Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 173: “Trời cũng tối rồi đó.”
Mục Y
08/10/2021
Đức Phi được sủng ái, hai huynh muội bọn hắn lại càng như sống trên mũi dao, đứng nơi đầu ngọn gió, âm thầm bị kẻ khác hãm hại.
Hắn không muốn gây phiền phức cho Đức Phi.
Không thể trốn đi được.
Vì thế, từ thuở nhỏ hắn đã chơi đùa cùng với lão Lục.
Các huynh đệ còn lại đều chung tay ức hiếp hai người đệ đệ nhỏ nhất là bọn hắn, đồng thời cũng là hoàng tử được hoàng thượng yêu thương nhất, mẫu phi đều rất được sủng ái.
Từ khi lão Lục mất, Mặc Diệp đã không còn muốn mở lòng với bất cứ một vị huynh đệ nào khác.
Hắn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chuyện bọn họ hại chết Lục ca.
“Giả vờ trầm ngâm gì chứ.”
Vân Quán Ninh lẩm bẩm một câu, chỉ thấy hơi buồn ngủ, nàng ngáp một cái rồi tựa đầu lên thùng xe ngựa, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy rất êm.
Nhưng tình cờ lướt qua hòn đá nhỏ bên đường, vẫn xóc nhẹ lên một đợt.
Vân Quán Ninh ngủ rất say, nhưng vì xe ngựa xóc một trận khiến trán của nàng sắp va vào thành xe. Mặc Diệp thấy thế, ánh mắt tối sầm lại.
Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng có thể dựa vào thoải mái một chút.
Hắn cũng không biết vì sao mình phải làm thế, giống như ma xui quỷ khiến vậy… “Bản vương chỉ là không muốn cho nàng bị đập đầu thành kẻ ngốc thôi, vì vốn dĩ đã ngu ngốc lắm rồi.”
“Không thể để cho Viên Bảo có một người mẫu thân ngu ngốc được.”
Mặc Diệp lẩm bẩm, tự tìm ra một “lý do” rất xác đáng cho hành động vừa nãy của mình.
Vân Quán Ninh ngủ say sưa.
Chu Vương phủ là một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn yên tĩnh, là một nơi dưỡng bệnh rất tốt.
Nhưng mà cách Minh Vương phủ quá xa, đi xe ngựa cũng phải mất tầm nửa canh giờ.
Về tới được Minh Vương phủ thì trời đã gần tối đen rồi.
Vân Quán Ninh vẫn chưa tỉnh lại, Mặc Diệp còn đang do dự sẽ bế nàng xuống xe hay là trực tiếp thô bạo mà đánh thức nàng dậy. Dù sao thì trong mắt của nàng, hắn cũng không phải là kiểu chính nhân quân tử gì đó.
Đúng lúc này, từ phía một cỗ xe ngựa khác vang lên tiếng cười hào sảng.
“Lão Thất, bọn đệ đã trở về rồi, ta đã đợi bọn đệ rất lâu rồi đó.”
Giọng nói này rất lớn.
Mặc Diệp theo bản năng nhìn qua Vân Quán Ninh, chỉ thấy nàng dụi dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra: “Là ai vậy? Làm gián đoạn giấc mơ của người ta.”
“Đúng thật là không biết điều.”
Mặc Diệp lúc này mới thầm giật giật bả vai.
Suốt chặn đường trở về, hắn sợ nàng ngủ không ngon nên vốn không dám động đậy, chỉ sợ làm cho nàng tỉnh giấc.
Tới lúc này, vai cũng đều tê cứng cả rồi.
“Xuống xe đi.”
Hắn thản nhiên nói.
“Trời cũng tối rồi đó.”
Vân Quán Ninh vén màn xe lên, nhìn thấy Vương Phủ đã thắp đèn, sau đó mới nhảy xuống xe ngựa.
Vừa mới bước xuống, nàng lập tức nhìn thấy kẻ “không biết điều” mà lúc nãy mình vừa nói đã đi tới trước mặt: “Lão Thất, vợ lão Thất, phu thê hai người đã đi đâu vậy?”
Lúc này, Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn lên mới thấy người tới là Hàn Vương - Mặc Hàn Vũ!
Mặc Diệp trước giờ không có nói chuyện với người này.
