Chương 287: Gió mưa ập đến 1
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Thất vương phủ.
Trong đại đường, không khí trầm lặng.
Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong thần sắc nghiêm trọng, trầm mặc không nói gì.
Ưu Lạc Nhạn ngất đi nay đã được người dìu ngồi trên ghế, vết thương trước ngực đã không còn chảy máu, chỉ là y phục màu hồng đã nhuốm vết máu đỏ tươi, nhìn khiến người ta kinh hãi.
Ngạo Phong đi đã hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa có chút tin tức gì, thật là khiến họ không thể không lo lắng.
Chính trong khí áp ngày càng nặng nề này, ngoài đại đường truyền đến một trận bước chân, Trương ma ma bước vào trong, nhìn Ưu Lạc Nhạn vẫn còn hôn mê, hạ thấp giọng nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia đại hỷ, vương phi đã trở về!”
Cơ thể cao to của Lãnh Như Tuyết khẽ giật chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm Trương ma ma, trầm giọng nói: “Trương ma ma, ngươi nói gì?”
Trương ma ma khẽ mỉm cười, nói lần nữa: “vương gia, vương phi đã trở về, bây giờ vương phi đang ở thư phòng đợi người!”
Lãnh Như Tuyết không dám tin nhướm nhướm mày, hắn quay đầu nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Lục hoàng huynh, đệ đi một lúc, Song Nhi trở về rồi! lát nữa Ngạo Phong về, huynh hãy cho người báo với đệ!”
Nói rồi, Lãnh Như Tuyết không đợi Lãnh Như Phong đồng ý, lớn bước bước ra ngoài.
Trong thư phòng.
Ưu Vô Song yên lặng ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tấm kim bài, cuối cùng cũng an toàn trở về thất vương phủ rồi, nhưng mà không biết tại sao, trong lòng nàng có cảm giác bất an mãnh liệt.
Nàng gặp được Trương ma ma, từ phía bà ta biết được việc của Ưu Lạc Nhạn, biết được Ưu Lạc Nhạn lúc này đến thất vương phủ, khiến lòng đang vui mừng của nàng phút chốc rơi xuống đáy vực.
Nàng không phải vì sợ Ưu Lạc Nhạn tình cũ chưa dứt với Lãnh Như Tuyết, điều nàng sợ là, không biết Lãnh Như Băng đang đánh chủ ý gì.
Thư phòng tĩnh lặng, Lãnh Như Tuyết còn chưa đến, lòng nàng càng thấp thỏm không yên! Nàng không còn kiên nhẫn nữa, đứng từ ghế dậy, xông ra ngoài thư phòng!
Tuy nhiên, chính vào lúc này, cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, nàng không kịp thu thế, đâm vào người đến, và nàng rất nhanh đã bị đôi tay rắn chắc ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp đầy vui mừng của Lãnh Như Tuyết: “Song Nhi?”
Ưu Vô Song ngẩn đầu, nhìn thấy người đến là Lãnh Như Tuyết, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhỏm, tuy chỉ cách mấy ngày không gặp, nhưng ngửi mùi hương quen thuộc của hắn, tâm trạng khẩn trương của Ưu Vô Song bỗng chốc bình tĩnh lại.
Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào lòng Lãnh Như Tuyết, cảm nhận ấm áp đến từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ta trở về rồi!”
Lãnh Như Tuyết lúc này lòng đầy vui mừng, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nàng vào lòng, nàng cuối cùng cũng trở về, những ngày tháng lòng thấp thỏm không yên đó, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong giây phút gặp được nàng, hắn mới biết bản thân lo lắng cho nàng biết bao, nhớ nàng biết bao, lúc này nếu như không phải nàng thật sự trong vòng tay của hắn, hắn cơ hồ không dám tin, nàng lần nữa trở về bên cạnh hắn.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm lấy nhau, không ai nói gì, giờ khắc này, thứ họ cần là yên tĩnh.
Cứ như vậy, qua một lúc lâu, Lãnh Như Tuyết mới nhẹ nhàng buông Ưu Vô Song ra, nhìn dung mạo của nàng, khàn giọng hỏi: “Song Nhi, sao nàng ra cung rồi?”
Ưu Vô Song cũng lẳng lặng nhìn hắn: “Lãnh Như Tuyết, ngươi ốm rồi!”
Nói rồi, nàng không đợi hắn nói gì, lại đưa tấm kim bài trong tay cho Lãnh Như Tuyết, nói: “đây là hoàng thượng bảo ta giao cho ngươi, là hoàng thượng phái người đưa ta về, Lãnh Như Tuyết, ta có một dự cảm bất an, Niệm Nhi đâu? Niệm Nhi bây giờ ở đâu? Ta muốn gặp Niệm Nhi.”
