Chương 319: Phiên ngoại của Ưu Lạc Nhạn – nhân sinh ngặt nghẽo 1
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã biết, ta có sắc đẹp và gia thế mà người khác không có.
Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, ông không có con trai, chỉ có hai người nữ nhi.
Ngoài ta ra, ta còn có một người tỉ tỉ, một người tỉ tỉ ngốc mà ta chưa từng coi là tỉ tỉ.
Mẫu thân ta không phải là chính thất của phụ thân, mà chính thất của phụ thân, là mẫu thân của con ngốc kia, khi ta hiểu việc, bà ta đã chết.
Ta từ nhỏ thông minh lanh lợi, luôn có được sự sủng ái của mẫu thân và phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không mấy thân thiết với ta, không biết có phải là cảm giác của ta sai không, ta cảm thấy phụ thân yêu thương con ngốc kia hơn.
Và trái ngược với phụ thân, mẫu thân đối với con ngốc đó, hận thấu xương, khi ta còn nhỏ, ta thường chính mắt thấy mẫu thân cố ý làm khó ả, thậm chí, sai khiến hạ nhân ngược đãi ả, để ả ăn cơm nguội và thức ăn thiu.
Nhưng bất kể mẫu thân ngược đãi ả thế nào, có đối xử không tốt với ả ra sao, ả đều toét miệng cười, cười ngu dại, ả vốn không biết, ả cái gì cũng không biết.
Dưới sự ảnh hưởng của mẫu thân, ta dần dần lớn lên, ta trước nay chưa từng gọi ả, và trước mặt hạ nhân trong phủ, ta giống như mẫu thân của ta, gọi ả là con ngốc.
Nhưng điều ta không ngờ tới là, một con ngốc cả ngày dơ bẩn, cư nhiên có một dung mạo còn đẹp hơn ta mấy phần.
Lần đó, ta vô tình đi ngang qua khu vườn ả sống, nhìn thấy khuôn mặt rửa sạch sẽ của ả, trong giờ khắc nhìn thấy khuôn mặt ả, trong lòng ta cư nhiên có một luồn đố kị.
Ta luôn biết bản thân rất đẹp, được người xưng là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng con ngốc này, lại còn đẹp hơn ta mấy phần.
Trong giây phút đó, ta cơ hồ đố kị đến mức hận không thể xông lên trước, hủy đi khuôn mặt đó của ả.
Nhưng cuối cùng ta cũng không làm vậy, bởi vì, ta là một đại gia khuê tú ôn nhu hiền thục, ta sao có thể làm việc như vậy? Hơn nữa, con ngốc này, còn có phụ thân bảo vệ, nếu như ta động đến ả, phụ thân không phải sẽ trách ta?
Ả chẳng qua chỉ là một con ngốc, việc trong phủ bây giờ là do mẫu thân ta quản, không lẽ ta còn sợ không trị được ả sao?
Ta bắt đầu cố ý tiếp cận ả, bởi vì, ta muốn làm cho ả trở nên xấu xí, ta muốn người trong cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Ta không thể hủy đi dung mạo của ả, bởi vì, như vậy sẽ kinh động đến phụ thân, nhưng ta có cách của ta, ta cố ý dụ ả, nói giúp ả trở nên đẹp hơn, dùng son phấn bút vẽ mi biến khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp của ả trở nên xấu xí tựa ác quỷ địa ngục!
Còn ả, lại ngốc nghếch cười, còn rất vui mừng, tưởng rằng bản thân thật sự trở nên đẹp hơn.
Ta bắt đầu cố ý dẫn ả đi lại trong phủ, đặc biệt là lúc trong phủ bày yến tiệc, quả nhiên, rất nhanh, cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Còn ta lại là người đẹp nhất trong kinh thành, người người đều biết đến, trong phủ thừa tướng có hai tỉ muội, tỉ tỉ là một con ngốc, hơn nữa rất xấu, còn người muội muội ta, lại là mĩ nhân đệ nhất kinh thành diễm danh vang xa.
Và chính trong lúc này, ta quen được thất vương gia Lãnh Như Tuyết người được hoàng đế sủng ái nhất triều, hắn rất tuấn mĩ, khi ta và hắn gặp mặt lần đầu tiên, hắn cư nhiên ngẩn người nhìn ta, ánh mắt chứa tia sáng kì quặc.
Ánh mắt như vậy, ta gặp nhiều rồi, mỗi khi ta ra phủ, thường gặp được ánh mắt si mê như vậy. Nhưng những người đó, làm sao có thể so sánh với Lãnh Như Tuyết?
Lãnh Như Tuyết, cao lớn tuấn mĩ, lại có thân phận hiển hách, hắn, mới là mục tiêu của ta……….
Đối diện với dụ hoặc cố ý của ta, Lãnh Như Tuyết phảng phất như thật sự đã bị mĩ sắc của ta mê hoặc, hắn bắt đầu thường xuyên đến phủ thừa tướng, ánh mắt hắn nhìn ta rất lạ, phảng phất như có sự yêu thương và sự si mê nói không nên lời.