Thậm chí cũng rất hiếm khi gặp mặt đám người của Mặc Hồi Diên.
Hôm nay, vì sao Mặc Hàn Vũ lại không mời mà tới?
Hắn không muốn gây phiền phức cho Đức Phi.
Không thể trốn đi được.
Vì thế, từ thuở nhỏ hắn đã chơi đùa cùng với lão Lục.
Các huynh đệ còn lại đều chung tay ức hiếp hai người đệ đệ nhỏ nhất là bọn hắn, đồng thời cũng là hoàng tử được hoàng thượng yêu thương nhất, mẫu phi đều rất được sủng ái.
Từ khi lão Lục mất, Mặc Diệp đã không còn muốn mở lòng với bất cứ một vị huynh đệ nào khác.
Hắn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chuyện bọn họ hại chết Lục ca.
“Giả vờ trầm ngâm gì chứ.”
Vân Quán Ninh lẩm bẩm một câu, chỉ thấy hơi buồn ngủ, nàng ngáp một cái rồi tựa đầu lên thùng xe ngựa, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy rất êm.
Nhưng tình cờ lướt qua hòn đá nhỏ bên đường, vẫn xóc nhẹ lên một đợt.
Vân Quán Ninh ngủ rất say, nhưng vì xe ngựa xóc một trận khiến trán của nàng sắp va vào thành xe. Mặc Diệp thấy thế, ánh mắt tối sầm lại.
Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng có thể dựa vào thoải mái một chút.
Hắn cũng không biết vì sao mình phải làm thế, giống như ma xui quỷ khiến vậy… “Bản vương chỉ là không muốn cho nàng bị đập đầu thành kẻ ngốc thôi, vì vốn dĩ đã ngu ngốc lắm rồi.”
“Không thể để cho Viên Bảo có một người mẫu thân ngu ngốc được.”
Mặc Diệp lẩm bẩm, tự tìm ra một “lý do” rất xác đáng cho hành động vừa nãy của mình.
Vân Quán Ninh ngủ say sưa.
Chu Vương phủ là một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn yên tĩnh, là một nơi dưỡng bệnh rất tốt.
Nhưng mà cách Minh Vương phủ quá xa, đi xe ngựa cũng phải mất tầm nửa canh giờ.
Về tới được Minh Vương phủ thì trời đã gần tối đen rồi.
Vân Quán Ninh vẫn chưa tỉnh lại, Mặc Diệp còn đang do dự sẽ bế nàng xuống xe hay là trực tiếp thô bạo mà đánh thức nàng dậy. Dù sao thì trong mắt của nàng, hắn cũng không phải là kiểu chính nhân quân tử gì đó.
Đúng lúc này, từ phía một cỗ xe ngựa khác vang lên tiếng cười hào sảng.
“Lão Thất, bọn đệ đã trở về rồi, ta đã đợi bọn đệ rất lâu rồi đó.”
Giọng nói này rất lớn.
Mặc Diệp theo bản năng nhìn qua Vân Quán Ninh, chỉ thấy nàng dụi dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra: “Là ai vậy? Làm gián đoạn giấc mơ của người ta.”
“Đúng thật là không biết điều.”
Mặc Diệp lúc này mới thầm giật giật bả vai.
Suốt chặn đường trở về, hắn sợ nàng ngủ không ngon nên vốn không dám động đậy, chỉ sợ làm cho nàng tỉnh giấc.
Tới lúc này, vai cũng đều tê cứng cả rồi.
“Xuống xe đi.”
Hắn thản nhiên nói.
“Trời cũng tối rồi đó.”
Vân Quán Ninh vén màn xe lên, nhìn thấy Vương Phủ đã thắp đèn, sau đó mới nhảy xuống xe ngựa.
Vừa mới bước xuống, nàng lập tức nhìn thấy kẻ “không biết điều” mà lúc nãy mình vừa nói đã đi tới trước mặt: “Lão Thất, vợ lão Thất, phu thê hai người đã đi đâu vậy?”
Lúc này, Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn lên mới thấy người tới là Hàn Vương - Mặc Hàn Vũ!
Mặc Diệp trước giờ không có nói chuyện với người này.
Thậm chí cũng rất hiếm khi gặp mặt đám người của Mặc Hồi Diên.
Hôm nay, vì sao Mặc Hàn Vũ lại không mời mà tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.