Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 105: Nàng ta là một kẻ rất đa nghi.
Mục Y
22/09/2021
“Phi Phi, muội chỉ cần nhớ rằng, tỷ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của muội! Tỷ chẳng những là tam tấu của muội, mà còn là tỷ tỷ tốt của muội nữa, có chuyện gì thì cứ đến tìm tỷ! Bất luận như thế nào tỷ vĩnh viễn sẽ đứng về phía muội.”
Tần Tự Tuyết nói như vậy khiến cho Mặc Phi Phi vô cùng cảm động”.
Nàng ta bày ra vẻ mặt cảm động: “Tam tẩu, nghe tỷ nói mà muội chỉ muốn khóc! Cảm ơn tỷ đã đối xử “tốt” với muội như vậy!”
Tần Tự Tuyệt đối xử với nàng thật sự rất tốt.
Bốn năm trước mưu đồ tìm người hãm hại nàng ta, còn đổ tội cho Vân Quán Ninh còn bản thân thì sắm vai người vô tội.
Những năm gần đây còn phải sắm vai tỷ tỷ tri âm với nàng ta, thật đúng là cực khổ cho nàng ta rồi!
Thấy Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như ngày thường, giống như cảm giác lạnh nhạt lúc này chỉ là ảo giác của nàng ta vậy.
Tần Tự Tuyết lại dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mới đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra khỏi Vị Ương Cung thì nàng ta lập tức thấp giọng phân phó Tử Tô đang đi theo phía sau: “Tử Tô, lát nữa người đi điều tra thử. Hôm qua Cửu công chúa đến minh vương phủ, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Đã nói những chuyện gì với Vân Quán Ninh!”
Cho dù Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như thường lệ, nhưng hạt giống hoài nghi đã gieo trong lòng nàng ta rồi.
Không loại bỏ được mối nghi ngờ này, nàng ta không cách nào yên tâm nổi!
Tử Tô cúi đầu đồng ý, hai chủ tớ chuẩn bị xuất cung.
Bỗng thấy xe ngựa của Minh Vương phủ ở đằng xa, nhìn hướng đi thì có vẻ như đang định xuất cung. Tân Tự Tuyết vui mừng trong lòng, vô thức kéo váy, bước nhanh đuổi theo: “Chờ một chút!”
Nàng cố ý tiến cung vào hôm nay, cũng cố ý xuất cung vào canh giờ này.
Là vì sáng sớm nay đã bảo Tử Tô điều tra kỹ càng, bình thường Mặc Diệp tiến công vào giờ nào, rồi xuất cung vào giờ nào.
Nhưng từ trước đến nay Vân Quận Ninh vẫn luôn đi cùng hắn, hôm nay Tử Tô lại điều tra được Minh vương lại tiến cùng một mình, Minh Vương phi hình như đến Cố gia.
Cho nên Tần Tự Tuyết lập tức sửa soạn tiến cung.
Rì rà ở Vị Ương Cung một hồi lâu mới đến canh giờ “trùng hợp” gặp Mặc Diệp xuất cung.
Phu xe nghe có tiếng người ở phía sau kêu chờ một chút, thì xoay người hỏi ý kiến chủ tử xong xuôi mới cho xe ngựa ngừng lại.
Tân Tự Tuyết bước nhanh đến chỗ xe ngựa, đến khi chỉ còn cách vài bước thì mới dừng lại, sửa sang lại đầu tóc hơi rối, rồi lại hít sâu một hơi, lúc này mới làm ra vẻ bình tĩnh bước tới gần xe ngựa.
“Diệp ca ca.”
Nàng ta nũng nịu gọi.
Người ngồi trong xe ngựa không hề lên tiếng.
Nhưng Tân Tự Tuyết biết, Mặc Diệp đang ở trong xe ngựa.
Không giống như mấy huynh đệ Mặc Hồi Phong đều thích dùng Long Tiên Hương.
Mặc Diệp xưa nay vẫn thích dùng một loại Hàn hương... Tuy không biết được chế từ hương liệu gì, nhưng đứng từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi hương thanh tao, thấm vào ruột gan.
Giống như hàn mai nở rộ ở nơi sâu nhất của Ngự Hoa Viên, hương thơm dịu nhẹ gần như không thể ngửi thấy, chỉ có đôi chút phảng phất trong không khí...
Hương thơm đó giống hệt như con người của Mặc Diệp, vừa thanh lãnh vừa bí ẩn.
Không nghe hắn trả lời, nhưng khi ngửi được mùi Hàn hương này thì Tần Tự Tuyết vẫn đoán được Mặc Diệp đang ngồi bên trong xe ngựa.
Nàng ta tự cỗ vũ bản thân, nhỏ giọng nói: “Diệp ca ca, muội đã đợi huynh rất lâu. Rốt cuộc cũng chờ được cơ hội lần này, có thể tự mình nói ra những lời giấu kín trong lòng cho huynh nghe.”
“Diệp ca ca chắc có nghe về chuyện những ngày tháng này muội sống không dễ dàng chút nào phải không?”.
Nàng ta cố nặn ra hai giọt nước mắt, móc khăn gấm ra nhẹ nhàng lau nước mắt: “Cho dù đã sinh cho Doanh Vương hai nữ nhi nhưng chàng ấy vẫn không xem muội là người một nhà”
“Cũng chỉ là vì, trước đó muội đã từng có hôn ước với Diệp ca ca!”
