Chương 28: AI THÔNG MINH
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Hành động điên loạn đột ngột của Lee Sung Min, thực sự dọa cả Eun Jung và Lee Joon.
Eun Jung bị dọa bởi nàng ta sợ Lee Sung Min bệnh lại tái phát biến thành ngốc nghếch, còn Lee Joon bị dọa bởi hắn chính mắt xác định điều hắn đang nghĩ: đúng vậy rồi, vương phi quả thực là người thần trí bất minh!
Qua một lúc lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn lại, bất nhẫn nhìn về phía Jo Kyu Hyun—người bị Lee Sung Min làm cho áo bào nhăn nhó tột cùng, nhịn không phát ra tiếng cười, làm bộ dạng bình thường nói: “Vương gia, người xem, bây giờ có nên về thay bộ y phục khác trước không?”
Dưới sự nhắc nhở của Lee Joon, Jo Kyu Hyun lần nữa căm phẫn nhìn mảng đen trên áo bào của mình, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu phủi tay áo rời khỏi hậu viện.
Thấy Jo Kyu Hyun quay lưng rời khỏi, Lee Joon thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Lee Sung Min đang nhõng nhẽo dưới đất, ánh mắt thoáng qua tia đồng cảm, nhanh bước theo bóng người Jo Kyu Hyun cùng rời khỏi.
Sau khi xác định Jo Kyu Hyun đã đi khỏi, Eun Jung vội vàng bò trên người Lee Sung Min, vừa khóc vừa nói: “Thiếu gia sao người lại phát bệnh nữa rồi oa oa”
Nghe thấy tiếng khóc của Eun Jung, Lee Sung Min bất lực trừng mắt nhìn Eun Jung: “Eun Jung, ngươi có biết ngươi rất mập không? Còn tiếp tục đè nữa, ta không ngốc cũng bị ngươi đè thành ngốc đó!”
Eun Jung nghe được tiếng của Lee Sung Min, bất giác “a” một tiếng, buông cậu ra, kinh hỷ mà nói: “Thiếu gia, người không sao? Nô tì còn tưởng người phát bệnh lại nữa chứ!”
Lee Sung Min đưa tay đẩy Eun Jung ra, sau đó vỗ vỗ bông tuyết dính trên người mình, khuôn mặt dính bụi dơ hiện lên nụ cười giảo quyệt, đắc ý nói: “Ta mà không như thế, liệu tên yêu nghiệt đó có tha cho ta? Sao nào? Eun Jung, thiếu gia nhà ngươi thông minh chứ?”
Eun Jung nhìn dáng bộ đắc ý của Lee Sung Min, đột nhiên lắc lắc đầu, nói: “Thiếu gia, nếu người thông minh, khi nãy nên bám lấy vương gia về Vô Trần điện, như vậy chúng ta không cần phải sống ở nơi quỷ quái này! Hơn nữa, ở Vô Trần điện, vật quý giá rất nhiều, sính lễ của thiếu gia cũng ở đấy, chỉ cần về đến đó, cuộc sống của chúng ta không phải sẽ tốt hơn sao? Y da, đúng là tiếc quá tiếc quá!”
Dứt lời, Eun Jung không thèm quan tâm đến Lee Sung Min, lắc đầu, bất lực từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bông tuyết trên váy, sau đó đi về lại khu vườn.
Lee Sung Min ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Eun Jung, lòng hối hận muốn đâm đầu vào tường! Đúng vậy, nếu như khi nãy cậu giả điên giả dại bám theo hắn về Vô Trần điện thì không phải cậu có thể lập tức rời khỏi đây, có thể ăn ngon mặc đẹp, tạo ra một bầu trời của người xuyên không?
Giờ đây, tốt rồi, cơ hội tốt đã bị cậu bỏ qua, bây giờ hối hận thì chỉ có thể tự tát mình vài bạt tay!
Eun Jung bị dọa bởi nàng ta sợ Lee Sung Min bệnh lại tái phát biến thành ngốc nghếch, còn Lee Joon bị dọa bởi hắn chính mắt xác định điều hắn đang nghĩ: đúng vậy rồi, vương phi quả thực là người thần trí bất minh!
Qua một lúc lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn lại, bất nhẫn nhìn về phía Jo Kyu Hyun—người bị Lee Sung Min làm cho áo bào nhăn nhó tột cùng, nhịn không phát ra tiếng cười, làm bộ dạng bình thường nói: “Vương gia, người xem, bây giờ có nên về thay bộ y phục khác trước không?”
Dưới sự nhắc nhở của Lee Joon, Jo Kyu Hyun lần nữa căm phẫn nhìn mảng đen trên áo bào của mình, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu phủi tay áo rời khỏi hậu viện.
Thấy Jo Kyu Hyun quay lưng rời khỏi, Lee Joon thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Lee Sung Min đang nhõng nhẽo dưới đất, ánh mắt thoáng qua tia đồng cảm, nhanh bước theo bóng người Jo Kyu Hyun cùng rời khỏi.
Sau khi xác định Jo Kyu Hyun đã đi khỏi, Eun Jung vội vàng bò trên người Lee Sung Min, vừa khóc vừa nói: “Thiếu gia sao người lại phát bệnh nữa rồi oa oa”
Nghe thấy tiếng khóc của Eun Jung, Lee Sung Min bất lực trừng mắt nhìn Eun Jung: “Eun Jung, ngươi có biết ngươi rất mập không? Còn tiếp tục đè nữa, ta không ngốc cũng bị ngươi đè thành ngốc đó!”
Eun Jung nghe được tiếng của Lee Sung Min, bất giác “a” một tiếng, buông cậu ra, kinh hỷ mà nói: “Thiếu gia, người không sao? Nô tì còn tưởng người phát bệnh lại nữa chứ!”
Lee Sung Min đưa tay đẩy Eun Jung ra, sau đó vỗ vỗ bông tuyết dính trên người mình, khuôn mặt dính bụi dơ hiện lên nụ cười giảo quyệt, đắc ý nói: “Ta mà không như thế, liệu tên yêu nghiệt đó có tha cho ta? Sao nào? Eun Jung, thiếu gia nhà ngươi thông minh chứ?”
Eun Jung nhìn dáng bộ đắc ý của Lee Sung Min, đột nhiên lắc lắc đầu, nói: “Thiếu gia, nếu người thông minh, khi nãy nên bám lấy vương gia về Vô Trần điện, như vậy chúng ta không cần phải sống ở nơi quỷ quái này! Hơn nữa, ở Vô Trần điện, vật quý giá rất nhiều, sính lễ của thiếu gia cũng ở đấy, chỉ cần về đến đó, cuộc sống của chúng ta không phải sẽ tốt hơn sao? Y da, đúng là tiếc quá tiếc quá!”
Dứt lời, Eun Jung không thèm quan tâm đến Lee Sung Min, lắc đầu, bất lực từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bông tuyết trên váy, sau đó đi về lại khu vườn.
Lee Sung Min ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Eun Jung, lòng hối hận muốn đâm đầu vào tường! Đúng vậy, nếu như khi nãy cậu giả điên giả dại bám theo hắn về Vô Trần điện thì không phải cậu có thể lập tức rời khỏi đây, có thể ăn ngon mặc đẹp, tạo ra một bầu trời của người xuyên không?
Giờ đây, tốt rồi, cơ hội tốt đã bị cậu bỏ qua, bây giờ hối hận thì chỉ có thể tự tát mình vài bạt tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.