Chương 302: Phiên ngoại của Tiêu Tịch – kết thúc của sứ mệnh 1
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Quân sơn.
Trước ngôi nhà trúc giản dị, Tiêu Tịch một thân bạch y, đang đứng trước gió, nhìn tịch dương đằng xa, gương mặt tuấn mĩ đẹp tựa điêu khắc.
Ánh mắt y lãnh đạm, nhưng lại mang một tia quyến luyến và thất vọng nói không nên lời.
Y, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của y, đưa nữ nhi của nàng ra khỏi hoàng cung, lưu lại bên mình học nghệ, còn y, cũng bắt đầu từ thời khắc ấy, đã xa rời cuộc sống của nàng, biến mất bên cạnh nàng.
Chiếu theo di ngôn của sư phụ để lại, y đã hoàn thành việc mà sư phụ và tổ sư gia chưa hoàn thành. Tiếp sau đây, y chỉ cần ở lại Quân sơn, nuôi dưỡng nữ nhi của nàng lớn nên người là được.
Còn đối với việc tổ sư gia tại sao từ trăm năm trước lại biết nàng có một nữ nhi, tại sao muốn y làm như vậy, điểm này, đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, y cuối cùng đã có thể buông xuôi tất cả, buông xui trái tim yêu nàng mà lẳng lặng hoàn thành di ngôn của tổ sư gia.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng, nàng thân mặc nam trang, nhưng lại đẹp kinh người, có lẽ, chính vào lúc ấy, trái tim luôn đạm bạc của y, đã vì nàng mà rung động chăng?
Về sau đến Lăng Phong huyện, y biết y không thể yêu nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim của mình mà cố chấp yêu nàng.
Những ngày tháng ở Lăng Phong huyện, y đối với thái độ thi thoảng lộ ra vẻ kiêu sa của nàng, bất giác rung động, thậm chí trái tim luôn không biết tình là gì cũng vì từng cái liếc mắt từng nụ cười của nàng mà dao động.
Mãi cho đến khi Lãnh Như Tuyết xuất hiện, y mới tựa như bị sét đánh tỉnh, sự xuất hiện của Lãnh Như Tuyết, đã nhắc nhở y một sự thật, nàng, cuối cùng cũng chỉ thuộc về Lãnh Như Tuyết, người nam nhân xuất thân cao quý, tuấn mĩ đến mức khiến người ta ganh tị.
Nếu như Lãnh Như Tuyết đã đuổi theo đến Lăng Phong huyện, vậy thì, chính là lúc y rời khỏi, nhưng khi y nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng của nàng với Lãnh Như Tuyết, y cuối cùng vẫn không khống chế được bản thân, cố ý bước vào.
Nhưng trong giây phút bước chân vào gian phòng ấy, y đã hối hận, bởi vì, những gì y nhìn thấy, cứ như là hai phu thê đang đấu khẩu, đúng vậy, họ vốn dĩ là phu thê, dù cho nàng đã bị Lãnh Như Tuyết từ, nhưng sau này, nàng vẫn định sẵn là thê tử của hắn là vương phi của hắn!
Cho nên, y lẳng lặng lui đi.
Nhưng, dù cho như vậy, khi đứng ngoài cửa y nghe thấy nàng tức giận nói nàng thích y, trái tim của y, vẫn không thể khống chế mà rung động kịch liệt.
Y không còn khống chế được mình, lần nữa bất chấp tất cả bước vào trong.
Khi nhìn thấy vết bạt tay đỏ sưng trên mặt nàng, lòng y cư nhiên có cơn phẫn nộ không thể hình dung, y cơ hồ suýt nữa không khống chế được mình, ra tay với Lãnh Như Tuyết.
Và rất nhanh, nộ khí của y lại vì hành động đột nhiên của nàng mà biến mất, y không ngờ, nàng lại sà vào lòng y trước mặt Lãnh Như Tuyết.
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của nàng bất lực khẽ run rẩy, y biết nàng đang khóc, y rất muốn dịu dàng ôm lấy nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng, an ủi nàng, nhưng y miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Y cố ý để bản thân mình tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trái tim vì nàng mà kích động kịch liệt, đã bán đứng y.
Hành động của y đã chọc giận Lãnh Như Tuyết, y không nên như vậy, y không nên xuất hiện, nhưng y vẫn làm như vậy, y không đẩy nàng ra, bởi vì, trong lòng y không nỡ.
Biết mình làm như vậy sẽ khiến hiểu lầm giữa nàng và Lãnh Như Tuyết càng thêm sâu, nhưng y vẫn ích kỉ mà làm thế.
Cuối cùng, Lãnh Như Tuyết tức giận mà rời khỏi, nhưng trong ánh mắt nàng lại hiện rõ sự thất vọng.
Trong lòng nàng cuối cùng vẫn yêu Lãnh Như Tuyết, chỉ là, có lẽ ngay cả nàng cũng không biết mà thôi.
