Ý người muốn nói là để cho người người đều biết ta khó ưa đến mức nào sao?"
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng.
"Vẫn là Minh Vương Phi hiểu ý thần"
Dương thái y vuốt vuốt hàm râu dưới cằm.
Hai người kẻ trước người sau rời khỏi Sở Vương Phủ.
Minh Vương Phủ, hôm nay Viên Bảo vẫn chưa thể trở về phủ. Còn Mặc Diệp ngược lại đã về từ sớm rồi, lúc này hắn đang căn dặn Như Mặc làm chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Như Mặc liền lui xuống, Mặc Diệp đứng dậy: "Ninh Nhi, nàng chạy đến Sở Vương Phủ à? Nghe nói đại tẩu bị sảy thai rồi? Có giữ lại được đứa bé không?"
"Đã sảy thai rồi người nói xem có thể giữ lại được nữa không?"
Giọng điệu của Vân Quán Ninh không được tốt cho lắm.
Người đã đã ăn hiếp hai mẹ con họ rồi mà tên rác rưởi Mặc Diệp này còn mở miệng gọi một tiếng "Đại tẩu", coi có tức chết nàng không chứ!
Nhận ra nàng không được vui vẻ cho lắm, Mặc Diệp mỉm cười dỗ dành: "Nàng mệt rồi sao?"
"Mệt tim!"
Vân Quán Ninh oán trách hắn: "Ta nhìn thấy người của Sở Vương Phủ là nuốt cơm không vô rồi, không có giống như một số người, mới tối qua còn đối đầu gay gắt, hôm nay lại mở miệng gọi "Đại tẩu" rồi! Cũng không hề cảm thấy khó chịu"
Lúc này Mặc Diệp đã hiểu tại sao nàng nổi giận rồi.
Hắn dìu nàng ngồi xuống, rất thức thời xoa bóp cho nàng: "Bổn vương sai rồi. Nàng đến thăm Nam Cung Nguyệt sao?"
"Ừm." Lúc này Vân Quán Ninh mới hết cơn bực tức: "Tối nay con trai lại ngủ lại ở Vĩnh Thọ Cung sao?"
Mặc Diệp lại rót một tách trà nóng cho nàng "Mẫu phi không chịu thả người."
Vân Quán Ninh hớp một ngụm trà rồi lại buông tách trà xuống, buồn bực không vui: "Thấy hơi nhớ con trai rồi! Cũng không biết lúc nào mẫu phụ mới chịu cho thằng bé trở về."
Đức Phi đã sớm muốn ẵm cháu từ lâu, thậm chí đã đến bước ngay cả "nghiệt chủng" của Vân Quán Ninh và gia đình" sinh ra cũng đồng ý thu nạp, huống hồ chi là tôn nhị ruột của mình!
Chờ đợi trông ngóng nhiều năm, đứa cháu bị giấu giếm nhiều năm đã tạo cho bà một niềm vui bất ngờ đột ngột! Cũng có thể hiểu được chuyện Đức Phi không chịu thả Viên Bảo trở về.
"Sợ là phải chờ một thời gian nữa! Ngay cả lúc phụ hoàng muốn dẫn Viên Bảo thượng triều cũng bị mẫu phi đuổi khỏi Vĩnh Thọ Cung. Hai người bọn họ còn động tay động chân với nhau chỉ vì muốn tranh xem ai sẽ được bên cạnh Viên Bảo." Mặc Diệp cười nói.
Vân Quán Ninh cạn lời.
Thấy hắn tươi cười không ngớt, nàng nhẹ nhíu mày: "Hôm nay chàng lại làm sao rồi? Vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, có ý đồ gì đây!"
"Bổn vương bị oan! Bổn vương biết nàng cực khổ, đặc biệt muốn để cho nàng thư giãn thôi mà! Bổn vương thương vợ thì có gì phải nghi ngờ đâu chứ?"
Mặc Diệp nhìn nàng với vẻ mặt "chân thành".
Vân Quán Ninh khinh rẻ: "Ta thấy chàng giống như là chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa!"
Còn thương vợ à...
Xi!
"Rốt cuộc chàng có ý định gì , mau thành thật khai báo!"
Vân Quán Ninh đẩy tay Mặc Diệp ra.
Mặc Diệp chẳng những không hề tức giận mà thái độ còn vô cùng khác thường, mặc dày mày dạn ngồi xuống cạnh nàng: “Ninh Nhi à biểu hiện thời gian này của bổn vương nàng vẫn chưa hài lòng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.