Chương 71: Khói lên (thất)
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
07/05/2021
Đêm đến, chúng quân sĩ an doanh ở Lưu thành. Chỉ cần đi qua tòa thành này là tới kinh ở, chốn từng chan chứa biết bao dịu dàng nhưng cũng từng vung trải đầy máu tươi ấy, đang từng bước hiện gần.
Trước doanh trướng dấy lên lửa trại, các tướng sĩ cảm xúc tăng vọt. Dù sao một trận sống còn, nếu thành công, bọn họ sẽ thành khai quốc công thần đưa tên vào sử sách, nếu thất bại thì sẽ thành bọn bại hoại cả đời bị người ta phỉ nhổ. Lịch sử luôn luôn là do kẻ thắng viết. Chẳng qua, trước mắt đều là những nam nhi hiếu thắng lại cứng xương, dường như có lòng nhiệt huyết vô tận.
Sĩ khí này cực kỳ có lợi cho cuộc Nam chinh.
"Ăn chút gì đi." Lục Khang đưa Lục Oanh cho một miếng bò khô cứng ngắc bị hun đến cháy đen, hắn thấy Lục Oanh không nhận liền nói, "Hành quân bên ngoài, không thể sánh bằng ở nhà..."
"Không đói."
Lụcang âm thầm ca thán mình ngu dốt, Lục Oanh thất lạc như vậy, sao lại là vì không chịu nổi sinh hoạt gian khổ trong quân doanh chứ? Hắn bèn tiếp, "Cứ ăn chút đi, miễn cho lúc gặp lại nàng, thân mình của ngươi trái lại suy yếu."
Lục Oanh vẫn nhìn ngọn lửa phiêu động, nghe vậy mới nhận lấy miếng thịt, khô cằn mà nhai nuốt. Lục Oanh không biết liệu lá thư mà mình để lại cho Cố Thanh Trản có thể làm lòng nàng an ổn hay không. Tuy biết mình tự tiện đưa Cố Thanh Trản lên núi Vân Tu là không đúng, nhưng nàng cũng vô kế khả thi. Nếu không tiền trảm hậu tấu, dựa vào tính tình của Cố Thanh Trản sao sẽ nguyện ý đợi ở Bắc Cương?
Lục Oanh ngẩng đầu nhìn trời, chỉ hy vọng, A Trản có thể vì nàng, đợi được ba tháng. Ba tháng sau mặc kệ kết quả thế nào, mình nhất định sẽ trở về Bắc Cương, sẽ trở về bên cạnh nàng. Lục Oanh muốn tranh thủ hết mức ba tháng này, nàng không muốn dễ dàng nhận mệnh.
"... Vì ta, lại đợi ta ba tháng được không?"
"... Mặc kệ sống chết, ta nguyện bất ly bất khí."
Thư của nàng, Cố Thanh Trản không biết đã đọc bao nhiêu lần. Nàng có nên đi tìm Lục Oanh không? Nàng có nên làm theo tư tâm của mình tư tâm, rồi trở thành trói buộc của nàng không? Bản thân mình hai bàn tay trắng, một khi bắt được một phần cảm tình liền biến nó thành toàn bộ của mình, liều mạng mà giữ lấy, nhưng lại hà cớ gì đặt sức nặng của phần cảm tình này lên người Lục Oanh.
Trở về bên Lục Oanh, rốt cuộc là lựa chọn sai lầm sao?
Cố Thanh Trản nhìn khung cảnh chung quanh. Đây vốn là nơi diện bích của các nữ quan, mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn và thuốc vào qua song cửa sổ. Ở nơi này và bị giam lỏng có gì khác biệt chứ?
Ngày đầu tiên ở Vân Tu quan, nàng như chưa chịu tiếp nhận sự thật, vẻ mặt hoảng hốt mà mơ mơ màng màng trải qua một ngày; ngày thứ hai vẫn như thế, chỉ thư cầm Lục Oanh xem cả ngày; đến ngày thứ ba, nàng đã sớm hư thoát không ra hình người.
"Chưởng môn chân nhân, nàng ba ngày không ăn, ngài có muốn..."
Phần niệm này, quả là không ai sánh bắn. Tầm Dương chân nhân lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể giúp đến đây. Nhưng nàng cũng biết Cố Thanh Trản là người thông minh, nhất định sẽ không tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế.
