Chương 171: Ta và hắn rất thanh bạch
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Nàng trúng độc? Vô Sắc Tán đó là thứ gì? Ưu Vô Song có chút ngờ hoặc nhìn Tiêu Tịch, đột nhiên nàng nhớ ra thời gian gần đây nàng thường hay cảm thấy chóng mặt, không lẽ đó là triệu chứng của trúng độc?
Chính trong lúc đang nghi ngờ thì Lãnh Như Tuyết đột nhiên bước đến, không hài nhìn Ưu Vô Song, nói: “Nữ nhân ngốc như vậy, dù có bị người ta đem đi bán cũng không biết!”
“Ngươi!” nếu như Ưu Vô Song vì hiểu lầm Lãnh Như Tuyết mà có chút tự trách thì nay vì câu nói này mà chút tự trách ấy đã biến mất không còn hình bóng, nàng căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là người câm!”
Thật là tên đáng ghét, Ưu Vô Song nàng có ngốc vậy sao? Nàng là thiếu nữ thiên tài đến từ thế kỉ 21 đấy! Hứ!
Tiêu Tịch lẳng lặng nhìn hai người đấu khí, lòng y lại cay đắng vô cùng, y thậm chí cảm thấy, y luôn là một người dư thừa trong mối quan hệ của hai người họ.
Ưu Vô Song hít một hơi, sâu, tự nói với mình, đừng nông cạn như nam nhân kia, nghe ngữ khí của Tiêu Tịch, Vô Sắc Tán có vẻ rất lợi hại, vì mạng nhỏ của mình, nàng phải hỏi rõ đó là thứ gì trước, nàng không muốn chết một cách mơ hồ ở nơi này.
Nghĩ như vậy, Ưu Vô Song không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, quay đầu qua hỏi Tiêu Tịch: “Vô Sắc Tán đó là thứ gì? Lợi hại lắm sao? Có thuốc giải không?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Tiêu Tịch trầm lại, thần sắc nghiêm trọng nói: “Vô Sắc Tán, ý nhĩa theo cố danh, là một loại bột dược không màu không mùi, độc tính cực kì mạnh, hơn nữa là loại độc dược mãn tính, người bị trúng Vô Sắc Tán, trong lúc phát độc sẽ cảm thấy từng cơn chóng mặt, và lần phát độc của cơ thể ngày càng nhiều, và cơ thể ngày càng yếu, đến sau cùng, sẽ toàn thân suy yếu không còn sức lực mà chết.”
Nghe thấy lời của Tiêu Tịch, sắc mặt Ưu Vô Song phút chốc trở nên trắng bệch, nàng cư nhiên bất tri bất giác trúng loại độc lợi hại như vậy mà không hay biết, rốt cuộc là ai mà muốn lấy mạng nàng như vậy.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác lắc đầu, phủ nhận cách nghĩ của mình, hoàng đế còn cần nàng tìm bảo tàng, chắc chắn sẽ không giết nàng, hơn nữa, cho dù hoàng đế muốn giết nàng, thì đâu cần phiền phức như vậy, chỉ cần một đạo thánh chỉ đã đủ lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Nhưng mà, nếu không phải hoàng đế thì người đó là ai?
Ưu Vô Song đột nhiên nhớ lại ngày nàng mới dọn đế biệt viện, gặp được Ưu Lạc Nhạn trước cửa, không lẽ là ả ta?
Chính trong lúc Ưu Vô Song suy tư thì Lãnh Như Tuyết đột nhiên nói với Tiêu Tịch: “độc này có thuốc giải?”
Và Ưu Vô Song khi nghe thấy câu hỏi của Lãnh Như Tuyết, cũng quay đầu nhìn Tiêu Tịch, nàng cũng muốn biết có thuốc giải không, bởi vì nàng còn không muốn chết.
Tuy nhiên, Tiêu Tịch nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, biểu tình trên mặt bỗng trở nên kì lạ, chỉ thấy y thần sắc cổ quái nhìn Lãnh Như Tuyết, lãnh đạm nói: “Độc này không có thuốc có thể giải, trúng phải độc này, cách duy nhất là chuyển độc từ cơ thể người trúng độc qua cơ thể mình bằng một phương thức.”
Chuyển đến? Ưu Vô Song sửng sốt, bất nhẫn truy hỏi: “Vậy có nghĩa là người đó sẽ chết sao? Chuyển độc sang cho người khác, vậy không phải là người đó cũng trúng đó?”
Nếu là như vậy, Ưu Vô Song cũng chỉ còn cách làm theo mệnh trời, bởi vì, nàng không thể vì bản thân mình, mà làm hại người khác người trúng độc là nàng, nàng không thể để người khác vì mình mà chết.
