Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 813: Những lời của Vân Quán Ninh rất súc tích.
Mục Y
13/09/2022
“Phụ thân.”
Viên Bảo quay lại nhìn người đàn ông to lớn đang chèo thuyền, lanh lảnh nói: “Ta chán quá! Ngươi có thể tìm cho ta ít đồ chơi được không?”
Nam nhân vui vẻ bật cười: “Ngươi không thấy ta chèo thuyền sao?”
“Chúng ta đang ở trên mặt nước, không phải trên bờ! Chung quanh đều là nước, ta đi đầu tìm đồ chơi cho ngươi chứ?”
“Hay là ta bắt một con vịt nước làm đồ chơi cho người nhé?”
Đôi mắt to của Viên Bảo ngay lập tức chuyển động.
Advertisement
Cuối cùng, ánh mắt cậu nhóc rơi vào gói điểm tâm bên cạnh: “Ta có thể nghịch giấy gói điểm tâm được không?”
Sợ rằng trên đường đi cậu nhóc sẽ bị đói, nam nhân to lớn này đã mua một vài bao điểm tâm lớn, đủ cho Viên Bảo ăn trong hai hoặc ba ngày.
“Tùy ngươi.”
Nam nhân to lớn không quan tâm.
Một em bé nhỏ ở độ tuổi này chỉ thích chơi, hắn cũng không quá nhạy cảm.
Dù sao thì bây giờ đang ở trên mặt nước, dù cậu nhóc có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của hắn.
Vì vậy nam nhân to lớn thả lỏng cảnh giác.
Viên Bảo tháo tờ giấy đựng điểm tâm ra, xé nó ra một cách gọn gàng. Sau đó bắt đầu xếp thuyền giấy, hạc giấy và nhanh chóng ném chúng trên mặt nước.
“Thuyền rung rinh, hạc giấy bay”.
Viên Bảo lắc đầu và ngâm nga.
Người đàn ông to lớn tò mò nhìn cậu nhóc: “Người đang hát bài gì thế?”
“Ta chỉ tự mình tùy tiện ngâm nga thôi!”
Ở trước mặt hắn, Viên Bảo lại ném chiếc thuyền nhỏ đã gấp xong xuống nước: “Phụ thân, ngươi nhìn kìa! Chiếc thuyền nhỏ này trôi còn nhanh hơn chúng ta nữa!”
Cậu nhóc thích thú vỗ tay: “Phụ thân ngươi mau chèo nhanh lên! Chúng ta cùng thi với con thuyền nhỏ đó đi!”
Xem ra có vẻ như đó thực sự đã tìm thấy niềm vui, vì vậy cậu nhóc đang rất
vui vẻ!
Thấy vậy, tên nam nhân to lớn không mảy may nghi ngờ, chỉ lắc mái chèo trong tay nhanh hơn nữa.
Mặc dù trên đường đi, tên nhóc này có lải nhải một chút nhưng nghe thấy cậu nhóc cứ luôn mồm gọi “phụ thân”, trong lòng nam nhân to lớn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tiếng “phụ thân” này dường như đã gọi vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim
hắn.
“Phụ thân, cố lên! Nó trôi đến trước mặt chúng ta rồi kìa!”
Viên Bảo vui mừng hét lên.
Nam nhân to lớn im lặng không nói gì, cắn răng chèo thuyền nhanh hơn!
Vào buổi tối, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đuổi theo đến bên bờ sông.
Đang lúc thủy triều lên, Mặc Diệp ra lệnh cho người chuẩn bị thuyền, nhưng lại bị Vân Quán Ninh túm lấy: “Hiện tại sẽ có nguy hiểm, chờ thêm đã.”
Như Mặc đã đưa người tới canh giữ lối vào Hương Thành và Núi Tây Hương, Vân Quán Ninh tin rằng nam nhân to lớn đó cho dù có vội vã đến đâu cũng sẽ lao vào tay Như Mặc mà thôi!
Nàng lấy bản đồ ra và cẩn thận quan sát, phía đông của Hương Thành ở gần Đông Quận, còn phía tây thì giáp với Tây Quận.
Cách Bắc Quận một con sông to lớn mạnh mẽ, con sông này cũng trôi vào sông lớn.
sông lớn chảy ra biển.
Do đó, sông này về đêm sẽ có triều cường.
“Tại sao?”
Mặc Diệp không hiểu.
Trong lòng hắn, tìm được con trai của mình mới là điều quan trọng nhất!
.
Nguy hiểm cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một con song thôi mà!
Bên ngoài kinh thành còn có một con sống Ngự, nhưng chưa từng có thủy triều lên. Vì vậy, hắn không biết thủy triều lên là gì, cũng không biết tại sao khi thủy triều lên lại không thể ra khơi...
“Thủy triều lên rất nguy hiểm, sau khi thủy triều xuống hẳn đuổi theo.”
Những lời của Vân Quán Ninh rất súc tích.
Cho dù trong lòng Mặc Diệp có gấp đến mức nào đi chăng nữa, nhưng Vân Quán Ninh đã lên tiếng, hắn đành ngoan ngoãn đứng đó và chờ đợi.
“Khi nào thì thủy triều mới xuống?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Nàng không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào dòng sông, trong đôi mắt của nàng dường như đang phát ra một tia sáng kỳ lạ...
Nhìn thấy điều này, Mặc Diệp càng thêm lo lắng!
Hắn không biết tại sao Vân Quán Ninh lại đột nhiên đuổi theo bọn họ, nhưng khi hắn rời khỏi vương phủ, Vân Quán Ninh rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh, Dương thái y cũng nói rằng tình hình của nàng rất phức tạp.