"... Hảo hảo chăm sóc bản thân. Nếu ngươi gầy đi, ta sẽ đau lòng." Cố Thanh Trản tóc tai bù xù dựa vào đầu giường, mỗi một lời Lục Oanh khuyên bảo bắt đầu vang lên bên tai.
Ba tháng, nàng không ở bên mình ba tháng, nàng sinh tử không biết ba tháng. Cố Thanh Trản vừa nghĩ đến Lục Oanh phải đối mặt nguy hiểm khi ngấm ngầm khi công khai, mà mình lại nhàn hạ mà sống ở chốn thanh tĩnh này, làm sao có thể an lòng mà không nghĩ nhiều?
Giờ ngọ, vừa nhắm mắt lại thấy một cơn ác mộng, nàng mơ thấy Lục Oanh dân quân trở về, mơ thấy nàng cười đi về phí mình, mơ thấy nàng giương tay muốn ôm mình. Thế nhưng mình lại hóa thành một làn khói, cứ như vậy tiêu tán trong lòng nàng...
"A Oanh!" Cố Thanh Trản bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Nàng nhìn canh giờ, đã gần đến hoàng hôn, ở song cửa cách đó không xa, có cháo và chén thuốc mới sắc mà nữ quan vừa đưa tới, hơi nóng lượn lờ bay lên. Hương thảo dược quen thuộc này, khi nàng ở bên mình, luôn từng muỗng từng muỗng dỗ mình uống cạn.
"... Ăn cơm trước rồi mới uống thuốc được." Lại nhớ tới lời Lục Oanh, Cố Thanh Trản kéo bước chân, yên lặng bưng đồ đặt lên bàn, chậm rãi mà ăn cháo.
Thuốc tuy đắng, nhưng Cố Thanh Trản mấy ngụm liền uống hết, nàng không sợ đắng như Lục Oanh, mới uống được chút xíu liền muốn ăn đường. Nghĩ đến đây, nàng lấy ra đường quế hoa cất trong tay áo. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn có thói quen mang đường theo bên người, chỉ vì Lục Oanh từng nói thích ăn.
Nàng lấy một viên đường, ngậm vào miệng, lại nhịn không được gợi khóe môi mà cười. Lục Oanh xử sự thành thục như vậy, không ngờ lại thích hương vị này.
Cố Thanh Trản lẳng lặng thưởng thức ngọt vị, hòa tan đắng chát trong miệng. Còn nhớ rõ nàng từng vì mình mà bị thương, cũng nhớ rõ lần đầu tiên mình đút nàng ăn đường, nàng hàng mi ánh mắt dường như đều cong thành một đường.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
Cố Thanh Trản lúc này nhớ lại, bộ dáng nàng cúi đầu thẹn thùng mà tươi cười trả lời mình, mới là ngọt nhất.
Ngày thư năm, Cố Thanh Trản liền thu được phong thư thứ hai của Lục Oanh.
"... A Trản, ngươi sẽ tha thứ cho ta, đúng không?"
"... Mỗi ngày không có việc gì, ngoại trừ nhớ ngươi."
"Ta đã đến Lưu thành, nơi này so ấm hơn Lạc thành nhiều. Mọi việc đều suôn sẻ, chỉ là lương khô năm nay bị hun hơi cứng quá..."
"Hảo hảo chiếu cố bản thân, chờ ta trở lại..."
Nghe được ngữ khí cố ý muốn tỏ vẻ thoải mái của nàng, Cố Thanh Trản vừa bực mình vừa buồn cười. Chuyện đứng đắn không học, lại học mấy thứ bàng môn tả đạo trên giang hồ, đêm đó lại bày trò mớm thuốc cho mình... Nếu là mình tự uống, Cố Thanh Trản nhất định có thể phát hiện điều khác thường, nhưng Lục Oanh lại dùng miệng không xấu hổ không nóng nảy mà đút thuốc, nàng nhất thời bị váng đầu, sao có thể để ý nhiều như vậy?
Mất vài ngày bình tĩnh lại, Cố Thanh Trản mới lý giải Lục Oanh lương khổ dụng tâm như thế nào. Nàng thầm nói trong lòng: Chờ ngươi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi...
Chỉ nguyện, mọi việc đều suôn sẻ.
