Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 778: “Mẫu thân, con rất nhớ người!”
Mục Y
13/09/2022
Vì vậy, không có gì để so sánh.
“Nhân tiện, Ninh Nhi à, hôm nay ta có một chuyện muốn nhờ muội.”
Chu Oanh Oanh có vẻ hơi khó mở lời.
“Chuyện gì vậy?”
“Ta đã thành thân với Mặc Hàn Vũ gần bảy năm, nhưng mãi vẫn chưa mang thai một đứa con. Trước đây ta cũng từng nghĩ rằng có con hay không cũng không quan trọng, nhưng trong những năm qua thái độ của phụ hoàng đối với huynh đệ bọn họ ta cũng nhìn thấy rõ.”
Advertisement
Chu Oanh Oanh cắn chặt môi, hạ giọng nói: “Ngay cả Mặc Hồi Phong và những người khác cũng cố tình bắt nạt Mặc Hàn Vũ nhà ta.”
“Chúng ta không có con, vì vậy ngài ấy mãi không thể ngẩng cao đầu với bọn họ”.
“Phụ thân vì muốn chống lưng cho ta, ngần ấy tuổi rồi còn phải lao ra chiến trường”
“Cho nên ta...”
Nàng ta nắm lấy tay Vân Quản Ninh, ánh mắt có chút cấp bách: “Ninh Nhi, ta nói thẳng luôn vậy!”
“Y thuật của muội cao minh. Ta muốn nhờ muội giúp ta xem thử xem rốt cuộc là ta bị sao vậy? Thân thể của ta có phải là không có khả năng mang thai không?”
Nói xong, còn không đợi Vân Quán Ninh trả lời, nàng ta lại sụt sịt.
Giọng điệu của nàng ta có chút nghẹn ngào: “Nếu ta không thể sinh được người nối dõi cho vương gia.”
“Ta sẽ bảo ngài ấy đưa cho ta một bức hữu thư và sớm ngày tìm một nữ nhân hợp ý, rồi sinh con đẻ cái cho ngài ấy. Để tránh ngài ấy là người luôn bị đè ép trong số các vương tử.”
Vẻ mặt của Vân Quán Ninh cảm động.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Oanh Oanh, một người có vẻ vô tự thoải mái, lại có những tâm tự như vậy.
“Đưa tay ra.”
Vân Quản Ninh không khước từ, nàng không nói lời nào đã bắt mạch cho nàng ta.
Sau khi chẩn đoán cẩn thận cả hai tay, nàng khẽ cau mày: “Thân thể của tẩu không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một chút triệu chứng lạnh tử cung.”
“Lạnh tử cung? Có nghiêm trọng không? Có khó trị không?”
Chu Oanh Oanh lo lắng nhìn nàng.
“Không đâu.”
Thấy nàng ta căng thẳng, Vân Quán Ninh khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là ngày thường tỷ ăn tạp, cho nên trong tử cung bị lạnh. Tháng nào kinh nguyệt đến, có phải tẩu cũng đều bị đau bụng không chịu nổi đúng không?”
“Cũng không đến nổi đó!”
Chu Oanh Oanh cau mày nhớ lại: “Tuy rằng có hơi đau một chút, nhưng sau khi uống một bát nước đường nâu thì không còn đau nữa.”
“Vương gia nói thái y dặn phải ăn nhiều đồ ngọt! Cho nên mỗi tháng có kinh nguyệt, ngài ấy đều chuẩn bị điểm tâm cho ta, như vậy sẽ không bị đau.”
Vân Quản Ninh: "..”
Lúc này vẫn có thể thấy rõ bản lĩnh ăn uống của nàng ta, nàng rất nể nàng ta có thể háu ăn như heo vậy!
“Vậy ta mãi vẫn không thể mang thai, có phải là vì lý do này không?”
Cơ thể Chu Oanh Oanh căng thẳng.
“Không chắc.”