Được một nam nhân kiệt xuất như vậy yêu, trong lòng ta vạn phần vui mừng, ta thầm hạ quyết tâm, muốn hắn cưới ta làm vương phi.
Và chính trong lúc ta thầm vui mừng, Lãnh Như Tuyết đề thân với phụ thân ta, hắn thật sự muốn cưới ta làm phi.
Và chính vào lúc này, đã xảy ra một việc khiến ta vạn phần ngoài ý muốn của ta, đó chính là, không lâu sau khi Lãnh Như Tuyết đến phủ thừa tướng đề thân, thái tử đương triều Lãnh Như Băng cũng đến chỗ phụ thân ta đề thân.
Đối với Lãnh Như Băng, trong yến tiệc ở hoàng cung, ta có gặp qua hắn ta một lần, hắn ta không tuấn mĩ như Lãnh Như Tuyết, nhưng so với Lãnh Như Tuyết hắn ta lại hấp dẫn ta hơn, bởi vì, hắn ta là thái tử!
Đối với việc làm một vương phi bình thường mà nói, vị trí thái tử phi, càng có sức hấp dẫn với ta.
Nhưng mà tuy là như vậy, dù sao đi nữa Lãnh Như Tuyết cũng yêu ta, còn Lãnh Như Băng, ta lại không hiểu hắn ta, chỉ là nghe nói, hắn ta là một người tính tình tương đối ôn nhu, khác hẳn với tính cách của Lãnh Như Tuyết.
Và chính trong lúc ta do dự, mẫu thân lại nói với ta một việc, việc này, là có liên quan đến Lãnh Như Tuyết, có liên quan đến mối quan hệ từng có của hắn và một cung nữ tên Liên Đường.
Và ta sau khi nghe hết với của mẫu thân, mới biết được, tại sao ánh mắt Lãnh Như Tuyết nhìn ta lại kì lạ như vậy, còn có lúc hắn ôm ta, tại sao vô cớ gọi tên người nữ tử tên Liên Đường!
Thì ra, hắn không yêu ta, hắn tiếp cận ta, chẳng qua chỉ vì, ta có vài phần giống với người nữ tử tên Liên Đường đó mà thôi!
Sự thật này, khiến ta vạn phần phẫn nộ, ta trước nay luôn tâm cao khí ngạo, ta sao có thể chấp nhận bản thân trở thành thế thân của người khác?
Và vào lúc này, ta cũng đồng thời biết được, phụ thân đã quyết định gả con ngốc kia vào phủ thái tử! Ta không thể chấp nhận, sao ta có thể chấp nhận một con ngốc địa vị còn tôn quý hơn ta? Ả chỉ là một con ngốc, dựa vào đâu mà trở thành thái tử phi tôn quý?
Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, ông không có con trai, chỉ có hai người nữ nhi.
Ngoài ta ra, ta còn có một người tỉ tỉ, một người tỉ tỉ ngốc mà ta chưa từng coi là tỉ tỉ.
Mẫu thân ta không phải là chính thất của phụ thân, mà chính thất của phụ thân, là mẫu thân của con ngốc kia, khi ta hiểu việc, bà ta đã chết.
Ta từ nhỏ thông minh lanh lợi, luôn có được sự sủng ái của mẫu thân và phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không mấy thân thiết với ta, không biết có phải là cảm giác của ta sai không, ta cảm thấy phụ thân yêu thương con ngốc kia hơn.
Và trái ngược với phụ thân, mẫu thân đối với con ngốc đó, hận thấu xương, khi ta còn nhỏ, ta thường chính mắt thấy mẫu thân cố ý làm khó ả, thậm chí, sai khiến hạ nhân ngược đãi ả, để ả ăn cơm nguội và thức ăn thiu.
Nhưng bất kể mẫu thân ngược đãi ả thế nào, có đối xử không tốt với ả ra sao, ả đều toét miệng cười, cười ngu dại, ả vốn không biết, ả cái gì cũng không biết.
Dưới sự ảnh hưởng của mẫu thân, ta dần dần lớn lên, ta trước nay chưa từng gọi ả, và trước mặt hạ nhân trong phủ, ta giống như mẫu thân của ta, gọi ả là con ngốc.
Nhưng điều ta không ngờ tới là, một con ngốc cả ngày dơ bẩn, cư nhiên có một dung mạo còn đẹp hơn ta mấy phần.
Lần đó, ta vô tình đi ngang qua khu vườn ả sống, nhìn thấy khuôn mặt rửa sạch sẽ của ả, trong giờ khắc nhìn thấy khuôn mặt ả, trong lòng ta cư nhiên có một luồn đố kị.
Ta luôn biết bản thân rất đẹp, được người xưng là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng con ngốc này, lại còn đẹp hơn ta mấy phần.
Trong giây phút đó, ta cơ hồ đố kị đến mức hận không thể xông lên trước, hủy đi khuôn mặt đó của ả.
Nhưng cuối cùng ta cũng không làm vậy, bởi vì, ta là một đại gia khuê tú ôn nhu hiền thục, ta sao có thể làm việc như vậy? Hơn nữa, con ngốc này, còn có phụ thân bảo vệ, nếu như ta động đến ả, phụ thân không phải sẽ trách ta?