*
Đại Trịnh, kinh thành.
Trong địa lao u ám, mùi mốc bốc lên gay mũi, một nữ tử cuộn mình trong góc tường, mặt mũi cực kỳ dơ bẩn. Trút bỏ cung phục hoa lệ, nàng gì cũng không phải, mạng còn không bằng một con kiến.
Ba năm, Từ Dục đau khổ đợi ba năm, lại không đợi được tin tức người nọ. Nàng đem toàn bộ hy vọng cho vương triều Đại Trịnh đều ký thác trên người hắn, lại chỉ chờ được tin Trịnh Triệu tự lập thành vương ở Bắc Cương, không còn gì khác.
"Thừa tướng, nàng là người phương nào..."
Một giọng nói non nớt truyền vào trong tai, Từ Dục ngẩng đầu. Ngoài song sắt là một hài đồng không đến ba tuổi, mặc một thân long bào do quá rộng mà xộc xệch.
"Phong nhi! Ta là mẫu hậu đây! Phong nhi..." Từ Dục đột nhiên đứng dậy, chạy tới đập người vào song sắt lạnh lẽo. Ba năm trước nàng vào thời khắc gian nan nhất này, sinh hạ một người con trai. Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đứa bé, liền bị Cố Ung lấy cớ hậu cung tham dự chính sự mà giam lỏng ở lãnh cung. Hai năm trằn trọc đấu tranh, nàng thế không bằng người, cuối cùng chỉ có thể ngày ngày làm bạn với địa lao lạnh lẽo.
"Ngươi hại chết Trác nhi, giờ lại..." Thân thể Trịnh Trác vốn yếu ớt, lại thường xuyên bị Cố Ung uy hiếp, cứ luôn nơm nớp lo sợ, đăng cơ chẳng được hai năm liền qua đời. Trịnh Phong là con mồ côi từ trong bụng mẹ của Trịnh Diệc, dĩ nhiên sẽ trở thành con rối tân nhậm.
Từ Dục nhìn hài tử của mình nắm tay áo kẻ thù, lòng vô cùng đau đớn.
"Nàng nha..." Cố Ung khinh miệt mà liếc nhìn nàng một cái, ngồi xổm xuống ôm lấy Trịnh Phong nhỏ tuổi, nói, "Nàng là người điên, nàng là nữ nhân không tuân thủ đạo đức nhất Đại Trịnh..."
"Vậy sao không giết nàng? Vì sao nàng cứ nhìn trẫm chằm chằm như vậy..." Dứt lời, Trịnh Phong giấu đầu sau vai Cố Ung, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
"Ngươi cái thứ gian thần tặc tử này, không chết tử tế được!" Từ Dục gần như điên cuồng mà kêu, nàng lúc này hận không thể đem người trước mắt rút gân kéo xương, không thì chẳng thà sớm kết liễu bản thân, miễn cho mình phải nhận hết khuất nhục. Nhưng ngẫm lại, nàng chi bằng cẩu thả mà sống, nàng phải đợi đến ngày lật bàn. Trước đó, nàng tuyệt đối phải chịu nhục mà sống.
Cố Ung ngang ngược cười. Trịnh Phong còn nhỏ tuổi, nếu dốc lòng bồi dưỡng, nhất định sẽ trở thành quân cờ tốt nhất của mình. Hắn lấy ra một bình sẽ từ tay áo, đổ ra một viên dược hoàn màu đen, đưa cho Trịnh Phong, "Hoàng Thượng, ăn đi."
"Không được! Không được!" Từ Dục vừa la vừa giãy dụa muốn ra ngoài, nhưng song sắt này, sợ là nàng giãy dụa một đời đều không thể ra được. Nàng tê tâm liệt phế mà khóc, không chút tôn nghiêm mà quỳ rạp xuống đất, "Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha Phong nhi..."
Cố Ung không để vào mắt, xoay người kéo thật dài âm cuối mà nói, "Ăn cái này rất tốt cho thân thể đấy, Hoàng Thượng."
Từ Dục biết đây là Mặc hoàn – thứ độc dược chỉ Tam Tấn hội mới có. Trịnh Diệc chính là vì nó mà táng mệnh. Mặc hoàn này một khi lây dính, chính là không thuốc nào cứu được...