Tiêu Tịch trầm mặc hồi lâu, mới thần sắc cổ quái nhìn Ưu Vô Song, lãnh đạm nói: “Vô Sắc Tán, chỉ có công hiệu với nữ nhân, vô hiệu đối với nam nhân, nếu như chuyển độc sang cơ thể nam nhân, đối với nam nhân không có trở ngại gì.”
Chỉ có công hiệu đối nữ nhân? Thuốc quái gì vậy? Ưu Vô Song phẫn nộ bất bình, vậy không phải là kì thị nữ nhân sao?
Tuy nhiên trong lúc nàng lửa giận phừng phừng, lại nghe thấy Lãnh Như Tuyết hỏi: “làm sao để chuyển độc qua?”
Ưu Vô Song vểnh tai lên nghe, nhưng lần này Tiêu Tịch trầm mặc một lúc khá lâu, đúng lúc Ưu Vô Song không còn nhịn được nữa thì Tiêu Tịch mới lãnh đạm nói: “Kì thực rất đơn giản, chỉ cần cùng người trúng độc giao hợp là được.”
Giao hợp? Nghe thấy từ này, mặt Ưu Vô Song bỗng nóng rát, đây là phương pháp quái quỷ gì vậy? Nàng nhìn Lãnh Như Tuyết, phát hiện tên ấy cũng đang nhìn nàng, nàng vội vàng quay mặt đi nơi khác, lớn tiếng nói: “Tên nam nhân đáng ghét, đừng có hòng! Nếu như là vậy, ta thà chết bị trúng độc chết!”
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, cũng có chút không tự nhiên nói: “Đừng tưởng bở, ai muốn giải độc cho nàng! Cơ thể không có lấy hai miếng, không khiến bổn vương hứng thú!”
Tiêu Tịch khóe môi cong lên nụ cười khổ, nhìn Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, thất vương gia và nàng vốn dĩ là phu thê, giải độc cho nàng cũng là lẽ đương nhiên.”
Ưu Vô Song nghe thấy lời Tiêu Tịch, lại nhìn một mặt khởi sắc của Lãnh Như Tuyết, tức đến mức nói không lựa lời: “Ai là phu thê với hắn? Ta và hắn rất thanh bạch! Hừ, lần đầu tiên của bổn tiểu thư tuyệt đối không cho tên đáng ghét như hắn!”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch bất giác lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Thì ra nàng và thất vương gia……còn chưa…….”
Chính trong lúc đang nghi ngờ thì Lãnh Như Tuyết đột nhiên bước đến, không hài nhìn Ưu Vô Song, nói: “Nữ nhân ngốc như vậy, dù có bị người ta đem đi bán cũng không biết!”
“Ngươi!” nếu như Ưu Vô Song vì hiểu lầm Lãnh Như Tuyết mà có chút tự trách thì nay vì câu nói này mà chút tự trách ấy đã biến mất không còn hình bóng, nàng căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là người câm!”
Thật là tên đáng ghét, Ưu Vô Song nàng có ngốc vậy sao? Nàng là thiếu nữ thiên tài đến từ thế kỉ 21 đấy! Hứ!
Tiêu Tịch lẳng lặng nhìn hai người đấu khí, lòng y lại cay đắng vô cùng, y thậm chí cảm thấy, y luôn là một người dư thừa trong mối quan hệ của hai người họ.
Ưu Vô Song hít một hơi, sâu, tự nói với mình, đừng nông cạn như nam nhân kia, nghe ngữ khí của Tiêu Tịch, Vô Sắc Tán có vẻ rất lợi hại, vì mạng nhỏ của mình, nàng phải hỏi rõ đó là thứ gì trước, nàng không muốn chết một cách mơ hồ ở nơi này.
Nghĩ như vậy, Ưu Vô Song không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, quay đầu qua hỏi Tiêu Tịch: “Vô Sắc Tán đó là thứ gì? Lợi hại lắm sao? Có thuốc giải không?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Tiêu Tịch trầm lại, thần sắc nghiêm trọng nói: “Vô Sắc Tán, ý nhĩa theo cố danh, là một loại bột dược không màu không mùi, độc tính cực kì mạnh, hơn nữa là loại độc dược mãn tính, người bị trúng Vô Sắc Tán, trong lúc phát độc sẽ cảm thấy từng cơn chóng mặt, và lần phát độc của cơ thể ngày càng nhiều, và cơ thể ngày càng yếu, đến sau cùng, sẽ toàn thân suy yếu không còn sức lực mà chết.”