Vốn tưởng rằng Mặc Diệp sẽ không theo tiếng.
Nhưng ai ngờ nàng ta vừa dứt lời, thì trong xe ngựa lập tức phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Tẩu muốn ăn vạ bổn vương sao?”
Tần Tự Tuyết nói như vậy khiến cho Mặc Phi Phi vô cùng cảm động”.
Nàng ta bày ra vẻ mặt cảm động: “Tam tẩu, nghe tỷ nói mà muội chỉ muốn khóc! Cảm ơn tỷ đã đối xử “tốt” với muội như vậy!”
Tần Tự Tuyệt đối xử với nàng thật sự rất tốt.
Bốn năm trước mưu đồ tìm người hãm hại nàng ta, còn đổ tội cho Vân Quán Ninh còn bản thân thì sắm vai người vô tội.
Những năm gần đây còn phải sắm vai tỷ tỷ tri âm với nàng ta, thật đúng là cực khổ cho nàng ta rồi!
Thấy Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như ngày thường, giống như cảm giác lạnh nhạt lúc này chỉ là ảo giác của nàng ta vậy.
Tần Tự Tuyết lại dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mới đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra khỏi Vị Ương Cung thì nàng ta lập tức thấp giọng phân phó Tử Tô đang đi theo phía sau: “Tử Tô, lát nữa người đi điều tra thử. Hôm qua Cửu công chúa đến minh vương phủ, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Đã nói những chuyện gì với Vân Quán Ninh!”
Cho dù Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như thường lệ, nhưng hạt giống hoài nghi đã gieo trong lòng nàng ta rồi.
Không loại bỏ được mối nghi ngờ này, nàng ta không cách nào yên tâm nổi!
Tử Tô cúi đầu đồng ý, hai chủ tớ chuẩn bị xuất cung.
Bỗng thấy xe ngựa của Minh Vương phủ ở đằng xa, nhìn hướng đi thì có vẻ như đang định xuất cung. Tân Tự Tuyết vui mừng trong lòng, vô thức kéo váy, bước nhanh đuổi theo: “Chờ một chút!”
Nàng cố ý tiến cung vào hôm nay, cũng cố ý xuất cung vào canh giờ này.
Là vì sáng sớm nay đã bảo Tử Tô điều tra kỹ càng, bình thường Mặc Diệp tiến công vào giờ nào, rồi xuất cung vào giờ nào.
Nhưng từ trước đến nay Vân Quận Ninh vẫn luôn đi cùng hắn, hôm nay Tử Tô lại điều tra được Minh vương lại tiến cùng một mình, Minh Vương phi hình như đến Cố gia.
Cho nên Tần Tự Tuyết lập tức sửa soạn tiến cung.
Rì rà ở Vị Ương Cung một hồi lâu mới đến canh giờ “trùng hợp” gặp Mặc Diệp xuất cung.
Phu xe nghe có tiếng người ở phía sau kêu chờ một chút, thì xoay người hỏi ý kiến chủ tử xong xuôi mới cho xe ngựa ngừng lại.
Tân Tự Tuyết bước nhanh đến chỗ xe ngựa, đến khi chỉ còn cách vài bước thì mới dừng lại, sửa sang lại đầu tóc hơi rối, rồi lại hít sâu một hơi, lúc này mới làm ra vẻ bình tĩnh bước tới gần xe ngựa.
“Diệp ca ca.”
Nàng ta nũng nịu gọi.
Người ngồi trong xe ngựa không hề lên tiếng.
Nhưng Tân Tự Tuyết biết, Mặc Diệp đang ở trong xe ngựa.
Không giống như mấy huynh đệ Mặc Hồi Phong đều thích dùng Long Tiên Hương.
Mặc Diệp xưa nay vẫn thích dùng một loại Hàn hương... Tuy không biết được chế từ hương liệu gì, nhưng đứng từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi hương thanh tao, thấm vào ruột gan.
Giống như hàn mai nở rộ ở nơi sâu nhất của Ngự Hoa Viên, hương thơm dịu nhẹ gần như không thể ngửi thấy, chỉ có đôi chút phảng phất trong không khí...
Hương thơm đó giống hệt như con người của Mặc Diệp, vừa thanh lãnh vừa bí ẩn.
Không nghe hắn trả lời, nhưng khi ngửi được mùi Hàn hương này thì Tần Tự Tuyết vẫn đoán được Mặc Diệp đang ngồi bên trong xe ngựa.
Nàng ta tự cỗ vũ bản thân, nhỏ giọng nói: “Diệp ca ca, muội đã đợi huynh rất lâu. Rốt cuộc cũng chờ được cơ hội lần này, có thể tự mình nói ra những lời giấu kín trong lòng cho huynh nghe.”
“Diệp ca ca chắc có nghe về chuyện những ngày tháng này muội sống không dễ dàng chút nào phải không?”.
Nàng ta cố nặn ra hai giọt nước mắt, móc khăn gấm ra nhẹ nhàng lau nước mắt: “Cho dù đã sinh cho Doanh Vương hai nữ nhi nhưng chàng ấy vẫn không xem muội là người một nhà”
“Cũng chỉ là vì, trước đó muội đã từng có hôn ước với Diệp ca ca!”
Vốn tưởng rằng Mặc Diệp sẽ không theo tiếng.
Nhưng ai ngờ nàng ta vừa dứt lời, thì trong xe ngựa lập tức phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Tẩu muốn ăn vạ bổn vương sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.