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: “Song Nhi, đừng lo lắng, Niệm Nhi bây giờ rất tốt, ta đã an bài Niệm Nhi và Vân Nhi đến một nơi an toàn, nàng đừng lo lắng!”
Nói rồi, ngập ngừng, lại nhìn tấm kim bài trong tay, hỏi: “Song Nhi, đây là phụ hoàng bảo nàng giao cho ta? Phụ hoàng bây giờ thế nào? Người không sao chứ?”
Ưu Vô Song hít một hơi sâu, sau đó kể hết những việc xảy ra trong cung với Lãnh Như Tuyết, sau khi hết, mới nói: “ngươi yên tâm, hoàng thượng không sao, tất cả những việc này, là do hoàng thượng an bài.”
Dứt lời, ngập ngừng, Ưu Vô Song lại lo lắng liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, Ưu Lạc Nhạn bây giờ ở trong phủ sao? Ngươi định làm thế nào? E rằng đây là âm mưu của Lãnh Như Băng!”
Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Ưu Lạc Nhạn đích thực ở trong phủ, Song Nhi, trong phủ đêm nay e là không yên bình, lát nữa đợi khi Ngạo Phong trở về, ta bảo Ngạo Phong đưa nàng đến chỗ Niệm Nhi.”
Ưu Vô Song biết việc này tuyệt đối nghiêm trọng, nếu không, Lãnh Như Tuyết tuyệt đối không nói với nàng những lời này, bây giờ cả thất vương phủ sắp gặp nạn, nàng lại sao có thể một mình rời khỏi?
Nhất thời khẽ lắc đầu, nói: “Lãnh Như Tuyết, ta không đi, ta muốn ở lại đây.”
Ưu Vô Song hai mi khẽ nheo, nói: “Song Nhi, đừng ngang bướm, nàng nên biết, nếu như Ưu Lạc Nhạn đến đây là do Lãnh Như Băng cố ý sắp đặt, vậy thì cả thất vương phủ đêm nay sẽ không yên, ta cần phải đưa nàng rời khỏi đây mới có thể yên tâm xử lí việc này.”
“Không! Ta không đi!” Ưu Vô Song ngẩn cao đầu, gương mặt kiêu mĩ đầy cố chấp, nàng cố chấp nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Ngươi bảo ta đi, ta đi mà không yên tâm, ta sẽ lén trở về! Lãnh Như Tuyết, nếu như trong lòng ngươi thật sự có ta, thì đừng bảo ta đi lúc này! Nếu không, ta sẽ hận ngươi, cả đời sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Trong đại đường, không khí trầm lặng.
Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong thần sắc nghiêm trọng, trầm mặc không nói gì.
Ưu Lạc Nhạn ngất đi nay đã được người dìu ngồi trên ghế, vết thương trước ngực đã không còn chảy máu, chỉ là y phục màu hồng đã nhuốm vết máu đỏ tươi, nhìn khiến người ta kinh hãi.
Ngạo Phong đi đã hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa có chút tin tức gì, thật là khiến họ không thể không lo lắng.
Chính trong khí áp ngày càng nặng nề này, ngoài đại đường truyền đến một trận bước chân, Trương ma ma bước vào trong, nhìn Ưu Lạc Nhạn vẫn còn hôn mê, hạ thấp giọng nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia đại hỷ, vương phi đã trở về!”
Cơ thể cao to của Lãnh Như Tuyết khẽ giật chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm Trương ma ma, trầm giọng nói: “Trương ma ma, ngươi nói gì?”
Trương ma ma khẽ mỉm cười, nói lần nữa: “vương gia, vương phi đã trở về, bây giờ vương phi đang ở thư phòng đợi người!”
Lãnh Như Tuyết không dám tin nhướm nhướm mày, hắn quay đầu nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Lục hoàng huynh, đệ đi một lúc, Song Nhi trở về rồi! lát nữa Ngạo Phong về, huynh hãy cho người báo với đệ!”
Nói rồi, Lãnh Như Tuyết không đợi Lãnh Như Phong đồng ý, lớn bước bước ra ngoài.
Trong thư phòng.
Ưu Vô Song yên lặng ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tấm kim bài, cuối cùng cũng an toàn trở về thất vương phủ rồi, nhưng mà không biết tại sao, trong lòng nàng có cảm giác bất an mãnh liệt.
Nàng gặp được Trương ma ma, từ phía bà ta biết được việc của Ưu Lạc Nhạn, biết được Ưu Lạc Nhạn lúc này đến thất vương phủ, khiến lòng đang vui mừng của nàng phút chốc rơi xuống đáy vực.
Nàng không phải vì sợ Ưu Lạc Nhạn tình cũ chưa dứt với Lãnh Như Tuyết, điều nàng sợ là, không biết Lãnh Như Băng đang đánh chủ ý gì.