Sự thất vọng trong mắt nàng, khiến y đau lòng, y muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi nàng, bởi vì, y biết, nàng cuối cùng vẫn không thuộc về y.
Y tưởng rằng, sau khi xa cách ở Lăng Phong huyện, trái tim của y sẽ có thể dần dần quên đi nàng, nhưng, y đã sai, y thông minh một đời, vạn sự có thể đoán trước được, nhưng duy chỉ không thể nhìn rõ được vận mệnh của nàng, cũng không thể thấy được của chính mình.
Và sợi tơ tình đối với nàng, cũng bắt đầu quấn chặt tim y, y càng muốn quên, lại càng quấn chặt hơn.
Lần nữa gặp mặt ở Quân sơn, người hộ tống nàng đến chính là Lãnh Như Tuyết, nhưng, lúc ấy, nàng và hắn hiển nhiên là yêu thương nhau, y chỉ có thể lẳng lặng dõi theo nàng, và lặng lẽ đè nén mối tình đối với nàng ở sâu trong đáy lòng.
Y biết, y và nàng sẽ còn tiếp tục gặp mặt, mãi cho đến khi nàng thật sự trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, trở thành hoàng hậu của hắn, sứ mệnh của y mới kết thúc.
Dù cho y biết người nàng yêu không phải là y, nhưng y vẫn không hối hận, trong năm năm và nàng nương tựa lẫn nhau, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của y.
Y biết sẽ có một ngày, nàng sẽ theo con đường mà vận mệnh an bài trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, trở thành hoàng hậu của hắn, nhưng y có thể lẳng lặng bên cạnh nàng năm năm, y đã mãn nguyện rồi.
Ngày đó, cuối cùng vẫn đến, khi Lãnh Như Tuyết tìm đến y, y đã hiểu, là thời khắc nàng trở về bên cạnh hắn, cho nên, y đã lựa chọn lẳng lặng rời khỏi, trong thời khắc rời khỏi, y đã rơi giọt lệ đau khổ duy nhất đời này.
Khi giọt lệ ấy rơi trên bàn tay y, y mới phát hiện, nàng đã hoàn toàn đi ra khỏi cuộc sống của y, trở về vòng tay thật sự thuộc về nàng.
Nàng không còn cần sự bảo bọc của y, bởi vì, y có người nàng yêu che chở cho nàng, nàng sẽ không còn chịu bất kì một chút ủy khuất nào.
Trước ngôi nhà trúc giản dị, Tiêu Tịch một thân bạch y, đang đứng trước gió, nhìn tịch dương đằng xa, gương mặt tuấn mĩ đẹp tựa điêu khắc.
Ánh mắt y lãnh đạm, nhưng lại mang một tia quyến luyến và thất vọng nói không nên lời.
Y, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của y, đưa nữ nhi của nàng ra khỏi hoàng cung, lưu lại bên mình học nghệ, còn y, cũng bắt đầu từ thời khắc ấy, đã xa rời cuộc sống của nàng, biến mất bên cạnh nàng.
Chiếu theo di ngôn của sư phụ để lại, y đã hoàn thành việc mà sư phụ và tổ sư gia chưa hoàn thành. Tiếp sau đây, y chỉ cần ở lại Quân sơn, nuôi dưỡng nữ nhi của nàng lớn nên người là được.
Còn đối với việc tổ sư gia tại sao từ trăm năm trước lại biết nàng có một nữ nhi, tại sao muốn y làm như vậy, điểm này, đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, y cuối cùng đã có thể buông xuôi tất cả, buông xui trái tim yêu nàng mà lẳng lặng hoàn thành di ngôn của tổ sư gia.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng, nàng thân mặc nam trang, nhưng lại đẹp kinh người, có lẽ, chính vào lúc ấy, trái tim luôn đạm bạc của y, đã vì nàng mà rung động chăng?
Về sau đến Lăng Phong huyện, y biết y không thể yêu nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim của mình mà cố chấp yêu nàng.
Những ngày tháng ở Lăng Phong huyện, y đối với thái độ thi thoảng lộ ra vẻ kiêu sa của nàng, bất giác rung động, thậm chí trái tim luôn không biết tình là gì cũng vì từng cái liếc mắt từng nụ cười của nàng mà dao động.
Mãi cho đến khi Lãnh Như Tuyết xuất hiện, y mới tựa như bị sét đánh tỉnh, sự xuất hiện của Lãnh Như Tuyết, đã nhắc nhở y một sự thật, nàng, cuối cùng cũng chỉ thuộc về Lãnh Như Tuyết, người nam nhân xuất thân cao quý, tuấn mĩ đến mức khiến người ta ganh tị.