Ả chẳng qua chỉ là một con ngốc, việc trong phủ bây giờ là do mẫu thân ta quản, không lẽ ta còn sợ không trị được ả sao?
Ta bắt đầu cố ý tiếp cận ả, bởi vì, ta muốn làm cho ả trở nên xấu xí, ta muốn người trong cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Ta không thể hủy đi dung mạo của ả, bởi vì, như vậy sẽ kinh động đến phụ thân, nhưng ta có cách của ta, ta cố ý dụ ả, nói giúp ả trở nên đẹp hơn, dùng son phấn bút vẽ mi biến khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp của ả trở nên xấu xí tựa ác quỷ địa ngục!
Còn ả, lại ngốc nghếch cười, còn rất vui mừng, tưởng rằng bản thân thật sự trở nên đẹp hơn.
Ta bắt đầu cố ý dẫn ả đi lại trong phủ, đặc biệt là lúc trong phủ bày yến tiệc, quả nhiên, rất nhanh, cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Còn ta lại là người đẹp nhất trong kinh thành, người người đều biết đến, trong phủ thừa tướng có hai tỉ muội, tỉ tỉ là một con ngốc, hơn nữa rất xấu, còn người muội muội ta, lại là mĩ nhân đệ nhất kinh thành diễm danh vang xa.
Và chính trong lúc này, ta quen được thất vương gia Lãnh Như Tuyết người được hoàng đế sủng ái nhất triều, hắn rất tuấn mĩ, khi ta và hắn gặp mặt lần đầu tiên, hắn cư nhiên ngẩn người nhìn ta, ánh mắt chứa tia sáng kì quặc.
Ánh mắt như vậy, ta gặp nhiều rồi, mỗi khi ta ra phủ, thường gặp được ánh mắt si mê như vậy. Nhưng những người đó, làm sao có thể so sánh với Lãnh Như Tuyết?
Lãnh Như Tuyết, cao lớn tuấn mĩ, lại có thân phận hiển hách, hắn, mới là mục tiêu của ta……….
Đối diện với dụ hoặc cố ý của ta, Lãnh Như Tuyết phảng phất như thật sự đã bị mĩ sắc của ta mê hoặc, hắn bắt đầu thường xuyên đến phủ thừa tướng, ánh mắt hắn nhìn ta rất lạ, phảng phất như có sự yêu thương và sự si mê nói không nên lời.
Được một nam nhân kiệt xuất như vậy yêu, trong lòng ta vạn phần vui mừng, ta thầm hạ quyết tâm, muốn hắn cưới ta làm vương phi.
Và chính trong lúc ta thầm vui mừng, Lãnh Như Tuyết đề thân với phụ thân ta, hắn thật sự muốn cưới ta làm phi.
Và chính vào lúc này, đã xảy ra một việc khiến ta vạn phần ngoài ý muốn của ta, đó chính là, không lâu sau khi Lãnh Như Tuyết đến phủ thừa tướng đề thân, thái tử đương triều Lãnh Như Băng cũng đến chỗ phụ thân ta đề thân.
Đối với Lãnh Như Băng, trong yến tiệc ở hoàng cung, ta có gặp qua hắn ta một lần, hắn ta không tuấn mĩ như Lãnh Như Tuyết, nhưng so với Lãnh Như Tuyết hắn ta lại hấp dẫn ta hơn, bởi vì, hắn ta là thái tử!
Đối với việc làm một vương phi bình thường mà nói, vị trí thái tử phi, càng có sức hấp dẫn với ta.
Nhưng mà tuy là như vậy, dù sao đi nữa Lãnh Như Tuyết cũng yêu ta, còn Lãnh Như Băng, ta lại không hiểu hắn ta, chỉ là nghe nói, hắn ta là một người tính tình tương đối ôn nhu, khác hẳn với tính cách của Lãnh Như Tuyết.
Và chính trong lúc ta do dự, mẫu thân lại nói với ta một việc, việc này, là có liên quan đến Lãnh Như Tuyết, có liên quan đến mối quan hệ từng có của hắn và một cung nữ tên Liên Đường.
Và ta sau khi nghe hết với của mẫu thân, mới biết được, tại sao ánh mắt Lãnh Như Tuyết nhìn ta lại kì lạ như vậy, còn có lúc hắn ôm ta, tại sao vô cớ gọi tên người nữ tử tên Liên Đường!
Thì ra, hắn không yêu ta, hắn tiếp cận ta, chẳng qua chỉ vì, ta có vài phần giống với người nữ tử tên Liên Đường đó mà thôi!
Sự thật này, khiến ta vạn phần phẫn nộ, ta trước nay luôn tâm cao khí ngạo, ta sao có thể chấp nhận bản thân trở thành thế thân của người khác?
Và vào lúc này, ta cũng đồng thời biết được, phụ thân đã quyết định gả con ngốc kia vào phủ thái tử! Ta không thể chấp nhận, sao ta có thể chấp nhận một con ngốc địa vị còn tôn quý hơn ta? Ả chỉ là một con ngốc, dựa vào đâu mà trở thành thái tử phi tôn quý?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.