Thư phòng tĩnh lặng, Lãnh Như Tuyết còn chưa đến, lòng nàng càng thấp thỏm không yên! Nàng không còn kiên nhẫn nữa, đứng từ ghế dậy, xông ra ngoài thư phòng!
Tuy nhiên, chính vào lúc này, cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, nàng không kịp thu thế, đâm vào người đến, và nàng rất nhanh đã bị đôi tay rắn chắc ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp đầy vui mừng của Lãnh Như Tuyết: “Song Nhi?”
Ưu Vô Song ngẩn đầu, nhìn thấy người đến là Lãnh Như Tuyết, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhỏm, tuy chỉ cách mấy ngày không gặp, nhưng ngửi mùi hương quen thuộc của hắn, tâm trạng khẩn trương của Ưu Vô Song bỗng chốc bình tĩnh lại.
Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào lòng Lãnh Như Tuyết, cảm nhận ấm áp đến từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ta trở về rồi!”
Lãnh Như Tuyết lúc này lòng đầy vui mừng, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nàng vào lòng, nàng cuối cùng cũng trở về, những ngày tháng lòng thấp thỏm không yên đó, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong giây phút gặp được nàng, hắn mới biết bản thân lo lắng cho nàng biết bao, nhớ nàng biết bao, lúc này nếu như không phải nàng thật sự trong vòng tay của hắn, hắn cơ hồ không dám tin, nàng lần nữa trở về bên cạnh hắn.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm lấy nhau, không ai nói gì, giờ khắc này, thứ họ cần là yên tĩnh.
Cứ như vậy, qua một lúc lâu, Lãnh Như Tuyết mới nhẹ nhàng buông Ưu Vô Song ra, nhìn dung mạo của nàng, khàn giọng hỏi: “Song Nhi, sao nàng ra cung rồi?”
Ưu Vô Song cũng lẳng lặng nhìn hắn: “Lãnh Như Tuyết, ngươi ốm rồi!”
Nói rồi, nàng không đợi hắn nói gì, lại đưa tấm kim bài trong tay cho Lãnh Như Tuyết, nói: “đây là hoàng thượng bảo ta giao cho ngươi, là hoàng thượng phái người đưa ta về, Lãnh Như Tuyết, ta có một dự cảm bất an, Niệm Nhi đâu? Niệm Nhi bây giờ ở đâu? Ta muốn gặp Niệm Nhi.”
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: “Song Nhi, đừng lo lắng, Niệm Nhi bây giờ rất tốt, ta đã an bài Niệm Nhi và Vân Nhi đến một nơi an toàn, nàng đừng lo lắng!”
Nói rồi, ngập ngừng, lại nhìn tấm kim bài trong tay, hỏi: “Song Nhi, đây là phụ hoàng bảo nàng giao cho ta? Phụ hoàng bây giờ thế nào? Người không sao chứ?”
Ưu Vô Song hít một hơi sâu, sau đó kể hết những việc xảy ra trong cung với Lãnh Như Tuyết, sau khi hết, mới nói: “ngươi yên tâm, hoàng thượng không sao, tất cả những việc này, là do hoàng thượng an bài.”
Dứt lời, ngập ngừng, Ưu Vô Song lại lo lắng liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, Ưu Lạc Nhạn bây giờ ở trong phủ sao? Ngươi định làm thế nào? E rằng đây là âm mưu của Lãnh Như Băng!”
Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Ưu Lạc Nhạn đích thực ở trong phủ, Song Nhi, trong phủ đêm nay e là không yên bình, lát nữa đợi khi Ngạo Phong trở về, ta bảo Ngạo Phong đưa nàng đến chỗ Niệm Nhi.”
Ưu Vô Song biết việc này tuyệt đối nghiêm trọng, nếu không, Lãnh Như Tuyết tuyệt đối không nói với nàng những lời này, bây giờ cả thất vương phủ sắp gặp nạn, nàng lại sao có thể một mình rời khỏi?
Nhất thời khẽ lắc đầu, nói: “Lãnh Như Tuyết, ta không đi, ta muốn ở lại đây.”
Ưu Vô Song hai mi khẽ nheo, nói: “Song Nhi, đừng ngang bướm, nàng nên biết, nếu như Ưu Lạc Nhạn đến đây là do Lãnh Như Băng cố ý sắp đặt, vậy thì cả thất vương phủ đêm nay sẽ không yên, ta cần phải đưa nàng rời khỏi đây mới có thể yên tâm xử lí việc này.”
“Không! Ta không đi!” Ưu Vô Song ngẩn cao đầu, gương mặt kiêu mĩ đầy cố chấp, nàng cố chấp nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Ngươi bảo ta đi, ta đi mà không yên tâm, ta sẽ lén trở về! Lãnh Như Tuyết, nếu như trong lòng ngươi thật sự có ta, thì đừng bảo ta đi lúc này! Nếu không, ta sẽ hận ngươi, cả đời sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.