***
Dany: Thị Trản đã hiểu nỗi khổ tâm của Thị Oanh *trấm nước mắt*
Nhạc: Biệt Phú - Tacke Trúc Tang.
Trước doanh trướng dấy lên lửa trại, các tướng sĩ cảm xúc tăng vọt. Dù sao một trận sống còn, nếu thành công, bọn họ sẽ thành khai quốc công thần đưa tên vào sử sách, nếu thất bại thì sẽ thành bọn bại hoại cả đời bị người ta phỉ nhổ. Lịch sử luôn luôn là do kẻ thắng viết. Chẳng qua, trước mắt đều là những nam nhi hiếu thắng lại cứng xương, dường như có lòng nhiệt huyết vô tận.
Sĩ khí này cực kỳ có lợi cho cuộc Nam chinh.
"Ăn chút gì đi." Lục Khang đưa Lục Oanh cho một miếng bò khô cứng ngắc bị hun đến cháy đen, hắn thấy Lục Oanh không nhận liền nói, "Hành quân bên ngoài, không thể sánh bằng ở nhà..."
"Không đói."
Lụcang âm thầm ca thán mình ngu dốt, Lục Oanh thất lạc như vậy, sao lại là vì không chịu nổi sinh hoạt gian khổ trong quân doanh chứ? Hắn bèn tiếp, "Cứ ăn chút đi, miễn cho lúc gặp lại nàng, thân mình của ngươi trái lại suy yếu."
Lục Oanh vẫn nhìn ngọn lửa phiêu động, nghe vậy mới nhận lấy miếng thịt, khô cằn mà nhai nuốt. Lục Oanh không biết liệu lá thư mà mình để lại cho Cố Thanh Trản có thể làm lòng nàng an ổn hay không. Tuy biết mình tự tiện đưa Cố Thanh Trản lên núi Vân Tu là không đúng, nhưng nàng cũng vô kế khả thi. Nếu không tiền trảm hậu tấu, dựa vào tính tình của Cố Thanh Trản sao sẽ nguyện ý đợi ở Bắc Cương?
Lục Oanh ngẩng đầu nhìn trời, chỉ hy vọng, A Trản có thể vì nàng, đợi được ba tháng. Ba tháng sau mặc kệ kết quả thế nào, mình nhất định sẽ trở về Bắc Cương, sẽ trở về bên cạnh nàng. Lục Oanh muốn tranh thủ hết mức ba tháng này, nàng không muốn dễ dàng nhận mệnh.
"... Vì ta, lại đợi ta ba tháng được không?"
"... Mặc kệ sống chết, ta nguyện bất ly bất khí."
Thư của nàng, Cố Thanh Trản không biết đã đọc bao nhiêu lần. Nàng có nên đi tìm Lục Oanh không? Nàng có nên làm theo tư tâm của mình tư tâm, rồi trở thành trói buộc của nàng không? Bản thân mình hai bàn tay trắng, một khi bắt được một phần cảm tình liền biến nó thành toàn bộ của mình, liều mạng mà giữ lấy, nhưng lại hà cớ gì đặt sức nặng của phần cảm tình này lên người Lục Oanh.
Trở về bên Lục Oanh, rốt cuộc là lựa chọn sai lầm sao?
Cố Thanh Trản nhìn khung cảnh chung quanh. Đây vốn là nơi diện bích của các nữ quan, mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn và thuốc vào qua song cửa sổ. Ở nơi này và bị giam lỏng có gì khác biệt chứ?
Ngày đầu tiên ở Vân Tu quan, nàng như chưa chịu tiếp nhận sự thật, vẻ mặt hoảng hốt mà mơ mơ màng màng trải qua một ngày; ngày thứ hai vẫn như thế, chỉ thư cầm Lục Oanh xem cả ngày; đến ngày thứ ba, nàng đã sớm hư thoát không ra hình người.
"Chưởng môn chân nhân, nàng ba ngày không ăn, ngài có muốn..."
Phần niệm này, quả là không ai sánh bắn. Tầm Dương chân nhân lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể giúp đến đây. Nhưng nàng cũng biết Cố Thanh Trản là người thông minh, nhất định sẽ không tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế.