Vân Quán Ninh suy nghĩ: “Ta sẽ cho tẩu một ít thuốc, khi về tẩu uống nó vào. Điều dưỡng lại cơ thể của mình, rồi xem xem như thế nào! Cơ thể của tẩu không có chuyện gì lớn đâu.”
Vốn dĩ nàng muốn kê một đơn thuốc bắc cho nàng ta, nhưng lại sợ nàng ta thấy đắng.
Sau khi suy nghĩ, nàng lấy ra một hộp thuốc làm ấm tử cung Ngải Phụ từ trong không gian ra và đưa cho nàng ta: “Cái này có thể làm ấm tử cung.”
“Ngoài ra, phải vận động nhiều hơn và ăn ít đồ chua cay, đồ dễ lạnh bụng”
Chu Oanh Oanh nhìn vào tay áo của nàng, nàng ta chỉ cảm thấy thần kỳ, nàng ta muốn mở ra xem, nhưng lại sợ Vân Quán Ninh sẽ đánh nàng ta...
Nàng ta nhanh chóng nhận lấy thuốc: “Cảm ơn Ninh Nhi! Ta nhất định sẽ nghe lời đại phu!”
Trong khi cả hai đang nói chuyện, Lý ma ma đã đưa Viên Bảo trở về, lại xách thep túi lớn túi nhỏ khác.
Vân Quán Ninh để trán: “Viên Bảo hiện giờ thực sự là hàng hot! Trong phủ chất đầy đồ đạc của thằng bé! Có một câu nói như thế nào nhỉ, nó là người được yêu thích nhất hiện tại!”
“Mẫu thân, con rất nhớ người!”
Viên Bảo vui mừng bổ nhào vào vòng tay nàng, Chu Oanh Oanh nhìn thấy mà đỏ cả mắt.
Thầm mong đợi nàng ta và Mặc Hàn Vũ có thể nhanh chóng sinh ra một bảo bối dễ thương như vậy!
Sau khi tiễn Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đi, Vân Quán Ninh cau mày, trông có vẻ tâm sự trùng trùng.
Thấy vậy, Viên Bảo quan tâm hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy?”
“Nhân tiện, Ninh Nhi à, hôm nay ta có một chuyện muốn nhờ muội.”
Chu Oanh Oanh có vẻ hơi khó mở lời.
“Chuyện gì vậy?”
“Ta đã thành thân với Mặc Hàn Vũ gần bảy năm, nhưng mãi vẫn chưa mang thai một đứa con. Trước đây ta cũng từng nghĩ rằng có con hay không cũng không quan trọng, nhưng trong những năm qua thái độ của phụ hoàng đối với huynh đệ bọn họ ta cũng nhìn thấy rõ.”
Advertisement
Chu Oanh Oanh cắn chặt môi, hạ giọng nói: “Ngay cả Mặc Hồi Phong và những người khác cũng cố tình bắt nạt Mặc Hàn Vũ nhà ta.”
“Chúng ta không có con, vì vậy ngài ấy mãi không thể ngẩng cao đầu với bọn họ”.
“Phụ thân vì muốn chống lưng cho ta, ngần ấy tuổi rồi còn phải lao ra chiến trường”
“Cho nên ta...”
Nàng ta nắm lấy tay Vân Quản Ninh, ánh mắt có chút cấp bách: “Ninh Nhi, ta nói thẳng luôn vậy!”
“Y thuật của muội cao minh. Ta muốn nhờ muội giúp ta xem thử xem rốt cuộc là ta bị sao vậy? Thân thể của ta có phải là không có khả năng mang thai không?”
Nói xong, còn không đợi Vân Quán Ninh trả lời, nàng ta lại sụt sịt.
Giọng điệu của nàng ta có chút nghẹn ngào: “Nếu ta không thể sinh được người nối dõi cho vương gia.”
“Ta sẽ bảo ngài ấy đưa cho ta một bức hữu thư và sớm ngày tìm một nữ nhân hợp ý, rồi sinh con đẻ cái cho ngài ấy. Để tránh ngài ấy là người luôn bị đè ép trong số các vương tử.”
