Chương 31: CẨU TRƯỢNG NHÂN LỰC (PART 2)
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Lee Sung Min dùng tay cầm bộ y phục được thảy trên người cậu, không nói đến thủ công thô sơ, nó còn mỏng cực kì, điều đáng chết hơn nữa là lại là vải cắt dán mà thành, trong thời tiết hàn lạnh này, mặc cái này căn bản là không thể chống lạnh!
Lee ma ma thấy bộ dạng ngơ ra của Lee Sung Min, trong lòng càng đắc ý, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min một cái, nói: “Vương phi còn không mau mặc vào? Theo quy định của phủ, thô sứ a hoàn nhất định phải trước sáu giờ có mặt ngoài vườn báo danh, nếu không, trưa không được dùng ăn cơm! Nếu như vương phi không muốn bị đói bụng thì nhanh lên.”
Lee Sung Min ném mạnh bộ áo trên tay xuống đất, cười lạnh: “Hắn dựa vào gì mà bắt ta làm thô sứ a hoàn?”
Cứ như dự bị trước được phản ứng của cậu, Lee ma ma cười nhẹ một tiếng, khinh bỉ nhìn Lee Sung Min mà nói: “Trong Thất vương phủ, vương gia là trời, lời của ngài ấy, dù người là vương phi cũng không thể làm trái! Nếu không, đừng trách lão nô không khách khí!”
Dứt lời, Lee ma ma vỗ tay nhẹ, chỉ thấy sau khi tiếng vỗ tay của bà ta vang lên, ngoài cửa tẩm phòng lại xuất hiện hai thị vệ mặc y phục thị vệ.
Eun Jung thấy ngoài cửa bỗng xuất hiện hai nam nhân, bất giác thất sắc, nhanh chóng bước đến phía trước, che lấy Lee Sung Min giờ chỉ mặc nội y (không phải như mọi người nghĩ đâu, thời xưa người ta mặc hai ba lớp áo lận ^^), tức giận nói với Lee ma ma: “Lee ma ma, sao bà có thể đưa nam nhân đây? Đây là tẩm phòng của vương phi đấy!”
Lee ma ma không chút nương tình tát mạnh Eun Jung một bạt tay, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi là thứ gì? Việc của bổn ma ma, đến phiên ngươi nhiều chuyện? Người đâu, đem ả tiện nhân này lôi xuống đánh cho ta!”
Theo sau âm vang của Lee ma ma, hai a hoàn đứng cạnh bà ta bắt đầu bước đến gần Eun Jung.
Lee Sung Min tức giận nhảy từ trên giường xuống, cậu vốn không mang giày, chỉ đi chân không trên nền đất lạnh băng ấy, đôi chân vừa chạm đất, trong chốc lát cái lạnh thấu xương truyền vào cơ thể cậu, nhưng cậu bất kể cái lạnh, bước nhanh đến cản trước người của Eun Jung, chặn hai a hoàn ấy lại, nộ khí nói: “Ngươi dám? Lão yêu quái, ngươi đừng quá đáng!”
Lee ma ma thấy Lee Sung Min đột ngột nhảy từ trên giường xuống bất giác bị dọa một trận, nhưng nhìn thị vệ đứng sau lưng, bà ta rất nhanh định thần lại, cười lạnh và nhạo báng bảo: “Vương phi, người tốt nhất đừng phản kháng, người tưởng rằng bây giờ người còn có thể cứu được ả tiện nhân này sao?”
Nói xong, Lee ma ma liếc hai thị vệ sau lưng.
Thấy ánh nhìn của Lee ma ma, hai thị vệ không chút biểu cảm bước về phía Lee Sung Min.
Lee Sung Min thấy hai người ấy đang đến gần, trước tiên là khẽ giật mình, sau đó lại hiểu ra, thảo nào lão yêu quái hôm nay kiêu căng như vậy, thì ra có trợ thủ.
Nhìn thấy hai a hoàn lôi Eun Jung đi, lòng cậu nóng như lửa đốt, Eun Jung là người bạn duy nhất cậu xuyên không đến đây gặp được, cậu làm sao có thể mở to mắt nhìn thấy nàng ta bị tổn thương?