Nàng không chỉ đuổi theo hắn mà thậm chí còn có trạng thái tinh thần còn tốt hơn hẳn.
Viên Bảo quay lại nhìn người đàn ông to lớn đang chèo thuyền, lanh lảnh nói: “Ta chán quá! Ngươi có thể tìm cho ta ít đồ chơi được không?”
Nam nhân vui vẻ bật cười: “Ngươi không thấy ta chèo thuyền sao?”
“Chúng ta đang ở trên mặt nước, không phải trên bờ! Chung quanh đều là nước, ta đi đầu tìm đồ chơi cho ngươi chứ?”
“Hay là ta bắt một con vịt nước làm đồ chơi cho người nhé?”
Đôi mắt to của Viên Bảo ngay lập tức chuyển động.
Advertisement
Cuối cùng, ánh mắt cậu nhóc rơi vào gói điểm tâm bên cạnh: “Ta có thể nghịch giấy gói điểm tâm được không?”
Sợ rằng trên đường đi cậu nhóc sẽ bị đói, nam nhân to lớn này đã mua một vài bao điểm tâm lớn, đủ cho Viên Bảo ăn trong hai hoặc ba ngày.
“Tùy ngươi.”
Nam nhân to lớn không quan tâm.
Một em bé nhỏ ở độ tuổi này chỉ thích chơi, hắn cũng không quá nhạy cảm.
Dù sao thì bây giờ đang ở trên mặt nước, dù cậu nhóc có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của hắn.
Vì vậy nam nhân to lớn thả lỏng cảnh giác.
Viên Bảo tháo tờ giấy đựng điểm tâm ra, xé nó ra một cách gọn gàng. Sau đó bắt đầu xếp thuyền giấy, hạc giấy và nhanh chóng ném chúng trên mặt nước.
“Thuyền rung rinh, hạc giấy bay”.
Viên Bảo lắc đầu và ngâm nga.
Người đàn ông to lớn tò mò nhìn cậu nhóc: “Người đang hát bài gì thế?”
“Ta chỉ tự mình tùy tiện ngâm nga thôi!”
Ở trước mặt hắn, Viên Bảo lại ném chiếc thuyền nhỏ đã gấp xong xuống nước: “Phụ thân, ngươi nhìn kìa! Chiếc thuyền nhỏ này trôi còn nhanh hơn chúng ta nữa!”
Cậu nhóc thích thú vỗ tay: “Phụ thân ngươi mau chèo nhanh lên! Chúng ta cùng thi với con thuyền nhỏ đó đi!”
Xem ra có vẻ như đó thực sự đã tìm thấy niềm vui, vì vậy cậu nhóc đang rất
vui vẻ!
Thấy vậy, tên nam nhân to lớn không mảy may nghi ngờ, chỉ lắc mái chèo trong tay nhanh hơn nữa.
Mặc dù trên đường đi, tên nhóc này có lải nhải một chút nhưng nghe thấy cậu nhóc cứ luôn mồm gọi “phụ thân”, trong lòng nam nhân to lớn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tiếng “phụ thân” này dường như đã gọi vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim
hắn.
“Phụ thân, cố lên! Nó trôi đến trước mặt chúng ta rồi kìa!”
Viên Bảo vui mừng hét lên.
Nam nhân to lớn im lặng không nói gì, cắn răng chèo thuyền nhanh hơn!
Vào buổi tối, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đuổi theo đến bên bờ sông.
Đang lúc thủy triều lên, Mặc Diệp ra lệnh cho người chuẩn bị thuyền, nhưng lại bị Vân Quán Ninh túm lấy: “Hiện tại sẽ có nguy hiểm, chờ thêm đã.”
Như Mặc đã đưa người tới canh giữ lối vào Hương Thành và Núi Tây Hương, Vân Quán Ninh tin rằng nam nhân to lớn đó cho dù có vội vã đến đâu cũng sẽ lao vào tay Như Mặc mà thôi!
Nàng lấy bản đồ ra và cẩn thận quan sát, phía đông của Hương Thành ở gần Đông Quận, còn phía tây thì giáp với Tây Quận.
Cách Bắc Quận một con sông to lớn mạnh mẽ, con sông này cũng trôi vào sông lớn.
sông lớn chảy ra biển.
Do đó, sông này về đêm sẽ có triều cường.
“Tại sao?”
Mặc Diệp không hiểu.
Trong lòng hắn, tìm được con trai của mình mới là điều quan trọng nhất!
.
Nguy hiểm cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một con song thôi mà!
Bên ngoài kinh thành còn có một con sống Ngự, nhưng chưa từng có thủy triều lên. Vì vậy, hắn không biết thủy triều lên là gì, cũng không biết tại sao khi thủy triều lên lại không thể ra khơi...
“Thủy triều lên rất nguy hiểm, sau khi thủy triều xuống hẳn đuổi theo.”
Những lời của Vân Quán Ninh rất súc tích.
Cho dù trong lòng Mặc Diệp có gấp đến mức nào đi chăng nữa, nhưng Vân Quán Ninh đã lên tiếng, hắn đành ngoan ngoãn đứng đó và chờ đợi.
“Khi nào thì thủy triều mới xuống?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Nàng không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào dòng sông, trong đôi mắt của nàng dường như đang phát ra một tia sáng kỳ lạ...
Nhìn thấy điều này, Mặc Diệp càng thêm lo lắng!
Hắn không biết tại sao Vân Quán Ninh lại đột nhiên đuổi theo bọn họ, nhưng khi hắn rời khỏi vương phủ, Vân Quán Ninh rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh, Dương thái y cũng nói rằng tình hình của nàng rất phức tạp.
Nàng không chỉ đuổi theo hắn mà thậm chí còn có trạng thái tinh thần còn tốt hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.