Chương 39: MẠC Y NHÂN
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Phủ thái tử
Thư phòng được sự bố trí giản dị thanh lịch, nhưng lại cực trang nhã khiến người khác có cảm giác thoải mái, một vị nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đen thân người cao lớn đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Một trận tiếng bước chân nhẹ truyền lại, một người thanh niên mặc áo bào xám đậm bước vào, chỉ nhìn người nam nhân đang đứng bên cửa sổ ôm quyền cúi chào, thần thái cung kính nói: “Thuộc hạ khấu kiến thái tử gia”
Vị mạc y nhân ấy vốn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục ngắm cảnh sắc bên ngoài, lãnh đạm nói: “Sao rồi?”
Vị thanh niên mặc y phục màu xám đáp: “Thuộc hạ theo sự phân phó của thái tử gia quan sát Tân Thất vương phi một thời gian, thuộc hạ phát hiện, Thất vương phi ấy tuy hành sự có chút điên khùng nhưng thuộc hạ cho rằng, cậu ấy không phải là thần trí bất minh!”
Nghe thấy lời nói ấy của người nam nhân áo xám, vị mạc y nhân cuối cùng cũng quay người lại, chỉ thấy nhãn mày tựa họa, tuấn mĩ phi thường nhưng ngũ quan khắc sâu, kém hơn Jo Kyu Hyun vẻ đẹp âm nhu, nhưng lại thêm phần lạnh lùng và phiêu diêu.
Đôi mắt mạc y ngưng lại trên người vị thanh niên áo xám, nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Người áo xám nói: “Thất vương phi mà thuộc hạ đã gặp qua phủ thừa tướng và Thất vương phi bây giờ căn bản là hai người khác nhau, khi thái tử gia cầu thân với phủ thừa tướng, thuộc hạ từng ba lần đột nhập vào phủ thừa tướng, nhưng mà khi ấy Thất vương phi trong mắt thuộc hạ thật sự là một người thần trí bất minh, nhưng thuộc hạ cảm thấy kì lạ, từ khi thành thân với Thất vương gia, Thất vương phi như biến thành một người khác hẳn căn bản không phải là người thần trí bất minh, vả lại cậu ấy dường như là cao thủ không lộ diện, cậu ấy thậm chí có thể trong một chiêu khiến cao thủ có danh như Thất vương gia ngã xuống đất. Hơn nữa võ công của cậu ấy rất lạ, ngay cả thuộc hạ cũng không nhìn ra được. Và không biết có phải thuộc hạ nhìn nhầm không, thuộc hạ cảm thấy, Thất vương phi này không giống với lời đồn bên ngoài là yêu Thất vương gia sâu đậm, thuộc hạ nhìn thấy ánh mắt của Thất vương phi đối với Thất vương gia là khinh miệt và nhạo báng.”
Nghe thấy lời của vị nam nhân áo xám, mạc y nhân có chút ngạc nhiên nhíu nhíu mày, trầm giọng: “Ngươi chắc chắn người không nhìn nhầm chứ? Cậu ta thật sự là cao thủ không lộ diện?”
Vị nam nhân áo xám gật gật đầu, trả lời: “Thuộc hạ không nhìn nhầm, hơn nữa cậu ấy có thể một chiêu hạ gục đứng trong mười vị cao thủ của Beakje hoàng triều như Thất vương gia, điểm này ngay cả thuộc hạ còn làm không được, như vậy nói rõ, võ công của Thất vương phi còn cao hơn cả thuộc hạ.”
Mạc y nhân khẽ gật gật đầu, trầm tư một lúc, hoài nghi nói: “Vậy thì lạ thật, như bổn thái tử biết, Thất vương phi này từ nhỏ đã bị bạo bệnh trở nên thần trí bất minh, mà nay lại như biến thành một người khác, không lẽ, bao năm nay, cậu ấy luôn giấu kín bản thân? Sao cậu ta phải làm vậy?”