Nghe thấy lời của Tiêu Tịch, sắc mặt Ưu Vô Song phút chốc trở nên trắng bệch, nàng cư nhiên bất tri bất giác trúng loại độc lợi hại như vậy mà không hay biết, rốt cuộc là ai mà muốn lấy mạng nàng như vậy.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác lắc đầu, phủ nhận cách nghĩ của mình, hoàng đế còn cần nàng tìm bảo tàng, chắc chắn sẽ không giết nàng, hơn nữa, cho dù hoàng đế muốn giết nàng, thì đâu cần phiền phức như vậy, chỉ cần một đạo thánh chỉ đã đủ lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Nhưng mà, nếu không phải hoàng đế thì người đó là ai?
Ưu Vô Song đột nhiên nhớ lại ngày nàng mới dọn đế biệt viện, gặp được Ưu Lạc Nhạn trước cửa, không lẽ là ả ta?
Chính trong lúc Ưu Vô Song suy tư thì Lãnh Như Tuyết đột nhiên nói với Tiêu Tịch: “độc này có thuốc giải?”
Và Ưu Vô Song khi nghe thấy câu hỏi của Lãnh Như Tuyết, cũng quay đầu nhìn Tiêu Tịch, nàng cũng muốn biết có thuốc giải không, bởi vì nàng còn không muốn chết.
Tuy nhiên, Tiêu Tịch nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, biểu tình trên mặt bỗng trở nên kì lạ, chỉ thấy y thần sắc cổ quái nhìn Lãnh Như Tuyết, lãnh đạm nói: “Độc này không có thuốc có thể giải, trúng phải độc này, cách duy nhất là chuyển độc từ cơ thể người trúng độc qua cơ thể mình bằng một phương thức.”
Chuyển đến? Ưu Vô Song sửng sốt, bất nhẫn truy hỏi: “Vậy có nghĩa là người đó sẽ chết sao? Chuyển độc sang cho người khác, vậy không phải là người đó cũng trúng đó?”
Nếu là như vậy, Ưu Vô Song cũng chỉ còn cách làm theo mệnh trời, bởi vì, nàng không thể vì bản thân mình, mà làm hại người khác người trúng độc là nàng, nàng không thể để người khác vì mình mà chết.
Tiêu Tịch trầm mặc hồi lâu, mới thần sắc cổ quái nhìn Ưu Vô Song, lãnh đạm nói: “Vô Sắc Tán, chỉ có công hiệu với nữ nhân, vô hiệu đối với nam nhân, nếu như chuyển độc sang cơ thể nam nhân, đối với nam nhân không có trở ngại gì.”
Chỉ có công hiệu đối nữ nhân? Thuốc quái gì vậy? Ưu Vô Song phẫn nộ bất bình, vậy không phải là kì thị nữ nhân sao?
Tuy nhiên trong lúc nàng lửa giận phừng phừng, lại nghe thấy Lãnh Như Tuyết hỏi: “làm sao để chuyển độc qua?”
Ưu Vô Song vểnh tai lên nghe, nhưng lần này Tiêu Tịch trầm mặc một lúc khá lâu, đúng lúc Ưu Vô Song không còn nhịn được nữa thì Tiêu Tịch mới lãnh đạm nói: “Kì thực rất đơn giản, chỉ cần cùng người trúng độc giao hợp là được.”
Giao hợp? Nghe thấy từ này, mặt Ưu Vô Song bỗng nóng rát, đây là phương pháp quái quỷ gì vậy? Nàng nhìn Lãnh Như Tuyết, phát hiện tên ấy cũng đang nhìn nàng, nàng vội vàng quay mặt đi nơi khác, lớn tiếng nói: “Tên nam nhân đáng ghét, đừng có hòng! Nếu như là vậy, ta thà chết bị trúng độc chết!”
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, cũng có chút không tự nhiên nói: “Đừng tưởng bở, ai muốn giải độc cho nàng! Cơ thể không có lấy hai miếng, không khiến bổn vương hứng thú!”
Tiêu Tịch khóe môi cong lên nụ cười khổ, nhìn Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, thất vương gia và nàng vốn dĩ là phu thê, giải độc cho nàng cũng là lẽ đương nhiên.”
Ưu Vô Song nghe thấy lời Tiêu Tịch, lại nhìn một mặt khởi sắc của Lãnh Như Tuyết, tức đến mức nói không lựa lời: “Ai là phu thê với hắn? Ta và hắn rất thanh bạch! Hừ, lần đầu tiên của bổn tiểu thư tuyệt đối không cho tên đáng ghét như hắn!”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch bất giác lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Thì ra nàng và thất vương gia……còn chưa…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.