"... Hảo hảo chăm sóc bản thân. Nếu ngươi gầy đi, ta sẽ đau lòng." Cố Thanh Trản tóc tai bù xù dựa vào đầu giường, mỗi một lời Lục Oanh khuyên bảo bắt đầu vang lên bên tai.
Ba tháng, nàng không ở bên mình ba tháng, nàng sinh tử không biết ba tháng. Cố Thanh Trản vừa nghĩ đến Lục Oanh phải đối mặt nguy hiểm khi ngấm ngầm khi công khai, mà mình lại nhàn hạ mà sống ở chốn thanh tĩnh này, làm sao có thể an lòng mà không nghĩ nhiều?
Giờ ngọ, vừa nhắm mắt lại thấy một cơn ác mộng, nàng mơ thấy Lục Oanh dân quân trở về, mơ thấy nàng cười đi về phí mình, mơ thấy nàng giương tay muốn ôm mình. Thế nhưng mình lại hóa thành một làn khói, cứ như vậy tiêu tán trong lòng nàng...
"A Oanh!" Cố Thanh Trản bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Nàng nhìn canh giờ, đã gần đến hoàng hôn, ở song cửa cách đó không xa, có cháo và chén thuốc mới sắc mà nữ quan vừa đưa tới, hơi nóng lượn lờ bay lên. Hương thảo dược quen thuộc này, khi nàng ở bên mình, luôn từng muỗng từng muỗng dỗ mình uống cạn.
"... Ăn cơm trước rồi mới uống thuốc được." Lại nhớ tới lời Lục Oanh, Cố Thanh Trản kéo bước chân, yên lặng bưng đồ đặt lên bàn, chậm rãi mà ăn cháo.
Thuốc tuy đắng, nhưng Cố Thanh Trản mấy ngụm liền uống hết, nàng không sợ đắng như Lục Oanh, mới uống được chút xíu liền muốn ăn đường. Nghĩ đến đây, nàng lấy ra đường quế hoa cất trong tay áo. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn có thói quen mang đường theo bên người, chỉ vì Lục Oanh từng nói thích ăn.
Nàng lấy một viên đường, ngậm vào miệng, lại nhịn không được gợi khóe môi mà cười. Lục Oanh xử sự thành thục như vậy, không ngờ lại thích hương vị này.
Cố Thanh Trản lẳng lặng thưởng thức ngọt vị, hòa tan đắng chát trong miệng. Còn nhớ rõ nàng từng vì mình mà bị thương, cũng nhớ rõ lần đầu tiên mình đút nàng ăn đường, nàng hàng mi ánh mắt dường như đều cong thành một đường.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
Cố Thanh Trản lúc này nhớ lại, bộ dáng nàng cúi đầu thẹn thùng mà tươi cười trả lời mình, mới là ngọt nhất.
Ngày thư năm, Cố Thanh Trản liền thu được phong thư thứ hai của Lục Oanh.
"... A Trản, ngươi sẽ tha thứ cho ta, đúng không?"
"... Mỗi ngày không có việc gì, ngoại trừ nhớ ngươi."
"Ta đã đến Lưu thành, nơi này so ấm hơn Lạc thành nhiều. Mọi việc đều suôn sẻ, chỉ là lương khô năm nay bị hun hơi cứng quá..."
"Hảo hảo chiếu cố bản thân, chờ ta trở lại..."
Nghe được ngữ khí cố ý muốn tỏ vẻ thoải mái của nàng, Cố Thanh Trản vừa bực mình vừa buồn cười. Chuyện đứng đắn không học, lại học mấy thứ bàng môn tả đạo trên giang hồ, đêm đó lại bày trò mớm thuốc cho mình... Nếu là mình tự uống, Cố Thanh Trản nhất định có thể phát hiện điều khác thường, nhưng Lục Oanh lại dùng miệng không xấu hổ không nóng nảy mà đút thuốc, nàng nhất thời bị váng đầu, sao có thể để ý nhiều như vậy?
Mất vài ngày bình tĩnh lại, Cố Thanh Trản mới lý giải Lục Oanh lương khổ dụng tâm như thế nào. Nàng thầm nói trong lòng: Chờ ngươi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi...
Chỉ nguyện, mọi việc đều suôn sẻ.
*
Đại Trịnh, kinh thành.