Nhưng mà với tình hình trước mắt, dựa vào một mình cậu, thì có thế nào cũng không thể cứu được Eun Jung, rốt cuộc cậu phải làm sao đây?
Lee ma ma thấy bộ dạng ngơ ra của Lee Sung Min, trong lòng càng đắc ý, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min một cái, nói: “Vương phi còn không mau mặc vào? Theo quy định của phủ, thô sứ a hoàn nhất định phải trước sáu giờ có mặt ngoài vườn báo danh, nếu không, trưa không được dùng ăn cơm! Nếu như vương phi không muốn bị đói bụng thì nhanh lên.”
Lee Sung Min ném mạnh bộ áo trên tay xuống đất, cười lạnh: “Hắn dựa vào gì mà bắt ta làm thô sứ a hoàn?”
Cứ như dự bị trước được phản ứng của cậu, Lee ma ma cười nhẹ một tiếng, khinh bỉ nhìn Lee Sung Min mà nói: “Trong Thất vương phủ, vương gia là trời, lời của ngài ấy, dù người là vương phi cũng không thể làm trái! Nếu không, đừng trách lão nô không khách khí!”
Dứt lời, Lee ma ma vỗ tay nhẹ, chỉ thấy sau khi tiếng vỗ tay của bà ta vang lên, ngoài cửa tẩm phòng lại xuất hiện hai thị vệ mặc y phục thị vệ.
Eun Jung thấy ngoài cửa bỗng xuất hiện hai nam nhân, bất giác thất sắc, nhanh chóng bước đến phía trước, che lấy Lee Sung Min giờ chỉ mặc nội y (không phải như mọi người nghĩ đâu, thời xưa người ta mặc hai ba lớp áo lận ^^), tức giận nói với Lee ma ma: “Lee ma ma, sao bà có thể đưa nam nhân đây? Đây là tẩm phòng của vương phi đấy!”
Lee ma ma không chút nương tình tát mạnh Eun Jung một bạt tay, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi là thứ gì? Việc của bổn ma ma, đến phiên ngươi nhiều chuyện? Người đâu, đem ả tiện nhân này lôi xuống đánh cho ta!”
Theo sau âm vang của Lee ma ma, hai a hoàn đứng cạnh bà ta bắt đầu bước đến gần Eun Jung.
Lee Sung Min tức giận nhảy từ trên giường xuống, cậu vốn không mang giày, chỉ đi chân không trên nền đất lạnh băng ấy, đôi chân vừa chạm đất, trong chốc lát cái lạnh thấu xương truyền vào cơ thể cậu, nhưng cậu bất kể cái lạnh, bước nhanh đến cản trước người của Eun Jung, chặn hai a hoàn ấy lại, nộ khí nói: “Ngươi dám? Lão yêu quái, ngươi đừng quá đáng!”
Lee ma ma thấy Lee Sung Min đột ngột nhảy từ trên giường xuống bất giác bị dọa một trận, nhưng nhìn thị vệ đứng sau lưng, bà ta rất nhanh định thần lại, cười lạnh và nhạo báng bảo: “Vương phi, người tốt nhất đừng phản kháng, người tưởng rằng bây giờ người còn có thể cứu được ả tiện nhân này sao?”
Nói xong, Lee ma ma liếc hai thị vệ sau lưng.
Thấy ánh nhìn của Lee ma ma, hai thị vệ không chút biểu cảm bước về phía Lee Sung Min.
Lee Sung Min thấy hai người ấy đang đến gần, trước tiên là khẽ giật mình, sau đó lại hiểu ra, thảo nào lão yêu quái hôm nay kiêu căng như vậy, thì ra có trợ thủ.
Nhìn thấy hai a hoàn lôi Eun Jung đi, lòng cậu nóng như lửa đốt, Eun Jung là người bạn duy nhất cậu xuyên không đến đây gặp được, cậu làm sao có thể mở to mắt nhìn thấy nàng ta bị tổn thương?
Nhưng mà với tình hình trước mắt, dựa vào một mình cậu, thì có thế nào cũng không thể cứu được Eun Jung, rốt cuộc cậu phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.