Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 208: Ngươi còn có danh dự sao?
Mục Y
12/10/2021
Cuối cùng, còn giở giọng khiêu khích mà nói với nàng: "Đồ con ếch chân ngắn."
"Cái gì? Ngươi nói gì đó?"
Vân Quán Ninh còn cho là mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, lại đưa tay tới véo tại của Mặc Diệp, nói: "Có phải là gần đây ta quá nhường người rồi không? Miệng ngươi có gắn dao găm hả? Nói chuyện sắc bén như vậy?"
Mặc Diệp nghiêng đầu tránh né, vỗ vào tay nàng.
Vân Quán Ninh thở phì phò vươn tay ra: "Bồi thường tổn thất danh dự cho ta."
Danh dự?
Nữ nhân này, tại sao lại không hề biết mình biết ta vậy chứ?
"Ngươi còn có danh dự sao?"
Mặc Diệp hời hợt nói, chọc nàng tức đến suýt đã ngất đi.
Sở dĩ nàng không có danh dự, còn không phải là vì Tần Tự Tuyết hãm hại sao?
"Còn không phải là vì người trong mộng của ngươi sao?"
Nàng hung hăng trợn mắt: "Mặc Diệp, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi càng đả kích ta, ta sẽ càng vui vẻ mà bung lụa, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết người trong mộng của ngươi!"
Mặc Diệp liếc mắt nhìn nàng, không hé răng nói nửa lời.
Hắn biết, nữ nhân này chính là kiểu mạnh miệng nhưng nội tâm lại mềm mỏng.
Nàng nói giết chết Tần Tự Tuyết, ngược lại sẽ không phải là giết thật.
Mà dù có giết chết, thì cũng có liên quan gì tới hắn?
Vương phi của hắn là Vân Quán Ninh, không phải Tần Tự Tuyết.
Nhìn thấy hắn không lên tiếng, Vân Quán Ninh lại càng thêm giận dữ.
Nàng lại cho rằng Mặc Diệp là sợ mình giết chết Tần Tự Tuyết, cho nên mới lập tức câm miệng không đả kích nàng nữa.
"Được lắm! Mặc Diệp, người được lắm! Tần Tự Tuyết người kia đã sinh hai đứa nhóc cho Doanh Vương rồi, còn sinh non nữa, sao người lại còn nhớ nhung nàng ta chứ? Người ta đã nói rõ phu thê một lòng, là cố ý để tới gần ngươi, sao người lại không nhìn ra chứ?"
Vân Quán Ninh nói cực nhanh.
Nàng bốc chát đắp lại: "Cả thiên hạ này đâu phải chỉ có một mình Tần Tự Tuyết chứ."
"Cóc có ba chân còn tìm được, nữ nhân có hai chân còn khó tìm lắm sao? Sao ngươi cứ mãi u mê Tần Tự Tuyết không buông vậy?"
Ồn ào!
Nữ nhân này kiếp trước là chim sẻ đầu thai thành sao?
Cứ líu ríu bên tai thật khiến hắn thấy đau đầu chết được.
Mặc Diệp cau mày, không nhịn được nữa lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại.
"Ưm ưm ưm..."
Miệng bị che lại, nhưng Vân Quán Ninh vẫn không có ngừng mồm, cứ ưm ưm mà không ngừng nói chuyện. Nàng trợn tròn hai mắt, đủ để biết lúc này là đang hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông nhà Mặc Diệp rồi.
Đúng lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại.
Từ phía ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói mềm mại của Viên Bảo: "Mẫu thân..."
"Cái gì? Ngươi nói gì đó?"
Vân Quán Ninh còn cho là mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, lại đưa tay tới véo tại của Mặc Diệp, nói: "Có phải là gần đây ta quá nhường người rồi không? Miệng ngươi có gắn dao găm hả? Nói chuyện sắc bén như vậy?"
Mặc Diệp nghiêng đầu tránh né, vỗ vào tay nàng.
Vân Quán Ninh thở phì phò vươn tay ra: "Bồi thường tổn thất danh dự cho ta."
Danh dự?
Nữ nhân này, tại sao lại không hề biết mình biết ta vậy chứ?
"Ngươi còn có danh dự sao?"
Mặc Diệp hời hợt nói, chọc nàng tức đến suýt đã ngất đi.
Sở dĩ nàng không có danh dự, còn không phải là vì Tần Tự Tuyết hãm hại sao?
"Còn không phải là vì người trong mộng của ngươi sao?"
Nàng hung hăng trợn mắt: "Mặc Diệp, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi càng đả kích ta, ta sẽ càng vui vẻ mà bung lụa, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết người trong mộng của ngươi!"
Mặc Diệp liếc mắt nhìn nàng, không hé răng nói nửa lời.
Hắn biết, nữ nhân này chính là kiểu mạnh miệng nhưng nội tâm lại mềm mỏng.
Nàng nói giết chết Tần Tự Tuyết, ngược lại sẽ không phải là giết thật.
Mà dù có giết chết, thì cũng có liên quan gì tới hắn?
Vương phi của hắn là Vân Quán Ninh, không phải Tần Tự Tuyết.
Nhìn thấy hắn không lên tiếng, Vân Quán Ninh lại càng thêm giận dữ.
Nàng lại cho rằng Mặc Diệp là sợ mình giết chết Tần Tự Tuyết, cho nên mới lập tức câm miệng không đả kích nàng nữa.
"Được lắm! Mặc Diệp, người được lắm! Tần Tự Tuyết người kia đã sinh hai đứa nhóc cho Doanh Vương rồi, còn sinh non nữa, sao người lại còn nhớ nhung nàng ta chứ? Người ta đã nói rõ phu thê một lòng, là cố ý để tới gần ngươi, sao người lại không nhìn ra chứ?"
Vân Quán Ninh nói cực nhanh.
Nàng bốc chát đắp lại: "Cả thiên hạ này đâu phải chỉ có một mình Tần Tự Tuyết chứ."
"Cóc có ba chân còn tìm được, nữ nhân có hai chân còn khó tìm lắm sao? Sao ngươi cứ mãi u mê Tần Tự Tuyết không buông vậy?"
Ồn ào!
Nữ nhân này kiếp trước là chim sẻ đầu thai thành sao?
Cứ líu ríu bên tai thật khiến hắn thấy đau đầu chết được.
Mặc Diệp cau mày, không nhịn được nữa lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại.
"Ưm ưm ưm..."
Miệng bị che lại, nhưng Vân Quán Ninh vẫn không có ngừng mồm, cứ ưm ưm mà không ngừng nói chuyện. Nàng trợn tròn hai mắt, đủ để biết lúc này là đang hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông nhà Mặc Diệp rồi.
Đúng lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại.
Từ phía ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói mềm mại của Viên Bảo: "Mẫu thân..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.