Trong địa lao u ám, mùi mốc bốc lên gay mũi, một nữ tử cuộn mình trong góc tường, mặt mũi cực kỳ dơ bẩn. Trút bỏ cung phục hoa lệ, nàng gì cũng không phải, mạng còn không bằng một con kiến.
Ba năm, Từ Dục đau khổ đợi ba năm, lại không đợi được tin tức người nọ. Nàng đem toàn bộ hy vọng cho vương triều Đại Trịnh đều ký thác trên người hắn, lại chỉ chờ được tin Trịnh Triệu tự lập thành vương ở Bắc Cương, không còn gì khác.
"Thừa tướng, nàng là người phương nào..."
Một giọng nói non nớt truyền vào trong tai, Từ Dục ngẩng đầu. Ngoài song sắt là một hài đồng không đến ba tuổi, mặc một thân long bào do quá rộng mà xộc xệch.
"Phong nhi! Ta là mẫu hậu đây! Phong nhi..." Từ Dục đột nhiên đứng dậy, chạy tới đập người vào song sắt lạnh lẽo. Ba năm trước nàng vào thời khắc gian nan nhất này, sinh hạ một người con trai. Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đứa bé, liền bị Cố Ung lấy cớ hậu cung tham dự chính sự mà giam lỏng ở lãnh cung. Hai năm trằn trọc đấu tranh, nàng thế không bằng người, cuối cùng chỉ có thể ngày ngày làm bạn với địa lao lạnh lẽo.
"Ngươi hại chết Trác nhi, giờ lại..." Thân thể Trịnh Trác vốn yếu ớt, lại thường xuyên bị Cố Ung uy hiếp, cứ luôn nơm nớp lo sợ, đăng cơ chẳng được hai năm liền qua đời. Trịnh Phong là con mồ côi từ trong bụng mẹ của Trịnh Diệc, dĩ nhiên sẽ trở thành con rối tân nhậm.
Từ Dục nhìn hài tử của mình nắm tay áo kẻ thù, lòng vô cùng đau đớn.
"Nàng nha..." Cố Ung khinh miệt mà liếc nhìn nàng một cái, ngồi xổm xuống ôm lấy Trịnh Phong nhỏ tuổi, nói, "Nàng là người điên, nàng là nữ nhân không tuân thủ đạo đức nhất Đại Trịnh..."
"Vậy sao không giết nàng? Vì sao nàng cứ nhìn trẫm chằm chằm như vậy..." Dứt lời, Trịnh Phong giấu đầu sau vai Cố Ung, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
"Ngươi cái thứ gian thần tặc tử này, không chết tử tế được!" Từ Dục gần như điên cuồng mà kêu, nàng lúc này hận không thể đem người trước mắt rút gân kéo xương, không thì chẳng thà sớm kết liễu bản thân, miễn cho mình phải nhận hết khuất nhục. Nhưng ngẫm lại, nàng chi bằng cẩu thả mà sống, nàng phải đợi đến ngày lật bàn. Trước đó, nàng tuyệt đối phải chịu nhục mà sống.
Cố Ung ngang ngược cười. Trịnh Phong còn nhỏ tuổi, nếu dốc lòng bồi dưỡng, nhất định sẽ trở thành quân cờ tốt nhất của mình. Hắn lấy ra một bình sẽ từ tay áo, đổ ra một viên dược hoàn màu đen, đưa cho Trịnh Phong, "Hoàng Thượng, ăn đi."
"Không được! Không được!" Từ Dục vừa la vừa giãy dụa muốn ra ngoài, nhưng song sắt này, sợ là nàng giãy dụa một đời đều không thể ra được. Nàng tê tâm liệt phế mà khóc, không chút tôn nghiêm mà quỳ rạp xuống đất, "Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha Phong nhi..."
Cố Ung không để vào mắt, xoay người kéo thật dài âm cuối mà nói, "Ăn cái này rất tốt cho thân thể đấy, Hoàng Thượng."
Từ Dục biết đây là Mặc hoàn – thứ độc dược chỉ Tam Tấn hội mới có. Trịnh Diệc chính là vì nó mà táng mệnh. Mặc hoàn này một khi lây dính, chính là không thuốc nào cứu được...
***
Dany: Thị Trản đã hiểu nỗi khổ tâm của Thị Oanh *trấm nước mắt*
Nhạc: Biệt Phú - Tacke Trúc Tang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.