Nếu như Lãnh Như Tuyết đã đuổi theo đến Lăng Phong huyện, vậy thì, chính là lúc y rời khỏi, nhưng khi y nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng của nàng với Lãnh Như Tuyết, y cuối cùng vẫn không khống chế được bản thân, cố ý bước vào.
Nhưng trong giây phút bước chân vào gian phòng ấy, y đã hối hận, bởi vì, những gì y nhìn thấy, cứ như là hai phu thê đang đấu khẩu, đúng vậy, họ vốn dĩ là phu thê, dù cho nàng đã bị Lãnh Như Tuyết từ, nhưng sau này, nàng vẫn định sẵn là thê tử của hắn là vương phi của hắn!
Cho nên, y lẳng lặng lui đi.
Nhưng, dù cho như vậy, khi đứng ngoài cửa y nghe thấy nàng tức giận nói nàng thích y, trái tim của y, vẫn không thể khống chế mà rung động kịch liệt.
Y không còn khống chế được mình, lần nữa bất chấp tất cả bước vào trong.
Khi nhìn thấy vết bạt tay đỏ sưng trên mặt nàng, lòng y cư nhiên có cơn phẫn nộ không thể hình dung, y cơ hồ suýt nữa không khống chế được mình, ra tay với Lãnh Như Tuyết.
Và rất nhanh, nộ khí của y lại vì hành động đột nhiên của nàng mà biến mất, y không ngờ, nàng lại sà vào lòng y trước mặt Lãnh Như Tuyết.
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của nàng bất lực khẽ run rẩy, y biết nàng đang khóc, y rất muốn dịu dàng ôm lấy nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng, an ủi nàng, nhưng y miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Y cố ý để bản thân mình tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trái tim vì nàng mà kích động kịch liệt, đã bán đứng y.
Hành động của y đã chọc giận Lãnh Như Tuyết, y không nên như vậy, y không nên xuất hiện, nhưng y vẫn làm như vậy, y không đẩy nàng ra, bởi vì, trong lòng y không nỡ.
Biết mình làm như vậy sẽ khiến hiểu lầm giữa nàng và Lãnh Như Tuyết càng thêm sâu, nhưng y vẫn ích kỉ mà làm thế.
Cuối cùng, Lãnh Như Tuyết tức giận mà rời khỏi, nhưng trong ánh mắt nàng lại hiện rõ sự thất vọng.
Trong lòng nàng cuối cùng vẫn yêu Lãnh Như Tuyết, chỉ là, có lẽ ngay cả nàng cũng không biết mà thôi.
Sự thất vọng trong mắt nàng, khiến y đau lòng, y muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi nàng, bởi vì, y biết, nàng cuối cùng vẫn không thuộc về y.
Y tưởng rằng, sau khi xa cách ở Lăng Phong huyện, trái tim của y sẽ có thể dần dần quên đi nàng, nhưng, y đã sai, y thông minh một đời, vạn sự có thể đoán trước được, nhưng duy chỉ không thể nhìn rõ được vận mệnh của nàng, cũng không thể thấy được của chính mình.
Và sợi tơ tình đối với nàng, cũng bắt đầu quấn chặt tim y, y càng muốn quên, lại càng quấn chặt hơn.
Lần nữa gặp mặt ở Quân sơn, người hộ tống nàng đến chính là Lãnh Như Tuyết, nhưng, lúc ấy, nàng và hắn hiển nhiên là yêu thương nhau, y chỉ có thể lẳng lặng dõi theo nàng, và lặng lẽ đè nén mối tình đối với nàng ở sâu trong đáy lòng.
Y biết, y và nàng sẽ còn tiếp tục gặp mặt, mãi cho đến khi nàng thật sự trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, trở thành hoàng hậu của hắn, sứ mệnh của y mới kết thúc.
Dù cho y biết người nàng yêu không phải là y, nhưng y vẫn không hối hận, trong năm năm và nàng nương tựa lẫn nhau, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của y.
Y biết sẽ có một ngày, nàng sẽ theo con đường mà vận mệnh an bài trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, trở thành hoàng hậu của hắn, nhưng y có thể lẳng lặng bên cạnh nàng năm năm, y đã mãn nguyện rồi.
Ngày đó, cuối cùng vẫn đến, khi Lãnh Như Tuyết tìm đến y, y đã hiểu, là thời khắc nàng trở về bên cạnh hắn, cho nên, y đã lựa chọn lẳng lặng rời khỏi, trong thời khắc rời khỏi, y đã rơi giọt lệ đau khổ duy nhất đời này.
Khi giọt lệ ấy rơi trên bàn tay y, y mới phát hiện, nàng đã hoàn toàn đi ra khỏi cuộc sống của y, trở về vòng tay thật sự thuộc về nàng.
Nàng không còn cần sự bảo bọc của y, bởi vì, y có người nàng yêu che chở cho nàng, nàng sẽ không còn chịu bất kì một chút ủy khuất nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.