Thư phòng được sự bố trí giản dị thanh lịch, nhưng lại cực trang nhã khiến người khác có cảm giác thoải mái, một vị nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đen thân người cao lớn đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Một trận tiếng bước chân nhẹ truyền lại, một người thanh niên mặc áo bào xám đậm bước vào, chỉ nhìn người nam nhân đang đứng bên cửa sổ ôm quyền cúi chào, thần thái cung kính nói: “Thuộc hạ khấu kiến thái tử gia”
Vị mạc y nhân ấy vốn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục ngắm cảnh sắc bên ngoài, lãnh đạm nói: “Sao rồi?”
Vị thanh niên mặc y phục màu xám đáp: “Thuộc hạ theo sự phân phó của thái tử gia quan sát Tân Thất vương phi một thời gian, thuộc hạ phát hiện, Thất vương phi ấy tuy hành sự có chút điên khùng nhưng thuộc hạ cho rằng, cậu ấy không phải là thần trí bất minh!”
Nghe thấy lời nói ấy của người nam nhân áo xám, vị mạc y nhân cuối cùng cũng quay người lại, chỉ thấy nhãn mày tựa họa, tuấn mĩ phi thường nhưng ngũ quan khắc sâu, kém hơn Jo Kyu Hyun vẻ đẹp âm nhu, nhưng lại thêm phần lạnh lùng và phiêu diêu.
Đôi mắt mạc y ngưng lại trên người vị thanh niên áo xám, nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Người áo xám nói: “Thất vương phi mà thuộc hạ đã gặp qua phủ thừa tướng và Thất vương phi bây giờ căn bản là hai người khác nhau, khi thái tử gia cầu thân với phủ thừa tướng, thuộc hạ từng ba lần đột nhập vào phủ thừa tướng, nhưng mà khi ấy Thất vương phi trong mắt thuộc hạ thật sự là một người thần trí bất minh, nhưng thuộc hạ cảm thấy kì lạ, từ khi thành thân với Thất vương gia, Thất vương phi như biến thành một người khác hẳn căn bản không phải là người thần trí bất minh, vả lại cậu ấy dường như là cao thủ không lộ diện, cậu ấy thậm chí có thể trong một chiêu khiến cao thủ có danh như Thất vương gia ngã xuống đất. Hơn nữa võ công của cậu ấy rất lạ, ngay cả thuộc hạ cũng không nhìn ra được. Và không biết có phải thuộc hạ nhìn nhầm không, thuộc hạ cảm thấy, Thất vương phi này không giống với lời đồn bên ngoài là yêu Thất vương gia sâu đậm, thuộc hạ nhìn thấy ánh mắt của Thất vương phi đối với Thất vương gia là khinh miệt và nhạo báng.”
Nghe thấy lời của vị nam nhân áo xám, mạc y nhân có chút ngạc nhiên nhíu nhíu mày, trầm giọng: “Ngươi chắc chắn người không nhìn nhầm chứ? Cậu ta thật sự là cao thủ không lộ diện?”
Vị nam nhân áo xám gật gật đầu, trả lời: “Thuộc hạ không nhìn nhầm, hơn nữa cậu ấy có thể một chiêu hạ gục đứng trong mười vị cao thủ của Beakje hoàng triều như Thất vương gia, điểm này ngay cả thuộc hạ còn làm không được, như vậy nói rõ, võ công của Thất vương phi còn cao hơn cả thuộc hạ.”
Mạc y nhân khẽ gật gật đầu, trầm tư một lúc, hoài nghi nói: “Vậy thì lạ thật, như bổn thái tử biết, Thất vương phi này từ nhỏ đã bị bạo bệnh trở nên thần trí bất minh, mà nay lại như biến thành một người khác, không lẽ, bao năm nay, cậu ấy luôn giấu kín bản thân? Sao cậu ta phải làm vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.