Vẻ mặt của Vân Quán Ninh cảm động.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Oanh Oanh, một người có vẻ vô tự thoải mái, lại có những tâm tự như vậy.
“Đưa tay ra.”
Vân Quản Ninh không khước từ, nàng không nói lời nào đã bắt mạch cho nàng ta.
Sau khi chẩn đoán cẩn thận cả hai tay, nàng khẽ cau mày: “Thân thể của tẩu không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một chút triệu chứng lạnh tử cung.”
“Lạnh tử cung? Có nghiêm trọng không? Có khó trị không?”
Chu Oanh Oanh lo lắng nhìn nàng.
“Không đâu.”
Thấy nàng ta căng thẳng, Vân Quán Ninh khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là ngày thường tỷ ăn tạp, cho nên trong tử cung bị lạnh. Tháng nào kinh nguyệt đến, có phải tẩu cũng đều bị đau bụng không chịu nổi đúng không?”
“Cũng không đến nổi đó!”
Chu Oanh Oanh cau mày nhớ lại: “Tuy rằng có hơi đau một chút, nhưng sau khi uống một bát nước đường nâu thì không còn đau nữa.”
“Vương gia nói thái y dặn phải ăn nhiều đồ ngọt! Cho nên mỗi tháng có kinh nguyệt, ngài ấy đều chuẩn bị điểm tâm cho ta, như vậy sẽ không bị đau.”
Vân Quản Ninh: "..”
Lúc này vẫn có thể thấy rõ bản lĩnh ăn uống của nàng ta, nàng rất nể nàng ta có thể háu ăn như heo vậy!
“Vậy ta mãi vẫn không thể mang thai, có phải là vì lý do này không?”
Cơ thể Chu Oanh Oanh căng thẳng.
“Không chắc.”
Vân Quán Ninh suy nghĩ: “Ta sẽ cho tẩu một ít thuốc, khi về tẩu uống nó vào. Điều dưỡng lại cơ thể của mình, rồi xem xem như thế nào! Cơ thể của tẩu không có chuyện gì lớn đâu.”
Vốn dĩ nàng muốn kê một đơn thuốc bắc cho nàng ta, nhưng lại sợ nàng ta thấy đắng.
Sau khi suy nghĩ, nàng lấy ra một hộp thuốc làm ấm tử cung Ngải Phụ từ trong không gian ra và đưa cho nàng ta: “Cái này có thể làm ấm tử cung.”
“Ngoài ra, phải vận động nhiều hơn và ăn ít đồ chua cay, đồ dễ lạnh bụng”
Chu Oanh Oanh nhìn vào tay áo của nàng, nàng ta chỉ cảm thấy thần kỳ, nàng ta muốn mở ra xem, nhưng lại sợ Vân Quán Ninh sẽ đánh nàng ta...
Nàng ta nhanh chóng nhận lấy thuốc: “Cảm ơn Ninh Nhi! Ta nhất định sẽ nghe lời đại phu!”
Trong khi cả hai đang nói chuyện, Lý ma ma đã đưa Viên Bảo trở về, lại xách thep túi lớn túi nhỏ khác.
Vân Quán Ninh để trán: “Viên Bảo hiện giờ thực sự là hàng hot! Trong phủ chất đầy đồ đạc của thằng bé! Có một câu nói như thế nào nhỉ, nó là người được yêu thích nhất hiện tại!”
“Mẫu thân, con rất nhớ người!”
Viên Bảo vui mừng bổ nhào vào vòng tay nàng, Chu Oanh Oanh nhìn thấy mà đỏ cả mắt.
Thầm mong đợi nàng ta và Mặc Hàn Vũ có thể nhanh chóng sinh ra một bảo bối dễ thương như vậy!
Sau khi tiễn Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đi, Vân Quán Ninh cau mày, trông có vẻ tâm sự trùng trùng.
Thấy vậy, Viên Bảo quan tâm hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.